Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 85: .1: Cầu Xin Anh, Tôi Thật Sự Rất Đói
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Đôi mắt người đàn ông trở nên âm u, nở nụ cười: “Sao thế, ở trong biệt thự, chỉ một bữa cơm tối mà cũng không mời nổi à? Chồng cô nghèo vậy sao?”
Ý Ý ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh.
Trong đôi mắt cô lóe lên cô đơn, lặng lẽ tản đi, nhỏ giọng nói: “Anh ta có tiền là chuyện của anh ta, đâu liên quan tới tôi.”
“Lẩm bẩm gì thế?”
Cô khiếp sợ, lắc đầu, “Không có gì, nơi mời khách do tôi định nha…”
Cô không muốn nói, thẻ của mình bị chồng thu, ngay cả ăn cơm ở nhà hàng cao cấp cũng không mời nổi.
Nam Cảnh Thâm lái xe, Ý Ý chỉ đường cho anh, xe rẽ rất nhiều vòng, lúc đi ngang qua phố thương mại, vẻ mặt người đàn ông không đổi liếc nhìn bên cạnh một cái, cười khẽ trong lòng, rõ ràng là không có một xu dính túi, còn dám dẫn anh tới đây, một bữa cơm ở khách sạn năm sao, đã mất ba tháng tiền lương của cô rồi.
“Sắp tới nơi rồi, lái qua hai con đường ở phía trước là tới.”
Khuỷu tay của Ý Ý để ở bên hông ghế, hơi nghiêng đầu, đầu vươn ra ngoài cửa sổ nhìn đường.
“Ngồi yên!” Người đàn ông khẽ quát.
Cô rụt cổ, không dám lộn xộn, ngón tay nắm lấy dây an toàn, đôi mắt lặng lẽ nhìn anh hai lần.
Xe càng đi về phía trước, càng cảm thấy không thích hợp, cửa sổ kéo xuống nửa có mùi lẩu bay vào, càng ngày càng đậm.
Tốc độ xe càng chậm dần, vẻ mặt người đàn ông càng khó coi.
Hai bên đường phố đều là quán ăn vặt đầy mỡ, tiệm fastfood hoặc quán lẩu, đôi mắt anh nheo lại, bên tai vang lên giọng người phụ nữ: “Là chỗ này, lẩu Tứ Xuyên của nhà này ăn rất ngon, Nam Tứ gia, anh tìm chỗ đỗ xe đi, dừng ở bên đường, đưa năm đồng phí đỗ xe là được.”
Mặt người đàn ông đen sắp hơn cả đít nồi.
“Tiêu Ý Ý, cô định mời tôi ăn thứ bỏ đi này sao?”
Cơ thể cô run lên, thành thật ngồi trên ghế, chớp đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh không vui à?”
Không thích, rất không thích.
Mùi lẩu xông thẳng vào trong mũi, mùi nước hoa sa hoa trong xe đã sớm bị đẩy đi, anh ngửi mùi này, bực bội kéo lỏng cà vạt.
“Cô vừa tới tháng, đau bụng còn rất rõ ràng, mà dám ăn thứ này?”
Ý Ý chột dạ, tay đặt lên bụng khẽ xoa, ánh mắt nhìn bảng hiệu quán lẩu lóe lên ánh sáng, cô nắm lấy ống tay áo người đàn ông, khẽ lay hai lần, dịu dàng thương lượng với anh: “Nhưng tôi muốn ăn thứ này thôi, hơi cay là được, sẽ không ảnh hưởng tới tràng vị.”
Người đàn ông cau mày rất chặt, thậm chí chẳng muốn nhìn cô một cái.
“Nam Tứ gia, để cho tôi ăn đi, có được không, tôi sắp chết đói rồi.”
“Cô đánh giá cao dạ dày của mình, hay là cảm thấy kiên nhẫn của tôi rất tốt?”
Cô cố bĩu môi, mùi thơm đã kích thích cô nuốt nước bọt rồi, nhẫn nhịn rất khó chịu, cơ thể nhỏ không ngừng quay tới quay lui, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm anh: “Nam Tứ gia, anh là tốt nhất, tôi không muốn ăn những thứ khác, tôi chỉ muốn ăn thứ này, hôm nay ngâm trong nước lạnh rất lau, bụng hơi lạnh, ăn thứ này có thể làm ấm bụng, hơn nữa đã lâu rồi tôi không được ăn, ở nhà toàn ăn những thứ mình không thích, thỉnh thoảng muốn gọi Tiểu Quỳ làm chút đồ ăn cay cho tôi, đều bị Hồ Bá phát hiện, tôi thật sự rất đáng thương…”
Nam Cảnh Thâm hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại.
Cô thể hàn, tràng vị vốn không tốt, ngày thường anh dặn Hồ Bá làm đồ ăn hơi loãng tốt cho dạ dày cho cô, là vì tốt cho cô, trái lại cô cảm thấy bực chuyện này sao?
“Tôi cầu xin anh, đã tới nơi này rồi, tôi thật sự rất đói…”
Ý Ý còn đong đưa tay anh, đôi môi phấn nộn khi đóng khi mở, giọng nói mềm mại đáng yêu, cô cố ý làm nũng quả thực như con mèo nhỏ gãi vào lòng người ta.
