Chương 61: Bát tự
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ
06/02/2023
Tuy nói không hoàn toàn tin tưởng, nhưng ngựa chết trở thành ngựa sống, dưới tình huống không có cách khác, Yến nhị gia vẫn ngầm đồng ý ý tưởng trừ tà tránh họa của Yến phu nhân.
Mọi người đều mong muốn mở một lối thoát, Yến phu nhân tự nhận định Yến Hoài trúng tà, bà ngược lại không còn lo lắng luống cuống nữa, ở trong nhà thờ tượng Bồ Tát, mỗi ngày nghiêm túc thành kính thắp hương lễ Phật.
Yến phu nhân bị đứa con trai nhỏ từ bé không khiến người bớt lo giày vò đến cơ hồ gầy hết mấy cân, trên dưới toàn phủ ngày ngày loạn tùng phèo, Quý An mỗi lần nhìn đều cảm thấy nóng mặt —— làm cho gia đình người ta người ngã ngựa đổ, tất cả chỉ vì thiếu gia của cậu muốn cưới cậu vào cửa mà quậy ra.
Cậu bụng chứa băn khoăn, ngày nào cũng tự giác đến phòng bếp xắn tay áo hầm canh bổ, dùng tâm thái bù đắp đưa sang phòng Yến phu nhân, miệng vụng về cẩn thận an ủi: "Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia sẽ không có việc gì..."
Vết thương do dập đầu trên trán mới kết vảy, nhìn thực xấu, nhưng Yến phu nhân nhận canh bổ cậu chuẩn bị, vỗ vỗ tay cậu, thở dài: "Ngươi có tâm. ”
Hạ nhân trung thành không ít, có điều có thể làm được phân thượng này như Quý An thật khó kiếm.
Quý An chột dạ, bên tai phiếm chút hồng, lấy cớ còn vội hầm thuốc cho Yến Hoài, luýnh quýnh bỏ trốn.
Nhưng điều này đồng thời nhắc nhở Yến phu nhân, bà chợt nhớ tới bùa hộ mệnh hôm trước Yến Hoài tặng hai đứa nhỏ, Hoắc Hương hình như nói qua câu gì đó, đại loại chùa rất linh nghiệm….
Yến phu nhân đột nhiên bừng tỉnh, đứng lên, thầm nghĩ mình như thế nào hạn hẹp vậy, chỉ lo cung phụng Bồ Tát trong nhà, không nhớ mời vị sư phụ ấy đến xem một chút.
Nghĩ là phải làm, bà nhanh chóng phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, Hoắc Hương xung phong dẫn đường, một mạch phóng thẳng đến ngôi chùa ở ngoại ô.
Sắp tiết thanh minh, hương khói chùa dồi dào, ai ai cũng nói nơi này bồ tát linh hiển, Yến phu nhân càng đắp thêm vài phân hy vọng, quyên góp một khoản tiền hương khói lớn, chờ đơi cầu kiến sư phụ trụ trì.
Tiểu hòa thượng dẫn nàng đi chính điện, sư phụ trụ trì đang ngồi thiền, Yến phu nhân không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên an tĩnh chờ, không ngờ sư trụ trì vốn nhắm mắt chưa từng thoáng nhìn một cái, lại có thể chính xác nói ra ưu tư của bà: "Phu nhân là vì hậu bối mà tới. ”
Yến phu nhân không nghĩ bị nhìn thấu ý đồ, vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó lập tức hớn hở, nháy mắt bốc lên cảm giác nhìn thấy ánh sánh, tưới cỡ nào cũng không dập được, bà vội vàng cầu xin: "Sư phụ thần toán, xin ngài hãy giúp đỡ đứa nhỏ nhà chúng ta với! ”
Sư trụ trì không nhanh không chậm đứng dậy, mời Yến phu nhân ngồi ngay ngắn, bảo tiểu hòa thượng rót cho Yến phu nhân chén trà đàng hoàng, sau mới niệm một tiếng "A Di Đà Phật", ông nói: "Phu nhân chớ nóng vội, xin chậm rãi trình bày. ”
Nội điện đốt đàn hương nghi ngút, Yến phu nhân hít sâu lắng tâm, bình tĩnh đem chuyện Yến Hoài sinh bệnh từ đầu chí cuối kể lần lượt, bà tràn ngập mong mỏi nhìn trụ trì: "Kính xin sư phụ nghĩ biện pháp, cứu dùm đứa nhỏ ạ! ”
Trụ trì tự mình rót đầy chén trà giúp Yến phu nhân: "Phu nhân có mang theo sinh thần bát tự của tiểu công tử không? ”
Yến phu nhân liên thanh đáp: "Ta nhớ rõ, ta viết cho sư phụ. ”
Trụ trì gật gật đầu, nhờ tiểu hòa thượng đưa tới giấy bút, Yến phu nhân viết rõ ràng rành mạch gửi trụ trì: "Sư phụ mời xem. ”
Trụ trì xem xong liền ném mảnh giấy kia vào trong lư hương đốt trụi, nói: "Vị phu nhân này, Phật gia độ nhân, không độ mệnh. ”
Đây là ý tứ vận số đã định?
