Chương 69: .3.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Ánh mắt anh chợt lóe lên, Hình Thiên Nham buông bình rượu trong tay, sau đó anh mới lạnh lùng mà đáp lời anh ta: “Vẫn giống như lúc trước.”
“Ôi trời…” – Dương Minh nghe thế cả người thoáng ngây ngẩn: “Người anh em, tôi biết cậu không để phụ nữ vào mắt, nhưng chẳng phải cậu đã có con rồi hay sao? Trời ạ, tôi thật không nghĩ tới, người như cậu vậy mà lặng lẽ có con đấy, tôi theo không kịp mất rồi.”
Nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Hình Thiên Nham bỗng dãn ra đôi chút, khóe miệng cũng hơi nhếch lên: “Vậy anh cũng làm thử đi, không tồi đâu.”
“Không tồi à?” - Quá kinh ngạc. Uông Dương Minh cả người lui về phía sau, khẽ ngắm khuôn mặt dào dạt niềm hạnh phúc của Hình Thiên Nham. Đây chính là đế vương vẫn luôn lãnh đạm vô tình đấy sao, dù lạnh nhạt với chuyện hôn nhân, nói tới phụ nữ anh ta cũng xem như không nghe thấy, nhưng nhắc tới con trai anh lại mỉm cười ngay, thật là kì diệu mà. Rốt cuộc anh ta yêu đứa con của mình tới mức nào cơ chứ?
“Ôi, tôi… Thôi bỏ đi. Cứ xem như đời này tôi cũng không có cái phúc khí đó. Con nhỏ sao? Tôi không đảm đương nổi đâu.”
“Hừ. Nuôi con nhỏ còn vui vẻ hơn chơi với đàn bà nhiều.” - Anh khinh thường liếc Uông Dương Minh một cái, lại tiếp tục uống rượu.
“Thôi đi, cậu nói những lời này là khi cậu còn đang ở trong giai đoạn đẹp nhất của đời người luôn đấy, chẳng lẽ cậu cho rằng ai cũng không có hứng thú với phụ nữ như cậu sao? Nhưng mà nói thế nào thì cũng đều là vì mẹ của cậu nên mới…” - Anh ta muốn nói nhưng lại thôi. Sau đó Uông Dương Minh mới đột nhiên nhớ ra mình đã nói ra những lời rất không nên nói mất rồi, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trầm xuống, chậm rãi nhìn về phía Hình Thiên Nham.
“Phanh” một tiếng, Hình Thiên Nham đặt mạnh bình rượu lên bàn rồi vô cùng lạnh lẽo mà nói: “Tôi đi trước.”
“Ôi ôi ôi….” – Uông Dương Minh giữ chặt Hình Thiên Nham đang chuẩn bị đứng dậy, anh ta khó xử mà nhíu mày thành khẩn van nài: “Xin lỗi… Xin lỗi… Tôi không phải cố ý đâu. Tôi nói sang cái khác có được hay không? Cậu hãy ở lại cùng uống rượu với tôi đã rồi đi cũng được mà.”
Thấy Uông Dương Minh đã có thái độ thành khẩn xin lỗi như thế, lúc này anh mới cố gắng hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng khó coi mà ngồi xuống trở lại.
“Ha ha, hôm nay tôi gọi cậu tới kỳ thật cũng là muốn bàn chuyện với cậu mà thôi, tôi thấy cậu cũng ra dáng của một ông bố đấy.”
“Vậy à?”
“Ừ.” - Uống vào một ly rượu mạnh, Uông Dương Minh bèn đặt tay mình lên vai anh: “Trông không tệ đâu. Thật sự đấy. Dù là mặt nào trong cuộc sống thì cậu cũng đều hoàn thành khá ổn.”
Khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo của Hình Thiên Nham lúc này lại xuất hiện một tia khó hiểu: “Vì cái gì mà cậu lại đột nhiên nói với tôi những lời như thế này chứ?”
Phải biết rằng, bọn họ tuy là bạn bè, nhưng mà cả hai lại rất hiếm khi nào nhắc tới chuyện riêng tư của nhau cả, hơn nữa Uông Dương Minh cũng không phải là loại người quá xem trọng phụ nữ, phái đẹp ở trong lòng anh ta cũng chỉ như một bộ quần áo mà thôi, nhưng hôm nay anh ta lại có thể tỏ thái độ khác thường như thế, điều này cũng đã làm cho Hình Thiên Nham cảm thấy có chút khó hiểu.
