Chương 3: Săn Mồi
Xandorayla
04/09/2021
Không có lời hồi đáp lại cô, chỉ có ngón tay nam tính tiến vào, khiến nơi tư mật của cô, có chút đau. Cô ôm chặt lưng anh, cấu nhè nhẹ, áp sát vào anh, cong người.
Cảm giác kích thích ấy đột nhiên biến mất, tay anh rời đi, cô có chút hụt hẫn. Nhưng ngay dau đó, một vật thể nóng ấm tiến vào, khiến cô giật bắn người, kèm theo cảm giác đau nhói của lần đầu tiên, càng lúc, càng đau, rồi dần dần biến mất, thay vào đó, là khoái cảm hoang lạc, dường như nó đã đến đích.
Anh chậm rãi tiến vào, cũng chậm rãi cử động, chậm rãi hô hấp, nâng niêu từng xúc cảm của cô. Cả hai cơ thể dần dần hòa vào nhau, cũng dần dần thích nghi nhau, dần nhanh hơn, dần sâu hơn...
Một đêm ấy, hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, không chỉ là xác thịt, mà còn là cả tâm hồn.
Sáng hôm sau, anh không có say nên tỉnh lại và rời đi trước. Tuy rất lưu luyến nhưng vẫn phải rời đi, hôm nay có việc quang trọng cần anh giải quyết. Nhưng anh không có ý định 'tình một đêm' với cô. Sau khi xong việc, anh nhất định sẽ quay lại tìm cô. Anh thơm nhẹ lên vầng thái dương của cô, lưu luyến rời đi.
Tạm biệt, cô gái của anh!
Một toáng người tụ tập trước một căn nhà hoang. Hai người nam dẫn đầu, một người đeo mặt nạ Anonymus (mặt nạ Hacker) là Lương Bân,một người đeo mặt nạ Solas (or Stalas - mặt nạ hình chim cú ma - Hoàng tử của địa ngục) cũng chính là Dương Tuấn Nam. Bọn họ trước giờ hành sự chưa bao giờ đích thân ra mặt, luôn ẩn thân nhưng lần này, là một thứ quang trọng họ phải lấy được từ trong tay Hắc Long Hội đó chính là con dấu của Huyết Hoa bang, vô cùng quang trọng.
"Cậu có nghĩ là chúng ta bị lừa rồi không? Đây rõ ràng là một căn nhà hoang, lấy đâu ra ‘hàng’ chứ!" Anonymus nói với Solar.
"Đến cũng đã đến rồi, dù có 'hố' chúng ta cũng phải nhảy" Solar rất bình thản.
“Ha ha! Một lũ ngu ngốc!" Một tràng cười phát ra từ loa phóng thanh trền trần nhà, quả nhiên là bẫy.
"Ha! Là Thiên Lang bang các người ép ta phải làm đến bước đường này. Solar, hôm nay mày nhất định phải chết!" Ngay sau đó, bốn năm quả lựu đạn được ném vào, từng hồi nổ vang lên, ngôi nhà phát nổ rồi bốc cháy.
"Khốn kiếp, lão già bỉ ổi, dám sử dụng cả mìn nữa. Lão đại, cậu có sao không?" Lương Bân kéo Dương Tuấn Nam bị ngã trên đất, chiếc mặt nạ Solar cũng đã bị nứt ra, rớt trên đất.
"Không sao! Lương Bân, chúng ta mau rời khỏi đây!"
"Mặt của cậu... Không được, mau đeo mặt nạ của tớ vào, cậu không thể để lộ khuôn mặt như vậy, rất nguy hiểm."
"Không sao! Lửa lớn như vậy, chắc không có ai nhìn thấy chúng ta đâu. Mau đi thôi!"
Lương Bân và Dương Tuấn Nam không ngờ, nơi họ đi qua đã bị một camera khuất trong góc kín ghi hình lại. Mà dữ liệu của camera này, rất nhanh đã được gửi đến Ipad cá nhân của thủ lĩnh Hắc Long hội, một kẻ mà trước giờ cũng ẩn mình, chưa từng lộ mặt nhưng bất cứ chuyện gì, hắn đều nắm trong lòng bàn tay – Hoắc Thành.
