Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 77: .1: Đứa Nhỏ Này, Anh Có Một Nửa Trách Nhiệm
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Do dự rất lâu, Ý Ý cầm điện thoại một lần nữa, cô vốn không có số điện thoại của Nam Cảnh Thâm, lần đó anh viết địa chỉ lên tay cô, thuận tiện viết luôn số điện thoại, cô không biết lúc ấy nghĩ gì, lưu số điện thoại của anh vào trong di động.
…
Nam Cảnh Thâm vẫn ở trong phòng làm việc.
Trên máy tính đang chiếu video buổi chiều Ý Ý ngâm trong nước lạnh.
Đôi mắt anh càng ngày càng lạnh.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng màu lam trên màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, ngưng kết ra một tầng ý lạnh thấu xương.
Anh đã thay đạo diễn mới, cũng bảo Cố Diễn thông báo với người đại diện của Bạch Sanh Nhi, quảng cáo này đổi quay từ trong ra ngoài, quay ở đỉnh núi tuyết cách xa ngàn dặm.
Điều kiện, không cho phép dùng thế thân.
Lúc tiếng chuông vang lên, anh nhìn lướt qua, bỗng nhiên ngực chấn động.
Dãy số này chưa từng gọi tới, nhưng anh đã sớm lưu lại từ hai năm trước.
“Alo?”
Anh nghe máy, bên kia điện thoại yên tĩnh một cách quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm tắt video clip trong máy tính, vẻ mặt dần nhu hòa hơn, giọng nói trầm thấp: “Ý Ý?”
Ý Ý không ngờ anh đoán được, thực ra lúc điện thoại được kết nối cô liền hối hận, muốn tắt máy đi thì anh đã nghe máy, cho nên cô đành mở miệng nói: “Nam Tứ gia, thật sự xin lỗi vì muộn vậy mà tôi vẫn quấy rầy anh, nhưng mà có chuyện, tôi muốn nói với anh, tôi… Hình như tôi mang thai rồi.”
Cô nói hơi lộn xộn, ở bên kia điện thoại, hô hấp của người đàn ông hơi trầm trọng, sau đó là im lặng, trái tim cô đập thình thịch, đập rất nhanh, rất hoảng sợ.
“Tôi gọi điện thoại tới, không phải muốn anh chịu trách nhiệm, tôi… Tôi cảm thấy, anh là cha của đứa bé, tôi nhất định phải nói cho anh biết, hơn nữa… Dù thế nào tôi cũng sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật, anh có thể tới…”
Nam Cảnh Thâm vẫn im lặng, rất lâu sau, anh khẽ nhếch miệng, nở nụ cười lưu manh: “Nếu không cần tôi chịu trách nhiệm, vì sao còn gọi điện thoại tới?”
Cô cắn môi, vừa thẹn vừa tức.
“Đứa nhỏ này, anh có một nửa trách nhiệm…” Khóe mắt cô có lệ, giọng nói run rẩy: “Bây giờ tôi… Không có tiền làm phẫu thuật.”
Cô đã khóc, còn chưa từng dừng khóc.
Lúc nói chuyện, cũng không nhịn được khóc thút thít.
Cô sợ người đàn ông sẽ từ chối, lại sợ anh nói ra những lời nhục nhã cô, tay cầm di động, khớp xương đều đã phiếm trắng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới nói: “Ở nhà đợi tôi, đừng chạy lung tung.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Đầu cô ong ong, còn chưa lấy lại tinh thần, sợ hãi từ sâu trong lòng lan tỏa ra, tập kích khắp thần kinh não của cô, cũng sắp tan vỡ rồi.
Di động còn bị nắm trong tay, nắm càng ngày càng gấp, cô cần nắm chặt thứ gì đó, mới có thể có sức chống đỡ mình, bụng lại co rút một trận, thế tới rào rạt, cô ngay cả ngồi đều đã rất khó khăn, chống mép giường trượt xuống, ngã ngồi dưới đất, khẽ nhìn thoáng qua chỗ cô mới ngồi, đã là một vùng màu đỏ…
Môi cô càng thêm trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cô muốn cuộn khăn trải giường lại, nhưng không còn sức lực.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe có rèm che màu đen, trực tiếp lái vào trong cửa biệt thự, đỗ ở trong sân, đèn xe không tắt chiếu lên trên cửa sổ, lúc này Hồ Bá và Bạc Tư còn chưa ngủ, nhao nhao đi từ trong biệt thự ra, vừa thấy người ra khỏi xe, cảnh giác trong lòng bọn họ buông xuống.
“Tứ gia.”
Nam Cảnh Thâm không dừng bước, Bạc Tư đi theo anh, hiểu rõ trong lòng, việc ban ngày, chắc chắn là Tứ gia đã biết, anh ta chủ động nhận sai: “Tứ gia, là lỗi của tôi, không chăm sóc mợ chủ thật tốt, lần sau, cô ấy chắc chắn sẽ không ngâm trong nước lạnh nữa.”
