Chương 14: Tốt nhất đừng giở trò
Vũ Nhược Vy
13/02/2021
Bữa tiệc được diễn ra ở sân thượng tòa nhà XX, tất cả mọi thứ đều do một tay cô sắp xếp.
Tối hôm đó, cô mặc một chiếc váy dạ hội kiểu cúp ngực được thiết kế tinh xảo, hở ra một mảng ở cổ lộ ra làn da trắng nõn. Hinh Nhi đeo trên cổ chiếc dây chuyền hình con bướm, trên đó có kính vài viên ngọc trai lấp lánh. Tóc cô búi cao, chỉ chừa một ít tóc mái và ít tóc nhỏ ở hai bên thái dương. Đôi chân của cô được điểm xuyến bởi đôi giày cao gót vừa phải. Khi cô vừa tới, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Khung cảnh này làm cô nhớ đến lúc đi cùng với Hinh Thư. Khác với lần đó, hiện tại cô đã là tâm điểm của sự chú ý, trong mắt mọi người, cô là một người tài năng.
"Chúc mừng Tô chủ tịch nhé!" Hưng tiên sinh cầm lấy ly rượu, bắt chuyện với cô
"A, cảm ơn, là do sự giúp đỡ của chú Hưng thôi mà!"
"Haha, Tô chủ tịch khéo nói quá!" Hưng tiên sinh cười lớn.
"Chúc mừng Tô chủ tịch" một người phụ nữ từ xa đi lại, hóa nhập vào cuộc nói chuyện
"A, cảm ơn!"
Mặc Hàn cũng đến tham dự buổi tiệc này, riêng Minh Huy thì không. Anh phải bay ra nước ngoài giải quyết vấn đề công ty nên không tham dự, thay vào đó, anh đã gửi quà chúc mừng cho cô.
Thấy Hinh Nhi đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông lạ, trong lòng liền không vui. Hắn vẫn lặng im, quan sát cô từ xa. Nhìn cái cổ trắng ngần mập mờ dưới ánh đèn chùm, hắn lại có tham muốn với cô, muốn chạm vào cô hơn.
"Chị!"
Không khí náo nhiệt xung quanh bỗng trở nên im lặng. Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô quay lại thì thấy cả gia đình Tô gia đều đến tham dự, trong trí nhớ của cô, hoàn toàn không có kí ức nào về việc gửi thư cho họ.
"Ba đã rất lo lắng cho chị nên cả nhà đều đến thăm chị đây!" Hinh Thư ngoài mặt vui vẻ, cúi người khẽ thì thầm "Tính không mời tôi hả ? Đừng có mơ!"
Hinh Nhi nhếch mép cười, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, cô chưa tìm đến họ đòi nợ mà họ đã tìm đến cô rồi, cũng tốt, không tốn công đi lại.
Hinh Thư chẳng nói gì, nói lớn để mọi người tập trung về phía mình.
"Mọi người, đây là em gái tôi, Tô-Hinh-Thư!"' Hinh Nhi gằn giọng khi nhắc đến họ tên ả, nếu có thể, cô đã lao vào đánh cho ả một trận rồi.
"Hinh Thư, chị ngớ là đâu có mời em, sao em lại tới rồi ?"
Hinh Nhi cố ý nói lớn để mọi người xung quanh bàn tán về sự việc này. Bị câu hỏi của cô làm cho bẽ mặt, ả lấy cớ
"Vì ba mẹ lo cho chị nên tới đây thôi, em biết chị không thích nhìn thấy em, em xin lỗi!"
"Phải đấy con, ba rất lo cho con" Tô Gia Lâm cũng hùa theo ả
Không khí xung quanh lại bắt đầu xôn xao hơn bởi lời bàn tán
"Chị nhớ em rất ghét chị mà nhỉ ? Còn mong chị chết đi mà, sao đột nhiên tốt như thế ?"
"Chị..." Bị cô chọc cho tức, Hinh Thư không thể nói được gì
"Mày một vừa hai phải thôi, có cần phải chọc giận em mày không. Mày đã lớn rồi còn hơn thua với nó, Hinh Thư, chúng ta về!" Liễu Ý Hoa lườm nguýt cô một cái muốn cháy áo
Ả quay người bỏ đi, cô liền nhấc chân đạp vào váy ả khiến ả mất đà té ngã xuống đất, đau đớn, ả lom khong bò dậy, vờ ôm lấy chân, la lên.
"Sao chị lại đối xử với em như vậy, hic...em quan tâm chị thôi mà!" Hinh Thư bắt đầu khóc lóc ỷ ôi để cho mọi người nghĩ xấu về cô.
Hinh Nhi ngồi xổm xuống thì thầm vào tai ả "Tốt nhất đừng giở trò, nếu không, cái giá cô trả rất đắt đấy!" Cô đứng lên, xoay người bỏ đi, tiếp tục trò chuyện cùng các doanh nhân lớn. Mọi người cũng giải tán ra.
Hinh Nhi nghĩ nếu vạch trần ả ở đây, có lẽ quá dễ dàng đối với ả rồi. Cô phải khiến cho hai mẹ con ác độc nhà họ nếm mùi của báo thù.
