Chương 72: .3.
Tề Thành Côn
10/11/2021
Khẽ cau mày, Tiêu Khả Nghiên nắm chặt tay, khi quay đầu lập tức mang theo ánh mắt đầy lạnh lẽo, khiến Hoa Hoa cảm thấy không rét mà run.
“Chị à, chị…” - Hoa Hoa chỉ cảm thấy ánh nhìn kia của Tiêu Khả Nghiên thật xa lạ, bèn chầm chậm cúi thấp đầu xuống mà nói: “Em muốn hỏi chị, lý do khiến chị hôm nay đánh em không phải là vì cô quản gia đó muốn đuổi chị, mà là vì chị muốn giữ lấy công việc của mình có đúng hay không ạ?”
Gì vậy?
Cái gì chứ? Đây là ai đã nói cho cô ấy? Là cô quản gia kia muốn đánh Hoa Hoa là nhằm mục đích này ư? A, hóa ra… Hóa ra là do cô ta muốn châm ngòi ly gián mà thôi.
Nhưng không sao cả, cô ấy nếu đã biết chân tướng thì sao chứ? Dù sao công việc của Hoa Hoa cũng đã giữ được rồi mà?
Không tỏ thái độ gì, cô lạnh lùng mà ném bàn tay Hoa Hoa ra khỏi người mình, nhanh chóng đi xuống lầu một.
Giờ khắc này, Hoa Hoa cứ thế ngây ngốc đứng ở hành lang cùng với trái tim lạnh buốt, cô ấy thà chấp nhận nhìn thấy Tiêu Khả Nghiên nói lời lừa dối, hoặc là dứt khoát lắc đầu phủ nhận, chứ không hề muốn cô tỏ ra xa lạ như vậy mà quay đi, như thế này chẳng phải là cô đã thừa nhận rồi hay sao?
Vì sao chứ? Vì sao muốn tìm một người bạn thật lòng đối xử tốt với mình lại khó như vậy? Hoa Hoa chỉ có thể khó hiểu tự hỏi bản thân.
Nhưng không chỉ có cô ấy đau lòng, Tiêu Khả Nghiên cũng có nỗi khổ tâm mà không thể nói ra, hiện tại cô có thể làm cái gì được đây cơ chứ? Hoa Hoa là người dễ xúc động, nếu cô nói rằng tất cả những chuyện này đều là quỷ kế của cô quản gia kia, theo tính cách của Hoa Hoa chắc chắn sẽ tìm cô ta để tính sổ, kết quả người cuối cùng chịu xui xẻo vẫn là cô ấy, cho nên chi bằng cứ như bây giờ, bảo cô ấy cách xa mình một chút.
Tại phòng khách xa hoa, những người hầu đang lau sàn ở đây lúc này đều đã thay đổi cách nhìn về cô.
“Ôi dào, xin cô đừng nổi giận nhé.”
“Sao cô còn đứng đó chặn đường của người ta, bọn mình thì việc nhiều thật đấy, nhưng vẫn có người rỗi hơi đi kiếm chuyện đánh người đây này.”
“Phải tránh ra chứ. Thật lòng lúc đầu tôi không hề nghĩ rằng cô không những bị câm, mà đến cả mắt cũng có vấn đề nữa đấy.”
Những người làm trong nhà đều dùng ngôn ngữ khó nghe để chỉ trích cô, nhìn cô bằng con mắt chán ghét, khiến cô chợt nhớ nhung ánh mắt ấm áp lần đó ở bể bơi kia.
Trong lòng cô chỉ cảm thấy chua xót, loại cảm giác bị cả thế giới ghét bỏ thật không dễ chịu gì, nhưng vì con, cô chỉ có thể ở cái góc âm u này mà yên lặng chịu đựng.
“Thiếu gia đã về.”
“Thiếu gia đã về.”
Khi trời đã chạng vạng, Hình Thiên Nham cũng đã trở về nhà, Tiêu Khả Nghiên cũng dừng tay nhìn anh gật đầu mỉm cười, nhưng…
Không nghĩ tới Hình Thiên Nham sẽ ngó lơ cô.
Sự lờ đi này một lần nữa lại khiến lòng của cô tràn đầy đau đớn. Cô không thể hiểu được, chính mình hôm nay lại bị nhiều người tỏ thái độ lạnh nhạt như thế. Theo lý, đáng lẽ cô phải tập làm quen với nó, nhưng không biết vì sao, lúc Hình Thiên Nham đi ngang qua lại càng khiến lòng cô thêm ưu phiền hơn so với việc bị những người khác tỏ thái độ như thế.
