Chương 62: Chấp nhất
Thập Nhất Nguyệt Thập Tứ
06/02/2023
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến nhà nhà đều biết, nhị thiếu gia Yến gia gặp quái bệnh, mời trụ trì chùa phật tự ngoài thành phê bát tự, muốn cưới thê thất để xung hỉ.
Lời đồn truyền vô cùng rầm rộ, thực chất tiến triển chẳng có bao nhiêu.
Yến phu nhân dùng mấy ngày thuyết phục con mình còn sống là tốt rồi, cháu trai cháu gái bà đều đã có, không cầu Yến Hoài nhất định phải khai chi tán diệp cho Yến gia, ngặt nỗi, không nghĩ tới chính bà thực vất vả mới tiếp thu hiện thực thì việc tìm được người thích hợp "xung hỉ" té ra cũng khó khăn không kém.
Trước đừng bàn có thể tìm được người khớp sinh thần bát tự hay không, dù có, cũng không chắc nhà người ta sẽ nguyện ý gả con tới đây, "Xung Hỉ" vừa nghe là biết hư vô mờ ảo, không phải nghèo đến phải bán con gái, ai mụ đầu mà chấp nhận tiễn con cho một bệnh nhân sắp chết bệnh, rủi đâu qua mấy ngày sẽ phải thủ tiết, cả đời cứ thế chôn đống đất sao.
Yến phủ ngay cả thông cáo đã dán mấy đợt, tự nguyện bồi sính lễ long trọng cầu cô gái có sinh thần bát tự phù hợp làm chính phòng phu nhân, đáp ứng yêu cầu thực ít ỏi, lừa đảo ngược lại mò đến vài bận.
Hơn mười ngày trôi qua, chuyện xung hỉ không hề đi thêm được bước nào, bệnh tình Yến Hoài thì càng nặng, mắt thấy mỗi ngày thời gian tỉnh táo rút ngắn, cho dù tỉnh, khí lực nói chuyện đều cạn kiệt, khắp phủ dần dần mây mù sầu thảm giăng lượn lờ lượn lờ.
Yến phu nhân tiếp tục bắt đầu lấy xô hứng nước mắt rửa mặt, Yến nhị gia thở dài thành thói, Yến Châu sớm chiều bôn ba, lại sớm chiều vô vọng quay về.
Thanh minh qua, khí hậu ấm áp, nhưng Yến phủ trang phục mùa xuân đều quên bẵng, trì hoãn đến nhiệt độ nóng lên, quản sự mới nhớ sai người đi mua vải vóc.
Yến gia lệ thường thường xuyên đổi quần áo cho hạ nhân, quản sự lật lật danh sách tính toán chi phí năm nay, bỗng trong lòng khẽ động, vội vàng bảo người đem hộ tịch nha hoàn trong phủ lật hết, tỉ mỉ điều tra, nhìn thấy xuất hiện một hàng chữ vui như vớ được vàng, đảo mắt sang nhìn tên họ đằng trước, thì ngu luôn.
—— Sinh nhật bát tự kia là phu nhân cầu đại sư phê về, năm tháng đó canh giờ đó không sai, nhưng tên phía trước, viết chính là Quý Bình An.
Quản sự giằng co do dự, gọi thủ hạ đến mắng một trận: "Ta bảo ngươi cầm danh sách nữ, thế quái nào mà tiểu tư Quý Bình An hầu bên nhị thiếu gia cũng có mặt! ”
Thủ hạ mờ mịt ghé vào nhìn chút, gãi gãi đầu: "Ta không biết a..."
Bất quá, bỏ lơ vấn đề tại sao hộ tịch của một tiểu tư có thể phơi trong hàng tên nữ, sinh thần bát tự vẫn bày trơ trơ đấy rồi. nhưng…… Nhưng Quý Bình An, là nam mà!
Quản sự sầu thúi ruột, mắng thủ hạ hai câu đạp gã ra ngoài, bưng chén trà xoay vòng trong phòng lẩm bẩm.
"Thiệt tình, sao lại là nam nhân chớ!"