Tối hôm đó, cô mặc một chiếc váy dạ hội kiểu cúp ngực được thiết kế tinh xảo, hở ra một mảng ở cổ lộ ra làn da trắng nõn. Hinh Nhi đeo trên cổ chiếc dây chuyền hình con bướm, trên đó có kính vài viên ngọc trai lấp lánh. Tóc cô búi cao, chỉ chừa một ít tóc mái và ít tóc nhỏ ở hai bên thái dương. Đôi chân của cô được điểm xuyến bởi đôi giày cao gót vừa phải. Khi cô vừa tới, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Khung cảnh này làm cô nhớ đến lúc đi cùng với Hinh Thư. Khác với lần đó, hiện tại cô đã là tâm điểm của sự chú ý, trong mắt mọi người, cô là một người tài năng.
"Chúc mừng Tô chủ tịch nhé!" Hưng tiên sinh cầm lấy ly rượu, bắt chuyện với cô
"A, cảm ơn, là do sự giúp đỡ của chú Hưng thôi mà!"
"Haha, Tô chủ tịch khéo nói quá!" Hưng tiên sinh cười lớn.
"Chúc mừng Tô chủ tịch" một người phụ nữ từ xa đi lại, hóa nhập vào cuộc nói chuyện
"A, cảm ơn!"
Mặc Hàn cũng đến tham dự buổi tiệc này, riêng Minh Huy thì không. Anh phải bay ra nước ngoài giải quyết vấn đề công ty nên không tham dự, thay vào đó, anh đã gửi quà chúc mừng cho cô.
Thấy Hinh Nhi đang nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông lạ, trong lòng liền không vui. Hắn vẫn lặng im, quan sát cô từ xa. Nhìn cái cổ trắng ngần mập mờ dưới ánh đèn chùm, hắn lại có tham muốn với cô, muốn chạm vào cô hơn.
"Chị!"
Không khí náo nhiệt xung quanh bỗng trở nên im lặng. Nghe tiếng gọi quen thuộc, cô quay lại thì thấy cả gia đình Tô gia đều đến tham dự, trong trí nhớ của cô, hoàn toàn không có kí ức nào về việc gửi thư cho họ.
"Ba đã rất lo lắng cho chị nên cả nhà đều đến thăm chị đây!" Hinh Thư ngoài mặt vui vẻ, cúi người khẽ thì thầm "Tính không mời tôi hả ? Đừng có mơ!"
Hinh Nhi nhếch mép cười, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, cô chưa tìm đến họ đòi nợ mà họ đã tìm đến cô rồi, cũng tốt, không tốn công đi lại.
Hinh Thư chẳng nói gì, nói lớn để mọi người tập trung về phía mình.
"Mọi người, đây là em gái tôi, Tô-Hinh-Thư!"' Hinh Nhi gằn giọng khi nhắc đến họ tên ả, nếu có thể, cô đã lao vào đánh cho ả một trận rồi.
"Hinh Thư, chị ngớ là đâu có mời em, sao em lại tới rồi ?"
Hinh Nhi cố ý nói lớn để mọi người xung quanh bàn tán về sự việc này. Bị câu hỏi của cô làm cho bẽ mặt, ả lấy cớ
"Vì ba mẹ lo cho chị nên tới đây thôi, em biết chị không thích nhìn thấy em, em xin lỗi!"
"Phải đấy con, ba rất lo cho con" Tô Gia Lâm cũng hùa theo ả
Không khí xung quanh lại bắt đầu xôn xao hơn bởi lời bàn tán
"Chị nhớ em rất ghét chị mà nhỉ ? Còn mong chị chết đi mà, sao đột nhiên tốt như thế ?"
"Chị..." Bị cô chọc cho tức, Hinh Thư không thể nói được gì
"Mày một vừa hai phải thôi, có cần phải chọc giận em mày không. Mày đã lớn rồi còn hơn thua với nó, Hinh Thư, chúng ta về!" Liễu Ý Hoa lườm nguýt cô một cái muốn cháy áo
Ả quay người bỏ đi, cô liền nhấc chân đạp vào váy ả khiến ả mất đà té ngã xuống đất, đau đớn, ả lom khong bò dậy, vờ ôm lấy chân, la lên.
"Sao chị lại đối xử với em như vậy, hic...em quan tâm chị thôi mà!" Hinh Thư bắt đầu khóc lóc ỷ ôi để cho mọi người nghĩ xấu về cô.
Hinh Nhi ngồi xổm xuống thì thầm vào tai ả "Tốt nhất đừng giở trò, nếu không, cái giá cô trả rất đắt đấy!" Cô đứng lên, xoay người bỏ đi, tiếp tục trò chuyện cùng các doanh nhân lớn. Mọi người cũng giải tán ra.
Hinh Nhi nghĩ nếu vạch trần ả ở đây, có lẽ quá dễ dàng đối với ả rồi. Cô phải khiến cho hai mẹ con ác độc nhà họ nếm mùi của báo thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.