Chương 64: .3.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Tiêu bao nhiêu tiền đối với Hình Thiên Nham mà nói cũng không hề quan trọng, điều quan trọng là, làm sao một người hầu lại có thể dám yêu cầu chủ nhân mua cho mình những thứ đắt tiền như vậy? Không lẽ, đúng là bất kể loại phụ nữ thế nào cũng là loại ham vật chất như vậy sao? Một người đã như vậy, hai người cũng là như thế.
Suy nghĩ ấy trong lòng Hình Thiên Nham đương nhiên là ám chỉ Nghiêm Khả Khả. Ngoài ra còn một người rất giống “Nghiêm Khả Khả” này, chỉ có điều tên cô ấy là Tiêu Khả Nghiên.
Kể từ sau lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong “Thiên đường nhân gian”, lúc anh biết rằng Tiêu Khả Nghiên đã vì tiền của Uông Dương Minh mà đi lấy lòng mình, thì ấn tượng của anh về cô đã giảm đi rất nhiều, đến tận bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Bây giờ nhìn thấy Nghiêm Khả Khả có nét rất giống với Tiêu Khả Nghiên và cũng lại làm ra những chuyện khiến anh vô cùng phản cảm, không thể nghi ngờ rằng anh lại một lần nữa phong cho “Tiêu Khả Nghiên" danh hiệu người phụ nữ hám tiền trong lòng mình.
Tuy nhiên, bất kể là suy nghĩ như thế nào anh cũng không hề biểu hiện ra cảm xúc gì: “Ồ, chỉ có vậy thôi sao? Tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện nữa.” - Lời nói lạnh nhạt buông ra, lúc Tiêu Lâm Na còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đóng sầm cửa phòng lại.
Điều đó rốt cuộc có nghĩa là gì? Hình Thiên Nham có quan tâm hay không? Mình đã mua cho người giúp việc rất nhiều đồ quý giá như vậy mà anh ta cũng không hề quan tâm chút nào sao?
Đứng trước cánh cửa đóng chặt, cô ta nhíu chặt hai hàng lông mày vào nhau, hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng lúc này của Hình Thiên Nham. Phù… thật là một người đàn ông khó nắm bắt. Lắc đầu bất lực, cô ta quay người trở về phòng.
“Đây là thứ đồ gì vậy?” - Trong sân, cô quản gia với nét mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Khả Nghiên đang cầm một tờ giấy đứng trước mặt cô ta.
Hai tay cầm chặt tờ giấy viết chi chít chữ, cô cau mày tỏ vẻ lo lắng không thôi rồi đưa đến trước mặt cô quản gia.
Thấy vậy, cô quản gia trợn tròn mắt: "Hả? Cô muốn tôi xem sao?"
Cả người cô bỗng nhiên như bừng sáng, vừa gật đầu không ngừng vừa cười ngọt ngào.
“Hừ.” - Cô quản gia lườm một cái rồi cầm tờ giấy trên tay Khả Nghiên liếc nhìn.
"Cô quản gia, bởi vì bình thường tôi không thể nói chuyện nên đã gây rất nhiều phiền phức cho cô, vì thế tôi muốn xin lỗi cô. Nếu sau này tôi có chỗ nào làm không đúng cô có thể trách mắng tôi, nhưng tôi cầu xin cô đừng đuổi Hoa Hoa đi. Cô ấy là một cô gái tốt, mặc dù đôi khi cô ấy làm việc chưa đủ tốt, nhưng chỉ vì cô ấy còn nhỏ chưa hiểu được mọi chuyện trong cuộc sống, hi vọng cô có thể cho cô ấy một cơ hội. Để cảm ơn lòng tốt của cô, sau này tôi nhất định sẽ giúp cô làm bất cứ việc gì mà cô cần. Nghiêm Khả Khả kính thư.”
Nét bút như rồng bay phượng múa trên giấy không khỏi khiến cô quản gia thở dài trong lòng. Những chữ viết đẹp như vậy thật sự là được viết ra bởi bàn tay của một người giúp việc sao? Cô ta có chút kinh ngạc nhìn Khả Nghiên, gấp tờ giấy trong tay lại.
“Ồ, thật may là cô không nói được, nếu mà cô có thể nói được, không chừng đến cả hồn của thiếu gia cũng sẽ bị cô câu đi mất.”
Lời nhận xét đầy mỉa mai này chắc chắn là do cô ta vẫn luôn lo lắng về chuyện trước đấy. Dù sao thì cô ta cũng đã nhiều lần bị Hình Thiên Nham mắng vì cô bảo mẫu này.
