Vợ Yêu Ngọt Ngào: Tổng Giám Đốc Sủng Hôn
Chương 21:
Vân Khởi
06/05/2021
Trong lòng lập tức càng sốt ruột, cửa ra cao tốc nào không tốn một giờ, tám phần là ra không được!
Lúc này, Tô Hàn hẳn là rất khó chịu, nhưng cô hoàn toàn không thể nói cho bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của bé. Cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho bé, an ủi bé, đồng thời gửi tin nhắn cho Diệp Đình Lạc, hy vọng cô ấy có thể trở về sớm hơn mình một chút.
Lộ Nam vừa lái xe, dư quang thoáng nhìn người phụ nữ đột nhiên an tĩnh lại trên ghế lái phụ, đang gửi tin nhắn với người khác, trong lòng bốc cháy lên lửa giận hừng hực.
Anh là không có khả năng thích người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ Lộ Nam của anh, cũng chỉ có thể là của Lộ Nam anh!
Nghĩ như vậy, sức lực Lộ Nam đạp lên chân ga mạnh hơn……
Đột nhiên, Lộ Nam lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Tô Bắc từ lấy lại tinh thần từ trong nôn nóng, thấy xe rốt cuộc dừng lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không nói hai lời, lập tức cởi bỏ đai an toàn xuống xe.
Nhưng khi cô nhìn đồng ruộng tung hoành bên ngoài, thỉnh thoảng con có chim chóc bay qua, mày không khỏi nhíu chặt.
“Đây là nơi nào?”
“Nơi này sao…… Đương nhiên là nơi thích hợp với cô nhất!” Lộ Nam cười ý vị thâm trường, ngay sau đó cửa xe khóa lại, một cái vẫy đuôi hoàn mỹ, trực tiếp để lại cho cô một thân khói xe.
Tô Bắc nhìn xe Lộ Nam nghênh ngang rời đi.
Anh ta thật sự ném cô ở nơi chim không thèm ỉa này?!
Cô phải vội vã trở về chăm sóc con trai!
“Lộ Nam, đồ bệnh tâm thần!” Tô Bắc tức đến dậm chân mắng to.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc không hề hình tượng sau xe, khóe môi hơi giơ lên.
Xem cô làm sao bây giờ!
Tô Bắc nhìn xe Lộ Nam hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới hết hy vọng.
Cô xem như hiểu rõ, Lộ Nam hoàn toàn chính là cố ý!
Nhưng mà, cho dù cô ở trong lòng mắng Lộ Nam mấy trăm lần, cũng không giải quyết được chuyện cô muốn đi về xem con trai.
Nhận mệnh lấy di động ra, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Hàn, lại phát hiện không có tín hiệu!
Cô thật vất vả tìm được một nơi có tín hiệu, vừa muốn gọi điện thoại, Tô Hàn vừa vặn gọi tới, cô nhanh chóng nghe máy.
“Mẹ, chị Đình Lạc đã trở về, con đã uống thuốc xong, không có việc gì, người không cần lo lắng cho cọn.”
Tô Bắc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, âm thầm trách cứ chính mình làm mẹ không tốt, đồng thời thề, nhất định phải mau chóng đứng vững gót chân ở trong nước, để con trai sống tốt hơn.
Tuy rằng con trai không có việc gì, nhưng là Tô Bắc vẫn là phải nghĩ biện pháp nhanh rời đi nơi chim không thèm ỉa này.
Cô lấy di động ra, muốn gọi xe lại đây, mới vừa gọi thông điện thoại, “Alo, sư phụ, hiện tại tôi ở trên đường vùng ngoại thành phía bắc thành phố Nam Hi, anh có thể tới đón tôi một chút không?”
“Có hơi xa……”
“Tôi có thể thêm tiền!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
“Đô đô đô……”
Điện thoại đột nhiên tự động cắt đứt.
Tô Bắc trợn tròn mắt, cô cúi đầu nhìn di động, lại không có tín hiệu!
Cô đặt mông té ngã trên mặt đất, đây là tiết tấu trời muốn diệt cô sao?
Cầm di động, Tô Bắc lại đi một đoạn đường, lại xem, vẫn là không có tín hiệu.
Cô vô lực nhìn khắp nơi, hy vọng có xe qua đường có thể mang cô đoạn đường, nhưng trên đường đều không có bòng người.
Nhấp môi khô nứt, Tô Bắc chậm rãi đi về phía thành phố.
Lộ Nam ném Tô Bắc ở vùng ngoại thành, sau khi về đến nhà, trong đầu lại đều là khuôn mặt nhỏ nôn nóng và bộ dáng tức giận của Tô Bắc.
