Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 109: .1: Vì Báo Thù Mà Đến?

Tề Thành Côn

10/11/2021

“Hiện tại, tôi thật hận bản thân mình, lúc đó sao lại đem cô tránh khỏi lũ đàn ông kia, kết quả là lại cô dùng ly trà đó dụ dỗ Thiên Nham, chồng của tôi?”

Không có… Không có… Cô không có làm ra chuyện xấu xa như vậy.

Cho dù cô cũng biết cô thích Hình Thiên Nham. Dưới tác dụng của thuốc mặc dù phát sinh quan hệ cũng sẽ không có tình cảm, giống như...

Lúc ấy, lần đầu tiên của bọn họ. Khi đó cô là người bị hại, cô hiểu rất rõ dưới khống chế của thuốc có bao nhiêu ham muốn ti tiện, cho nên cô sao có thể không có xấu hổ là lại lặp lại chuyện đó với Hình Thiên Nham?

Tuy nói…

Hiện tại đối với Hình Thiên Nham, cô cũng có tình cảm, nhưng đó cũng chỉ là bởi vì anh đã từng vài lần ra tay giúp đỡ, để lại cho cô ấn tượng sâu sắc mà thôi.

“Tôi nói cho cô biết… cô đừng dùng cái loại ánh mắt vô tội này nhìn tôi.” - Tiêu Lâm Na nổi giận đùng đùng đứng lên, dùng sức nghiến răng mà nói: “Nếu cô cảm thấy có thể dùng loại thủ đoạn đê tiện này để cướp đi Thiên Nham, vậy cô cứ việc thử một lần xem.”

Cuối cùng... Khả Nghiên cuối cùng không kiềm chế được. Cô cắn chặt môi dưới, dùng sức lắc lắc đầu.

“A. Cô phủ nhận. Hạ thuốc không phải cô?”

Gật đầu. Không phải… Tuyệt đối không phải.

“Tôi hỏi cô.” - Khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Khả Nghiên, vươn ngón tay ra chỉ vào ngực cô: “Có phải cô thích Thiên Nham hay không?”



Nghe Tiêu Lâm Na chất vấn như vậy, thân thể Khả Nghiên không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, đôi mắt hơi mang mập mờ, miễn cưỡng lắc đầu.

“Thật sao, Tiêu Khả Nghiên, cô dám thề không? Cô không có chút tình cảm nào với Hình Thiên Nham? Bắt cô lấy tuổi thọ của con trai cô thề, cô dám không?”

Từng bước ép sát, những câu nói thiêu người, Khả Nghiên đột nhiên có một loại cảm giác bị buộc phải đi vào tận cùng của bóng tối. Dùng con trai thề thì cô không dám, cũng không dám nghĩ, hiện giờ con trai cô là vị trí quan trọng nhất trong lòng cô.

Mày liễu hơi hơi nhíu lại một chút, khóe mắt nhàn nhạt nước mắt, cố gắng gật gật đầu. Giờ phút này, cô rũ đầu xuống, cũng không dám nhìn thẳng Tiêu Lâm Na nữa. Bởi vì cô biết…

Nếu ngay từ đầu là chị gái sai, nhưng hiện giờ mình lại thích chồng của chị gái. Đó là việc ngàn vạn lần không nên để xảy ra.

“Thật tốt… Cô thừa nhận là tốt rồi.” - Thấy thế Tiêu Lâm Na cười lớn gật đầu một cái. Sau một lúc lâu, sắc mặt cô ta lại trầm xuống: “A, Tiêu Khả Nghiên, cô tốt nhất nhớ kỹ trước khi chết cha đã nói với chúng ta những gì.”

Cha...

Ngẩng đầu, cô kinh hoàng nhìn về phía Tiêu Lâm Na.

“Cha bảo chúng ta phải thương yêu lẫn nhau. Tôi thừa nhận đã tổn thương cô, thế nhưng từ khi tôi có được thứ tôi muốn, tôi có còn làm tổn thương cô nữa không? Sau khi đưa cô vào Hình gia, tôi lại đối đãi với cô như thế nào? Hiện tại, tôi chỉ muốn cùng Thiên Nham làm một đôi vợ chồng ân ái, mà cô thì sao? Lại muốn tìm mọi cách chia rẽ chúng tôi. Cô cảm thấy, cô hiện tại thế này không làm cha chúng ta thất vọng hay sao? Hả.” – Cô ta đột nhiên vươn tay bóp lấy yếu hầu Khả Nghiên, gắt gao ép cô vào sát tường.

Giờ phút này, sức lực để phản bác cô cũng không có. Đúng thế… Cô thật xin lỗi cha đã qua đời, cho dù cô thật sự không nghĩ tới việc chia rẽ vợ chồng chị gái, nhưng… thật sự cô đã có tình cảm không nên có với anh.

Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt áy náy theo khóe mắt cô chảy xuống.

Nhưng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Mắt Tiêu Lâm Na đỏ ngầu tia máu, lúc này chăm chú nhìn Khả Nghiên bị mình bức bách, cô ta dường như có một loại cảm giác muốn giết chết cô: “Tiêu Khả Nghiên, cô đã làm tôi không có mẹ, hiện tại lại vi phạm dặn dò của cha, Tiêu gia chúng tôi rốt cuộc thiếu cô cái gì? Cô vì sao muốn đối đãi với chúng tôi như thế cơ chứ? Hay là… Cô bước vào Tiêu gia chúng tôi là vì cô muốn báo thù cho người mẹ đã chết của cô đúng không?”



Không.

Mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Lâm Na kia, cùng sự u oán của cô ta.

Không có… Không phải giống như lời chị nói đâu.

Năm đó, chuyện của mẹ và cha cô không có cách nào đánh giá đúng sai, bởi vì mẹ có quan hệ với cha trong khi mẹ không biết cha đã có gia đình. Rồi sau đó, khi mẹ biết liền lập tức lựa chọn rời xa cha. Mẹ không có sai, không có sai. Chính mình cũng sẽ không vì thế mà báo thù cho cái chết của mẹ.

Cho dù Khả Nghiên rất muốn phản bác lý do Tiêu Lâm Na đưa ra, nhưng nhớ tới bản thân…

Mẹ năm đó không có sai, nhưng hiện tại là cô sai, bởi vì cô biết Hình Thiên Nham có vợ, hơn nữa vợ Hình Thiên Nham chính là chị gái cùng cha khác mẹ với mình.

Cô mệt mỏi giơ tay, kéo tay Tiêu Lâm Na.

Thấy hành động này của cô, Tiêu Lâm Na chậm rãi buông cánh tay bóp cổ Khả Nghiên ra.

Gật nhẹ đầu cảm kích, cô lật tay Tiêu Lâm Na ra, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay cô ta mấy chữ.

“Thật xin lỗi, bắt đầu từ giờ phút này, tôi lấy hạnh phúc của con trai tôi thề, tôi sẽ không có bất cứ ý gì với anh rể.”- Khép tay cô ta lại, Khả Nghiên cười nhạt một tiếng, ngậm lấy nước mắt rời khỏi căn phòng.

Lý Thần là mối tình đầu tốt đẹp nhất của cô, cô đã lựa chọn anh trong quãng thời gian học đại học còn ngây thơ trong trắng. Mặc kệ cô và anh có kết cục thế nào, cô vẫn sẽ mãi nhớ về tình yêu của anh như một đóa hoa trân quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook