Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 70: .2: Người Đàn Ông Xấu Xa
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Toàn thân người nọ run lên, thiếu chút nữa đứng không vững.
Tay Nam Cảnh Thâm đặt trên lưng Ý Ý rời đi, lúc này mới nhìn thẳng cô, đôi mắt anh lạnh lùng, bình thản tới mức dọa người ta, “Còn bao nhiêu cà phê, lấy hết ra đây.”
Ý Ý không hiểu rõ ý của anh lắm, nhưng tình huống trước mắt, anh nói cái gì, cô phải làm cái đó, bên cạnh cũng có đồng nghiệp liếc mắt ra hiệu cho cô, có người còn đi ra giúp cô bưng toàn bộ cà phê còn bốc hơi nóng tới bàn làm việc bên cạnh Nam Cảnh Thâm.
“Phó tổng giám đốc Nam, cà phê đều ở đây cả, có tổng cộng chín cốc.”
Nam Cảnh Thâm gấp ngón tay, gõ lên trên mặt bàn, tốc độ gõ không nhanh không chậm, phát ra âm hưởng như gõ vào trong ngực người ta, vẻ mặt anh lạnh lùng, im lặng nhìn lướt qua, “Thích uống cà phê đúng không, uống hết những cốc cà phê này đi, nếu không đủ, tôi bảo người mua thêm cho.”
“Phó tổng giám đốc Nam, những cốc cà phê này… Những cốc cà phê này tôi uống hết sao được.”
Đồng nghiệp nữ đáng thương cầu xin, người đàn ông không nhúc nhích chút nào, xung quanh không có ai dám cầu xin, cô ta nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt bí mật mang theo khuất nhục và yếu thế xin giúp đỡ, cuối cùng nhìn về phía Ý Ý.
“Phó tổng giám đốc Nam…”
Ý Ý vừa mở miệng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Nam Cảnh Thâm đâm tới.
Cô rùng mình, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện giám đốc Tô, nếu lúc này cô dám mở miệng, có lẽ sau đó sẽ bị anh… Dạy dỗ lần nữa.
Thấy không có ai dám lên tiếng, đồng nghiệp nữ đành phải uống, hai tay cùng dùng lực mới miễn cưỡng nâng cốc cà phê lên, nhưng cũng phát ra run rẩy, tiếng khóc nức nở đều nghẹn trong cổ họng, không dám phát ra.
Nam Cảnh Thâm di chuyển ghế, ngồi xuống gần đó, đôi chân thon dài để hai bên, cho dù là ngồi, nhưng không ai ở đây cảm thấy anh lùn đi, quanh thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng cao quý.
Lạnh lùng tới mức không hợp với tình người.
Cố Diễn nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt hơi thay đổi, anh ta cúi người, ghé sát tai Nam Cảnh Thâm nói nhỏ một câu.
“Cô ta tới làm gì?”
“Chuyện này…” Cố Diễn cũng không nói được là vì sao.
Nam Cảnh Thâm cũng không thật sự muốn hỏi, anh đứng dậy, nói: “Anh ở đây nhìn.”
Cố Diễn kinh ngạc, tầm mắt không khống chế được nhìn Tiêu Ý Ý một cái, lại nhanh chóng rời đi, trong lòng sáng như gương, mở miệng đồng ý, sau đó nhìn theo Nam Cảnh Thâm rời đi.
Khi nhìn thoáng qua bên cạnh, Ý Ý đang liếc trộm anh ta một cái, đôi mắt không có một chút gợn sóng.
“Được rồi, đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, nên làm gì thì làm đi.”
Cố Diễn vỗ tay, bảo mọi người tản ra.
Ý Ý cũng định đi, nhưng bị đồng nghiệp nữ kia kéo cổ tay, khóc lóc cầu xin: “Ý Ý, tôi sai rồi, tôi không nên gây khó dễ cho cô, cô nói giúp tôi với thư ký Cố đi, những cốc cà phê này, tôi thật sự không uống nổi đâu.”
“Cô Tiêu, quần áo của cô bẩn rồi, đi xử lý một phen đi.”
Cố Diễn cười tít mắt, thái độ rất hòa nhã, ý đuổi người rất rõ ràng.
Ý Ý không phải kẻ ngốc, nếu cô có bản lĩnh quản chuyện này, đã sớm quản rồi, cô không nói gì thêm, đi thẳng tới toilet ở tận cùng hành lang.
