Chương 79: .1: Không Chịu Ở Chung Phòng.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Nghe Hình Thiên Nham nói vậy, mặt cô ta tỏ vẻ khó hiểu nhưng trong lòng lại thấy vui thầm. Không ngờ rằng Hình Thiên Nham vậy mà lại khẳng định vị trí của cô trong gia đình này? Nhưng sau đó…
“Nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái, sống trong phòng của giúp việc nam không tiện. Kha khá rồi thì nên để cô ta quay lại đi.”
Trời đất. Cho dù bên ngoài Tiêu Lâm Na vẫn tươi cười, bình tĩnh, vậy nhưng chắc chắn trong lòng đã tức điên lên rồi.
Ha, còn tưởng Hình Thiên Nham đã dần dần chấp nhận mình nữa chứ, thì ra suy cho cùng cũng chỉ là nói giúp cho con tiện nhân kia. Biết rằng bênh nó luôn thì không tiện nên mới đệm trước thế này, đáng chết. Xem ra anh ta thực sự động lòng với con kia rồi sao? Không đúng, bây giờ con tiện nhân đó đã ăn mặc như thế rồi, chắc chắn anh không nhận ra được chứ. Vậy thì tại sao… anh ta vẫn bảo vệ con bé chết tiệt kia chứ?
“Ha ha, em biết rồi, tem sẽ bảo cô quản gia đón cô ta về sớm. Thiên Nham, không sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi nữa.” - Nói xong, Tiêu Lâm Na định nắm tay Hình Thiên Nham.
Ai biết được anh đứng phắt dậy, hai tay cắm vào túi, lạnh lùng nói: “Tối nay tôi có chút chuyện phải ra ngoài, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Lại còn không chịu ở chung phòng với mình nữa? Trước lấy cớ là công việc, bây giờ thì là buổi tối có việc. Trong thế giới của anh, việc “làm chuyện đó” với mình lần đầu tiên chắc là đã đủ rồi. Sao chuyện đó xảy ra một lần nữa lại khó thế chứ.
Trong lòng cô thấy rất không vui nhưng cũng không thể không nói rằng sự không vui đó chính là nỗi đau khổ. Thậm chí đến cả Tiêu Lâm Na cũng không hiểu tại sao mình lại muốn khóc thế này.
“Được thôi, anh cứ bận đi.” - Khoảnh khắc nhìn Hình Thiên Nham rời đi, cô ta tức giận đến mức ném vỡ ly trà trên bàn.
“Thiếu phu nhân?”
“Tôi không sao.” - Cô đang cố gắng che giấu, vậy nhưng những người giúp việc đã truyền tai nhau hết rồi. Từ khi thiếu phu nhân gả qua đây, thiếu gia chưa bao giờ ở cùng phòng với thiếu phu nhân.
“Thiếu phu nhân, có câu này tôi không biết có nên nói hay không.”
Mắt cô ta mở to, lườm cô quản gia bên cạnh: “Nói.”
“Thực ra cô và thiếu gia đã có con rồi, vậy mà thiếu gia lại cố tình tránh… động phòng với cô, chuyện này chắc là vì thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô?”
Chuyện này đương nhiên là chẳng cần cô ta nói rồi, nói ra chỉ làm Tiêu Lâm Na giận hơn. Nếu đứa bé đó là của cô thì có động phòng không cũng chẳng sao cả, nhỡ đâu ngày nào đó chân tướng bị lộ ra, lại cộng thêm việc bọn họ chẳng có tình cảm gì với nhau, vậy thì cô ta rất có thể sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi nhà.
“Cô chỉ muốn nói những điều này với tôi thôi sao?” - Lần này, cô quản gia định nịnh hót nhưng lại làm phản tác dụng rồi.
“Không, không phải. Tôi muốn nói đàn ông có tình cảm với phụ nữ hay không thì đều có thể bồi dưỡng tình cảm bằng cách tiếp xúc cơ thể.”
Lại là một câu thừa thãi nữa, nếu Hình Thiên Nham chịu… với cô ta thì cô ta nào cần lo thế nữa chứ? Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười: “Ừ, sau đó thì sao?”
“Ha ha, cho dù chiêu này không dùng được nhưng phụ nữ vẫn còn một “cách khác” để đàn ông làm chuyện đó với mình…”
Đã nói đến đây rồi, Tiêu Lâm Na rất thông minh, đương nhiên là cô ta đã hiểu ý của cô quản gia rồi. Thế nhưng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt mình: “Ha ha, cảm ơn ý kiến của cô, nếu không có chuyện gì thì cô về nghỉ trước đi.”
“Không, thiếu phu nhân, tôi còn có một chuyện cần báo cáo với cô.” - Biểu cảm của cô quản gia bỗng trở nên nghiêm trọng hơn.
‘Chuyện gì?”
“Cô câm kia… không hề xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp là đằng khác.”
Sao cô quản gia biết được? Lâm Tiêu Na nhìn phắt sang: “Sao lại nói thế?”
“Thì vừa nãy, có vụ ăn cắp trong nhà ở của người giúp việc nam, cô câm đó bị thiếu gia gọi đến phòng khách cùng những người còn lại. Tôi thấy lúc cô ta không đeo kính, hơn nữa da cũng không có nhiều vết nhám như thế.”
“Gì cơ?” - Đáng chết, khó trách vừa nãy Hình Thiên Nham lại nói giúp con nha đầu đấy như thế, chắc là đã nhận ra con nha đầu chết tiệt đó rồi.
“Đúng vậy, thiếu phu nhân. Cô nói xem, sao cô câm kia lại phải làm mình xấu đi chứ?”