Yến phu nhân tức khắc sắc mặt trắng bệch, không dám tin, lẩm bẩm: "Sư phụ, sư phụ đây nghĩa là sao..."
Sư phụ trụ trì không trả lời, rồi lại hỏi Yến phu nhân: "Phu nhân khi mang thai, hẳn là chịu không ít khổ sở? ”
Yến phu nhân giống gà mổ thóc dồn dập gật đầu, ánh mắt trụ trì hơi thu về, không nhìn bà nữa, chỉ chăm chú tờ giấy bị cháy thành tro phía lư hương, thấp giọng kết luận: "Trong mệnh tiểu công tử chứa sát. ”
Yến phu nhân gấp đến độ lễ nghĩa gì cũng bất chấp, cuống quýt hỏi: "Vậy có giải quyết được không? ”
"Có." Trụ trì cầm giấy bút vừa nãy Yến phu nhân dùng viết bát tự Yến Hoài, viết trả bà một cái sinh thần bát tự khác, "Nếu tìm được người sinh ngày này cưới làm thê thất xung hỉ, tiểu công tử liền có thể tránh được kiếp nạn, an ổn cả đời. ”
Yến phu nhân như hứng được tiên đan cứu mạng, đem mảnh giấy kia trân trọng cất kỹ, vẻ mặt phấn khởi, biết ơn không ngớt: "Đa tạ sư phụ, nếu tiểu nhi được cứu, tín nữ nguyện cả đời thành tâm lễ Phật, quyên góp hương khói, cung phụng Bồ Tát. ”
Bất quá trụ trì nói tiếp: "Một đoạn nghiệt duyên mà thôi, phu nhân còn phải ghi nhớ, được mất làm bạn, bần tăng khuyên phu nhân, đừng sinh chấp niệm mới phải. ”
Yến phu nhân chợt cứng, chần chờ hỏi ông: "Lời này của sư phụ. Xin hỏi ngụ ý là gì ạ? ”
Trụ trì lại niệm một tiếng "A Di Đà Phật", cao thâm khó lường giải thích: "Tiểu công tử trong mệnh định sẵn không con, nhỡ ngày sau có nối dõi, sẽ tổn hại dương thọ, cho nên người xung hỉ này, phu nhân nhất định phải thận trọng chọn lựa. ”
Đôi bạn mãi mãi chẳng cách nào chia cắt, một tin vui nắm tay một tin dữ, hân hoan đập cho Yến phu nhân choáng váng tại chỗ.
Nguyện vọng lớn nhất cả đời bà đến cùng cũng chỉ là hai đứa nhỏ thành thân sinh con, bình an sống một đời, nhưng Yến Hoài mệnh không con? Yến phu nhân biết tìm biện pháp nào tiếp nhận nổi đây, không khỏi cầu khẩn trụ trì sư phụ: "Không còn, không còn phương pháp giải quyết nào nữa sao? ”
Tự nhiên là không biện pháp giải, trụ trì đã nhắc "được mất làm bạn", bà không thể cứ tham lam vừa muốn con trai, vừa muốn cháu chắt.
Suốt dọc đường về, Yến phu nhân rặt khuôn mặt sầu não, sáng sớm Yến nhị gia biết tin phu nhân tự mình viếng chùa, chuyện gì cũng làm không xong, lo âu lòng vòng quanh sân, thấy Yến phu nhân thất hồn lạc phách bước vào, lòng ông tức thì lạnh lẽo: "Phu nhân, phu nhân đây là..."
Yến phu nhân không thèm để ý sự hiện diện của hạ nhân, nhào vào ngực Yến nhị gia gào thét: "Lão gia! ”
Hạ nhân lập tức sôi nổi kẻ nào kẻ nấy làm bộ như có việc phải làm, né tránh, Hoắc Hương hợp bầy, mắt ngó mũi mũi ngó tim, theo sát mông quản gia chuồn khỏi, một đường chạy hồng hộc trở lại viện Yến Hoài, vừa vào cửa trước tiên tu ừng ực hai chén nước, mới hổn hển: "Thiếu, thiếu gia, sự tình hoàn, hoàn thành rồi. ”
Y vỗ vỗ ngực thuận khí: "Nhưng là phu nhân khi nghe bảo sau này thiếu gia không thể có con nối dõi, khóc rất thương tâm. ”
Yến Hoài ra hiệu y đi nghỉ ngơi, nói: "Sau viện có chừa phần ngỗng yên chi cho ngươi, tự trộm ăn đi. ”
Hoắc Hương sáng mắt bay ra ngoài, nhưng vừa mở cửa đã quay ngược về: "Thiếu gia, ta có thể mang khỏi phủ ăn không ạ? ”
Nghe là biết chắc chắn muốn đi tìm Đông Sinh, dù sao bên này hôn sự hắn cùng Quý An mười phần sẽ thành, cũng tính toán để Hoắc Hương tự lập gia lập nghiệp, Yến Hoài dứt khoát mặc kệ y, phẩy phẩy tay đuổi: "Đi đi đi. ”
Nhắc tiếp: "Ở bên ngoài hỏi thăm tin tức nhiều chút, đừng thật sự để mấy cô nương lạ chõ mũi vào quấy rối. ”
Hoắc Hương ầm ĩ đi, căn phòng lập tức yên tĩnh, Yến Hoài túm lấy Quý An đang không biết vì sao ngẩn người, hỏi cậu: "Làm sao thế? ”
Quý An moi moi ngón tay, do dự chốc lát, nhỏ giọng não nề: "Chúng ta gạt người, có phải không tốt hay không. ”
Yến Hoài giải cứu ngón tay sắp bị rách da, nắm trong lòng bàn tay mình, đáp: "Không tốt. ”
Quý An càng áy náy: "Nhưng... Nhưng còn phải lừa gạt lão gia cùng phu nhân... Ngày mai ta sớm rời giường giúp phu nhân hầm thêm ít canh bổ, phu nhân gầy lắm rồi..."
Yến Hoài nhịn không nổi cười mỉm, cố ý trêu: "Chậc, còn chưa qua cửa, đã biết đau lòng làm nũng mẹ chồng rồi? ”
Từ lần trước thẳng thắn gọi "Nương tử" khiến Quý An đỏ mặt, Yến Hoài luôn thích dùng xưng hô "tướng công" "nương tử" chọc ghẹo Quý An, hiện tại ngay cả "mẹ chồng" cũng móc ra, Quý An thực sự xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, rút bàn tay bị Yến Hoài nắm: "Thiếu, thiếu gia, ngài đừng chọc ta. ”
Quý An nào có lực lớn bằng Yến Hoài, rút rút hai cái liền bại trận, ngược lại còn bị Yến Hoài kéo ôm trong ngực.
Tật xấu Quý An nhất định phải náo động một hồi mới có thể ít nhiều buông bỏ chút gánh nặng tâm lý, Yến Hoài giờ đứng đắn nói: "An An, cha mẹ ta mấy ngày nay không dễ chịu, ta biết chứ, nhưng chờ trôi qua sẽ ổn thôi. Ta chính là muốn ngươi danh chính ngôn thuận đi theo ta, không còn con đường nào khác cả, trực tiếp nói sự thật, tình huống càng trở nên phức tạp hơn, vì vậy chỉ có thể lừa gạt bọn họ. Không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, được không? ”
Quý An đương nhiên hiểu Yến Hoài dụng tâm lương khổ, rụt rụt vào vòng tay Yến Hoài, ngoan ngoãn "Vâng", lại giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, hồng thính tai bày tỏ: "Vậy ta, về sau ta đều sẽ hầm canh bổ cho lão gia cùng và phu nhân mỗi ngày. ”
Mọi người đều mong muốn mở một lối thoát, Yến phu nhân tự nhận định Yến Hoài trúng tà, bà ngược lại không còn lo lắng luống cuống nữa, ở trong nhà thờ tượng Bồ Tát, mỗi ngày nghiêm túc thành kính thắp hương lễ Phật.