Tay Nam Cảnh Thâm đặt trên lưng Ý Ý rời đi, lúc này mới nhìn thẳng cô, đôi mắt anh lạnh lùng, bình thản tới mức dọa người ta, “Còn bao nhiêu cà phê, lấy hết ra đây.”
Ý Ý không hiểu rõ ý của anh lắm, nhưng tình huống trước mắt, anh nói cái gì, cô phải làm cái đó, bên cạnh cũng có đồng nghiệp liếc mắt ra hiệu cho cô, có người còn đi ra giúp cô bưng toàn bộ cà phê còn bốc hơi nóng tới bàn làm việc bên cạnh Nam Cảnh Thâm.
“Phó tổng giám đốc Nam, cà phê đều ở đây cả, có tổng cộng chín cốc.”
Nam Cảnh Thâm gấp ngón tay, gõ lên trên mặt bàn, tốc độ gõ không nhanh không chậm, phát ra âm hưởng như gõ vào trong ngực người ta, vẻ mặt anh lạnh lùng, im lặng nhìn lướt qua, “Thích uống cà phê đúng không, uống hết những cốc cà phê này đi, nếu không đủ, tôi bảo người mua thêm cho.”
“Phó tổng giám đốc Nam, những cốc cà phê này… Những cốc cà phê này tôi uống hết sao được.”
Đồng nghiệp nữ đáng thương cầu xin, người đàn ông không nhúc nhích chút nào, xung quanh không có ai dám cầu xin, cô ta nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt bí mật mang theo khuất nhục và yếu thế xin giúp đỡ, cuối cùng nhìn về phía Ý Ý.
“Phó tổng giám đốc Nam…”
Ý Ý vừa mở miệng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Nam Cảnh Thâm đâm tới.
Cô rùng mình, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện giám đốc Tô, nếu lúc này cô dám mở miệng, có lẽ sau đó sẽ bị anh… Dạy dỗ lần nữa.
Thấy không có ai dám lên tiếng, đồng nghiệp nữ đành phải uống, hai tay cùng dùng lực mới miễn cưỡng nâng cốc cà phê lên, nhưng cũng phát ra run rẩy, tiếng khóc nức nở đều nghẹn trong cổ họng, không dám phát ra.
Nam Cảnh Thâm di chuyển ghế, ngồi xuống gần đó, đôi chân thon dài để hai bên, cho dù là ngồi, nhưng không ai ở đây cảm thấy anh lùn đi, quanh thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lùng cao quý.
Lạnh lùng tới mức không hợp với tình người.
Cố Diễn nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt hơi thay đổi, anh ta cúi người, ghé sát tai Nam Cảnh Thâm nói nhỏ một câu.
“Cô ta tới làm gì?”
“Chuyện này…” Cố Diễn cũng không nói được là vì sao.
Nam Cảnh Thâm cũng không thật sự muốn hỏi, anh đứng dậy, nói: “Anh ở đây nhìn.”
Cố Diễn kinh ngạc, tầm mắt không khống chế được nhìn Tiêu Ý Ý một cái, lại nhanh chóng rời đi, trong lòng sáng như gương, mở miệng đồng ý, sau đó nhìn theo Nam Cảnh Thâm rời đi.
Khi nhìn thoáng qua bên cạnh, Ý Ý đang liếc trộm anh ta một cái, đôi mắt không có một chút gợn sóng.
“Được rồi, đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, nên làm gì thì làm đi.”
Cố Diễn vỗ tay, bảo mọi người tản ra.
Ý Ý cũng định đi, nhưng bị đồng nghiệp nữ kia kéo cổ tay, khóc lóc cầu xin: “Ý Ý, tôi sai rồi, tôi không nên gây khó dễ cho cô, cô nói giúp tôi với thư ký Cố đi, những cốc cà phê này, tôi thật sự không uống nổi đâu.”
“Cô Tiêu, quần áo của cô bẩn rồi, đi xử lý một phen đi.”
Cố Diễn cười tít mắt, thái độ rất hòa nhã, ý đuổi người rất rõ ràng.
Ý Ý không phải kẻ ngốc, nếu cô có bản lĩnh quản chuyện này, đã sớm quản rồi, cô không nói gì thêm, đi thẳng tới toilet ở tận cùng hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.