Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 6

Khiên Ti Ngẫu

28/12/2022

Ông Đổng Chính Hào tuy vẫn còn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi theo.

Và đúng như những gì Liễu Mộc Mộc nói, ông chỉ kịp nhìn mặt ông Tần Khai một lần cuối cùng.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại rồi được mở ra, bác sĩ vô cùng thương tiếc thông báo rằng, vì các vết thương trên toàn bộ cơ thể người bệnh bị vỡ, dẫn đến mất máu quá nhiều, dù đã tận tình cứu chữa nhưng vẫn không qua khỏi.

Khoảnh khắc đó, ông Đổng Chính Hào đang đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nghe thấy tiếng khóc của bà Tần, sống lưng lạnh toát.

Mãi cho đến hơn năm giờ chiều, tận khi người nhà họ Tần đến bệnh viện đầy đủ rồi, ông Đổng Chính Hào và bà Khương Lệ bị ông ta gọi xuống để an ủi bà Tần, mới mệt mỏi rã rời quay về phòng bệnh của con trai.

Hai người vừa đi tới trước cửa phòng bệnh, thì nghe thấy tiếng cãi vã yếu ớt của Đổng Kỳ: “Tao cho mày biết, mày đừng có giả vờ giả vịt với tao, cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện bòn rút của cải gia đình nhà tao. Tất cả tiền bạc trong nhà họ Đổng này đều là của tao, không có phần cho đám người hao cơm tốn chỗ không đáng một xu như chúng mày đâu, sớm muộn gì chúng mày cũng phải biến khỏi cái nhà này!”.

Ánh mắt vợ chồng ông Đổng Chính Hào vẫn bình tĩnh như thường, chẳng ai cảm thấy những lời con trai họ nói có gì không đúng cả.

Lúc bà cụ còn sống, từ nhỏ đã nói với thằng cháu đích tôn bảo bối rằng, sau này tất cả mọi thứ của nhà họ Đổng đều là của nó, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận là như thế.

Thân là chủ sở hữu gia tài của nhà họ Đổng, đối với ông Đổng Chính Hào mà nói, con trai đương nhiên sẽ được thừa hưởng tất cả mọi thứ của ông, còn con gái cho một phần của hồi môn sau đó gả đi lấy chồng là xong, tiền bạc và công ty của nhà họ Đổng chắc chắn không thể để cho lũ vịt giời ấy một xu nào.

Trong phòng bệnh, Đổng Kỳ vẫn đang tuôn một tràng những câu vô nghĩa với Liễu Mộc Mộc.

Đám người hao cơm tốn chỗ mà nó nhắc đến, không đơn thuần ám chỉ mỗi Liễu Mộc Mộc đang muốn vào ở trong nhà nó, mà còn bao gồm cả người chị ruột thịt Đổng Duyệt nữa.

Trong thâm tâm nó luôn cho rằng, những lời bà nội nói là chính xác, nuôi Đổng Duyệt khôn lớn, lo cho chị ta đi học đại học đã là hết tình hết nghĩa với chị ta rồi, tương lai sau khi nó thừa kế công việc kinh doanh của gia đình xong sẽ đuổi chị ta ra khỏi nhà, đây là quyền lợi của nó với tư cách là con trai trưởng của nhà họ Đổng.

Những lời này, cho dù là Đổng Duyệt đã nghe quen từ nhỏ rồi cũng cảm thấy rất phản cảm, nhưng trước giờ cô không bao giờ phản bác, vì cứ hễ cãi nhau với Đổng Kỳ, người phải nhận sai luôn luôn là cô.

Nhưng Liễu Mộc Mộc lại không muốn chiều hư thằng nhãi con này, cô trợn trừng mắt lên nói: “Ai không biết còn tưởng trong nhà có ngai vàng để truyền lại cho đời sau cũng nên, uống mấy lít rượu giả mà say hẳn thành ra thế này thế.”

Đổng Kỳ hừ mũi đầy khinh thường: “Mày đừng có phách lối, lát nữa tao sẽ bảo bố tao đuổi mày ra khỏi nhà.”

“Sợ là sẽ khiến cậu thất vọng rồi, bố cậu chắc chắn sẽ không bao giờ đuổi tôi đi đâu, ngược lại cậu đấy, lớn bằng từng này, mà vẫn chẳng có tí kiến thức pháp luật nào, bị ấm đầu từ nhỏ à?

