Chương 66: .2.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Luôn cảm thấy rằng Hoa Hoa còn nhỏ, nhưng hôm nay mình mới nhận ra rằng Bạch Hoa Hoa đã thực sự trưởng thành, cô ấy cố ý giả vờ như không có chuyện gì để không làm mọi người buồn, sợ mọi người lo lắng cho mình, vì vậy cô ấy mới cho mọi người một liều thuốc trấn an trước. Thật là một cô bé hiểu chuyện. Nhưng tại sao lại gặp phải mình cơ chứ.
Nếu không phải mình đã liên lụy cô ấy thì làm sao cô ấy bị đuổi đi như vậy?
Thực sự không hiểu tại sao Bạch Hoa Hoa đến lúc này rồi mà vẫn quan tâm đến mình? Quan tâm đến sức khỏe mình? Lẽ nào cô ấy không biết cô ấy bị mình liên lụy nên mới bị cô quản gia đuổi đi hay sao? Nếu lúc này cô ấy nói rằng cô ấy ghét mình thì có lẽ trong lòng mình sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng bây giờ…
Đôi mắt chớp chớp lại nhìn về hướng cô quản gia. Cô nắm chặt tay, sắc mặt trở nên lạnh lùng, tự tay lôi Bạch Hoa Hoa đi.
"Chị? Sao chị..."
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiêu Khả Nghiên đã dùng tay tát vào mặt Bạch Hoa Hoa, lập tức tất cả mọi người trở nên im lặng, Bạch Hoa Hoa cũng chết lặng.
"Chị?"
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
“Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp…” - Khả nghiên hung hăng tát chín cái tát liên tiếp khác lên mặt Bạch Hoa Hoa, khiến khuôn mặt trắng nõn của cô ấy lập tức đỏ bừng và sưng phồng, ánh mắt thích cười cũng đã rưng rưng đầy nước mắt.
Đến tận lúc này, Khả Nghiên mới hiểu được ý định của cô quản gia.
“Nếu cô tát Bạch Hoa Hoa mười cái, tôi sẽ giữ cô ấy lại.”
Ồ, mặc dù những cái tát này giáng xuống mặt Bạch Hoa Hoa, nhưng có người còn cảm thấy đau đớn hơn cô ấy.
Đó chính là Tiêu Khả Nghiên.
Mỗi cái tát giáng xuống, sâu thẳm trong trái tim lại tràn đầy day dứt, tội lỗi.
Lúc đầu cũng không đoán ra được ý đồ của cô quản gia, nếu cô ta hận mình thì có thể bảo Bạch Hoa Hoa đánh mình, như thế chẳng phải càng có thể giải tỏa hận thù sao?
Có vẻ như mình đã nhầm, đã sai lại càng sai.
Thì ra đánh Hoa Hoa còn đau gấp ngàn lần bản thân bị đánh, như thể Hoa Hoa vì chính mình mà bị đuổi đi vậy.
Đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra rằng nỗi đau tâm lý mới là sự tra tấn thực sự
“Bốp.” - Nhìn những giọt nước mắt chua xót của Bạch Hoa Hoa nhỏ xuống lòng bàn tay, cảm giác tội lỗi trong lòng không thể diễn tả được. Đối mặt với hai má sưng húp và khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt như hoa lê, cô chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, bởi vì đây không phải là ý đồ của cô quản gia hay sao?
"Người mới đến, cô bực tức cái gì chứ? Hoa Hoa đối với cô chưa đủ tốt sao? Cô còn lấy oán báo ân?" - Hồi lâu sau, mấy hầu gái sững sờ ùn ùn kéo tới trách móc hành động hung ác của Khả Nghiên.
Và cảm giác này chính là thứ mà cô ta muốn.
Hận đi, oán đi, bản thân mình thế này thì sẽ không thể liên lụy đến bất kỳ ai nữa. Mục đích của cô quản gia không phải là hy vọng mọi người ở đây ghét mình sao?
