Chương 9: Ngoan Ngoãn Đi Vào Khuôn Khổ.
Tề Thành Côn
09/11/2021
Thấy người chị này có thái độ nghiêm túc, Tiêu Khả Nghiên vội vàng nói: “Chuyện gì vậy chị?”
“Tuy rằng giờ cha đã biết em mang thai, nhưng ông ấy không biết đứa con trong bụng em là của ai, nếu… nếu…” – Cô ta tỏ vẻ khó xử, ấp úng trong miệng, cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: “Em nói cho cha đứa nhỏ này là của ai, chỉ sợ cha sẽ không muốn gặp em nữa, nhà của chúng ta sẽ…, sợ là cũng tan nát.”
Chậm rãi buông tay nắm chặt tay cô, khóe mắt cô ta dần dần ngấn lệ. Cô ta đứng dậy, quay lưng về phía Khả Nghiên chậm rãi nói: “Chị nghe cha nói, chủ tịch đã hứa sẽ không ép em kết hôn với ông ấy, mà cũng giữ được công việc của cha. Chúng ta cũng không nên là mọi chuyện quá lên, như thế sẽ tốt hơn. Chỉ là… chỉ là…”
Cô ta nhẹ quét mắt về phía bụng của Khả Nghiên, giọng nghẹn ngào: “Đứa nhỏ trong bụng này… Ôi, đều là do chị sai. Chị ngàn vạn lần không nên hi sinh em để bảo vệ nhà chúng ta. Đều là chị không tốt, là chị không tốt…” – Vừa nói cô ta vừa đấm mạnh lên ngực mình.
Thấy vậy, Tiêu Khả Nghiên vội vàng xoay người bước xuống giường, nắm lấy cánh tay của cô ta: “Chị, chị đừng như vậy. Em… em không trách chị, chị cũng là vì muốn êm xuôi mọi chuyện, không phải hay sao?”
Trong khoảng khắc này, mọi sự phẫn nộ của cô đều biến mất. Mặc kệ Tiêu Lâm Na ngày thường là người như thế nào, nhưng vì muốn giữ gìn cho gia đình mình nên chị ấy mới nói như vậy. Bản thân cô cũng sẽ chấp nhận chịu thiệt, bởi vì cô thật sự nợ Tiêu gia quá nhiều. Quá nhiều rồi.
“Em… em… em thật hiểu chuyện. Chị biết, ngày thường chị đối với em thực hà khắc, luôn ba lần bốn lượt tìm em gây phiền toái, nhưng mong em tin tưởng chị, chị thật sự thực yêu thương gia đình của chúng ta. Mẹ đã không còn, hiện tại cũng chỉ còn lại cha, chị không muốn thấy cảnh cha buồn bực không vui, cho nên... em ngàn vạn lần không cần đem chuyện này nói cho cha… được chứ?”
Nếu như Tiêu Lâm Na chỉ nhắc tới cha có lẽ cũng không quá tác động tới Khả Nghiên, nhưng chỉ cần cô ta nhắc tới mẹ, Tiêu Khả Nghiên chắc chắn sẽ đi vào khuôn khổ, ngoan ngoãn nghe theo cô ta sắp đặt.
“Được. Được. Em nghe lời chị, em nghe theo chị. Em biết bản thân mình nên làm như thế nào.”
“Ngoan…” - Khi cô buông lời hứa hẹn đó, khuôn mặt Tiêu Lâm Na thoáng chốc giãn ra, miệng nở nụ cười tươi.
“Cha, cha… em gái đã tỉnh.” – Hai chị em sau khi trải qua cảm xúc kích động vừa rồi, Tiêu Lâm Na vội vàng nói cho cha Tiêu.
Khả Nghiên vội vàng đi đến phòng khách: “Cha… Thực xin lỗi…” - Thấy gò má cha giống như bão táp đến, cô biết mình lần này đã chọc cha đến tức điên lên rồi.
Cha Tiêu đột nhiên đứng lên giang tay tát “bốp” vào mặt cô một tiếng, miệng gầm lên: “Con quả thực là làm cha xấu hổ đến mất mặt.” - Dứt lời, lại “bốp” thêm một cái tát bên gò má kia của Khả Nghiên.
Đánh đến mức cô nổ đom đóm mắt, khóe miệng cũng chậm rãi chảy ra vết máu, nhưng cô không có cảm giác đau đớn.
Tiêu Khả Nghiên từ nhỏ không cha không mẹ, ba tuổi được cha Tiêu nhận về nuôi, đặt tên Khả Nghiên. Từ lúc vào Tiêu gia, cha chưa bao giờ đánh cô, ngay cả tức giận cũng chưa từng. Đây là lần đầu tiên cha Tiêu đánh cô.
Có thể thấy được, cha nhất định là vô cùng tức giận. Trong lòng cô nghĩ, chỉ cần cha có thể nguôi giận, thì có sẵn sàng nhận thêm mấy cái tát nữa cũng không sao.
“Trời ơi, cha, đừng đánh em gái nữa, đừng đánh nữa.” – Tiêu Lâm Na nãy giờ đứng bên cạnh cười thầm, cuối cùng cũng mở miệng ngăn cha lại. Cô ta cũng không phải đau xót cho em gái, chủ yếu là cô ta lo cho đứa bé trong bụng cô em.