Ý Ý ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh.
Trong đôi mắt cô lóe lên cô đơn, lặng lẽ tản đi, nhỏ giọng nói: “Anh ta có tiền là chuyện của anh ta, đâu liên quan tới tôi.”
“Lẩm bẩm gì thế?”
Cô khiếp sợ, lắc đầu, “Không có gì, nơi mời khách do tôi định nha…”
Cô không muốn nói, thẻ của mình bị chồng thu, ngay cả ăn cơm ở nhà hàng cao cấp cũng không mời nổi.
Nam Cảnh Thâm lái xe, Ý Ý chỉ đường cho anh, xe rẽ rất nhiều vòng, lúc đi ngang qua phố thương mại, vẻ mặt người đàn ông không đổi liếc nhìn bên cạnh một cái, cười khẽ trong lòng, rõ ràng là không có một xu dính túi, còn dám dẫn anh tới đây, một bữa cơm ở khách sạn năm sao, đã mất ba tháng tiền lương của cô rồi.
“Sắp tới nơi rồi, lái qua hai con đường ở phía trước là tới.”
Khuỷu tay của Ý Ý để ở bên hông ghế, hơi nghiêng đầu, đầu vươn ra ngoài cửa sổ nhìn đường.
“Ngồi yên!” Người đàn ông khẽ quát.
Cô rụt cổ, không dám lộn xộn, ngón tay nắm lấy dây an toàn, đôi mắt lặng lẽ nhìn anh hai lần.
Xe càng đi về phía trước, càng cảm thấy không thích hợp, cửa sổ kéo xuống nửa có mùi lẩu bay vào, càng ngày càng đậm.
Tốc độ xe càng chậm dần, vẻ mặt người đàn ông càng khó coi.
Hai bên đường phố đều là quán ăn vặt đầy mỡ, tiệm fastfood hoặc quán lẩu, đôi mắt anh nheo lại, bên tai vang lên giọng người phụ nữ: “Là chỗ này, lẩu Tứ Xuyên của nhà này ăn rất ngon, Nam Tứ gia, anh tìm chỗ đỗ xe đi, dừng ở bên đường, đưa năm đồng phí đỗ xe là được.”
Mặt người đàn ông đen sắp hơn cả đít nồi.
“Tiêu Ý Ý, cô định mời tôi ăn thứ bỏ đi này sao?”
Cơ thể cô run lên, thành thật ngồi trên ghế, chớp đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh không vui à?”
Không thích, rất không thích.
Mùi lẩu xông thẳng vào trong mũi, mùi nước hoa sa hoa trong xe đã sớm bị đẩy đi, anh ngửi mùi này, bực bội kéo lỏng cà vạt.
“Cô vừa tới tháng, đau bụng còn rất rõ ràng, mà dám ăn thứ này?”
Ý Ý chột dạ, tay đặt lên bụng khẽ xoa, ánh mắt nhìn bảng hiệu quán lẩu lóe lên ánh sáng, cô nắm lấy ống tay áo người đàn ông, khẽ lay hai lần, dịu dàng thương lượng với anh: “Nhưng tôi muốn ăn thứ này thôi, hơi cay là được, sẽ không ảnh hưởng tới tràng vị.”
Người đàn ông cau mày rất chặt, thậm chí chẳng muốn nhìn cô một cái.
“Nam Tứ gia, để cho tôi ăn đi, có được không, tôi sắp chết đói rồi.”
“Cô đánh giá cao dạ dày của mình, hay là cảm thấy kiên nhẫn của tôi rất tốt?”
Cô cố bĩu môi, mùi thơm đã kích thích cô nuốt nước bọt rồi, nhẫn nhịn rất khó chịu, cơ thể nhỏ không ngừng quay tới quay lui, đôi mắt to linh động nhìn chằm chằm anh: “Nam Tứ gia, anh là tốt nhất, tôi không muốn ăn những thứ khác, tôi chỉ muốn ăn thứ này, hôm nay ngâm trong nước lạnh rất lau, bụng hơi lạnh, ăn thứ này có thể làm ấm bụng, hơn nữa đã lâu rồi tôi không được ăn, ở nhà toàn ăn những thứ mình không thích, thỉnh thoảng muốn gọi Tiểu Quỳ làm chút đồ ăn cay cho tôi, đều bị Hồ Bá phát hiện, tôi thật sự rất đáng thương…”
Nam Cảnh Thâm hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm lại.
Cô thể hàn, tràng vị vốn không tốt, ngày thường anh dặn Hồ Bá làm đồ ăn hơi loãng tốt cho dạ dày cho cô, là vì tốt cho cô, trái lại cô cảm thấy bực chuyện này sao?
“Tôi cầu xin anh, đã tới nơi này rồi, tôi thật sự rất đói…”
Ý Ý còn đong đưa tay anh, đôi môi phấn nộn khi đóng khi mở, giọng nói mềm mại đáng yêu, cô cố ý làm nũng quả thực như con mèo nhỏ gãi vào lòng người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.