Chương 140: .1. Trà Trộn Vào.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Phải nói rằng bữa tiệc sinh nhật thực sự khiến cô không thể nào quên. Nếu không phải sự việc lần đó, chị gái cô không phải hận bản thân mình đến vậy sao? Nhưng mà chén trà giao cho mình rốt cuộc là người nào đã bỏ thuốc chứ?
Bỏ đi, sự việc đều đã qua rất lâu rồi, những hồi ức này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai của Dục Thành, cũng giống với năm trước, cũng có rất nhiều người, có rất nhiều lễ vật, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi? Suy nghĩ một lúc, Dục Thành cũng đã qua hai cái sinh nhật rồi, mình đã có tặng quà gì cho con trai chưa?
Không, không có. Quả thật là không có. Tại sao một người làm mẹ như mình lại bất tài đến mức không thể tặng một món quà tử tế vào ngày sinh nhật của con trai mình? Rốt cuộc lúc đó mình đang làm cái gì vậy? Vốn dĩ Khả Nghiên chủ yếu là toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai nên không có thời gian phân tâm mà nghĩ ra quà tặng gì, cả trái tim của cô đều đặt trên người con trai mình, bây giờ nghĩ lại, điều đó thực sự khiến cô rất hối hận, dù không thể ở bên con trai nhưng có cái gì đó để lại cũng thật tuyệt.
Bây giờ Dục Thành đã ba tuổi rồi, đã ba tuổi rồi, nếu như lúc này mình tặng quà cho con trai có còn kịp không?
Đột ngột đứng lên, vẻ mặt bơ phờ của Khả Nghiên bỗng trở nên rạng rỡ. Không muộn, không muộn, bây giờ cũng có thể đi mua quà tặng cho con trai, hôm nay nhà họ Hình nhất định là mời rất nhiều khách quý, nếu như mình trà trộn vào chắc không khó, như vậy thì có thể tặng quà cho Dục Thành, còn có thể gặp con trai một chút, đúng không?
Nghĩ đến đó, cô lập tức đi thực hiện. Khả Nghiên lựa chọn quà tặng tỉ mỉ trong cửa hàng quà mất cả một ngày, cuối cùng cũng chọn được một tượng phật bình an bằng lục bảo. Thân là một người mẹ không yêu cầu con trai có tiền đồ gì, có bản lĩnh gì, chỉ cần có thể bình bình an an là được rồi, chắc chắn rằng đây không chỉ là nguyện vọng của cô mà là nguyện vọng của các bà mẹ toàn thiên hạ.
Ẩn nấp gần biệt thự của nhà họ Hình, đợi đến gần khoảng sáu giờ tối, lần lượt những chiếc ô tô hạng sang khác chạy vào nhà họ Hình, cô biết thời cơ đến rồi, hoàn toàn có thể trà trộn vào lúc này.
Đeo kính râm vào, cô chọn một chiếc váy nhỏ xinh trong tủ quần áo của chị mình, màu sắc của chiếc váy này rất bình thường và kiểu dáng không hề phô trương, ước chừng sẽ không nổi bật khi đi cùng những vị khách đó.
Hít một hơi thật sâu, nhìn thấy một chiếc Mercedes lướt qua, cô vội vàng đi vào khu vườn sau nhà họ Hình từ phía bên kia xe.
Sắc trời tối dần, trong vườn tuy đèn sáng trưng nhưng có chỗ không chiếu sáng được, đếm khoảng có ít nhất mấy chục vị khách, tranh thủ cảnh hỗn loạn này, cô lặng lẽ đến đại sảnh của họ Hình.
Trốn ở trong góc, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Dục Thành, không thấy đâu.
Nếu như trong vườn và đại sảnh đều không có, như vậy Dục Thành chắc đang ở trong phòng em bé của mình.
Chạy nhanh đến cầu thang lên tầng hai, thấy hành lang không có ai, cô vội chạy vào phòng con trai. Quả nhiên Dục Thành đang ở đây, nhưng... có một người khác trong phòng.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia của chúng ta đang ngủ, cô nên đi ra đại sảnh trước đi.”
Nghe không rõ âm thanh của vị khách đó, cô dành hết tâm trí cho cậu con trai đang ngủ say trong nôi, những suy nghĩ ba tháng gần như muốn kiểm soát cô khiến cho cô suy sụp trong tích tắc, thật may là cô đã kiểm soát được.
Ánh mắt từ từ hướng về người phụ nữ lớn tuổi đang đứng bên cạnh cái nôi. Lúc trước chưa từng gặp qua dì này, lẽ nào là vú em mới đến chăm sóc cho Dục Thành? Nhìn dáng vẻ của bà ấy rất hiền lành, nên sẽ chăm sóc tốt cho Dục Thành?
“Tiểu thư?” - Bà vú này dường như phát hiện ra Khả Nghiên, có một chút không tự nhiên gọi cô một tiếng.
Nở nụ cười nhẹ, cô nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, lấy tượng Phật ngọc bình an ra, bước lên trước hai bước, định đeo tượng Phật bình an trên cổ Dục Thành, nhưng bị bà vú ngăn lại: "Tiểu thư là?"
“Suỵt”, vì không thể tự mình nói chuyện được, cô mỉm cười môt cách duyên dáng. Bà vú nhìn thấy như vậy cũng không có nói gì nhiều, để người phụ nữ lạ đứng trước mặt đeo bùa hộ mệnh lên cổ của Dục Thành. Dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của thiếu gia, có người tặng quà sinh nhật là chuyện đương nhiên, có điều rất kỳ lạ là lại có những người khác lại tặng quà cho thiếu phu nhân hoặc là lão gia, chỉ có vị tiểu thư này là người đầu tiên chủ động đưa quà cho đứa trẻ.