“Ôi trời…” – Dương Minh nghe thế cả người thoáng ngây ngẩn: “Người anh em, tôi biết cậu không để phụ nữ vào mắt, nhưng chẳng phải cậu đã có con rồi hay sao? Trời ạ, tôi thật không nghĩ tới, người như cậu vậy mà lặng lẽ có con đấy, tôi theo không kịp mất rồi.”
Nói đến đây, khuôn mặt lạnh lùng của Hình Thiên Nham bỗng dãn ra đôi chút, khóe miệng cũng hơi nhếch lên: “Vậy anh cũng làm thử đi, không tồi đâu.”
“Không tồi à?” - Quá kinh ngạc. Uông Dương Minh cả người lui về phía sau, khẽ ngắm khuôn mặt dào dạt niềm hạnh phúc của Hình Thiên Nham. Đây chính là đế vương vẫn luôn lãnh đạm vô tình đấy sao, dù lạnh nhạt với chuyện hôn nhân, nói tới phụ nữ anh ta cũng xem như không nghe thấy, nhưng nhắc tới con trai anh lại mỉm cười ngay, thật là kì diệu mà. Rốt cuộc anh ta yêu đứa con của mình tới mức nào cơ chứ?
“Ôi, tôi… Thôi bỏ đi. Cứ xem như đời này tôi cũng không có cái phúc khí đó. Con nhỏ sao? Tôi không đảm đương nổi đâu.”
“Hừ. Nuôi con nhỏ còn vui vẻ hơn chơi với đàn bà nhiều.” - Anh khinh thường liếc Uông Dương Minh một cái, lại tiếp tục uống rượu.
“Thôi đi, cậu nói những lời này là khi cậu còn đang ở trong giai đoạn đẹp nhất của đời người luôn đấy, chẳng lẽ cậu cho rằng ai cũng không có hứng thú với phụ nữ như cậu sao? Nhưng mà nói thế nào thì cũng đều là vì mẹ của cậu nên mới…” - Anh ta muốn nói nhưng lại thôi. Sau đó Uông Dương Minh mới đột nhiên nhớ ra mình đã nói ra những lời rất không nên nói mất rồi, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trầm xuống, chậm rãi nhìn về phía Hình Thiên Nham.
“Phanh” một tiếng, Hình Thiên Nham đặt mạnh bình rượu lên bàn rồi vô cùng lạnh lẽo mà nói: “Tôi đi trước.”
“Ôi ôi ôi….” – Uông Dương Minh giữ chặt Hình Thiên Nham đang chuẩn bị đứng dậy, anh ta khó xử mà nhíu mày thành khẩn van nài: “Xin lỗi… Xin lỗi… Tôi không phải cố ý đâu. Tôi nói sang cái khác có được hay không? Cậu hãy ở lại cùng uống rượu với tôi đã rồi đi cũng được mà.”
Thấy Uông Dương Minh đã có thái độ thành khẩn xin lỗi như thế, lúc này anh mới cố gắng hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng khó coi mà ngồi xuống trở lại.
“Ha ha, hôm nay tôi gọi cậu tới kỳ thật cũng là muốn bàn chuyện với cậu mà thôi, tôi thấy cậu cũng ra dáng của một ông bố đấy.”
“Vậy à?”
“Ừ.” - Uống vào một ly rượu mạnh, Uông Dương Minh bèn đặt tay mình lên vai anh: “Trông không tệ đâu. Thật sự đấy. Dù là mặt nào trong cuộc sống thì cậu cũng đều hoàn thành khá ổn.”
Khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo của Hình Thiên Nham lúc này lại xuất hiện một tia khó hiểu: “Vì cái gì mà cậu lại đột nhiên nói với tôi những lời như thế này chứ?”
Phải biết rằng, bọn họ tuy là bạn bè, nhưng mà cả hai lại rất hiếm khi nào nhắc tới chuyện riêng tư của nhau cả, hơn nữa Uông Dương Minh cũng không phải là loại người quá xem trọng phụ nữ, phái đẹp ở trong lòng anh ta cũng chỉ như một bộ quần áo mà thôi, nhưng hôm nay anh ta lại có thể tỏ thái độ khác thường như thế, điều này cũng đã làm cho Hình Thiên Nham cảm thấy có chút khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.