Lúc này, Tô Hàn hẳn là rất khó chịu, nhưng cô hoàn toàn không thể nói cho bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của bé. Cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho bé, an ủi bé, đồng thời gửi tin nhắn cho Diệp Đình Lạc, hy vọng cô ấy có thể trở về sớm hơn mình một chút.
Lộ Nam vừa lái xe, dư quang thoáng nhìn người phụ nữ đột nhiên an tĩnh lại trên ghế lái phụ, đang gửi tin nhắn với người khác, trong lòng bốc cháy lên lửa giận hừng hực.
Anh là không có khả năng thích người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ Lộ Nam của anh, cũng chỉ có thể là của Lộ Nam anh!
Nghĩ như vậy, sức lực Lộ Nam đạp lên chân ga mạnh hơn……
Đột nhiên, Lộ Nam lạnh lùng nói: “Xuống xe!”
Tô Bắc từ lấy lại tinh thần từ trong nôn nóng, thấy xe rốt cuộc dừng lại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, không nói hai lời, lập tức cởi bỏ đai an toàn xuống xe.
Nhưng khi cô nhìn đồng ruộng tung hoành bên ngoài, thỉnh thoảng con có chim chóc bay qua, mày không khỏi nhíu chặt.
“Đây là nơi nào?”
“Nơi này sao…… Đương nhiên là nơi thích hợp với cô nhất!” Lộ Nam cười ý vị thâm trường, ngay sau đó cửa xe khóa lại, một cái vẫy đuôi hoàn mỹ, trực tiếp để lại cho cô một thân khói xe.
Tô Bắc nhìn xe Lộ Nam nghênh ngang rời đi.
Anh ta thật sự ném cô ở nơi chim không thèm ỉa này?!
Cô phải vội vã trở về chăm sóc con trai!
“Lộ Nam, đồ bệnh tâm thần!” Tô Bắc tức đến dậm chân mắng to.
Lộ Nam nhìn Tô Bắc không hề hình tượng sau xe, khóe môi hơi giơ lên.
Xem cô làm sao bây giờ!
Tô Bắc nhìn xe Lộ Nam hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới hết hy vọng.
Cô xem như hiểu rõ, Lộ Nam hoàn toàn chính là cố ý!
Nhưng mà, cho dù cô ở trong lòng mắng Lộ Nam mấy trăm lần, cũng không giải quyết được chuyện cô muốn đi về xem con trai.
Nhận mệnh lấy di động ra, cô muốn gọi điện thoại cho Tô Hàn, lại phát hiện không có tín hiệu!
Cô thật vất vả tìm được một nơi có tín hiệu, vừa muốn gọi điện thoại, Tô Hàn vừa vặn gọi tới, cô nhanh chóng nghe máy.
“Mẹ, chị Đình Lạc đã trở về, con đã uống thuốc xong, không có việc gì, người không cần lo lắng cho cọn.”
Tô Bắc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, âm thầm trách cứ chính mình làm mẹ không tốt, đồng thời thề, nhất định phải mau chóng đứng vững gót chân ở trong nước, để con trai sống tốt hơn.
Tuy rằng con trai không có việc gì, nhưng là Tô Bắc vẫn là phải nghĩ biện pháp nhanh rời đi nơi chim không thèm ỉa này.
Cô lấy di động ra, muốn gọi xe lại đây, mới vừa gọi thông điện thoại, “Alo, sư phụ, hiện tại tôi ở trên đường vùng ngoại thành phía bắc thành phố Nam Hi, anh có thể tới đón tôi một chút không?”
“Có hơi xa……”
“Tôi có thể thêm tiền!” Tô Bắc nhanh chóng nói.
“Đô đô đô……”
Điện thoại đột nhiên tự động cắt đứt.
Tô Bắc trợn tròn mắt, cô cúi đầu nhìn di động, lại không có tín hiệu!
Cô đặt mông té ngã trên mặt đất, đây là tiết tấu trời muốn diệt cô sao?
Cầm di động, Tô Bắc lại đi một đoạn đường, lại xem, vẫn là không có tín hiệu.
Cô vô lực nhìn khắp nơi, hy vọng có xe qua đường có thể mang cô đoạn đường, nhưng trên đường đều không có bòng người.
Nhấp môi khô nứt, Tô Bắc chậm rãi đi về phía thành phố.
Lộ Nam ném Tô Bắc ở vùng ngoại thành, sau khi về đến nhà, trong đầu lại đều là khuôn mặt nhỏ nôn nóng và bộ dáng tức giận của Tô Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.