“Trái đất thật tròn làm sao! Lão đại của Thiên Lang bang lại chính là đại thiếu gia của Dương gia, Dương Tuấn Nam. Thiên Hoàng bà nói xem, có phải đến cả ông trời cũng muốn tôi diệt hắn ta.”
Thiên Hoàng bưng đến cho ông chủ một tách cà phê, không quên nhắc nhở: “Thiếu gia! Dục tốc bất đạt, hãy đợi thời cơ thích hợp hơn.”
Hoắc Thành nghe xong liền một lửa tức giận, đập nát tách cà phê nóng, hét lớn: “Thích hợp! Thích hợp! Tôi nghe câu đó đã bốn năm rồi! Rốt cuộc phải chờ đợi đến bao giờ hả? Có phải bà già rồi nên gan nhỏ phải không. Thật phiền phức.”
Thiên Hoàng rất bình thản, ra lệnh cho người hầu thu dọn mảnh vỡ trên đất. Cùng lúc đó, đi đến thật gần, cố tình nhất mạnh: “Thiếu gia! Phía sau Thiên Lang còn có Huyết Hoa bang, thần thần bí bí chưa rõ thế lực như thế nào. Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Đi sai một bước chính là tự đào mồ chôn mình. Chắc cậu còn nhớ, phu nhân năm đó vì sao lại bỏ mạng!”
Đúng thế, năm đó mẹ hắn chính là bại dưới trướng của Huyết Hoa bang, rơi vào tay của kẻ thù, bị luân bạo cho đến chết. Hoắc Thành tay nắm thành quyền, mối thù này, hắn nhất định phải bắt bọn họ trả gấp ngàn vạn lần nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi lại vào ghế, dõng dạc truyền xuống mệnh lệnh: “Tạm thời chưa cần lấy mạng hắn nhưng cũng phải cho hắn chút trừng phạt, vì hắn cả gan dám đụng đến ‘người phụ nữ’ của tôi.”
Một chiếc xe mui trần xông thẳng qua lửa, dừng lại chỗ của Dương Tuấn Nam và Lương Bâng. Bên trong xe là một cô gái xinh đẹp, mặc một váy bó body màu đen quyến rũ, trông giống một đại minh tinh hơn là sát thủ chuyên nghiệp của Thiên Lang bang.
“Hai chàng trai các anh cuối cùng vẫn là để một mỹ nữ như tôi đến giải vây!” Mộc Hy cười nhếch môi, châm chọc bọn họ. Hai người nhanh chóng lao lên xe, hôm nay trúng kế của tiểu nhân rơi vào cảnh này, mất mặt lắm rồi lại còn gặp phải ‘hủ muối’ Mộc Hy, đau lại càng thêm đau. Lương Bâng nhìn lửa xung quanh càng lúc càng cháy mạnh, lại nhìn Mộc Hy vẫn chưa chịu nổ máy, hét toáng cả lên: “Còn chưa chịu nổ máy, sẽ thành thịt nướng hết đó!”
Mộc Hy vẫn rất thản nhiên, mở hộp nhỏ gần cần lái, lấy ra một chiếc kính râm bảo vệ mắt, chầm chậm đeo vào, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau, dặn dò: “Thắc dây an tàn vào đi!”
Ánh mắt của Lương Bân như muốn giết người. Mẹ kiếp, tình huống gì rồi mà còn thắc dây, bọn họ cũng đâu phải trẻ con mà là hai đại lão của băng đảng hắc đạo trên giang hồ, không lẽ không ngồi vững được trên một cái xe sao, đùa nhau à.
“Không cần! Lái đi!” Lương Bân quả quyết.
“Được thôi! Bám cho chắc!” Mộc Hy đạp chân ga, gạt cần số, lao thẳng một đường qua lửa. Căn nhà bị cháy nặng nề, bắt đầu đổ rạp xuống chấn đường. Mộc Hy cong khóe môi, đến lúc chơi lướt váng rồi!
