Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 83: .1: Không Phải Sinh Non
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, bàn tay vươn tới, đặt lên trên bụng cô xoa theo chiều kim đồng hồ, “Sao lại mơ hồ như vậy, ngay cả mang thai giả cũng không biết.”
Tay Ý Ý run lên, toàn thân chấn động.
“A - -”
Cô kêu to ra tiếng, một tay che mặt, hai mắt nhắm lại, sau đó xấu hổ và giận dữ tràn ra, khiến cô cảm thấy quá mất mặt.
Lúc ra máu, thật sự dọa cô nhảy dựng lên, cô còn tưởng là sinh non gì cơ.
Nam Cảnh Thâm cười khẽ, ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay đặt lên bụng vẫn không dừng động tác, thủ pháp của anh thành thạo, ấn cô rất thoải mái, cũng không đẩy tay cô đặt lên tay mình ra, dịu dàng hỏi: “Mỗi lần tới kỳ cô đều đau như vậy sao?”
“Hai ngày trước đó đều vậy, có khi đau không xuống giường được, đi mỗi bước đều rất đau.”
Anh nhíu mày, vậy mà Hồ Bá không báo cáo việc này cho anh.
“Đau như vậy có coi là bình thường không?”
Ý Ý ngơ ngẩn, nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu, “Tôi không biết, Khải Nhân không đau như tôi.”
Người đàn ông hơi khép hờ mắt, gương mặt lóe lên một chút cảm xúc cô không thấy rõ lắm, anh nhìn cô vài giây, bỗng nhiên đi tới cửa.
Kéo cửa ra, Phó Dật Bạch đứng ở phía đối diện, hai tay ôm ngực dựa lưng vào tường, thấy anh đi ra, giống như sớm đã dự liệu tới, anh ta nhướn mày rất cao, cười tới mức vẻ mặt đáng đánh đòn.
“Tôi muốn hỏi nguyên nhân chậm tới tháng?”
Nam Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không có ý thúc giục, đôi môi mỏng nhạt khẽ nhấp, đứng thẳng người, bóng dáng dày rộng chiếm hết toàn bộ không gian ở cửa, hai tay anh cho vào trong túi, nâng cằm, đôi mắt trầm tĩnh liếc người đàn ông đối diện.
“Mẹ kiếp!”
Cho dù bắt chước nhiều lần, Phó Dật Bạch cũng tuyệt đối không học được phần bình tĩnh này của anh.
Tâm tình lập tức buồn bực, Phó Dật Bạch nén một bụng đến mức khó chịu, từng tiếng xông từ khoang miệng ra, cuối cùng anh ta không dằn lại được, thở dài một hơi, “Sau khi dùng thuốc tránh thai có khả năng tạo thành thời gian hành kinh hỗn loạn, ngoài ra do cảm xúc khẩn trương, áp lực quá lớn, thức đêm liên tục, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới thời gian hành kinh, nhưng như vậy sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với cơ thể phụ nữ, đừng khẩn trương.”
Nam Cảnh Thâm nghe xong, giọng nói trầm ổn chậm rãi vang lên: “Cô ấy rất đau.”
“Thật sự rất đau, có thể uống nửa viên giảm đau, không thể uống nhiều, thứ này vẫn bị cấm, nếu không mỗi lần tới tháng đều dựa vào thuốc.”
“Ừm.”
Nam Cảnh Thâm nghe xong, trong đầu đã có tổng kết, sẽ không cho cô uống thuốc.
Anh thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Làm Phó Dật Bạch tức muốn chết, ước gì có thể xông vào lấy vải ghìm chết anh!
…
Lúc Nam Cảnh Thâm quay trở lại, cái bát trong tay Ý Ý đã trống, cô đợi anh đến gần, đưa bát cho anh nhìn.
Anh giơ tay nhận lấy bát, cầm lấy nước ấm rót một bát, đưa cho cô một lần nữa.
Ý Ý bất mãn: “Tôi uống rồi.”
“Là uống xong, hay đổ đi xong hả?” Đôi mắt màu đen của Nam Cảnh Thâm nhìn Ý Ý chăm chú, thấy thế cô chột dạ, lặng lẽ đá thùng rác bên chân vào trong gầm giường.
Hành động mờ ám này không thể thoát khỏi mắt anh.
Nam Cảnh Thâm không sốt ruột, tự mình ngồi xuống, rót một cốc nước, im lặng uống, gương mặt tuấn tú nhìn như không đặt lực chú ý lên chỗ cô, nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực hơn là anh nói thẳng ra.
Ý Ý đành phải uống nước có mùi nước đường đỏ khó ngửi kia vào, bịt miệng uống, sau khi ngụm nước cuối cùng tiến vào bụng, cô không nhịn được nôn khan.
