Chương 147: .2.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Bóng tối đột nhiên bị ánh sáng phá vỡ, dáng vẻ của người đàn ông cũng hiện rõ trong mặt của cô. Đến nỗi anh ta trông như thế nào, ôi trời, tóm lại là vô cùng bẩn. Vô cùng bẩn. Đặt biệt bẩn.
Vóc dáng của người đàn ông này rất cao, ít nhất cũng phải cao 1m85 trở lên, mặc dù trên người, trên mặt ngay cả trên tóc cũng dính đầy bụi bẩn, nhưng mà nhìn rõ được người đàn ông này có đôi mắt màu xanh lam rất quyến rũ, mà tóc của anh ta cũng là màu vàng, chỉ có điều là bị đầy bụi bẩn xen lẫn nhau nên nhìn thấy rất dơ bẩn.
Anh ta là người nước ngoài sao? Không đúng, anh ta nói tiếng Nhật rất lưu loát, phải là người Nhật chứ. Trong lúc Khả Nghiên còn đang đoán quốc tịch của người đàn ông này, anh ta đã biến mất khỏi trước mắt cô. Người đâu?.
Nhìn xung quanh, chỉ có thể nghe được âm thanh tiếng nước từ trong phòng tắm “cốc cốc cốc”, cô gõ gõ cửa, bên trong không có người trả lời, âm thanh của tiếng nước vẫn không ngừng, vừa dự định mở cửa ra, bị khóa rồi. Chuyện này là sao?
Khả Nghiên ngẩn người, anh ta không phải nói đến nhà sẽ nói rõ ràng mấy người kia tại sao lại truy sát mình sao? Làm sao anh ta lại trực tiếp chạy vào trong nhà vệ sinh?
Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua. Khả Nghiên ngồi trên cái giường nhỏ của mình gần như là muốn ngủ quên. Cuối cùng, cửa của nhà vệ sinh được mở ra. Cô vừa định thần mà ngồi dậy, nhanh chóng lao ra ngoài phòng khách.
Nhìn vào, cô liền choáng váng.
Cơ thể người đàn ông này đang cởi trần, chỉ che những bộ phận quan trọng bằng một chiếc khăn tắm màu trắng. Cơ bụng sáu múi săn chắc lộ rõ. Từ trên xuống, mái tóc màu vàng kim thuần túy nhàn nhạt đã rửa gội hết vết bẩn làm lộ ra màu sáng chói lọi, giọt nước ẩm ướt chậm rãi chảy xuống mái tóc óng ả của anh ta, có một loại mùi vị mang tính gợi cảm.
Ôi trời. Anh ta vừa rồi vẫn còn là một người đàn ông dính đầy bụi bẩn? Làm sao lại có thể hấp dẫn như vậy? Còn nữa, anh ta không phải là người nước ngoài, chỉ là tóc và màu mắt của anh ta rất giống người nước ngoài, còn ngũ quan và khuôn mặt thì thuần đông phương.
Nhưng…, đột nhiên sao lại cảm thấy người đàn ông hấp dẫn này lại có chút quen thuộc như vậy? Thật kỳ lạ.
Ngay khi Khả Nghiên vẫn còn đang suy nghĩ về nơi gặp người đàn ông này, người đàn ông mở miệng với một nụ cười xấu xa: “Bồn tắm của nhà cô thực sự nhỏ.”
Cô sững người.
Có nhầm lẫn không vậy, không có sự cho phép của mình anh ta đã tự ý đi tắm rửa, bây giờ còn mặt mũi mà chê bai bồn tắm của mình nhỏ?
“Nghỉ ngơi sớm đi.” - Nói xong, người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai cô rồi anh đi ngang qua cô. Nghỉ ngơi sớm? Là có ý gì?
Mở to đôi mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông này đã đi vào phòng ngủ rồi. Đây…, đây…
Anh ta làm sao có thể quen thuộc với nhà mình như vậy? Khả Nghiên còn chưa kịp suy nghĩ thì đã vội chạy nhanh vào phòng ngủ, lúc này người đàn ông mang dáng vẻ đầy mê hoặc đã nằm trong chăn bông. Lần nữa lại bất ngờ.
Điên rồi. Điên rồi. Cô muốn điên rồi. Đây rốt cuộc là nhà của ai? Còn nữa, anh ta đang làm cái gì vậy? Tắm rửa? Ngủ sao? Nắm chặt tay, cô đột nhiên bước đến bên giường, kéo người đàn ông đang nằm trên giường lên, tức giận nhìn anh ta. Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh lam lộ ra tia sáng quyến rũ, khóe môi gợi cảm gợi lên nụ cười tà mị, nói đùa: “Làm sao? Muốn ngủ cùng với tôi, tôi không có ngại đâu.”
Cơn giận lại ập xuống, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một người đàn ông vô lại như vậy.
Không được, không thể cứ để tiếp tục như vậy. Đây là người đàn ông quá thông minh, ngay từ đầu anh ta đã chỉ dẫn và dắt mũi mình.
Vẻ mặt dần dần lạnh đi, cô hít một hơi thật sâu, thả bàn tay đang nắm cổ tay người đàn ông ra, xoay người lấy một tờ giấy và cây bút nằm trên bàn ra.
Vừa định cầm bút lên viết thì Khả Nghiên lại cảm thấy khó khăn, viết bằng tiếng Nhật mà anh ta không hiểu thì sao, viết bằng tiếng Anh thì chắc anh ta có thể hiểu được đúng không? Chính xác. Chỉ cần sử dụng tiếng Anh. “Thưa ngài, chúng ta hãy quay trở lại chủ đề, ngài không phải nên nói cho tôi biết tại sao những người đó lại muốn truy sát tôi sao?” - Tờ giấy đã được đưa đến tay người đàn ông.
