Chương 5: Vứt Bỏ Sự Dây Dưa Của Anh Ấy.
Tề Thành Côn
09/11/2021
“Lý Thần, chúng ta… chia tay đi.” - Dứt lời, cô không còn có dũng khí ở lại, quay đầu bước vội đi.
Vốn dĩ là tới cầu hôn, không ngờ lại nhận được một kết quả chia tay thế này, Lý Thần đứng đó hồi lâu, không thể giữ bình tĩnh gọi với theo: “Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên?”
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Là em quá ích kỷ, em thật sự không còn mặt mũi nhìn anh nữa, đêm qua em đã cùng người đàn ông khác làm một chuyện đáng xấu hổ.
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Bốn năm này em đã vô số lần mơ tưởng đến chuyện chúng ta sẽ trải qua những ngày tháng vui sướng như thế nào. Giá như..., giá như anh trở về trước một ngày, có lẽ chúng ta sẽ có một kết quả tốt đẹp hơn.
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Là em đã phụ bạc tình yêu anh dành cho em, em cũng thực xin lỗi tình yêu thuần khiết của chúng ta, em đã vĩnh viễn chôn vùi đi bốn năm tươi đẹp của chúng ta. Nhưng nó sẽ mãi mãi là ký ức đẹp nhất ở trong lòng em, em sẽ đem đoạn kí ức tốt đẹp, thuần khiết này giấu ở sâu trong nội tâm, không cho nó trôi đi.
Vẫn là một câu... thực xin lỗi…
Lý Thần.
Khả Nghiên nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra khỏi quán cà phê, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Lý Thần, cô cố gắng để nước mắt không trào ra, nhưng cuối cùng vẫn bật khóc nức nở.
“Ô…” - Một người lang thang trên phố, chạy như điên mà không nhìn về phía trước, cô cảm thấy mình giống như một con hề đang nhảy nhót. Tình yêu, hôn nhân, vốn dĩ là đã sắp thành hiện thực, nhưng hiện tại chúng lại dần dần cách xa mình, vì cái gì? Cùng người yêu ở bên nhau là chuyện khó khăn đến như vậy hay sao? Vì cái gì mà ông trời lại không thể ban cho mình một hạnh phúc đơn giản cơ chứ? Vì cái gì?
“Ôi, bà điên, cô phải nhìn đường chứ, thiếu chút nữa đụng vào Nham thiếu của chúng tôi.” - Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Khả Nghiên cúi đầu, không ngừng chà lau khóe mắt đầy nước mắt: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Ôi trời, tôi cũng chỉ mới nói với cô hai câu mà cô đã khóc rồi?” – Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, cúi người xuống như muốn nhìn rõ hơn gương mặt nhỏ đầy nước mắt của Tiêu Khả Nghiên.
“Được rồi, Dương Minh.” - Lúc này, một người đàn ông khác đi tới, thanh âm của anh tròn trịa mà mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra vẻ khí phách. Khuôn mặt của anh quả thực vô cùng tuyệt mỹ. Đôi mắt sáng quắc tràn đầy khí phách, cuồng vọng mà cao ngạo, chứa đầy vẻ ngang tàng như muốn đem cả thiên hạ đặt dưới chân mình.
Nhìn người đàn ông vừa bước tới, Khả Nghiên có chút hoảng sợ. Đôi môi mỏng của anh khiến cô nghĩ người đàn ông này sinh ra vốn đã có sẵn vẻ mê hoặc.
“Vâng, tôi hiểu rồi, Nham thiếu.” - Người đàn ông tên là Dương Minh lùi lại một bước, tỏ vẻ không bằng lòng.
Ngay khi Tiêu Khả Nghiên vừa cúi đầu muốn rời đi, cô chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói của Lý Thần: “Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên.”
Trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng, đôi đồng tử trong nháy mắt phóng đại, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, nói: “Lý Thần, điều em cần nói cũng đã nói.”
“Chỉ là anh không rõ, Nghiên Nghiên, em rốt cuộc là làm sao vậy? Nếu em chưa muốn cùng anh kết hôn thì anh có thể chờ. Nhưng em nói chia tay mà không hề nói cho anh biết lý do, em có nghĩ tới tâm trạng của anh không?” – Nói xong, Lý Thần vươn tay nắm lấy cổ tay Khả Nghiên.