Khuôn mặt cô không hề biểu lộ cảm xúc, lúc cô quay người chuẩn bị rời đi thì tình cờ nhìn thấy Hình Thiên Nham đang đứng trên tầng hai lạnh lùng nhìn cô.
Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ấy, trong lòng Khả Nghiên không khỏi rối loạn.
Đôi mắt đó dường như đang thể hiện sự thất vọng, khó hiểu và một chút oán trách.
Tại sao? Tại sao Hình Thiên Nham lại nhìn mình với ánh mắt như vậy? Nếu là thất vọng, quả thực… Anh hết lần này tới lần khác giúp đỡ mình, nhưng hiện tại mình lại khiến anh thất vọng, nhưng tại sao lại còn có cả oán trách?
Nghĩ đến mức đầu như sắp nổ tung, Khả Nghiên cũng không tìm ra câu trả lời.
Tuy nhiên không thể không nói rằng hành động cô vừa mới làm là điều tối kỵ mà cô không muốn Hình Thiên Nham trông thấy.
“Ôi chao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù của cô kìa.”
Trò hề vừa rồi dần dần lắng xuống, Bạch Hoa Hoa vừa chào tạm biệt mọi người vừa đi ra cửa, cô quản gia liền đuổi theo ra ngoài.
“Cô quản gia, cô có chuyện gì vậy?” - Dù trong lòng cô hận hơn nữa nhưng lúc này vẫn phải hành động tỏ ra như không có gì trước mặt cô quản gia.
"Ha ha, không có gì đâu, chỉ muốn xin lỗi cô mà thôi."
Xin lỗi? Thật sự là mèo giả mù khóc chuột sao? Chẳng lẽ cô ấy vừa bị đánh còn chưa khiến cô ta vui vẻ sao?
"Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi đây."
"Ồ, đừng đi vội. Tôi đã suy nghĩ lại…" - Dừng một chút, cô quản gia nở một nụ cười giả dối: "Bỏ đi, cô vẫn nên ở lại."
“Hả?” - Bạch Hoa Hoa sửng sốt, một lúc sau mới lấy lại tình thần, rốt cuộc trong bầu của cô quản gia này đang bán loại thuốc gì vậy? Cô ta đang suy tính âm mưu gì nữa đây?
"Cô chắc chắn sao?"
Nếu không phải mình đã liên lụy cô ấy thì làm sao cô ấy bị đuổi đi như vậy?
Thực sự không hiểu tại sao Bạch Hoa Hoa đến lúc này rồi mà vẫn quan tâm đến mình? Quan tâm đến sức khỏe mình? Lẽ nào cô ấy không biết cô ấy bị mình liên lụy nên mới bị cô quản gia đuổi đi hay sao? Nếu lúc này cô ấy nói rằng cô ấy ghét mình thì có lẽ trong lòng mình sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng bây giờ…
Đôi mắt chớp chớp lại nhìn về hướng cô quản gia. Cô nắm chặt tay, sắc mặt trở nên lạnh lùng, tự tay lôi Bạch Hoa Hoa đi.
"Chị? Sao chị..."
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiêu Khả Nghiên đã dùng tay tát vào mặt Bạch Hoa Hoa, lập tức tất cả mọi người trở nên im lặng, Bạch Hoa Hoa cũng chết lặng.
"Chị?"
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
“Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp…” - Khả nghiên hung hăng tát chín cái tát liên tiếp khác lên mặt Bạch Hoa Hoa, khiến khuôn mặt trắng nõn của cô ấy lập tức đỏ bừng và sưng phồng, ánh mắt thích cười cũng đã rưng rưng đầy nước mắt.
Đến tận lúc này, Khả Nghiên mới hiểu được ý định của cô quản gia.
“Nếu cô tát Bạch Hoa Hoa mười cái, tôi sẽ giữ cô ấy lại.”
Ồ, mặc dù những cái tát này giáng xuống mặt Bạch Hoa Hoa, nhưng có người còn cảm thấy đau đớn hơn cô ấy.
Đó chính là Tiêu Khả Nghiên.
