Vợ Yêu Khó Chiều: Tổng Tài Sủng Vợ Ngọt Ngào
Chương 94: .2: Tâm Viên Ý Mã
Tô Tiểu Đường
05/10/2021
Có thể là cảm nhận được bên trong có người, vẻ mặt nghiêm túc khi anh đang họp không thả lỏng chút nào, nếu nhìn kỹ, giữa lông mày mơ hồ có chút không kiên nhẫn.
Quả nhiên anh vừa đi vào, một cơ thể mềm mại xông tới, vẻ mặt anh không đổi, nghiêng người tránh sang một bên, sau đó bước chân trầm ổn đi vào bên trong.
“Sanh Nhi, tôi mới họp xong, còn có văn kiện phải xử lý, không rảnh ầm ĩ với cô.”
“Em không ầm ĩ mà, em chỉ đến nhìn anh thôi.”
Bạch Sanh Nhi đuổi theo, ôm lấy tay anh kéo vào trong lòng, “Anh tư, anh nói chuyện với em một lát thôi, một lát là được.”
Cô ta giơ một ngón tay ra, cầu xin anh.
Người đàn ông không có hành động gì, trái lại ánh mắt âm u, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người, tầm mắt nhìn thẳng ép cô ta buông tay anh ra.
“Nếu là chuyện quảng cáo, không cần phải nói.” Đôi môi anh khẽ mở, giọng nói lạnh thấu xương.
Bạch Sanh Nhi khẩn trương nuốt nước bọt, tay kéo tay anh dần buông lỏng ra, cố gắng khiến mình duy trì trấn định, trên gương mặt tinh xảo cố gắng xuất hiện nụ cười, “Không nói chuyện thì thôi, chúng ta nói chuyện khác, có được không, mấy hôm trước ông nội em còn nhắc tới anh, muốn hỏi xem khi nào anh rảnh tới ăn một bữa cơm…”
Cô ta nói những lời cuối cùng, càng ngày càng nhỏ, sắc mặt anh luôn lạnh thấu xương, cho dù không hất tay cô ta ra, nhưng không thấy anh có chút thương hương tiếc ngọc nào, hơn nữa anh còn nhíu mày, động tác này khiến Bạch Sanh Nhi cảm thấy vô cùng thất bại.
“Nếu có thời gian, sẽ đến.” Anh trả lời rất bình thản, sau đó bước nhanh về phía bàn làm việc, rút một phần văn kiện ra.
Anh không ngồi xuống, cứ thế đứng, trang giấy được lật chậm rãi dưới ngón tay anh, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, có ánh sáng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, chiếu lên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh, và cơ thể cao to mặc bộ âu phục.
Quanh thân đều tỏa ra mị lực thành thục.
Bạch Sanh Nhi liên tục gặp trắc trở ở chỗ anh, nhưng vẫn mặt nóng dán vào nhiều lần.
Chỉ riêng lần này, cô ta biểu lộ không vui ra mặt.
Do dự một lúc lâu, cô ta nổi lên dũng khí tới gần anh, ngăn cách bàn làm việc, cô ta nâng mắt, bình thản hỏi anh, “Anh tư, anh nói thật cho em biết, ngày đó khi em chụp quảng cáo, người phụ nữ làm thế thân cho em có quan hệ gì với anh?”
Tay đang lật giấy dừng một lát.
Trong lòng Bạch Sanh Nhi cũng căng thẳng theo.
Dù sao cũng là diễn viên, có chút phương diện cảm xúc và trực giác, cô ta thấy rất rõ.
Cô ta chưa từng thấy bộ dạng anh tư thất thố.
Cho dù chỉ trong chớp mắt, cô ta mẫn cảm nắm giữ được, anh đang khẩn trương.
“Anh tư?” Bạch Sanh Nhi nhân cơ hội truy hỏi, “Có phải vì người phụ nữ kia, anh mới trừng phạt em, vốn là quay ở bên trong, đổi thành quay ở bên ngoài.”
Lúc cô ta biết được tin, thiếu chút nữa tức điên rồi.
Trong phòng trang điểm có gì đập được đều đập hết, đến cuối cùng còn không có chỗ đặt chân, cô ta ngồi trên ghế gác chan, muốn gọi điện cho anh, nhưng không có lá gan chất vấn, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc kể lể với ông nội trong điện thoại, muốn ông nội ra mặt hẹn anh đến nhà ăn cơm, nhưng ông nội không chịu, ông ta nói tính cách Nam Cảnh Thâm kiêu ngạo, không thể miễn cưỡng.