Lúc này Tiêu Lâm Na căn bản là không nghe được người khác nói gì nữa, cô hất hất tay: “Được rồi, tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.” - Cô ta vội vàng đuổi cô quản gia đi, một mình ngồi trên sofa suy nghĩ.
“Nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái, sống trong phòng của giúp việc nam không tiện. Kha khá rồi thì nên để cô ta quay lại đi.”
Trời đất. Cho dù bên ngoài Tiêu Lâm Na vẫn tươi cười, bình tĩnh, vậy nhưng chắc chắn trong lòng đã tức điên lên rồi.
Ha, còn tưởng Hình Thiên Nham đã dần dần chấp nhận mình nữa chứ, thì ra suy cho cùng cũng chỉ là nói giúp cho con tiện nhân kia. Biết rằng bênh nó luôn thì không tiện nên mới đệm trước thế này, đáng chết. Xem ra anh ta thực sự động lòng với con kia rồi sao? Không đúng, bây giờ con tiện nhân đó đã ăn mặc như thế rồi, chắc chắn anh không nhận ra được chứ. Vậy thì tại sao… anh ta vẫn bảo vệ con bé chết tiệt kia chứ?
“Ha ha, em biết rồi, tem sẽ bảo cô quản gia đón cô ta về sớm. Thiên Nham, không sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi nữa.” - Nói xong, Tiêu Lâm Na định nắm tay Hình Thiên Nham.
Ai biết được anh đứng phắt dậy, hai tay cắm vào túi, lạnh lùng nói: “Tối nay tôi có chút chuyện phải ra ngoài, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Lại còn không chịu ở chung phòng với mình nữa? Trước lấy cớ là công việc, bây giờ thì là buổi tối có việc. Trong thế giới của anh, việc “làm chuyện đó” với mình lần đầu tiên chắc là đã đủ rồi. Sao chuyện đó xảy ra một lần nữa lại khó thế chứ.
Trong lòng cô thấy rất không vui nhưng cũng không thể không nói rằng sự không vui đó chính là nỗi đau khổ. Thậm chí đến cả Tiêu Lâm Na cũng không hiểu tại sao mình lại muốn khóc thế này.
“Được thôi, anh cứ bận đi.” - Khoảnh khắc nhìn Hình Thiên Nham rời đi, cô ta tức giận đến mức ném vỡ ly trà trên bàn.
“Thiếu phu nhân?”
“Tôi không sao.” - Cô đang cố gắng che giấu, vậy nhưng những người giúp việc đã truyền tai nhau hết rồi. Từ khi thiếu phu nhân gả qua đây, thiếu gia chưa bao giờ ở cùng phòng với thiếu phu nhân.
“Thiếu phu nhân, có câu này tôi không biết có nên nói hay không.”
Mắt cô ta mở to, lườm cô quản gia bên cạnh: “Nói.”
“Thực ra cô và thiếu gia đã có con rồi, vậy mà thiếu gia lại cố tình tránh… động phòng với cô, chuyện này chắc là vì thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô?”
Chuyện này đương nhiên là chẳng cần cô ta nói rồi, nói ra chỉ làm Tiêu Lâm Na giận hơn. Nếu đứa bé đó là của cô thì có động phòng không cũng chẳng sao cả, nhỡ đâu ngày nào đó chân tướng bị lộ ra, lại cộng thêm việc bọn họ chẳng có tình cảm gì với nhau, vậy thì cô ta rất có thể sẽ bị đuổi thẳng ra khỏi nhà.
“Cô chỉ muốn nói những điều này với tôi thôi sao?” - Lần này, cô quản gia định nịnh hót nhưng lại làm phản tác dụng rồi.
“Không, không phải. Tôi muốn nói đàn ông có tình cảm với phụ nữ hay không thì đều có thể bồi dưỡng tình cảm bằng cách tiếp xúc cơ thể.”
Lại là một câu thừa thãi nữa, nếu Hình Thiên Nham chịu… với cô ta thì cô ta nào cần lo thế nữa chứ? Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng trên mặt cô ta vẫn giữ nụ cười: “Ừ, sau đó thì sao?”
“Ha ha, cho dù chiêu này không dùng được nhưng phụ nữ vẫn còn một “cách khác” để đàn ông làm chuyện đó với mình…”
Đã nói đến đây rồi, Tiêu Lâm Na rất thông minh, đương nhiên là cô ta đã hiểu ý của cô quản gia rồi. Thế nhưng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt mình: “Ha ha, cảm ơn ý kiến của cô, nếu không có chuyện gì thì cô về nghỉ trước đi.”
“Không, thiếu phu nhân, tôi còn có một chuyện cần báo cáo với cô.” - Biểu cảm của cô quản gia bỗng trở nên nghiêm trọng hơn.
‘Chuyện gì?”
“Cô câm kia… không hề xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp là đằng khác.”
Sao cô quản gia biết được? Lâm Tiêu Na nhìn phắt sang: “Sao lại nói thế?”
“Thì vừa nãy, có vụ ăn cắp trong nhà ở của người giúp việc nam, cô câm đó bị thiếu gia gọi đến phòng khách cùng những người còn lại. Tôi thấy lúc cô ta không đeo kính, hơn nữa da cũng không có nhiều vết nhám như thế.”
“Gì cơ?” - Đáng chết, khó trách vừa nãy Hình Thiên Nham lại nói giúp con nha đầu đấy như thế, chắc là đã nhận ra con nha đầu chết tiệt đó rồi.
“Đúng vậy, thiếu phu nhân. Cô nói xem, sao cô câm kia lại phải làm mình xấu đi chứ?”
Lúc này Tiêu Lâm Na căn bản là không nghe được người khác nói gì nữa, cô hất hất tay: “Được rồi, tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.” - Cô ta vội vàng đuổi cô quản gia đi, một mình ngồi trên sofa suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.