Cảm giác kích thích ấy đột nhiên biến mất, tay anh rời đi, cô có chút hụt hẫn. Nhưng ngay dau đó, một vật thể nóng ấm tiến vào, khiến cô giật bắn người, kèm theo cảm giác đau nhói của lần đầu tiên, càng lúc, càng đau, rồi dần dần biến mất, thay vào đó, là khoái cảm hoang lạc, dường như nó đã đến đích.
Anh chậm rãi tiến vào, cũng chậm rãi cử động, chậm rãi hô hấp, nâng niêu từng xúc cảm của cô. Cả hai cơ thể dần dần hòa vào nhau, cũng dần dần thích nghi nhau, dần nhanh hơn, dần sâu hơn...
Một đêm ấy, hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, không chỉ là xác thịt, mà còn là cả tâm hồn.
Sáng hôm sau, anh không có say nên tỉnh lại và rời đi trước. Tuy rất lưu luyến nhưng vẫn phải rời đi, hôm nay có việc quang trọng cần anh giải quyết. Nhưng anh không có ý định 'tình một đêm' với cô. Sau khi xong việc, anh nhất định sẽ quay lại tìm cô. Anh thơm nhẹ lên vầng thái dương của cô, lưu luyến rời đi.
Tạm biệt, cô gái của anh!
Một toáng người tụ tập trước một căn nhà hoang. Hai người nam dẫn đầu, một người đeo mặt nạ Anonymus (mặt nạ Hacker) là Lương Bân,một người đeo mặt nạ Solas (or Stalas - mặt nạ hình chim cú ma - Hoàng tử của địa ngục) cũng chính là Dương Tuấn Nam. Bọn họ trước giờ hành sự chưa bao giờ đích thân ra mặt, luôn ẩn thân nhưng lần này, là một thứ quang trọng họ phải lấy được từ trong tay Hắc Long Hội đó chính là con dấu của Huyết Hoa bang, vô cùng quang trọng.
"Cậu có nghĩ là chúng ta bị lừa rồi không? Đây rõ ràng là một căn nhà hoang, lấy đâu ra ‘hàng’ chứ!" Anonymus nói với Solar.
"Đến cũng đã đến rồi, dù có 'hố' chúng ta cũng phải nhảy" Solar rất bình thản.
“Ha ha! Một lũ ngu ngốc!" Một tràng cười phát ra từ loa phóng thanh trền trần nhà, quả nhiên là bẫy.
"Ha! Là Thiên Lang bang các người ép ta phải làm đến bước đường này. Solar, hôm nay mày nhất định phải chết!" Ngay sau đó, bốn năm quả lựu đạn được ném vào, từng hồi nổ vang lên, ngôi nhà phát nổ rồi bốc cháy.
"Khốn kiếp, lão già bỉ ổi, dám sử dụng cả mìn nữa. Lão đại, cậu có sao không?" Lương Bân kéo Dương Tuấn Nam bị ngã trên đất, chiếc mặt nạ Solar cũng đã bị nứt ra, rớt trên đất.
"Không sao! Lương Bân, chúng ta mau rời khỏi đây!"
"Mặt của cậu... Không được, mau đeo mặt nạ của tớ vào, cậu không thể để lộ khuôn mặt như vậy, rất nguy hiểm."
"Không sao! Lửa lớn như vậy, chắc không có ai nhìn thấy chúng ta đâu. Mau đi thôi!"
Lương Bân và Dương Tuấn Nam không ngờ, nơi họ đi qua đã bị một camera khuất trong góc kín ghi hình lại. Mà dữ liệu của camera này, rất nhanh đã được gửi đến Ipad cá nhân của thủ lĩnh Hắc Long hội, một kẻ mà trước giờ cũng ẩn mình, chưa từng lộ mặt nhưng bất cứ chuyện gì, hắn đều nắm trong lòng bàn tay – Hoắc Thành.