“Anh mau buông tay. Lý Thần. Buông tay.” – Cô vùng vằng muốn thoát khỏi tay Lý Thần. Sự xuất hiện của Lý Thần vào lúc này chẳng khác nào như đâm vào lòng cô một vết dao thật sâu.
“Nghiên Nghiên, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm rồi, chẳng lẽ em quên là chúng ta đã trải qua bốn năm như thế nào mới có thể được như ngày hôm nay hay sao?”
Cô sao có thể quên? Quá khứ vẫn cứ từng giây từng phút hiện mãi ở trong lòng cô, nhưng…
Cô ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy vẻ mặt Lý Thần đầy vẻ thương tiếc và lo lắng. Cô sao lại có thể nói cho Lý Thần biết đêm hôm đó đã phát sinh việc gì cơ chứ.
“Lý Thần, em…”
“Đủ rồi. Tiên sinh, anh vui lòng đừng tới đây làm phiền bạn gái tôi nữa.” – Hình Thiên Nham nãy giờ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời của Tiêu Khả Nghiên, sau đó vươn tay đẩy Lý Thần ra một bên.
Hai người đàn ông, chiều cao không chênh lệch nhau lắm, nhưng thoạt nhìn, Hình Thiên Nham có vẻ to lớn hơn rất nhiều so với Lý Thần, khí chất cũng đặc biệt mạnh mẽ, phảng phất có một uy lực khiến tất thảy phải kinh sợ.
Hình Thiên Nham làm cho đôi nam nữ đang cãi nhau không khỏi một phen sửng sốt.
“Nham thiếu, cậu…” - Uông Dương Minh thấy thế không khỏi trợn tròn mắt. Anh ta thật sự kinh ngạc, đại thiếu gia nhà họ Hình xưa nay không để ý tới chuyện của người khác, hôm nay đột nhiên lại nói giúp cô gái kia một câu. Nhưng anh ta lại muốn đứng phía sau nhìn trò hay.
Vốn dĩ là tới cầu hôn, không ngờ lại nhận được một kết quả chia tay thế này, Lý Thần đứng đó hồi lâu, không thể giữ bình tĩnh gọi với theo: “Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên?”
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Là em quá ích kỷ, em thật sự không còn mặt mũi nhìn anh nữa, đêm qua em đã cùng người đàn ông khác làm một chuyện đáng xấu hổ.
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Bốn năm này em đã vô số lần mơ tưởng đến chuyện chúng ta sẽ trải qua những ngày tháng vui sướng như thế nào. Giá như..., giá như anh trở về trước một ngày, có lẽ chúng ta sẽ có một kết quả tốt đẹp hơn.
Thực xin lỗi…
Lý Thần. Là em đã phụ bạc tình yêu anh dành cho em, em cũng thực xin lỗi tình yêu thuần khiết của chúng ta, em đã vĩnh viễn chôn vùi đi bốn năm tươi đẹp của chúng ta. Nhưng nó sẽ mãi mãi là ký ức đẹp nhất ở trong lòng em, em sẽ đem đoạn kí ức tốt đẹp, thuần khiết này giấu ở sâu trong nội tâm, không cho nó trôi đi.
Vẫn là một câu... thực xin lỗi…
Lý Thần.
Khả Nghiên nghiêng ngả, lảo đảo chạy ra khỏi quán cà phê, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Lý Thần, cô cố gắng để nước mắt không trào ra, nhưng cuối cùng vẫn bật khóc nức nở.
“Ô…” - Một người lang thang trên phố, chạy như điên mà không nhìn về phía trước, cô cảm thấy mình giống như một con hề đang nhảy nhót. Tình yêu, hôn nhân, vốn dĩ là đã sắp thành hiện thực, nhưng hiện tại chúng lại dần dần cách xa mình, vì cái gì? Cùng người yêu ở bên nhau là chuyện khó khăn đến như vậy hay sao? Vì cái gì mà ông trời lại không thể ban cho mình một hạnh phúc đơn giản cơ chứ? Vì cái gì?