Yến phu nhân bị đứa con trai nhỏ từ bé không khiến người bớt lo giày vò đến cơ hồ gầy hết mấy cân, trên dưới toàn phủ ngày ngày loạn tùng phèo, Quý An mỗi lần nhìn đều cảm thấy nóng mặt —— làm cho gia đình người ta người ngã ngựa đổ, tất cả chỉ vì thiếu gia của cậu muốn cưới cậu vào cửa mà quậy ra.
Cậu bụng chứa băn khoăn, ngày nào cũng tự giác đến phòng bếp xắn tay áo hầm canh bổ, dùng tâm thái bù đắp đưa sang phòng Yến phu nhân, miệng vụng về cẩn thận an ủi: "Phu nhân, thiếu gia, thiếu gia sẽ không có việc gì..."
Vết thương do dập đầu trên trán mới kết vảy, nhìn thực xấu, nhưng Yến phu nhân nhận canh bổ cậu chuẩn bị, vỗ vỗ tay cậu, thở dài: "Ngươi có tâm. ”
Hạ nhân trung thành không ít, có điều có thể làm được phân thượng này như Quý An thật khó kiếm.
Quý An chột dạ, bên tai phiếm chút hồng, lấy cớ còn vội hầm thuốc cho Yến Hoài, luýnh quýnh bỏ trốn.
Nhưng điều này đồng thời nhắc nhở Yến phu nhân, bà chợt nhớ tới bùa hộ mệnh hôm trước Yến Hoài tặng hai đứa nhỏ, Hoắc Hương hình như nói qua câu gì đó, đại loại chùa rất linh nghiệm….
Yến phu nhân đột nhiên bừng tỉnh, đứng lên, thầm nghĩ mình như thế nào hạn hẹp vậy, chỉ lo cung phụng Bồ Tát trong nhà, không nhớ mời vị sư phụ ấy đến xem một chút.
Nghĩ là phải làm, bà nhanh chóng phân phó quản gia chuẩn bị xe ngựa, Hoắc Hương xung phong dẫn đường, một mạch phóng thẳng đến ngôi chùa ở ngoại ô.
Sắp tiết thanh minh, hương khói chùa dồi dào, ai ai cũng nói nơi này bồ tát linh hiển, Yến phu nhân càng đắp thêm vài phân hy vọng, quyên góp một khoản tiền hương khói lớn, chờ đơi cầu kiến sư phụ trụ trì.
Tiểu hòa thượng dẫn nàng đi chính điện, sư phụ trụ trì đang ngồi thiền, Yến phu nhân không dám quấy rầy, chỉ đứng một bên an tĩnh chờ, không ngờ sư trụ trì vốn nhắm mắt chưa từng thoáng nhìn một cái, lại có thể chính xác nói ra ưu tư của bà: "Phu nhân là vì hậu bối mà tới. ”
Yến phu nhân không nghĩ bị nhìn thấu ý đồ, vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó lập tức hớn hở, nháy mắt bốc lên cảm giác nhìn thấy ánh sánh, tưới cỡ nào cũng không dập được, bà vội vàng cầu xin: "Sư phụ thần toán, xin ngài hãy giúp đỡ đứa nhỏ nhà chúng ta với! ”
Sư trụ trì không nhanh không chậm đứng dậy, mời Yến phu nhân ngồi ngay ngắn, bảo tiểu hòa thượng rót cho Yến phu nhân chén trà đàng hoàng, sau mới niệm một tiếng "A Di Đà Phật", ông nói: "Phu nhân chớ nóng vội, xin chậm rãi trình bày. ”
Nội điện đốt đàn hương nghi ngút, Yến phu nhân hít sâu lắng tâm, bình tĩnh đem chuyện Yến Hoài sinh bệnh từ đầu chí cuối kể lần lượt, bà tràn ngập mong mỏi nhìn trụ trì: "Kính xin sư phụ nghĩ biện pháp, cứu dùm đứa nhỏ ạ! ”
Trụ trì tự mình rót đầy chén trà giúp Yến phu nhân: "Phu nhân có mang theo sinh thần bát tự của tiểu công tử không? ”
Yến phu nhân liên thanh đáp: "Ta nhớ rõ, ta viết cho sư phụ. ”
Trụ trì gật gật đầu, nhờ tiểu hòa thượng đưa tới giấy bút, Yến phu nhân viết rõ ràng rành mạch gửi trụ trì: "Sư phụ mời xem. ”
Trụ trì xem xong liền ném mảnh giấy kia vào trong lư hương đốt trụi, nói: "Vị phu nhân này, Phật gia độ nhân, không độ mệnh. ”
Đây là ý tứ vận số đã định?