Bỏ đi, sự việc đều đã qua rất lâu rồi, những hồi ức này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ hai của Dục Thành, cũng giống với năm trước, cũng có rất nhiều người, có rất nhiều lễ vật, như vậy cũng rất hạnh phúc rồi? Suy nghĩ một lúc, Dục Thành cũng đã qua hai cái sinh nhật rồi, mình đã có tặng quà gì cho con trai chưa?
Không, không có. Quả thật là không có. Tại sao một người làm mẹ như mình lại bất tài đến mức không thể tặng một món quà tử tế vào ngày sinh nhật của con trai mình? Rốt cuộc lúc đó mình đang làm cái gì vậy? Vốn dĩ Khả Nghiên chủ yếu là toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai nên không có thời gian phân tâm mà nghĩ ra quà tặng gì, cả trái tim của cô đều đặt trên người con trai mình, bây giờ nghĩ lại, điều đó thực sự khiến cô rất hối hận, dù không thể ở bên con trai nhưng có cái gì đó để lại cũng thật tuyệt.
Bây giờ Dục Thành đã ba tuổi rồi, đã ba tuổi rồi, nếu như lúc này mình tặng quà cho con trai có còn kịp không?
Đột ngột đứng lên, vẻ mặt bơ phờ của Khả Nghiên bỗng trở nên rạng rỡ. Không muộn, không muộn, bây giờ cũng có thể đi mua quà tặng cho con trai, hôm nay nhà họ Hình nhất định là mời rất nhiều khách quý, nếu như mình trà trộn vào chắc không khó, như vậy thì có thể tặng quà cho Dục Thành, còn có thể gặp con trai một chút, đúng không?
Nghĩ đến đó, cô lập tức đi thực hiện. Khả Nghiên lựa chọn quà tặng tỉ mỉ trong cửa hàng quà mất cả một ngày, cuối cùng cũng chọn được một tượng phật bình an bằng lục bảo. Thân là một người mẹ không yêu cầu con trai có tiền đồ gì, có bản lĩnh gì, chỉ cần có thể bình bình an an là được rồi, chắc chắn rằng đây không chỉ là nguyện vọng của cô mà là nguyện vọng của các bà mẹ toàn thiên hạ.
Ẩn nấp gần biệt thự của nhà họ Hình, đợi đến gần khoảng sáu giờ tối, lần lượt những chiếc ô tô hạng sang khác chạy vào nhà họ Hình, cô biết thời cơ đến rồi, hoàn toàn có thể trà trộn vào lúc này.
Đeo kính râm vào, cô chọn một chiếc váy nhỏ xinh trong tủ quần áo của chị mình, màu sắc của chiếc váy này rất bình thường và kiểu dáng không hề phô trương, ước chừng sẽ không nổi bật khi đi cùng những vị khách đó.
Hít một hơi thật sâu, nhìn thấy một chiếc Mercedes lướt qua, cô vội vàng đi vào khu vườn sau nhà họ Hình từ phía bên kia xe.
Sắc trời tối dần, trong vườn tuy đèn sáng trưng nhưng có chỗ không chiếu sáng được, đếm khoảng có ít nhất mấy chục vị khách, tranh thủ cảnh hỗn loạn này, cô lặng lẽ đến đại sảnh của họ Hình.
Trốn ở trong góc, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Dục Thành, không thấy đâu.
Nếu như trong vườn và đại sảnh đều không có, như vậy Dục Thành chắc đang ở trong phòng em bé của mình.
Chạy nhanh đến cầu thang lên tầng hai, thấy hành lang không có ai, cô vội chạy vào phòng con trai. Quả nhiên Dục Thành đang ở đây, nhưng... có một người khác trong phòng.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia của chúng ta đang ngủ, cô nên đi ra đại sảnh trước đi.”
Nghe không rõ âm thanh của vị khách đó, cô dành hết tâm trí cho cậu con trai đang ngủ say trong nôi, những suy nghĩ ba tháng gần như muốn kiểm soát cô khiến cho cô suy sụp trong tích tắc, thật may là cô đã kiểm soát được.
Ánh mắt từ từ hướng về người phụ nữ lớn tuổi đang đứng bên cạnh cái nôi. Lúc trước chưa từng gặp qua dì này, lẽ nào là vú em mới đến chăm sóc cho Dục Thành? Nhìn dáng vẻ của bà ấy rất hiền lành, nên sẽ chăm sóc tốt cho Dục Thành?
“Tiểu thư?” - Bà vú này dường như phát hiện ra Khả Nghiên, có một chút không tự nhiên gọi cô một tiếng.
Nở nụ cười nhẹ, cô nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, lấy tượng Phật ngọc bình an ra, bước lên trước hai bước, định đeo tượng Phật bình an trên cổ Dục Thành, nhưng bị bà vú ngăn lại: "Tiểu thư là?"
“Suỵt”, vì không thể tự mình nói chuyện được, cô mỉm cười môt cách duyên dáng. Bà vú nhìn thấy như vậy cũng không có nói gì nhiều, để người phụ nữ lạ đứng trước mặt đeo bùa hộ mệnh lên cổ của Dục Thành. Dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của thiếu gia, có người tặng quà sinh nhật là chuyện đương nhiên, có điều rất kỳ lạ là lại có những người khác lại tặng quà cho thiếu phu nhân hoặc là lão gia, chỉ có vị tiểu thư này là người đầu tiên chủ động đưa quà cho đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.