Chương 90: .2.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Trong cục cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, một người cảnh sát ngồi đối diện Khả Nghiên và tên bảo vệ nghiêm túc nhìn họ.
“Hai người đang làm gì?” - Ánh sáng yếu ớt vừa rồi là của một ông lão cầm đèn pin đi tìm đường. Thấy bụi cỏ có hơi khác thường nên chiếu đèn xem, kết quả là phát hiện một màn kia.
Thấy sự việc bị bại lộ, A Uy lợi dụng việc Khả Nghiên không nói được, tranh thủ giải thích nói cô là bạn gái của mình, đang thân mật trong bụi cây. Nhưng ông lão đi đường luôn cảm thấy có gì đó không đúng, xem xét một lúc liền gọi cảnh sát.
“Ba” một tiếng, cảnh sát dùng sức vỗ xuống bàn, nghiêm túc chất vấn: “Nói. Quan hệ của các người là như thế nào?”
“Anh cảnh sát, cô ấy thật sự là bạn gái của tôi.” - Đừng thấy A Uy ở nhà họ Hình la lối om sòm, thật ra hắn chính là một kẻ nhát gan. Lúc bị ông lão kia làm hỏng chuyện xấu, hắn đã bị dọa cho tỉnh rượu. Lại thêm bị cảnh sát nghiêm khắc chất vấn, hắn đã bị dọa đến mức lạc mất hồn phách.
“Cô là bạn gái anh ta?” - Cảnh sát nhìn về phía Khả Nghiên.
Cô lắc đầu. Sợ hãi lắc đầu.
“Mẹ nó. Cô còn không dám nhận?” - A Uy thấy vậy lập tức tức giận đứng lên.
“Anh ngồi xuống cho tôi. Anh cho rằng ở đây là nhà mình sao? Còn chửi thề? Anh có tin tôi giam anhlại không?” - Núi này cao còn có núi khác cao hơn, đúng là cảnh sát không sợ kẻ xấu. Chủ yếu là họ còn đáng sợ hơn so với kẻ xấu.
“Ôi, anh cảnh sát, tôi sửa. Tôi sửa là được chứ gì?” - Hắn cười cười ngồi trở lại vị trí: “Thật ra, tôi với bạn gái xảy ra chút tranh chấp, anh nhìn xem, cô ấy giận dỗi lên thì không thèm nhận tôi nữa.”
Không phải. Không phải như vậy. Anh cảnh sát tuyệt đối không được tin hắn. Cô kích động chống hai tay lên bàn, dùng sức lắc đầu một lần nữa.
Chi tiết này bị cảnh sát để ý, anh ta nhìn xuống: “Cô? Cô không thể nói chuyện?”
Cô gật đầu.
“Tiểu Lưu, cục trưởng Lý của Cục thành phố gọi điện tới tìm anh.”
Một người đồng nghiệp nói từ xa, cảnh sát tạm ngừng thẩm vấn: “Được rồi. Tôi biết rồi, tôi đi nhận điện thoại trước, hai người đợi ở đây lát nữa tôi sẽ đến xử lí.” - Nói xong viên cảnh sát quay người đi.
Lúc này, không còn người nào khiến A Uy kinh sợ, hắn lại cao hứng: “Tôi nói cho cô biết, lúc nãy tôi uống nhiều quá. Cô cho rằng cô xinh đẹp thì thế nào, loại phụ nữ như cô cho không tôi, tôi còn phải cân nhắc, cân nhắc đó. Nếu lát nữa cô dám nói lung tung, tôi cam đoan cô đừng mong được trở lại căn nhà kia nữa.”
Cô rất muốn được ở lại trong căn nhà này là vì Dục Thành. Nhưng cô không sợ bị uy hiếp, đúng là đúng, sai là sai. Hắn vừa mới làm ra chuyện xấu xa như vậy mà còn muốn cô nói chuyện giúp hắn? Thật đáng xấu hổ.
Khả Nghiên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng xoay đầu sang chỗ khác, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Cô có ý gì đây?”
“Này. La cái gì mà la?” - Cảnh sát vừa mới rời đi lại quay về, trong tay còn cầm một tập giấy tờ để trên bàn: “Được rồi, hai người ký tên là có thể đi.”
Cái gì? Đây là kết án sao? Cô nhìn người quan chức trước mặt không thể tưởng tượng nổi, chuyện này đã cấu thành cưỡng gian, vì sao cảnh sát lại kết án đơn giản như vậy?
“Ôi, cảm ơn anh, anh cảnh sát.” - A Uy đắc ý ký tên, giao tờ giấy cho Khả Nghiên, cô đưa mắt nhìn nội dung phía trên: “Không lập thành án.”
Hả, không lập thành án? Rốt cuộc là vụ án như thế nào mới có thể thành lập chứ? Không lẽ là đợi mình bị cưỡng gian xong cảnh sát mới vào cuộc hả? Ức hiếp người khác. Ức hiếp người khác mà.
Cô nắm chặt cây bút trong tay, Khả Nghiên oán hận ký tên mình.
Vì sao làm chuyện xấu như vậy lại có thể không bị trừng phạt? Xã hội này là như thế sao? Chẳng lẽ không có chút luật pháp nào sao? A Uy đã cho cảnh sát chỗ tốt gì mà anh ta lại giúp hắn như vậy? Chẳng lẽ vì A Uy hung hăng hơn mình sao?
Cô sửa sang lại quần áo trên người, cúi đầu buồn bực rời khỏi cục cảnh sát, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn A Uy dương dương tự đắc ở phía sau. Lòng cô như bị người ta hung hăng bóp chặt, cực kì buồn bã, không thoải mái.
