Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 78: .2: Đứa Nhỏ Này, Anh Có Một Nửa Trách Nhiệm
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lẽo, Hồ Bá hát đệm theo: “Thể chất của mợ chủ sợ lạnh, chúng tôi đều chăm sóc cẩn thận, sau này sẽ không có tình huống như vậy xảy ra.”
“Tôi giao cô ấy cho hai người, hai người chăm sóc như vậy à?”
Nam Cảnh Thâm đi lên trên cầu thang, anh quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, không để lộ dấu vết đúng không?”
“Không có, mợ chủ thường hỏi cậu, chúng tôi không nói.”
“Vậy được rồi.” Người đàn ông nhấc chân, tiếp tục đi lên tầng, “Tiếp tục lừa gạt.”
Anh tìm đến phòng ngủ chính một cách chính xác, đẩy cửa ra, bên trong không bật đèn, đen xì, ngọn đèn ở ngoài hành lang tiến vào, miễn cưỡng có chút ánh sáng, nếu không sẽ không thấy rõ bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh giường.
Người đàn ông đi nhanh như gió, trong chớp mắt hơi thở quanh người lạnh lẽo dọa người.
Anh ngồi xổm người xuống, ôm Ý Ý đang thoi thóp, lòng bàn tay dày rộng ôm nâng mặt cô lên, dịu dàng gọi: “Ý Ý?”
Gương mặt cô trắng bệch, toàn thân như mất nước, ở trong lòng anh, nhưng suy yếu nhu nhược không xương, đầu chạm vào lòng bàn tay anh, trên mặt cô đều là mồ hôi.
Nam Cảnh Thâm khẽ đẩy tóc cô sang hai bên, dùng giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Tứ gia đến rồi, đừng sợ.”
Ý Ý mở đôi mắt mơ màng, tầm mắt đều trống rỗng, ánh sáng quá mờ, cô nhìn có vẻ cố sức, miễn cưỡng mới thấy được cơ thể anh, mùi vị thuốc lá mát lạnh quen thuộc, khiến cô có cảm giác an tâm.
“Tứ gia…”
“Ừm, ngoan, đừng sợ, tôi mang cô đến bệnh viện.”
Nam Cảnh Thâm ôm cô đứng dậy, nâng đầu cô tựa vào ngực anh, ôm cô đi xuống lầu, khi đi ngang qua Hồ Bá và Bạc Tư, Ý Ý chột dạ vùi mặt vào trong lòng Nam Cảnh Thâm.
Anh ôm cô ở trong nhà như vậy…
Cô chết chắc rồi!
“Nam Tứ gia…” Tay Ý Ý níu chặt quần áo anh, nắm rất chặt, cô cố gắng nâng gương mặt chảy đầy mồ hôi lạnh lên, đôi môi mỏng khẽ chạm nhau, cầu xin anh: “Anh mang tôi quay lại trước, tôi đi… Đổi khăn trải giường đã.”
Vết máu ở mép giường, anh cũng thấy rồi.
Nam Cảnh Thâm nhếch đôi môi mỏng, gương mặt luôn căng thẳng, không nói hai lời ôm cô ngồi vào ghế sau, một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, đến bệnh viện trước.”
“Không, tôi nhất định phải trở về…”
“Vết máu trên giường tôi xử lý rồi, yên tâm…”
Hóa ra anh thấy được…
Ý Ý nằm trong lòng anh, không lên tiếng, người lái xe ở phía trước là ai, cô không thấy rõ, cũng không còn sức để nhìn, khóe mắt ẩm ướt, cơ thể luôn run rẩy.
Cô cảm nhận được ấm áp trên tay anh, cơ thể lạnh lẽo của cô dần trở nên ấm áp, dưới trạng thái nửa hôn mê, cuối cùng cũng nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe, thấy rõ mặt Nam Cảnh Thâm.
“Nam Tứ gia…” Cô mở miệng, phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ: “Tôi sắp đau muốn chết rồi.”
Nam Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, hà hơi vào lòng bàn tay cô, anh vén sợi tóc ẩm ướt dán lên mặt cô, nhẹ giọng nỉ non dụ dỗ: “Đứa ngốc, có tôi ở đây, cô sẽ không chết.”
Ngay vào lúc này, bụng cô lại đau đớn, đau đớn tới mức khiến cơ thể cô cong lên, kìm nén một hơi thật dài không nôn.
Cả người cứng đờ như tượng gỗ mấy giây, sau đó thả lỏng ở trong lòng anh, chảy nước mắt lắc đầu: “Tôi không chịu được, thật sự đau quá.”
“Ý Ý ngoan, dựa vào tôi, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Anh vẫn dùng giọng điệu trầm thấp để nói, nếu không nghe kỹ, rất khó nghe ra run rẩy trong giọng nói.
“Tôi giao cô ấy cho hai người, hai người chăm sóc như vậy à?”
Nam Cảnh Thâm đi lên trên cầu thang, anh quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, không để lộ dấu vết đúng không?”
“Không có, mợ chủ thường hỏi cậu, chúng tôi không nói.”
“Vậy được rồi.” Người đàn ông nhấc chân, tiếp tục đi lên tầng, “Tiếp tục lừa gạt.”
Anh tìm đến phòng ngủ chính một cách chính xác, đẩy cửa ra, bên trong không bật đèn, đen xì, ngọn đèn ở ngoài hành lang tiến vào, miễn cưỡng có chút ánh sáng, nếu không sẽ không thấy rõ bóng dáng nho nhỏ ở bên cạnh giường.
Người đàn ông đi nhanh như gió, trong chớp mắt hơi thở quanh người lạnh lẽo dọa người.
Anh ngồi xổm người xuống, ôm Ý Ý đang thoi thóp, lòng bàn tay dày rộng ôm nâng mặt cô lên, dịu dàng gọi: “Ý Ý?”
Gương mặt cô trắng bệch, toàn thân như mất nước, ở trong lòng anh, nhưng suy yếu nhu nhược không xương, đầu chạm vào lòng bàn tay anh, trên mặt cô đều là mồ hôi.
Nam Cảnh Thâm khẽ đẩy tóc cô sang hai bên, dùng giọng nói khàn khàn, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Tứ gia đến rồi, đừng sợ.”
Ý Ý mở đôi mắt mơ màng, tầm mắt đều trống rỗng, ánh sáng quá mờ, cô nhìn có vẻ cố sức, miễn cưỡng mới thấy được cơ thể anh, mùi vị thuốc lá mát lạnh quen thuộc, khiến cô có cảm giác an tâm.
“Tứ gia…”
“Ừm, ngoan, đừng sợ, tôi mang cô đến bệnh viện.”
Nam Cảnh Thâm ôm cô đứng dậy, nâng đầu cô tựa vào ngực anh, ôm cô đi xuống lầu, khi đi ngang qua Hồ Bá và Bạc Tư, Ý Ý chột dạ vùi mặt vào trong lòng Nam Cảnh Thâm.
Anh ôm cô ở trong nhà như vậy…
Cô chết chắc rồi!
“Nam Tứ gia…” Tay Ý Ý níu chặt quần áo anh, nắm rất chặt, cô cố gắng nâng gương mặt chảy đầy mồ hôi lạnh lên, đôi môi mỏng khẽ chạm nhau, cầu xin anh: “Anh mang tôi quay lại trước, tôi đi… Đổi khăn trải giường đã.”
Vết máu ở mép giường, anh cũng thấy rồi.
Nam Cảnh Thâm nhếch đôi môi mỏng, gương mặt luôn căng thẳng, không nói hai lời ôm cô ngồi vào ghế sau, một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, đến bệnh viện trước.”
“Không, tôi nhất định phải trở về…”
“Vết máu trên giường tôi xử lý rồi, yên tâm…”
Hóa ra anh thấy được…
Ý Ý nằm trong lòng anh, không lên tiếng, người lái xe ở phía trước là ai, cô không thấy rõ, cũng không còn sức để nhìn, khóe mắt ẩm ướt, cơ thể luôn run rẩy.
Cô cảm nhận được ấm áp trên tay anh, cơ thể lạnh lẽo của cô dần trở nên ấm áp, dưới trạng thái nửa hôn mê, cuối cùng cũng nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe, thấy rõ mặt Nam Cảnh Thâm.
“Nam Tứ gia…” Cô mở miệng, phát ra tiếng nức nở như con thú nhỏ: “Tôi sắp đau muốn chết rồi.”
Nam Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, hà hơi vào lòng bàn tay cô, anh vén sợi tóc ẩm ướt dán lên mặt cô, nhẹ giọng nỉ non dụ dỗ: “Đứa ngốc, có tôi ở đây, cô sẽ không chết.”
Ngay vào lúc này, bụng cô lại đau đớn, đau đớn tới mức khiến cơ thể cô cong lên, kìm nén một hơi thật dài không nôn.
Cả người cứng đờ như tượng gỗ mấy giây, sau đó thả lỏng ở trong lòng anh, chảy nước mắt lắc đầu: “Tôi không chịu được, thật sự đau quá.”
“Ý Ý ngoan, dựa vào tôi, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Anh vẫn dùng giọng điệu trầm thấp để nói, nếu không nghe kỹ, rất khó nghe ra run rẩy trong giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.