Nếu bố cậu chết, theo quy định của pháp luật, ngoại trừ tài sản chung của vợ chồng ra, thì tài sản để lại của ông ấy sẽ được chia đều cho vợ của ông ấy và các con trai, con gái, cũng tức là chia cho tôi, chị cậu, cậu và mẹ cậu. Tôi đoán với trí thông minh của cậu, thì chắc chắn là nghe không hiểu gì rồi, vậy thì tôi nói thẳng luôn nhé, tài sản của nhà họ Đổng các cậu, mẹ cậu có thể được chia năm phần tám, còn cậu chỉ được một phần tám thôi, muốn một mình nuốt trọn ấy hả, khôn như cậu quê tôi đầy nhé.”

Dường như Liễu Mộc Mộc cố tình chọc tức cậu ta, còn cố tình tìm luật hôn nhân trên Qiandu, giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Đổng Kỳ cho cậu ta xem, khiến thằng nhóc tức điên.

Cô đoán thằng nhãi thiểu năng này không biết còn có một kiểu phân chia tài sản thừa kế khác gọi là di chúc của bố cậu ta, quả nhiên Đổng Kỳ nóng máu, giơ tay lên định giằng lấy điện thoại của Liễu Mộc Mộc, nhưng bị cô nhanh nhẹn tránh được.

Thằng nhãi nói không lại Liễu Mộc Mộc, liền trút giận lên đầu Đổng Duyệt vẫn im lặng từ nãy giờ, nó chỉ vào mặt chị ruột điên cuồng xổ một tràng: “Đổng Duyệt, đồ báo cô nhà mày, mày giúp người ngoài gây sự với tao, lát nữa tao sẽ mách mẹ, để mẹ đánh cho mày một trận, mày là đồ mặt dày ¥%……&*.”

Đổng Kỳ còn chưa kịp nói xong thì đã phải im bặt vì bị một cái gối ném thẳng vào mặt.

Liễu Mộc Mộc đứng cách giường thằng nhãi không xa, ánh mắt lạnh lùng. Cô thật sự đã đánh giá quá cao thằng cháu đích tôn được bà Vương Quế Hương coi như bảo bối này rồi, quả nhiên tính tình chẳng khác gì bà ta.



Cô khoanh tay lại, tiếp tục khích bác Đổng Kỳ: “Đương nhiên vẫn còn một cách phân chia khác, trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra được mà, hôm nay cậu có thể ngã gãy chân, ai biết được ngày mai có bị ngã gãy cổ không.

Cậu xem cậu lớn lên trông tướng mạo đen đủi thế này, chắc chắn không đợi được đến ngày chia gia sản của bố cậu đâu.

Đến lúc đó, tiền bạc trong nhà họ Đổng sẽ chia đều cho ba người phụ nữ bọn tôi, nghĩ đến đây lại thấy cách phân chia này cũng hợp lý lắm, cậu nghĩ sao?”.

Vốn dĩ bà Khương Lệ mong được nghe thấy những lời khó nghe hơn nữa của Liễu Mộc Mộc để khích cho ông Đổng Chính Hào nổi giận, nên mới cố tình níu ông ta lại đứng chờ ở ngoài, nhưng giờ thì biểu cảm bà ta đã trở nên không thể khống chế được nữa rồi.

Nói chuyện gì với ông Đổng Chính Hào cũng được, nhưng không thể nhắc đến chuyện tiền bạc của nhà họ Đổng.

Liễu Mộc Mộc thực sự đã giẫm lên bãi mìn của ông ta rồi, nhưng nếu có nổ tan tành thì nổ một mình con nhãi đó thôi đừng liên lụy đến người khác.

Bà Khương Lệ không dám để con nhỏ đó nói tiếp nữa, sầm mặt xuống đẩy cửa đi vào, ánh mắt lườm Liễu Mộc Mộc, không chút khách khí nói: “Con nghĩ xa quá rồi đấy, ngay ngày đầu tiên sống trong nhà này, đã nghĩ đến chuyện chia tài sản thừa kế của bố con rồi.”

Nói xong, bà ta còn cố tình quay sang phía ông Đổng Chính Hào nói: “Lão Đổng, ông tìm về được một đứa con gái ngoan thật đấy.”

Nhưng khiến bà Khương Lệ phải thất vọng rồi, ông Đổng Chính Hào không những không nổi giận lôi đình, mà ngược lại còn mắng con trai mình: “Được rồi, đứng ngoài cửa còn nghe thấy tiếng mấy đứa cãi nhau ỏm tỏi. Đổng Kỳ, Mộc Mộc và tiểu Duyệt đều là chị gái của con, sau này nói chuyện phải để ý vào, đừng có không biết lớn nhỏ như vậy.”