…
Nam Cảnh Thâm vẫn ở trong phòng làm việc.
Trên máy tính đang chiếu video buổi chiều Ý Ý ngâm trong nước lạnh.
Đôi mắt anh càng ngày càng lạnh.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng màu lam trên màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, ngưng kết ra một tầng ý lạnh thấu xương.
Anh đã thay đạo diễn mới, cũng bảo Cố Diễn thông báo với người đại diện của Bạch Sanh Nhi, quảng cáo này đổi quay từ trong ra ngoài, quay ở đỉnh núi tuyết cách xa ngàn dặm.
Điều kiện, không cho phép dùng thế thân.
Lúc tiếng chuông vang lên, anh nhìn lướt qua, bỗng nhiên ngực chấn động.
Dãy số này chưa từng gọi tới, nhưng anh đã sớm lưu lại từ hai năm trước.
“Alo?”
Anh nghe máy, bên kia điện thoại yên tĩnh một cách quỷ dị.
Nam Cảnh Thâm tắt video clip trong máy tính, vẻ mặt dần nhu hòa hơn, giọng nói trầm thấp: “Ý Ý?”
Ý Ý không ngờ anh đoán được, thực ra lúc điện thoại được kết nối cô liền hối hận, muốn tắt máy đi thì anh đã nghe máy, cho nên cô đành mở miệng nói: “Nam Tứ gia, thật sự xin lỗi vì muộn vậy mà tôi vẫn quấy rầy anh, nhưng mà có chuyện, tôi muốn nói với anh, tôi… Hình như tôi mang thai rồi.”
Cô nói hơi lộn xộn, ở bên kia điện thoại, hô hấp của người đàn ông hơi trầm trọng, sau đó là im lặng, trái tim cô đập thình thịch, đập rất nhanh, rất hoảng sợ.
“Tôi gọi điện thoại tới, không phải muốn anh chịu trách nhiệm, tôi… Tôi cảm thấy, anh là cha của đứa bé, tôi nhất định phải nói cho anh biết, hơn nữa… Dù thế nào tôi cũng sẽ đến bệnh viện làm phẫu thuật, anh có thể tới…”
Nam Cảnh Thâm vẫn im lặng, rất lâu sau, anh khẽ nhếch miệng, nở nụ cười lưu manh: “Nếu không cần tôi chịu trách nhiệm, vì sao còn gọi điện thoại tới?”
Cô cắn môi, vừa thẹn vừa tức.
“Đứa nhỏ này, anh có một nửa trách nhiệm…” Khóe mắt cô có lệ, giọng nói run rẩy: “Bây giờ tôi… Không có tiền làm phẫu thuật.”
Cô đã khóc, còn chưa từng dừng khóc.
Lúc nói chuyện, cũng không nhịn được khóc thút thít.
Cô sợ người đàn ông sẽ từ chối, lại sợ anh nói ra những lời nhục nhã cô, tay cầm di động, khớp xương đều đã phiếm trắng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới nói: “Ở nhà đợi tôi, đừng chạy lung tung.”
Điện thoại bị cắt đứt.
Đầu cô ong ong, còn chưa lấy lại tinh thần, sợ hãi từ sâu trong lòng lan tỏa ra, tập kích khắp thần kinh não của cô, cũng sắp tan vỡ rồi.
Di động còn bị nắm trong tay, nắm càng ngày càng gấp, cô cần nắm chặt thứ gì đó, mới có thể có sức chống đỡ mình, bụng lại co rút một trận, thế tới rào rạt, cô ngay cả ngồi đều đã rất khó khăn, chống mép giường trượt xuống, ngã ngồi dưới đất, khẽ nhìn thoáng qua chỗ cô mới ngồi, đã là một vùng màu đỏ…
Môi cô càng thêm trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cô muốn cuộn khăn trải giường lại, nhưng không còn sức lực.
Không biết qua bao lâu, một chiếc xe có rèm che màu đen, trực tiếp lái vào trong cửa biệt thự, đỗ ở trong sân, đèn xe không tắt chiếu lên trên cửa sổ, lúc này Hồ Bá và Bạc Tư còn chưa ngủ, nhao nhao đi từ trong biệt thự ra, vừa thấy người ra khỏi xe, cảnh giác trong lòng bọn họ buông xuống.
“Tứ gia.”
Nam Cảnh Thâm không dừng bước, Bạc Tư đi theo anh, hiểu rõ trong lòng, việc ban ngày, chắc chắn là Tứ gia đã biết, anh ta chủ động nhận sai: “Tứ gia, là lỗi của tôi, không chăm sóc mợ chủ thật tốt, lần sau, cô ấy chắc chắn sẽ không ngâm trong nước lạnh nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.