Vóc dáng của người đàn ông này rất cao, ít nhất cũng phải cao 1m85 trở lên, mặc dù trên người, trên mặt ngay cả trên tóc cũng dính đầy bụi bẩn, nhưng mà nhìn rõ được người đàn ông này có đôi mắt màu xanh lam rất quyến rũ, mà tóc của anh ta cũng là màu vàng, chỉ có điều là bị đầy bụi bẩn xen lẫn nhau nên nhìn thấy rất dơ bẩn.
Anh ta là người nước ngoài sao? Không đúng, anh ta nói tiếng Nhật rất lưu loát, phải là người Nhật chứ. Trong lúc Khả Nghiên còn đang đoán quốc tịch của người đàn ông này, anh ta đã biến mất khỏi trước mắt cô. Người đâu?.
Nhìn xung quanh, chỉ có thể nghe được âm thanh tiếng nước từ trong phòng tắm “cốc cốc cốc”, cô gõ gõ cửa, bên trong không có người trả lời, âm thanh của tiếng nước vẫn không ngừng, vừa dự định mở cửa ra, bị khóa rồi. Chuyện này là sao?
Khả Nghiên ngẩn người, anh ta không phải nói đến nhà sẽ nói rõ ràng mấy người kia tại sao lại truy sát mình sao? Làm sao anh ta lại trực tiếp chạy vào trong nhà vệ sinh?
Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua. Khả Nghiên ngồi trên cái giường nhỏ của mình gần như là muốn ngủ quên. Cuối cùng, cửa của nhà vệ sinh được mở ra. Cô vừa định thần mà ngồi dậy, nhanh chóng lao ra ngoài phòng khách.
Nhìn vào, cô liền choáng váng.
Cơ thể người đàn ông này đang cởi trần, chỉ che những bộ phận quan trọng bằng một chiếc khăn tắm màu trắng. Cơ bụng sáu múi săn chắc lộ rõ. Từ trên xuống, mái tóc màu vàng kim thuần túy nhàn nhạt đã rửa gội hết vết bẩn làm lộ ra màu sáng chói lọi, giọt nước ẩm ướt chậm rãi chảy xuống mái tóc óng ả của anh ta, có một loại mùi vị mang tính gợi cảm.
Ôi trời. Anh ta vừa rồi vẫn còn là một người đàn ông dính đầy bụi bẩn? Làm sao lại có thể hấp dẫn như vậy? Còn nữa, anh ta không phải là người nước ngoài, chỉ là tóc và màu mắt của anh ta rất giống người nước ngoài, còn ngũ quan và khuôn mặt thì thuần đông phương.
Nhưng…, đột nhiên sao lại cảm thấy người đàn ông hấp dẫn này lại có chút quen thuộc như vậy? Thật kỳ lạ.
Ngay khi Khả Nghiên vẫn còn đang suy nghĩ về nơi gặp người đàn ông này, người đàn ông mở miệng với một nụ cười xấu xa: “Bồn tắm của nhà cô thực sự nhỏ.”
Cô sững người.
Có nhầm lẫn không vậy, không có sự cho phép của mình anh ta đã tự ý đi tắm rửa, bây giờ còn mặt mũi mà chê bai bồn tắm của mình nhỏ?
“Nghỉ ngơi sớm đi.” - Nói xong, người đàn ông đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai cô rồi anh đi ngang qua cô. Nghỉ ngơi sớm? Là có ý gì?
Mở to đôi mắt, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông này đã đi vào phòng ngủ rồi. Đây…, đây…
Anh ta làm sao có thể quen thuộc với nhà mình như vậy? Khả Nghiên còn chưa kịp suy nghĩ thì đã vội chạy nhanh vào phòng ngủ, lúc này người đàn ông mang dáng vẻ đầy mê hoặc đã nằm trong chăn bông. Lần nữa lại bất ngờ.
Điên rồi. Điên rồi. Cô muốn điên rồi. Đây rốt cuộc là nhà của ai? Còn nữa, anh ta đang làm cái gì vậy? Tắm rửa? Ngủ sao? Nắm chặt tay, cô đột nhiên bước đến bên giường, kéo người đàn ông đang nằm trên giường lên, tức giận nhìn anh ta. Người đàn ông chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh lam lộ ra tia sáng quyến rũ, khóe môi gợi cảm gợi lên nụ cười tà mị, nói đùa: “Làm sao? Muốn ngủ cùng với tôi, tôi không có ngại đâu.”
Cơn giận lại ập xuống, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải một người đàn ông vô lại như vậy.
Không được, không thể cứ để tiếp tục như vậy. Đây là người đàn ông quá thông minh, ngay từ đầu anh ta đã chỉ dẫn và dắt mũi mình.
Vẻ mặt dần dần lạnh đi, cô hít một hơi thật sâu, thả bàn tay đang nắm cổ tay người đàn ông ra, xoay người lấy một tờ giấy và cây bút nằm trên bàn ra.
Vừa định cầm bút lên viết thì Khả Nghiên lại cảm thấy khó khăn, viết bằng tiếng Nhật mà anh ta không hiểu thì sao, viết bằng tiếng Anh thì chắc anh ta có thể hiểu được đúng không? Chính xác. Chỉ cần sử dụng tiếng Anh. “Thưa ngài, chúng ta hãy quay trở lại chủ đề, ngài không phải nên nói cho tôi biết tại sao những người đó lại muốn truy sát tôi sao?” - Tờ giấy đã được đưa đến tay người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.