“Bố, rõ ràng là bọn nó…” Đổng Kỳ tức đến nỗi muốn bùng nổ, từ nhỏ đến nơi nó chưa từng bị ấm ức như thế này.

“Tiểu Kỳ vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” Bà Khương Lệ khuyên chồng.

“Ồ vậy sao, một thằng nhóc mười sáu tuổi không hiểu chuyện.” Liễu Mộc Mộc hiên ngang nhìn trả lại ánh mắt như muốn giết người của bà Khương Lệ, hờ hững nói, “Biết tài sản trong nhà tương lai đều sẽ là của mình, biết sau này sẽ đuổi chị ruột của mình ra khỏi nhà, nhưng nó vẫn còn nhỏ, không phải lỗi của nó. Bố à, bố nhất định đừng để bụng những lời của em trai nhé, dù sao đợi đến khi nó dám đuổi luôn cả bố ra khỏi nhà, thì có lẽ cũng còn phải lâu lắm, bố cũng không cần phải lo lắng quá làm gì.”

Cách nói chuyện rùng rợn khó hiểu của Liễu Mộc Mộc được phát huy một cách tối đa, khiến bà Khương Lệ hận đến ngứa cả răng, nhưng tiếc là lại không dám làm gì trước mặt ông Đổng Chính Hào.

Lúc mới bắt đầu ông Đổng Chính Hào không cảm thấy gì, tính khí của đàn ông con trai nóng nảy một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng giờ nghe Liễu Mộc Mộc nói vậy, trong lòng ông ta lập tức cảm thấy không thoải mái. Ngẫm kỹ lại thì, lời nói và hành động của thằng con trai út nhà ông đúng là có chút quá đáng.

Ông kiên quyết quát con trai: “Đổng Kỳ, còn không xin lỗi chị gái con đi.”

Đổng Kỳ há miệng ra định xả hết ấm ức, nhưng lại bị ánh mắt hung tợn của mẹ mình chặn đứng, cơ thịt trên mặt thằng nhãi giật giật, không phục nặn ra ba chữ: “Em sai rồi.”

Liễu Mộc Mộc bĩu môi, không thèm đáp.

Thấy thế bà Khương Lệ đập mạnh vào lưng Đổng Duyệt: “Em trai con đang xin lỗi con kìa, bộ con bị câm à?”.

Đối với hành động chỉ gà mắng chó của bà Khương Lệ, Liễu Mộc Mộc nhướng nhướng mày nói: “Người ta toàn nói dao sắc không gọt được chuôi, mẹ thì khéo ăn khéo nói, còn con gái thì mồm miệng vụng về, chẹp chẹp, làm con gái dì Khương cũng thật khổ quá đi.”

Có lẽ đây là lần đầu ông Đổng Chính Hào nhìn thấy cách đàn bà con gái cãi nhau, nên mải mê xem đến nỗi quên béng mất việc phải thiên vị vợ mình hơn.

Nhưng đúng vào lúc bà Khương Lệ sôi máu định lật mặt chơi bài ngửa, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà trừng mắt lườm Liễu Mộc Mộc, đi ra mở cửa phòng bệnh.

Cửa vừa mở, khuôn mặt vốn dĩ đang sầm sì của bà Khương Lệ như vừa học được phép thuật thay đổi sắc mặt thần kỳ nào đó, lập tức cười tươi như hoa nở, nói với người bên ngoài: “Tiểu Giai à, gần đây không phải dì ra nước ngoài chơi ư, sao lại tới đây?”.

“Chẳng phải vì nghe tin tiểu Kỳ phải vào viện sao, thân là dì ruột của thằng bé, phải đích thân tới thăm nó chứ, anh nói có phải không, anh rể.”



Trong lúc nói chuyện, thì chủ nhân của giọng nói đó cũng đã bước vào phòng.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn sóng lọn lớn, trên người mặc chiếc váy dài màu đen, đeo một bộ trang sức bằng hồng ngọc sáng lấp lánh, trông vô cùng chói mắt.

Khuôn mặt của bà ta hao hao giống với bà Khương Lệ, nhưng trẻ trung hơn, nên đương nhiên cũng xinh đẹp hơn.

Khương Giai bước vào phòng, lúc nhìn thấy có thêm sự xuất hiện của Liễu Mộc Mộc, hàng lông mày được tỉa tót tinh tế nhướn cao nói: “Em vừa mới về nước thì nghe nói anh rể đã tìm thấy cô con gái bị mất tích, là cô bé này đúng không, mặt mũi trông xinh thật đấy, nhưng chẳng có chút gì giống anh rể cả.”