Lúc hai người đang một trước một sau đến trước cổng cục cảnh sát.
“Hai người đang làm gì?” - Ánh sáng yếu ớt vừa rồi là của một ông lão cầm đèn pin đi tìm đường. Thấy bụi cỏ có hơi khác thường nên chiếu đèn xem, kết quả là phát hiện một màn kia.
Thấy sự việc bị bại lộ, A Uy lợi dụng việc Khả Nghiên không nói được, tranh thủ giải thích nói cô là bạn gái của mình, đang thân mật trong bụi cây. Nhưng ông lão đi đường luôn cảm thấy có gì đó không đúng, xem xét một lúc liền gọi cảnh sát.
“Ba” một tiếng, cảnh sát dùng sức vỗ xuống bàn, nghiêm túc chất vấn: “Nói. Quan hệ của các người là như thế nào?”
“Anh cảnh sát, cô ấy thật sự là bạn gái của tôi.” - Đừng thấy A Uy ở nhà họ Hình la lối om sòm, thật ra hắn chính là một kẻ nhát gan. Lúc bị ông lão kia làm hỏng chuyện xấu, hắn đã bị dọa cho tỉnh rượu. Lại thêm bị cảnh sát nghiêm khắc chất vấn, hắn đã bị dọa đến mức lạc mất hồn phách.
“Cô là bạn gái anh ta?” - Cảnh sát nhìn về phía Khả Nghiên.
Cô lắc đầu. Sợ hãi lắc đầu.
“Mẹ nó. Cô còn không dám nhận?” - A Uy thấy vậy lập tức tức giận đứng lên.
“Anh ngồi xuống cho tôi. Anh cho rằng ở đây là nhà mình sao? Còn chửi thề? Anh có tin tôi giam anhlại không?” - Núi này cao còn có núi khác cao hơn, đúng là cảnh sát không sợ kẻ xấu. Chủ yếu là họ còn đáng sợ hơn so với kẻ xấu.
“Ôi, anh cảnh sát, tôi sửa. Tôi sửa là được chứ gì?” - Hắn cười cười ngồi trở lại vị trí: “Thật ra, tôi với bạn gái xảy ra chút tranh chấp, anh nhìn xem, cô ấy giận dỗi lên thì không thèm nhận tôi nữa.”
Không phải. Không phải như vậy. Anh cảnh sát tuyệt đối không được tin hắn. Cô kích động chống hai tay lên bàn, dùng sức lắc đầu một lần nữa.
Chi tiết này bị cảnh sát để ý, anh ta nhìn xuống: “Cô? Cô không thể nói chuyện?”
Cô gật đầu.
“Tiểu Lưu, cục trưởng Lý của Cục thành phố gọi điện tới tìm anh.”
Một người đồng nghiệp nói từ xa, cảnh sát tạm ngừng thẩm vấn: “Được rồi. Tôi biết rồi, tôi đi nhận điện thoại trước, hai người đợi ở đây lát nữa tôi sẽ đến xử lí.” - Nói xong viên cảnh sát quay người đi.
Lúc này, không còn người nào khiến A Uy kinh sợ, hắn lại cao hứng: “Tôi nói cho cô biết, lúc nãy tôi uống nhiều quá. Cô cho rằng cô xinh đẹp thì thế nào, loại phụ nữ như cô cho không tôi, tôi còn phải cân nhắc, cân nhắc đó. Nếu lát nữa cô dám nói lung tung, tôi cam đoan cô đừng mong được trở lại căn nhà kia nữa.”
Cô rất muốn được ở lại trong căn nhà này là vì Dục Thành. Nhưng cô không sợ bị uy hiếp, đúng là đúng, sai là sai. Hắn vừa mới làm ra chuyện xấu xa như vậy mà còn muốn cô nói chuyện giúp hắn? Thật đáng xấu hổ.
Khả Nghiên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng xoay đầu sang chỗ khác, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Cô có ý gì đây?”
“Này. La cái gì mà la?” - Cảnh sát vừa mới rời đi lại quay về, trong tay còn cầm một tập giấy tờ để trên bàn: “Được rồi, hai người ký tên là có thể đi.”
Cái gì? Đây là kết án sao? Cô nhìn người quan chức trước mặt không thể tưởng tượng nổi, chuyện này đã cấu thành cưỡng gian, vì sao cảnh sát lại kết án đơn giản như vậy?
“Ôi, cảm ơn anh, anh cảnh sát.” - A Uy đắc ý ký tên, giao tờ giấy cho Khả Nghiên, cô đưa mắt nhìn nội dung phía trên: “Không lập thành án.”
Hả, không lập thành án? Rốt cuộc là vụ án như thế nào mới có thể thành lập chứ? Không lẽ là đợi mình bị cưỡng gian xong cảnh sát mới vào cuộc hả? Ức hiếp người khác. Ức hiếp người khác mà.
Cô nắm chặt cây bút trong tay, Khả Nghiên oán hận ký tên mình.
Vì sao làm chuyện xấu như vậy lại có thể không bị trừng phạt? Xã hội này là như thế sao? Chẳng lẽ không có chút luật pháp nào sao? A Uy đã cho cảnh sát chỗ tốt gì mà anh ta lại giúp hắn như vậy? Chẳng lẽ vì A Uy hung hăng hơn mình sao?
Cô sửa sang lại quần áo trên người, cúi đầu buồn bực rời khỏi cục cảnh sát, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn A Uy dương dương tự đắc ở phía sau. Lòng cô như bị người ta hung hăng bóp chặt, cực kì buồn bã, không thoải mái.
Lúc hai người đang một trước một sau đến trước cổng cục cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.