“Cha à, cha cũng phải để ý trong bụng em gái có…”
“Thôi ngay. Đem bỏ ngay đứa con hoang trong bụng nó đi.” – Nói xong cha Tiêu lại nhấc tay muốn đánh tiếp…
“Tuy rằng giờ cha đã biết em mang thai, nhưng ông ấy không biết đứa con trong bụng em là của ai, nếu… nếu…” – Cô ta tỏ vẻ khó xử, ấp úng trong miệng, cúi đầu hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: “Em nói cho cha đứa nhỏ này là của ai, chỉ sợ cha sẽ không muốn gặp em nữa, nhà của chúng ta sẽ…, sợ là cũng tan nát.”
Chậm rãi buông tay nắm chặt tay cô, khóe mắt cô ta dần dần ngấn lệ. Cô ta đứng dậy, quay lưng về phía Khả Nghiên chậm rãi nói: “Chị nghe cha nói, chủ tịch đã hứa sẽ không ép em kết hôn với ông ấy, mà cũng giữ được công việc của cha. Chúng ta cũng không nên là mọi chuyện quá lên, như thế sẽ tốt hơn. Chỉ là… chỉ là…”
Cô ta nhẹ quét mắt về phía bụng của Khả Nghiên, giọng nghẹn ngào: “Đứa nhỏ trong bụng này… Ôi, đều là do chị sai. Chị ngàn vạn lần không nên hi sinh em để bảo vệ nhà chúng ta. Đều là chị không tốt, là chị không tốt…” – Vừa nói cô ta vừa đấm mạnh lên ngực mình.
Thấy vậy, Tiêu Khả Nghiên vội vàng xoay người bước xuống giường, nắm lấy cánh tay của cô ta: “Chị, chị đừng như vậy. Em… em không trách chị, chị cũng là vì muốn êm xuôi mọi chuyện, không phải hay sao?”
Trong khoảng khắc này, mọi sự phẫn nộ của cô đều biến mất. Mặc kệ Tiêu Lâm Na ngày thường là người như thế nào, nhưng vì muốn giữ gìn cho gia đình mình nên chị ấy mới nói như vậy. Bản thân cô cũng sẽ chấp nhận chịu thiệt, bởi vì cô thật sự nợ Tiêu gia quá nhiều. Quá nhiều rồi.
“Em… em… em thật hiểu chuyện. Chị biết, ngày thường chị đối với em thực hà khắc, luôn ba lần bốn lượt tìm em gây phiền toái, nhưng mong em tin tưởng chị, chị thật sự thực yêu thương gia đình của chúng ta. Mẹ đã không còn, hiện tại cũng chỉ còn lại cha, chị không muốn thấy cảnh cha buồn bực không vui, cho nên... em ngàn vạn lần không cần đem chuyện này nói cho cha… được chứ?”
Nếu như Tiêu Lâm Na chỉ nhắc tới cha có lẽ cũng không quá tác động tới Khả Nghiên, nhưng chỉ cần cô ta nhắc tới mẹ, Tiêu Khả Nghiên chắc chắn sẽ đi vào khuôn khổ, ngoan ngoãn nghe theo cô ta sắp đặt.
“Được. Được. Em nghe lời chị, em nghe theo chị. Em biết bản thân mình nên làm như thế nào.”
“Ngoan…” - Khi cô buông lời hứa hẹn đó, khuôn mặt Tiêu Lâm Na thoáng chốc giãn ra, miệng nở nụ cười tươi.
“Cha, cha… em gái đã tỉnh.” – Hai chị em sau khi trải qua cảm xúc kích động vừa rồi, Tiêu Lâm Na vội vàng nói cho cha Tiêu.
Khả Nghiên vội vàng đi đến phòng khách: “Cha… Thực xin lỗi…” - Thấy gò má cha giống như bão táp đến, cô biết mình lần này đã chọc cha đến tức điên lên rồi.
Cha Tiêu đột nhiên đứng lên giang tay tát “bốp” vào mặt cô một tiếng, miệng gầm lên: “Con quả thực là làm cha xấu hổ đến mất mặt.” - Dứt lời, lại “bốp” thêm một cái tát bên gò má kia của Khả Nghiên.
Đánh đến mức cô nổ đom đóm mắt, khóe miệng cũng chậm rãi chảy ra vết máu, nhưng cô không có cảm giác đau đớn.
Tiêu Khả Nghiên từ nhỏ không cha không mẹ, ba tuổi được cha Tiêu nhận về nuôi, đặt tên Khả Nghiên. Từ lúc vào Tiêu gia, cha chưa bao giờ đánh cô, ngay cả tức giận cũng chưa từng. Đây là lần đầu tiên cha Tiêu đánh cô.
Có thể thấy được, cha nhất định là vô cùng tức giận. Trong lòng cô nghĩ, chỉ cần cha có thể nguôi giận, thì có sẵn sàng nhận thêm mấy cái tát nữa cũng không sao.
“Trời ơi, cha, đừng đánh em gái nữa, đừng đánh nữa.” – Tiêu Lâm Na nãy giờ đứng bên cạnh cười thầm, cuối cùng cũng mở miệng ngăn cha lại. Cô ta cũng không phải đau xót cho em gái, chủ yếu là cô ta lo cho đứa bé trong bụng cô em.
“Cha à, cha cũng phải để ý trong bụng em gái có…”
“Thôi ngay. Đem bỏ ngay đứa con hoang trong bụng nó đi.” – Nói xong cha Tiêu lại nhấc tay muốn đánh tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.