Bỗng nhiên miệng có thứ gì đó trượt vào.
Tay Ý Ý run lên, toàn thân chấn động.
“A - -”
Cô kêu to ra tiếng, một tay che mặt, hai mắt nhắm lại, sau đó xấu hổ và giận dữ tràn ra, khiến cô cảm thấy quá mất mặt.
Lúc ra máu, thật sự dọa cô nhảy dựng lên, cô còn tưởng là sinh non gì cơ.
Nam Cảnh Thâm cười khẽ, ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay đặt lên bụng vẫn không dừng động tác, thủ pháp của anh thành thạo, ấn cô rất thoải mái, cũng không đẩy tay cô đặt lên tay mình ra, dịu dàng hỏi: “Mỗi lần tới kỳ cô đều đau như vậy sao?”
“Hai ngày trước đó đều vậy, có khi đau không xuống giường được, đi mỗi bước đều rất đau.”
Anh nhíu mày, vậy mà Hồ Bá không báo cáo việc này cho anh.
“Đau như vậy có coi là bình thường không?”
Ý Ý ngơ ngẩn, nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu, “Tôi không biết, Khải Nhân không đau như tôi.”
Người đàn ông hơi khép hờ mắt, gương mặt lóe lên một chút cảm xúc cô không thấy rõ lắm, anh nhìn cô vài giây, bỗng nhiên đi tới cửa.
Kéo cửa ra, Phó Dật Bạch đứng ở phía đối diện, hai tay ôm ngực dựa lưng vào tường, thấy anh đi ra, giống như sớm đã dự liệu tới, anh ta nhướn mày rất cao, cười tới mức vẻ mặt đáng đánh đòn.
“Tôi muốn hỏi nguyên nhân chậm tới tháng?”
Nam Cảnh Thâm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, không có ý thúc giục, đôi môi mỏng nhạt khẽ nhấp, đứng thẳng người, bóng dáng dày rộng chiếm hết toàn bộ không gian ở cửa, hai tay anh cho vào trong túi, nâng cằm, đôi mắt trầm tĩnh liếc người đàn ông đối diện.
“Mẹ kiếp!”
Cho dù bắt chước nhiều lần, Phó Dật Bạch cũng tuyệt đối không học được phần bình tĩnh này của anh.
Tâm tình lập tức buồn bực, Phó Dật Bạch nén một bụng đến mức khó chịu, từng tiếng xông từ khoang miệng ra, cuối cùng anh ta không dằn lại được, thở dài một hơi, “Sau khi dùng thuốc tránh thai có khả năng tạo thành thời gian hành kinh hỗn loạn, ngoài ra do cảm xúc khẩn trương, áp lực quá lớn, thức đêm liên tục, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới thời gian hành kinh, nhưng như vậy sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với cơ thể phụ nữ, đừng khẩn trương.”
Nam Cảnh Thâm nghe xong, giọng nói trầm ổn chậm rãi vang lên: “Cô ấy rất đau.”
“Thật sự rất đau, có thể uống nửa viên giảm đau, không thể uống nhiều, thứ này vẫn bị cấm, nếu không mỗi lần tới tháng đều dựa vào thuốc.”
“Ừm.”
Nam Cảnh Thâm nghe xong, trong đầu đã có tổng kết, sẽ không cho cô uống thuốc.
Anh thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Làm Phó Dật Bạch tức muốn chết, ước gì có thể xông vào lấy vải ghìm chết anh!
…
Lúc Nam Cảnh Thâm quay trở lại, cái bát trong tay Ý Ý đã trống, cô đợi anh đến gần, đưa bát cho anh nhìn.
Anh giơ tay nhận lấy bát, cầm lấy nước ấm rót một bát, đưa cho cô một lần nữa.
Ý Ý bất mãn: “Tôi uống rồi.”
“Là uống xong, hay đổ đi xong hả?” Đôi mắt màu đen của Nam Cảnh Thâm nhìn Ý Ý chăm chú, thấy thế cô chột dạ, lặng lẽ đá thùng rác bên chân vào trong gầm giường.
Hành động mờ ám này không thể thoát khỏi mắt anh.
Nam Cảnh Thâm không sốt ruột, tự mình ngồi xuống, rót một cốc nước, im lặng uống, gương mặt tuấn tú nhìn như không đặt lực chú ý lên chỗ cô, nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực hơn là anh nói thẳng ra.
Ý Ý đành phải uống nước có mùi nước đường đỏ khó ngửi kia vào, bịt miệng uống, sau khi ngụm nước cuối cùng tiến vào bụng, cô không nhịn được nôn khan.
Bỗng nhiên miệng có thứ gì đó trượt vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.