Yến phu nhân tức khắc sắc mặt trắng bệch, không dám tin, lẩm bẩm: "Sư phụ, sư phụ đây nghĩa là sao..."
Sư phụ trụ trì không trả lời, rồi lại hỏi Yến phu nhân: "Phu nhân khi mang thai, hẳn là chịu không ít khổ sở? ”
Yến phu nhân giống gà mổ thóc dồn dập gật đầu, ánh mắt trụ trì hơi thu về, không nhìn bà nữa, chỉ chăm chú tờ giấy bị cháy thành tro phía lư hương, thấp giọng kết luận: "Trong mệnh tiểu công tử chứa sát. ”
Yến phu nhân gấp đến độ lễ nghĩa gì cũng bất chấp, cuống quýt hỏi: "Vậy có giải quyết được không? ”
"Có." Trụ trì cầm giấy bút vừa nãy Yến phu nhân dùng viết bát tự Yến Hoài, viết trả bà một cái sinh thần bát tự khác, "Nếu tìm được người sinh ngày này cưới làm thê thất xung hỉ, tiểu công tử liền có thể tránh được kiếp nạn, an ổn cả đời. ”
Yến phu nhân như hứng được tiên đan cứu mạng, đem mảnh giấy kia trân trọng cất kỹ, vẻ mặt phấn khởi, biết ơn không ngớt: "Đa tạ sư phụ, nếu tiểu nhi được cứu, tín nữ nguyện cả đời thành tâm lễ Phật, quyên góp hương khói, cung phụng Bồ Tát. ”
Bất quá trụ trì nói tiếp: "Một đoạn nghiệt duyên mà thôi, phu nhân còn phải ghi nhớ, được mất làm bạn, bần tăng khuyên phu nhân, đừng sinh chấp niệm mới phải. ”
Yến phu nhân chợt cứng, chần chờ hỏi ông: "Lời này của sư phụ. Xin hỏi ngụ ý là gì ạ? ”
Trụ trì lại niệm một tiếng "A Di Đà Phật", cao thâm khó lường giải thích: "Tiểu công tử trong mệnh định sẵn không con, nhỡ ngày sau có nối dõi, sẽ tổn hại dương thọ, cho nên người xung hỉ này, phu nhân nhất định phải thận trọng chọn lựa. ”
Đôi bạn mãi mãi chẳng cách nào chia cắt, một tin vui nắm tay một tin dữ, hân hoan đập cho Yến phu nhân choáng váng tại chỗ.
Nguyện vọng lớn nhất cả đời bà đến cùng cũng chỉ là hai đứa nhỏ thành thân sinh con, bình an sống một đời, nhưng Yến Hoài mệnh không con? Yến phu nhân biết tìm biện pháp nào tiếp nhận nổi đây, không khỏi cầu khẩn trụ trì sư phụ: "Không còn, không còn phương pháp giải quyết nào nữa sao? ”
Tự nhiên là không biện pháp giải, trụ trì đã nhắc "được mất làm bạn", bà không thể cứ tham lam vừa muốn con trai, vừa muốn cháu chắt.
Suốt dọc đường về, Yến phu nhân rặt khuôn mặt sầu não, sáng sớm Yến nhị gia biết tin phu nhân tự mình viếng chùa, chuyện gì cũng làm không xong, lo âu lòng vòng quanh sân, thấy Yến phu nhân thất hồn lạc phách bước vào, lòng ông tức thì lạnh lẽo: "Phu nhân, phu nhân đây là..."