“Chị à, chị…” - Hoa Hoa chỉ cảm thấy ánh nhìn kia của Tiêu Khả Nghiên thật xa lạ, bèn chầm chậm cúi thấp đầu xuống mà nói: “Em muốn hỏi chị, lý do khiến chị hôm nay đánh em không phải là vì cô quản gia đó muốn đuổi chị, mà là vì chị muốn giữ lấy công việc của mình có đúng hay không ạ?”
Gì vậy?
Cái gì chứ? Đây là ai đã nói cho cô ấy? Là cô quản gia kia muốn đánh Hoa Hoa là nhằm mục đích này ư? A, hóa ra… Hóa ra là do cô ta muốn châm ngòi ly gián mà thôi.
Nhưng không sao cả, cô ấy nếu đã biết chân tướng thì sao chứ? Dù sao công việc của Hoa Hoa cũng đã giữ được rồi mà?
Không tỏ thái độ gì, cô lạnh lùng mà ném bàn tay Hoa Hoa ra khỏi người mình, nhanh chóng đi xuống lầu một.
Giờ khắc này, Hoa Hoa cứ thế ngây ngốc đứng ở hành lang cùng với trái tim lạnh buốt, cô ấy thà chấp nhận nhìn thấy Tiêu Khả Nghiên nói lời lừa dối, hoặc là dứt khoát lắc đầu phủ nhận, chứ không hề muốn cô tỏ ra xa lạ như vậy mà quay đi, như thế này chẳng phải là cô đã thừa nhận rồi hay sao?
Vì sao chứ? Vì sao muốn tìm một người bạn thật lòng đối xử tốt với mình lại khó như vậy? Hoa Hoa chỉ có thể khó hiểu tự hỏi bản thân.
Nhưng không chỉ có cô ấy đau lòng, Tiêu Khả Nghiên cũng có nỗi khổ tâm mà không thể nói ra, hiện tại cô có thể làm cái gì được đây cơ chứ? Hoa Hoa là người dễ xúc động, nếu cô nói rằng tất cả những chuyện này đều là quỷ kế của cô quản gia kia, theo tính cách của Hoa Hoa chắc chắn sẽ tìm cô ta để tính sổ, kết quả người cuối cùng chịu xui xẻo vẫn là cô ấy, cho nên chi bằng cứ như bây giờ, bảo cô ấy cách xa mình một chút.
Tại phòng khách xa hoa, những người hầu đang lau sàn ở đây lúc này đều đã thay đổi cách nhìn về cô.
“Ôi dào, xin cô đừng nổi giận nhé.”
“Sao cô còn đứng đó chặn đường của người ta, bọn mình thì việc nhiều thật đấy, nhưng vẫn có người rỗi hơi đi kiếm chuyện đánh người đây này.”
“Phải tránh ra chứ. Thật lòng lúc đầu tôi không hề nghĩ rằng cô không những bị câm, mà đến cả mắt cũng có vấn đề nữa đấy.”
Những người làm trong nhà đều dùng ngôn ngữ khó nghe để chỉ trích cô, nhìn cô bằng con mắt chán ghét, khiến cô chợt nhớ nhung ánh mắt ấm áp lần đó ở bể bơi kia.
Trong lòng cô chỉ cảm thấy chua xót, loại cảm giác bị cả thế giới ghét bỏ thật không dễ chịu gì, nhưng vì con, cô chỉ có thể ở cái góc âm u này mà yên lặng chịu đựng.
“Thiếu gia đã về.”
“Thiếu gia đã về.”
Khi trời đã chạng vạng, Hình Thiên Nham cũng đã trở về nhà, Tiêu Khả Nghiên cũng dừng tay nhìn anh gật đầu mỉm cười, nhưng…
Không nghĩ tới Hình Thiên Nham sẽ ngó lơ cô.
Sự lờ đi này một lần nữa lại khiến lòng của cô tràn đầy đau đớn. Cô không thể hiểu được, chính mình hôm nay lại bị nhiều người tỏ thái độ lạnh nhạt như thế. Theo lý, đáng lẽ cô phải tập làm quen với nó, nhưng không biết vì sao, lúc Hình Thiên Nham đi ngang qua lại càng khiến lòng cô thêm ưu phiền hơn so với việc bị những người khác tỏ thái độ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.