"Cầm cái này báo với phu nhân, nhỡ đâu bị kéo đánh một trận a ô ô ta thực thảm!"
"Chậc, thiếu gia không phải sắp trụ không được sao, nam cũng có thể xung hỉ mà đúng không?"
“Mắc mớ chi việc đại sự vầy, như thế nào lại trải trên đầu ta!”
Y tát mạnh mu bàn tay mình: "Cho ngươi chừa tội tay tiện này! ”
Tự đánh xong, nặng nề thở một hơi, sau đó khoác áo khoác, cất danh sách vào, lê lết đến chính phòng.
Hiện đã qua giờ cơm, trên bàn ấy vậy còn bày mấy món, đều nguội cả, hiển nhiên là vợ chồng Yến nhị gia căn bản vô tâm ăn, cũng không biết hạ nhân phí sức làm nóng mấy lần.
Quản sự cụp mắt, hít sâu, một câu "Lão gia, phu nhân" còn chưa gọi ra miệng, Yến phu nhân liền ngẩng đầu nhìn lại.
Hổm rày, Yến phu nhân bị giày vò đến thể xác và tinh thần lao lực quá độ, cơ hồ không chịu nổi chút gió thổi cỏ lay, thấy quản sự sang thưa chuyện, bà lập tức hỏi: "Làm sao rồi? Là Hoài nhi lại xảy ra chuyện à? Hay ngươi đã tìm được cô nương chúng ta cần? ”
Quản sự thảm thiết đem quyển sách trong tay trình ra, khổ ha ha bẩm: "Lão gia, phu nhân, người ứng với bát tự kia thì tìm ra rồi, nhưng..."
Y bỏ lửng câu, chần chừ trông vẻ mặt lo lắng của Yến phu nhân, cắn răng nói: "Nhưng đó không phải là một cô nương, là nam! ”
Tâm trạng Yến phu nhân lên xuống, gần như ngây dại: "Cái gì? ”
Yến phu nhân nghi hoặc nhìn nhìn trang giấy, ba chữ Quý Bình An bị quản sự dùng bút lông khoanh tròn nổi bật, phía sau đề theo cái sinh thần bát tự ám ảnh bà không biết bao nhiêu lần.
Yến phu nhân chính thức khờ ra, "Rầm" cái ngã ngồi trên giường, bản năng vươn tay run rẩy nắm ống tay áo Yến nhị gia, cầm quyển sách lẩm bẩm: "Chuyện này không thể, lại tìm, tìm..."
Nhưng, tìm lại thì ích lợi gì?
Trong lòng Yến nhị gia và Yến phu nhân rất rõ ràng, ròng rã hơn mười ngày rồi, đây là người đầu tiên có bát tự trùng khớp, mà căn bệnh Yến Hoài không có thuốc, hiện tại đã chỉ mành treo chuông.
Nói "Tìm tiếp", cũng là bởi trong thời gian quá ngắn không thể tiếp nhận, người một nhà lại tâm hoảng ý loạn kéo dài suốt ba ngày, Yến nhị gia rốt cục đánh dấu chấm, bảo Yến Châu bữa sau không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà coi chừng Yến Hoài, Yến phu nhân chống một hơi cũng không chịu nổi, nhận mệnh sai người gọi Quý An sang, nói hầu bà đi chùa miếu ngoài thành bái Phật kính hương.
Loại chuyện này vốn không đến phiên Quý An làm.
Hầu hạ bên cạnh Yến phu nhân có nha hoàn lâu năm, sắp xếp sự tình cũng nên là quản sự.