“Ôi, bà điên, cô phải nhìn đường chứ, thiếu chút nữa đụng vào Nham thiếu của chúng tôi.” - Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Khả Nghiên cúi đầu, không ngừng chà lau khóe mắt đầy nước mắt: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Ôi trời, tôi cũng chỉ mới nói với cô hai câu mà cô đã khóc rồi?” – Người đàn ông tỏ vẻ kinh ngạc, cúi người xuống như muốn nhìn rõ hơn gương mặt nhỏ đầy nước mắt của Tiêu Khả Nghiên.
“Được rồi, Dương Minh.” - Lúc này, một người đàn ông khác đi tới, thanh âm của anh tròn trịa mà mạnh mẽ, mơ hồ lộ ra vẻ khí phách. Khuôn mặt của anh quả thực vô cùng tuyệt mỹ. Đôi mắt sáng quắc tràn đầy khí phách, cuồng vọng mà cao ngạo, chứa đầy vẻ ngang tàng như muốn đem cả thiên hạ đặt dưới chân mình.
Nhìn người đàn ông vừa bước tới, Khả Nghiên có chút hoảng sợ. Đôi môi mỏng của anh khiến cô nghĩ người đàn ông này sinh ra vốn đã có sẵn vẻ mê hoặc.
“Vâng, tôi hiểu rồi, Nham thiếu.” - Người đàn ông tên là Dương Minh lùi lại một bước, tỏ vẻ không bằng lòng.
Ngay khi Tiêu Khả Nghiên vừa cúi đầu muốn rời đi, cô chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói của Lý Thần: “Nghiên Nghiên. Nghiên Nghiên.”
Trong lòng cô bỗng trở nên căng thẳng, đôi đồng tử trong nháy mắt phóng đại, cô vội vàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, nói: “Lý Thần, điều em cần nói cũng đã nói.”
“Chỉ là anh không rõ, Nghiên Nghiên, em rốt cuộc là làm sao vậy? Nếu em chưa muốn cùng anh kết hôn thì anh có thể chờ. Nhưng em nói chia tay mà không hề nói cho anh biết lý do, em có nghĩ tới tâm trạng của anh không?” – Nói xong, Lý Thần vươn tay nắm lấy cổ tay Khả Nghiên.
“Anh mau buông tay. Lý Thần. Buông tay.” – Cô vùng vằng muốn thoát khỏi tay Lý Thần. Sự xuất hiện của Lý Thần vào lúc này chẳng khác nào như đâm vào lòng cô một vết dao thật sâu.
“Nghiên Nghiên, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm rồi, chẳng lẽ em quên là chúng ta đã trải qua bốn năm như thế nào mới có thể được như ngày hôm nay hay sao?”
Cô sao có thể quên? Quá khứ vẫn cứ từng giây từng phút hiện mãi ở trong lòng cô, nhưng…
Cô ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy vẻ mặt Lý Thần đầy vẻ thương tiếc và lo lắng. Cô sao lại có thể nói cho Lý Thần biết đêm hôm đó đã phát sinh việc gì cơ chứ.
“Lý Thần, em…”
“Đủ rồi. Tiên sinh, anh vui lòng đừng tới đây làm phiền bạn gái tôi nữa.” – Hình Thiên Nham nãy giờ đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời của Tiêu Khả Nghiên, sau đó vươn tay đẩy Lý Thần ra một bên.
Hai người đàn ông, chiều cao không chênh lệch nhau lắm, nhưng thoạt nhìn, Hình Thiên Nham có vẻ to lớn hơn rất nhiều so với Lý Thần, khí chất cũng đặc biệt mạnh mẽ, phảng phất có một uy lực khiến tất thảy phải kinh sợ.
Hình Thiên Nham làm cho đôi nam nữ đang cãi nhau không khỏi một phen sửng sốt.
“Nham thiếu, cậu…” - Uông Dương Minh thấy thế không khỏi trợn tròn mắt. Anh ta thật sự kinh ngạc, đại thiếu gia nhà họ Hình xưa nay không để ý tới chuyện của người khác, hôm nay đột nhiên lại nói giúp cô gái kia một câu. Nhưng anh ta lại muốn đứng phía sau nhìn trò hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.