Kiêu ngạo sao? Cô ta thừa nhận, nhưng tuyệt đối không thể chịu, anh vì một người phụ nữ khác kiêu ngạo trước mặt cô ta.
Quả nhiên anh vừa đi vào, một cơ thể mềm mại xông tới, vẻ mặt anh không đổi, nghiêng người tránh sang một bên, sau đó bước chân trầm ổn đi vào bên trong.
“Sanh Nhi, tôi mới họp xong, còn có văn kiện phải xử lý, không rảnh ầm ĩ với cô.”
“Em không ầm ĩ mà, em chỉ đến nhìn anh thôi.”
Bạch Sanh Nhi đuổi theo, ôm lấy tay anh kéo vào trong lòng, “Anh tư, anh nói chuyện với em một lát thôi, một lát là được.”
Cô ta giơ một ngón tay ra, cầu xin anh.
Người đàn ông không có hành động gì, trái lại ánh mắt âm u, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh khiếp người, tầm mắt nhìn thẳng ép cô ta buông tay anh ra.
“Nếu là chuyện quảng cáo, không cần phải nói.” Đôi môi anh khẽ mở, giọng nói lạnh thấu xương.
Bạch Sanh Nhi khẩn trương nuốt nước bọt, tay kéo tay anh dần buông lỏng ra, cố gắng khiến mình duy trì trấn định, trên gương mặt tinh xảo cố gắng xuất hiện nụ cười, “Không nói chuyện thì thôi, chúng ta nói chuyện khác, có được không, mấy hôm trước ông nội em còn nhắc tới anh, muốn hỏi xem khi nào anh rảnh tới ăn một bữa cơm…”
Cô ta nói những lời cuối cùng, càng ngày càng nhỏ, sắc mặt anh luôn lạnh thấu xương, cho dù không hất tay cô ta ra, nhưng không thấy anh có chút thương hương tiếc ngọc nào, hơn nữa anh còn nhíu mày, động tác này khiến Bạch Sanh Nhi cảm thấy vô cùng thất bại.
“Nếu có thời gian, sẽ đến.” Anh trả lời rất bình thản, sau đó bước nhanh về phía bàn làm việc, rút một phần văn kiện ra.
Anh không ngồi xuống, cứ thế đứng, trang giấy được lật chậm rãi dưới ngón tay anh, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, có ánh sáng chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, chiếu lên gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh, và cơ thể cao to mặc bộ âu phục.
Quanh thân đều tỏa ra mị lực thành thục.
Bạch Sanh Nhi liên tục gặp trắc trở ở chỗ anh, nhưng vẫn mặt nóng dán vào nhiều lần.
Chỉ riêng lần này, cô ta biểu lộ không vui ra mặt.
Do dự một lúc lâu, cô ta nổi lên dũng khí tới gần anh, ngăn cách bàn làm việc, cô ta nâng mắt, bình thản hỏi anh, “Anh tư, anh nói thật cho em biết, ngày đó khi em chụp quảng cáo, người phụ nữ làm thế thân cho em có quan hệ gì với anh?”
Tay đang lật giấy dừng một lát.
Trong lòng Bạch Sanh Nhi cũng căng thẳng theo.
Dù sao cũng là diễn viên, có chút phương diện cảm xúc và trực giác, cô ta thấy rất rõ.
Cô ta chưa từng thấy bộ dạng anh tư thất thố.
Cho dù chỉ trong chớp mắt, cô ta mẫn cảm nắm giữ được, anh đang khẩn trương.
“Anh tư?” Bạch Sanh Nhi nhân cơ hội truy hỏi, “Có phải vì người phụ nữ kia, anh mới trừng phạt em, vốn là quay ở bên trong, đổi thành quay ở bên ngoài.”
Lúc cô ta biết được tin, thiếu chút nữa tức điên rồi.
Trong phòng trang điểm có gì đập được đều đập hết, đến cuối cùng còn không có chỗ đặt chân, cô ta ngồi trên ghế gác chan, muốn gọi điện cho anh, nhưng không có lá gan chất vấn, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc kể lể với ông nội trong điện thoại, muốn ông nội ra mặt hẹn anh đến nhà ăn cơm, nhưng ông nội không chịu, ông ta nói tính cách Nam Cảnh Thâm kiêu ngạo, không thể miễn cưỡng.
Kiêu ngạo sao? Cô ta thừa nhận, nhưng tuyệt đối không thể chịu, anh vì một người phụ nữ khác kiêu ngạo trước mặt cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.