“Trái đất thật tròn làm sao! Lão đại của Thiên Lang bang lại chính là đại thiếu gia của Dương gia, Dương Tuấn Nam. Thiên Hoàng bà nói xem, có phải đến cả ông trời cũng muốn tôi diệt hắn ta.”
Thiên Hoàng bưng đến cho ông chủ một tách cà phê, không quên nhắc nhở: “Thiếu gia! Dục tốc bất đạt, hãy đợi thời cơ thích hợp hơn.”
Hoắc Thành nghe xong liền một lửa tức giận, đập nát tách cà phê nóng, hét lớn: “Thích hợp! Thích hợp! Tôi nghe câu đó đã bốn năm rồi! Rốt cuộc phải chờ đợi đến bao giờ hả? Có phải bà già rồi nên gan nhỏ phải không. Thật phiền phức.”
Thiên Hoàng rất bình thản, ra lệnh cho người hầu thu dọn mảnh vỡ trên đất. Cùng lúc đó, đi đến thật gần, cố tình nhất mạnh: “Thiếu gia! Phía sau Thiên Lang còn có Huyết Hoa bang, thần thần bí bí chưa rõ thế lực như thế nào. Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối. Đi sai một bước chính là tự đào mồ chôn mình. Chắc cậu còn nhớ, phu nhân năm đó vì sao lại bỏ mạng!”
Đúng thế, năm đó mẹ hắn chính là bại dưới trướng của Huyết Hoa bang, rơi vào tay của kẻ thù, bị luân bạo cho đến chết. Hoắc Thành tay nắm thành quyền, mối thù này, hắn nhất định phải bắt bọn họ trả gấp ngàn vạn lần nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hắn lấy lại bình tĩnh, ngồi lại vào ghế, dõng dạc truyền xuống mệnh lệnh: “Tạm thời chưa cần lấy mạng hắn nhưng cũng phải cho hắn chút trừng phạt, vì hắn cả gan dám đụng đến ‘người phụ nữ’ của tôi.”
Một chiếc xe mui trần xông thẳng qua lửa, dừng lại chỗ của Dương Tuấn Nam và Lương Bâng. Bên trong xe là một cô gái xinh đẹp, mặc một váy bó body màu đen quyến rũ, trông giống một đại minh tinh hơn là sát thủ chuyên nghiệp của Thiên Lang bang.
“Hai chàng trai các anh cuối cùng vẫn là để một mỹ nữ như tôi đến giải vây!” Mộc Hy cười nhếch môi, châm chọc bọn họ. Hai người nhanh chóng lao lên xe, hôm nay trúng kế của tiểu nhân rơi vào cảnh này, mất mặt lắm rồi lại còn gặp phải ‘hủ muối’ Mộc Hy, đau lại càng thêm đau. Lương Bâng nhìn lửa xung quanh càng lúc càng cháy mạnh, lại nhìn Mộc Hy vẫn chưa chịu nổ máy, hét toáng cả lên: “Còn chưa chịu nổ máy, sẽ thành thịt nướng hết đó!”
Mộc Hy vẫn rất thản nhiên, mở hộp nhỏ gần cần lái, lấy ra một chiếc kính râm bảo vệ mắt, chầm chậm đeo vào, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau, dặn dò: “Thắc dây an tàn vào đi!”
Ánh mắt của Lương Bân như muốn giết người. Mẹ kiếp, tình huống gì rồi mà còn thắc dây, bọn họ cũng đâu phải trẻ con mà là hai đại lão của băng đảng hắc đạo trên giang hồ, không lẽ không ngồi vững được trên một cái xe sao, đùa nhau à.
“Không cần! Lái đi!” Lương Bân quả quyết.
“Được thôi! Bám cho chắc!” Mộc Hy đạp chân ga, gạt cần số, lao thẳng một đường qua lửa. Căn nhà bị cháy nặng nề, bắt đầu đổ rạp xuống chấn đường. Mộc Hy cong khóe môi, đến lúc chơi lướt váng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.