Yến phu nhân không thèm để ý sự hiện diện của hạ nhân, nhào vào ngực Yến nhị gia gào thét: "Lão gia! ”
Hạ nhân lập tức sôi nổi kẻ nào kẻ nấy làm bộ như có việc phải làm, né tránh, Hoắc Hương hợp bầy, mắt ngó mũi mũi ngó tim, theo sát mông quản gia chuồn khỏi, một đường chạy hồng hộc trở lại viện Yến Hoài, vừa vào cửa trước tiên tu ừng ực hai chén nước, mới hổn hển: "Thiếu, thiếu gia, sự tình hoàn, hoàn thành rồi. ”
Y vỗ vỗ ngực thuận khí: "Nhưng là phu nhân khi nghe bảo sau này thiếu gia không thể có con nối dõi, khóc rất thương tâm. ”
Yến Hoài ra hiệu y đi nghỉ ngơi, nói: "Sau viện có chừa phần ngỗng yên chi cho ngươi, tự trộm ăn đi. ”
Hoắc Hương sáng mắt bay ra ngoài, nhưng vừa mở cửa đã quay ngược về: "Thiếu gia, ta có thể mang khỏi phủ ăn không ạ? ”
Nghe là biết chắc chắn muốn đi tìm Đông Sinh, dù sao bên này hôn sự hắn cùng Quý An mười phần sẽ thành, cũng tính toán để Hoắc Hương tự lập gia lập nghiệp, Yến Hoài dứt khoát mặc kệ y, phẩy phẩy tay đuổi: "Đi đi đi. ”
Nhắc tiếp: "Ở bên ngoài hỏi thăm tin tức nhiều chút, đừng thật sự để mấy cô nương lạ chõ mũi vào quấy rối. ”
Hoắc Hương ầm ĩ đi, căn phòng lập tức yên tĩnh, Yến Hoài túm lấy Quý An đang không biết vì sao ngẩn người, hỏi cậu: "Làm sao thế? ”
Quý An moi moi ngón tay, do dự chốc lát, nhỏ giọng não nề: "Chúng ta gạt người, có phải không tốt hay không. ”
Yến Hoài giải cứu ngón tay sắp bị rách da, nắm trong lòng bàn tay mình, đáp: "Không tốt. ”
Quý An càng áy náy: "Nhưng... Nhưng còn phải lừa gạt lão gia cùng phu nhân... Ngày mai ta sớm rời giường giúp phu nhân hầm thêm ít canh bổ, phu nhân gầy lắm rồi..."
Yến Hoài nhịn không nổi cười mỉm, cố ý trêu: "Chậc, còn chưa qua cửa, đã biết đau lòng làm nũng mẹ chồng rồi? ”
Từ lần trước thẳng thắn gọi "Nương tử" khiến Quý An đỏ mặt, Yến Hoài luôn thích dùng xưng hô "tướng công" "nương tử" chọc ghẹo Quý An, hiện tại ngay cả "mẹ chồng" cũng móc ra, Quý An thực sự xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, rút bàn tay bị Yến Hoài nắm: "Thiếu, thiếu gia, ngài đừng chọc ta. ”
Quý An nào có lực lớn bằng Yến Hoài, rút rút hai cái liền bại trận, ngược lại còn bị Yến Hoài kéo ôm trong ngực.
Tật xấu Quý An nhất định phải náo động một hồi mới có thể ít nhiều buông bỏ chút gánh nặng tâm lý, Yến Hoài giờ đứng đắn nói: "An An, cha mẹ ta mấy ngày nay không dễ chịu, ta biết chứ, nhưng chờ trôi qua sẽ ổn thôi. Ta chính là muốn ngươi danh chính ngôn thuận đi theo ta, không còn con đường nào khác cả, trực tiếp nói sự thật, tình huống càng trở nên phức tạp hơn, vì vậy chỉ có thể lừa gạt bọn họ. Không phải lỗi của ngươi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, được không? ”
Quý An đương nhiên hiểu Yến Hoài dụng tâm lương khổ, rụt rụt vào vòng tay Yến Hoài, ngoan ngoãn "Vâng", lại giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, hồng thính tai bày tỏ: "Vậy ta, về sau ta đều sẽ hầm canh bổ cho lão gia cùng và phu nhân mỗi ngày. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.