Mỗi cái tát giáng xuống, sâu thẳm trong trái tim lại tràn đầy day dứt, tội lỗi.
Lúc đầu cũng không đoán ra được ý đồ của cô quản gia, nếu cô ta hận mình thì có thể bảo Bạch Hoa Hoa đánh mình, như thế chẳng phải càng có thể giải tỏa hận thù sao?
Có vẻ như mình đã nhầm, đã sai lại càng sai.
Thì ra đánh Hoa Hoa còn đau gấp ngàn lần bản thân bị đánh, như thể Hoa Hoa vì chính mình mà bị đuổi đi vậy.
Đến tận giờ phút này, cô mới nhận ra rằng nỗi đau tâm lý mới là sự tra tấn thực sự
“Bốp.” - Nhìn những giọt nước mắt chua xót của Bạch Hoa Hoa nhỏ xuống lòng bàn tay, cảm giác tội lỗi trong lòng không thể diễn tả được. Đối mặt với hai má sưng húp và khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt như hoa lê, cô chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, bởi vì đây không phải là ý đồ của cô quản gia hay sao?
"Người mới đến, cô bực tức cái gì chứ? Hoa Hoa đối với cô chưa đủ tốt sao? Cô còn lấy oán báo ân?" - Hồi lâu sau, mấy hầu gái sững sờ ùn ùn kéo tới trách móc hành động hung ác của Khả Nghiên.
Và cảm giác này chính là thứ mà cô ta muốn.
Hận đi, oán đi, bản thân mình thế này thì sẽ không thể liên lụy đến bất kỳ ai nữa. Mục đích của cô quản gia không phải là hy vọng mọi người ở đây ghét mình sao?
Khuôn mặt cô không hề biểu lộ cảm xúc, lúc cô quay người chuẩn bị rời đi thì tình cờ nhìn thấy Hình Thiên Nham đang đứng trên tầng hai lạnh lùng nhìn cô.
Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ấy, trong lòng Khả Nghiên không khỏi rối loạn.
Đôi mắt đó dường như đang thể hiện sự thất vọng, khó hiểu và một chút oán trách.
Tại sao? Tại sao Hình Thiên Nham lại nhìn mình với ánh mắt như vậy? Nếu là thất vọng, quả thực… Anh hết lần này tới lần khác giúp đỡ mình, nhưng hiện tại mình lại khiến anh thất vọng, nhưng tại sao lại còn có cả oán trách?
Nghĩ đến mức đầu như sắp nổ tung, Khả Nghiên cũng không tìm ra câu trả lời.
Tuy nhiên không thể không nói rằng hành động cô vừa mới làm là điều tối kỵ mà cô không muốn Hình Thiên Nham trông thấy.
“Ôi chao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù của cô kìa.”
Trò hề vừa rồi dần dần lắng xuống, Bạch Hoa Hoa vừa chào tạm biệt mọi người vừa đi ra cửa, cô quản gia liền đuổi theo ra ngoài.
“Cô quản gia, cô có chuyện gì vậy?” - Dù trong lòng cô hận hơn nữa nhưng lúc này vẫn phải hành động tỏ ra như không có gì trước mặt cô quản gia.
"Ha ha, không có gì đâu, chỉ muốn xin lỗi cô mà thôi."
Xin lỗi? Thật sự là mèo giả mù khóc chuột sao? Chẳng lẽ cô ấy vừa bị đánh còn chưa khiến cô ta vui vẻ sao?
"Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi đây."
"Ồ, đừng đi vội. Tôi đã suy nghĩ lại…" - Dừng một chút, cô quản gia nở một nụ cười giả dối: "Bỏ đi, cô vẫn nên ở lại."
“Hả?” - Bạch Hoa Hoa sửng sốt, một lúc sau mới lấy lại tình thần, rốt cuộc trong bầu của cô quản gia này đang bán loại thuốc gì vậy? Cô ta đang suy tính âm mưu gì nữa đây?
"Cô chắc chắn sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.