Tuy nhiên, Khả Nghiên không quan tâm đến lời nói của cô ta, tròng mắt linh động long lanh như nước tràn đầy biểu hiện cầu xin nhìn cô ta, như mong muốn cô quản gia có thể cho bản thân một câu trả lời thật hài lòng.
Suy nghĩ ấy trong lòng Hình Thiên Nham đương nhiên là ám chỉ Nghiêm Khả Khả. Ngoài ra còn một người rất giống “Nghiêm Khả Khả” này, chỉ có điều tên cô ấy là Tiêu Khả Nghiên.
Kể từ sau lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong “Thiên đường nhân gian”, lúc anh biết rằng Tiêu Khả Nghiên đã vì tiền của Uông Dương Minh mà đi lấy lòng mình, thì ấn tượng của anh về cô đã giảm đi rất nhiều, đến tận bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Bây giờ nhìn thấy Nghiêm Khả Khả có nét rất giống với Tiêu Khả Nghiên và cũng lại làm ra những chuyện khiến anh vô cùng phản cảm, không thể nghi ngờ rằng anh lại một lần nữa phong cho “Tiêu Khả Nghiên" danh hiệu người phụ nữ hám tiền trong lòng mình.
Tuy nhiên, bất kể là suy nghĩ như thế nào anh cũng không hề biểu hiện ra cảm xúc gì: “Ồ, chỉ có vậy thôi sao? Tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện nữa.” - Lời nói lạnh nhạt buông ra, lúc Tiêu Lâm Na còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã đóng sầm cửa phòng lại.
Điều đó rốt cuộc có nghĩa là gì? Hình Thiên Nham có quan tâm hay không? Mình đã mua cho người giúp việc rất nhiều đồ quý giá như vậy mà anh ta cũng không hề quan tâm chút nào sao?
Đứng trước cánh cửa đóng chặt, cô ta nhíu chặt hai hàng lông mày vào nhau, hoàn toàn không thể hiểu được tâm trạng lúc này của Hình Thiên Nham. Phù… thật là một người đàn ông khó nắm bắt. Lắc đầu bất lực, cô ta quay người trở về phòng.
“Đây là thứ đồ gì vậy?” - Trong sân, cô quản gia với nét mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn Tiêu Khả Nghiên đang cầm một tờ giấy đứng trước mặt cô ta.
Hai tay cầm chặt tờ giấy viết chi chít chữ, cô cau mày tỏ vẻ lo lắng không thôi rồi đưa đến trước mặt cô quản gia.
Thấy vậy, cô quản gia trợn tròn mắt: "Hả? Cô muốn tôi xem sao?"
Cả người cô bỗng nhiên như bừng sáng, vừa gật đầu không ngừng vừa cười ngọt ngào.
“Hừ.” - Cô quản gia lườm một cái rồi cầm tờ giấy trên tay Khả Nghiên liếc nhìn.
"Cô quản gia, bởi vì bình thường tôi không thể nói chuyện nên đã gây rất nhiều phiền phức cho cô, vì thế tôi muốn xin lỗi cô. Nếu sau này tôi có chỗ nào làm không đúng cô có thể trách mắng tôi, nhưng tôi cầu xin cô đừng đuổi Hoa Hoa đi. Cô ấy là một cô gái tốt, mặc dù đôi khi cô ấy làm việc chưa đủ tốt, nhưng chỉ vì cô ấy còn nhỏ chưa hiểu được mọi chuyện trong cuộc sống, hi vọng cô có thể cho cô ấy một cơ hội. Để cảm ơn lòng tốt của cô, sau này tôi nhất định sẽ giúp cô làm bất cứ việc gì mà cô cần. Nghiêm Khả Khả kính thư.”
Nét bút như rồng bay phượng múa trên giấy không khỏi khiến cô quản gia thở dài trong lòng. Những chữ viết đẹp như vậy thật sự là được viết ra bởi bàn tay của một người giúp việc sao? Cô ta có chút kinh ngạc nhìn Khả Nghiên, gấp tờ giấy trong tay lại.
“Ồ, thật may là cô không nói được, nếu mà cô có thể nói được, không chừng đến cả hồn của thiếu gia cũng sẽ bị cô câu đi mất.”
Lời nhận xét đầy mỉa mai này chắc chắn là do cô ta vẫn luôn lo lắng về chuyện trước đấy. Dù sao thì cô ta cũng đã nhiều lần bị Hình Thiên Nham mắng vì cô bảo mẫu này.
Tuy nhiên, Khả Nghiên không quan tâm đến lời nói của cô ta, tròng mắt linh động long lanh như nước tràn đầy biểu hiện cầu xin nhìn cô ta, như mong muốn cô quản gia có thể cho bản thân một câu trả lời thật hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.