Bình thường mối quan hệ giữa bà Khương Lệ và em gái cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, nhưng lần này rõ ràng bà Khương Giai ra mặt đứng về phía bà, nên bà vui vẻ đứng một bên xem kịch.

Ông Đổng Chính Hào cũng rất khách khí với em vợ, nghe bà Khương Giai nói vậy cũng chỉ đáp lại bằng một câu: “Con bé giống mẹ nó.”

“Vậy ư.” Bà Khương Giai ngắm nghía đánh giá Liễu Mộc Mộc một lúc lâu, ánh mắt lúc đầu còn thong dong thoải mái, về sau có thêm chút ẩn ý nhưng chỉ có đương sự mới có thể cảm nhận được sự khinh thường trong đó.

“Người vừa mới tìm được về, thì tiểu Kỳ đã bị ngã gãy chân phải vào viện, anh rể phải tìm người xem bói đi thôi, xem xem có xung khắc gì không. Có những người, trời sinh số mệnh đã mang theo vận xui, rất dễ liên lụy đến cả nhà.” Bà Khương Giai thu lại ánh mắt, nói một câu bâng quơ.

Em vợ không nói còn đỡ, vừa nói xong ánh mắt ông Đổng Chính Hào không nhịn được lại liếc nhìn lên người Liễu Mộc Mộc.

Có xung khắc gì không thì ông không rõ, nhưng ông cảm thấy đúng là đứa con gái này của ông có chút bất thường.

Nếu con trai ngã gãy chân vào viện chỉ là sự cố ngoài ý muốn, vậy sao con bé biết mẹ ông sẽ qua đời? Thật sự chỉ là tiện miệng nói bừa một câu thôi à?

Trong số những bạn bè của ông, có không ít người quen biết với các thầy bói, nhưng ông không tin, luôn cảm thấy mấy tay bói toán linh tinh nhảm nhí ấy đều là lừa đảo, nhưng sau khi tìm thấy con gái lớn, thế giới quan của ông bắt đầu bị cạy ra một khe hở.

“Cũng đâu phải dì không biết, anh rể dì không tin mấy cái đó.” Bà Khương Lệ thấy những lời em gái mình nó có hơi quá đáng, vội vàng xen vào, chỉ sợ ông Đổng Chính Hào cảm thấy xấu hổ.

“Thà tin là có chứ đừng tin là không, để hôm nào em bảo anh Chiêm nhà em giới thiệu cho anh rể một ông thầy bói mệnh cực kỳ chuẩn.”

“Để sau hãy nói đi.” Ông Đổng Chính Hào đáp lại một cách qua loa đại khái.

Bà Khương Giai cũng không ở lại lâu, đầu tiên là lấy ra một bao lì xì dày cộp, ném cho Đổng Kỳ đang nằm trên giường bệnh, khiến thằng nhãi cười tít mắt không thấy mặt trời đâu, sau đó lại lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp nhét vào tay bà Khương Lệ.

“Mấy hôm nữa anh Chiêm nhà em tổ chức sinh nhật tuổi bốn lăm, chị và anh rể nhớ đến nhé, mang theo cả lũ trẻ nữa.” Nói xong, lại liếc nhìn Liễu Mộc Mộc, “Dẫn cả con bé này theo luôn, để nó được mở mang tầm mắt.”

Từ đầu đến cuối, bà ta không thèm nhìn thẳng vào mắt Liễu Mộc Mộc.

Thấy bà Khương Giai định đi, ông Đổng Chính Hào và bà Khương Lệ đều cùng nhau ra tiễn, Đổng Duyệt ghé lại gần Liễu Mộc Mộc, thì thầm: “Dì ấy trước giờ toàn thế, chị đừng giận.”

So ra thì chí ít dì ấy còn liếc nhìn Liễu Mộc Mộc mấy cái, chứ Đổng Duyệt thậm chí còn chẳng được bà dì ấy nhìn đến.

Liễu Mộc Mộc mân mê cái cằm dạo gần đây đã trở nên tròn trịa hơn của mình: “Chị đâu có giận.”

Đối với người có mây đen bao quanh người, cũng tức là sắp gặp đen đủi, thì khả năng bao dung nhẫn nhịn của cô cao hơn hẳn bình thường. Dựa vào trình độ xem tướng của cô thì việc có thể đọc ra được điều gì đó từ khuôn mặt kia quả thực không nhiều, nên cần phải nâng niu trân trọng, nhìn lâu thêm chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook