Chương 101: .1: Ôm Cô Thật Chặt.
Tề Thành Côn
10/11/2021
"Lão Hình này, cháu trai của ông thật có tiền đồ, còn nhỏ nhưng lá gan lại lớn như vậy, về sau không biết còn cao đến đâu?" - Bên trong vườn, mấy ông già cầm trong tay chén rượu đang đứng cùng Hình lão gia, hôm nay là ngày vui nên thỉnh thoảng sẽ trêu đùa.
"Ha ha. Vừa nhìn là biết cháu trai này sẽ không giống tôi, lá gan tôi nhỏ lắm."
"Đúng vậy, nếu mà giống như ông thì thật phiền toái, còn phải nói nó thật giống Thiên Nham, con nghé mới sinh không sợ hổ, người trẻ tuổi có dũng khí xông lên, đoán chừng sau này cháu trai của ông sẽ làm được rất nhiều việc, Hình gia các ông thật sự là đã có người kế nghiệp."
Nghe được lời tán dương như thế, Hình Thiên Nham đi theo cha xã giao nhạt nhẽo cười cười: "Cảm ơn chú Tôn đã tán thưởng."
"Ôi trời. Tôi cũng không hy vọng cháu trai này như Thiên Nham, tôi mong nó không lo áo cơm cả đời là được, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Tương lai nhanh chóng cưới về cho tôi một cháu dâu, sinh một cháu chắt trai, đời này thật sự là tôi chết cũng không hối tiếc."
"Ái chà. Ái chà. Lão Hình, ông thật sự là một điểm cũng không thay đổi, tôi thật khó hiểu, ông phát tài như vậy, lại luôn nghĩ muốn có một cuộc sống bình thường như thế?"
"Đây là phúc khí, ông thì biết cái gì hả lão Tôn?" - Đột nhiên, một vị khác chen lời: "Tôi bốn mươi tuổi sinh Dương Minh, hiện tại đã bảy mươi, cái bóng con dâu còn không thấy, chỉ cần có thể nhìn thấy Dương Minh kết hôn vào ngày tôi bước vào quan tài cũng được, cũng không cầu được gặp đời kế tiếp."
Người đàn ông đang nói chuyện là cha Uông Dương Minh, ông đã đủ tuổi để có con, so với cha Hình cũng có thể nói là chiến hữu cùng nhau trải qua không ít chuyện.
"Lão Uông, ông đừng nói như vậy, Dương Minh nhà ông tốt vô cùng, nói không chừng ngày nào đó cũng theo Thiên Nham nhà tôi, lặng yên không tiếng động liền lòi ra một đứa con."
"Ha ha ha ha, nếu là như thế thì tốt rồi." - Nói xong, cha Uông liếc nhìn xung quanh, phát hiện Hình Thiên Nham đáng lẽ còn ở nơi này mà giờ đã không thấy.
"Ái chà, con trai ông xem ra không thích chúng ta bàn luận về vấn đề này? Tôi nhớ kỹ, nó hay thích cùng đám lão già chúng ta giao tiếp, thế nào hiện tại lại không thấy nhỉ?"
Cha Hình cũng phát hiện con trai của mình không thấy đâu nữa, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Con trai này của tôi, một khi dính vào công việc thì lên tinh thần rất nhanh."
"Vậy còn không tốt sao? Hiện tại có mấy người trẻ tuổi biết giao tiếp với thế hệ trước, phải biết rằng, đi theo đám lão già chúng ta, bọn họ sẽ học được rất nhiều điều mà trong sách vở không có. Nhưng tôi nhớ kỹ Thiên Nham khi còn bé rất thích bám dính người lớn, khó trách nó có kinh nghiệm xử lí chuyện lão luyện như vậy."
"Đúng vậy, nếu như con tôi có thể có một nửa khiêm tốn của con trai ông, tôi đã sớm về hưu, lão Hình, thật sự, tôi nói rồi, ông cũng có thể đem tất cả giao cho con trai ông, và hãy tận hưởng hạnh phúc đi."
Nhắc tới vấn đề này, thái độ của cha Hình đột nhiên cứng đờ, thật ra từ rất sớm ông đã định đợi con trai kết hôn và sinh con để giao hết tất cả cho nó, nhưng...
Hình Thiên Nham hình như không có ý muốn tiếp nhận, ông cũng không biết rốt cuộc con trai của mình đang suy nghĩ cái gì.
"Ha hả... Ha hả... Sau rồi hãy nói... Sau rồi hãy nói." - Để giảm bớt không khí xấu hổ, ông trêu đùa nhéo nhéo gương mặt của Dục Thành: "Dục Thành này, nhớ kỹ khuôn mặt mấy lão già này, trong tương lai, ai bắt nạt con, con tìm bọn họ, gọi bọn họ giúp con đòi lại."
"Không thành vấn đề. Không thành vấn đề. Cháu trai của ông, không phải cũng chính là cháu trai của chúng tôi sao?"
"Ha ha ha ha..."
Mấy ông già cùng tuổi trò chuyện rất lâu, về phần mấy người trẻ tuổi thì đương nhiên cũng có phạm vi của riêng mình.
"Trời ơi, cũng không biết ông cụ nhà tôi và nhà anh nói chuyện gì, mà cười vui vẻ như vậy?" Trong phòng khách, xuyên qua cửa sổ sát đất, Uông Dương Minh vẻ mặt không hiểu hỏi Hình Thiên Nham bên cạnh.
"Ha hả, bọn họ tự nhiên là có đề tài của bọn họ."
"Thôi thôi, chỉ cần cha tôi không lấy chuyện kết hôn của tôi ra mà đàm luận là được rồi." - Uông Dương Minh làm sao mà biết được, bọn họ đang đàm luận chính là chuyện này đây?
"Uông thiếu. Uống một chén không?" - Lúc này, một vị tiểu thư xinh đẹp đi về phía bọn họ.
"Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước." - Mượn cớ tránh mặt, Hình Thiên Nham rời khỏi hội trường tiệc rượu, đi thẳng lên phòng ngủ lầu hai.
Vừa vào phòng, anh kéo lỏng cà vạt trên cổ thở dài một cái. Trường hợp này quả nhiên là không thích hợp với anh, đơn giản là quan hệ hữu nghị nhàm chán, nhưng mà nghĩ tới hôm nay...
"Ha ha. Vừa nhìn là biết cháu trai này sẽ không giống tôi, lá gan tôi nhỏ lắm."
"Đúng vậy, nếu mà giống như ông thì thật phiền toái, còn phải nói nó thật giống Thiên Nham, con nghé mới sinh không sợ hổ, người trẻ tuổi có dũng khí xông lên, đoán chừng sau này cháu trai của ông sẽ làm được rất nhiều việc, Hình gia các ông thật sự là đã có người kế nghiệp."
Nghe được lời tán dương như thế, Hình Thiên Nham đi theo cha xã giao nhạt nhẽo cười cười: "Cảm ơn chú Tôn đã tán thưởng."
"Ôi trời. Tôi cũng không hy vọng cháu trai này như Thiên Nham, tôi mong nó không lo áo cơm cả đời là được, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Tương lai nhanh chóng cưới về cho tôi một cháu dâu, sinh một cháu chắt trai, đời này thật sự là tôi chết cũng không hối tiếc."
"Ái chà. Ái chà. Lão Hình, ông thật sự là một điểm cũng không thay đổi, tôi thật khó hiểu, ông phát tài như vậy, lại luôn nghĩ muốn có một cuộc sống bình thường như thế?"
"Đây là phúc khí, ông thì biết cái gì hả lão Tôn?" - Đột nhiên, một vị khác chen lời: "Tôi bốn mươi tuổi sinh Dương Minh, hiện tại đã bảy mươi, cái bóng con dâu còn không thấy, chỉ cần có thể nhìn thấy Dương Minh kết hôn vào ngày tôi bước vào quan tài cũng được, cũng không cầu được gặp đời kế tiếp."
Người đàn ông đang nói chuyện là cha Uông Dương Minh, ông đã đủ tuổi để có con, so với cha Hình cũng có thể nói là chiến hữu cùng nhau trải qua không ít chuyện.
"Lão Uông, ông đừng nói như vậy, Dương Minh nhà ông tốt vô cùng, nói không chừng ngày nào đó cũng theo Thiên Nham nhà tôi, lặng yên không tiếng động liền lòi ra một đứa con."
"Ha ha ha ha, nếu là như thế thì tốt rồi." - Nói xong, cha Uông liếc nhìn xung quanh, phát hiện Hình Thiên Nham đáng lẽ còn ở nơi này mà giờ đã không thấy.
"Ái chà, con trai ông xem ra không thích chúng ta bàn luận về vấn đề này? Tôi nhớ kỹ, nó hay thích cùng đám lão già chúng ta giao tiếp, thế nào hiện tại lại không thấy nhỉ?"
Cha Hình cũng phát hiện con trai của mình không thấy đâu nữa, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: "Con trai này của tôi, một khi dính vào công việc thì lên tinh thần rất nhanh."
"Vậy còn không tốt sao? Hiện tại có mấy người trẻ tuổi biết giao tiếp với thế hệ trước, phải biết rằng, đi theo đám lão già chúng ta, bọn họ sẽ học được rất nhiều điều mà trong sách vở không có. Nhưng tôi nhớ kỹ Thiên Nham khi còn bé rất thích bám dính người lớn, khó trách nó có kinh nghiệm xử lí chuyện lão luyện như vậy."
"Đúng vậy, nếu như con tôi có thể có một nửa khiêm tốn của con trai ông, tôi đã sớm về hưu, lão Hình, thật sự, tôi nói rồi, ông cũng có thể đem tất cả giao cho con trai ông, và hãy tận hưởng hạnh phúc đi."
Nhắc tới vấn đề này, thái độ của cha Hình đột nhiên cứng đờ, thật ra từ rất sớm ông đã định đợi con trai kết hôn và sinh con để giao hết tất cả cho nó, nhưng...
Hình Thiên Nham hình như không có ý muốn tiếp nhận, ông cũng không biết rốt cuộc con trai của mình đang suy nghĩ cái gì.
"Ha hả... Ha hả... Sau rồi hãy nói... Sau rồi hãy nói." - Để giảm bớt không khí xấu hổ, ông trêu đùa nhéo nhéo gương mặt của Dục Thành: "Dục Thành này, nhớ kỹ khuôn mặt mấy lão già này, trong tương lai, ai bắt nạt con, con tìm bọn họ, gọi bọn họ giúp con đòi lại."
"Không thành vấn đề. Không thành vấn đề. Cháu trai của ông, không phải cũng chính là cháu trai của chúng tôi sao?"
"Ha ha ha ha..."
Mấy ông già cùng tuổi trò chuyện rất lâu, về phần mấy người trẻ tuổi thì đương nhiên cũng có phạm vi của riêng mình.
"Trời ơi, cũng không biết ông cụ nhà tôi và nhà anh nói chuyện gì, mà cười vui vẻ như vậy?" Trong phòng khách, xuyên qua cửa sổ sát đất, Uông Dương Minh vẻ mặt không hiểu hỏi Hình Thiên Nham bên cạnh.
"Ha hả, bọn họ tự nhiên là có đề tài của bọn họ."
"Thôi thôi, chỉ cần cha tôi không lấy chuyện kết hôn của tôi ra mà đàm luận là được rồi." - Uông Dương Minh làm sao mà biết được, bọn họ đang đàm luận chính là chuyện này đây?
"Uông thiếu. Uống một chén không?" - Lúc này, một vị tiểu thư xinh đẹp đi về phía bọn họ.
"Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước." - Mượn cớ tránh mặt, Hình Thiên Nham rời khỏi hội trường tiệc rượu, đi thẳng lên phòng ngủ lầu hai.
Vừa vào phòng, anh kéo lỏng cà vạt trên cổ thở dài một cái. Trường hợp này quả nhiên là không thích hợp với anh, đơn giản là quan hệ hữu nghị nhàm chán, nhưng mà nghĩ tới hôm nay...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.