Nhưng Quý An vốn áy náy, không suy nghĩ nhiều lắm, cậu nghe thấy Yến phu nhân muốn sai cậu, liền hết sức tích cực, dọc đường đi đem Yến phu nhân hầu hạ chu đáo săn sóc, mãi tới lúc xuống xe ngựa, Yến phu nhân rốt cục nhìn Quý An thật sâu một lượt, hỏi cậu: "Bình An, ngươi có muốn làm thiếu gia nhà ngươi khỏe mạnh không? ”
Quý An không biết lừa gạt người khác, giờ rơi thế kẹt không thể nói thật, giọng nhỏ hơn muỗi: "Muốn ạ. ”
Yến phu nhân xả hơi thườn thượt, thì thà thì thầm: "Ta tin, ngươi đến cầu phúc cho nó, dập đầu cả trán đều bị thương, người khác không ai làm được... Đi thôi, cùng ta vào thắp hương. ”
Chùa hôm đấy không tiếp đãi khách lạ, tăng nhân thấy Yến phu nhân liền nghênh đón, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Yến phu nhân lưu nha hoàn theo mình lại ngoài điện, chỉ mang mỗi Quý An vào, sau khi hành lễ mới nói: "Sư phụ còn nhớ ta. ”
Trụ Trì cười đáp, nhìn phía Quý An: "Xem ra phu nhân đã tìm được người muốn tìm. ”
"Chắc vậy..." Yến phu nhân tiến thoái lưỡng nan, một đôi tay nắm chặt làn váy, đắn đo, "Nhưng hắn là nam tử..."
Trụ trì rót cho Yến phu nhân chén trà nóng đẩy qua: "Là hắn, phu nhân à, bần tăng từ đầu đã nhắc phu nhân, được mất làm bạn, mệnh cách lệnh công tử chứa người này, lựa chọn như thế nào, toàn bộ đều thuộc phu nhân. ”
Trước khi Yến phu nhân đến, bà không rõ hồi đáp bà mong mỏi rằng Quý An chính là người kia, hay Yến Hoài phải nhất định cưới một cô nương sinh thần tương hợp làm vợ mới có thể, giây phút giờ đặc sệt mông lung, ngay cả trả lời cũng quên.
Trụ trì không thấy hiếm lạ, chỉ hơi khom lưng niệm "A Di Đà Phật", ông nói: "Không sinh chấp niệm, không sinh chấp niệm, phu nhân có thể ở chỗ này lắng tâm một lát, bần tăng thứ lỗi không thể tiếp. ”
Dứt lời ông liền đứng dậy đi khỏi điện, ngược lại Quý An luôn hầu hạ bên Yến phu nhân không nhịn được cất tiếng hô "Sư phụ xin chậm đã".
Trụ trì đương sắp tới cửa, dừng bước xoay người, đã đoán ra điều quý An muốn hỏi, ngoảnh mặt cười nói: "Người xuất gia không nói dối. ”
Ông niệm: "Tiểu thí chủ, cũng xin ngươi đừng sinh chấp niệm. ”
Lời đồn truyền vô cùng rầm rộ, thực chất tiến triển chẳng có bao nhiêu.
Yến phu nhân dùng mấy ngày thuyết phục con mình còn sống là tốt rồi, cháu trai cháu gái bà đều đã có, không cầu Yến Hoài nhất định phải khai chi tán diệp cho Yến gia, ngặt nỗi, không nghĩ tới chính bà thực vất vả mới tiếp thu hiện thực thì việc tìm được người thích hợp "xung hỉ" té ra cũng khó khăn không kém.
Trước đừng bàn có thể tìm được người khớp sinh thần bát tự hay không, dù có, cũng không chắc nhà người ta sẽ nguyện ý gả con tới đây, "Xung Hỉ" vừa nghe là biết hư vô mờ ảo, không phải nghèo đến phải bán con gái, ai mụ đầu mà chấp nhận tiễn con cho một bệnh nhân sắp chết bệnh, rủi đâu qua mấy ngày sẽ phải thủ tiết, cả đời cứ thế chôn đống đất sao.
Yến phủ ngay cả thông cáo đã dán mấy đợt, tự nguyện bồi sính lễ long trọng cầu cô gái có sinh thần bát tự phù hợp làm chính phòng phu nhân, đáp ứng yêu cầu thực ít ỏi, lừa đảo ngược lại mò đến vài bận.
Hơn mười ngày trôi qua, chuyện xung hỉ không hề đi thêm được bước nào, bệnh tình Yến Hoài thì càng nặng, mắt thấy mỗi ngày thời gian tỉnh táo rút ngắn, cho dù tỉnh, khí lực nói chuyện đều cạn kiệt, khắp phủ dần dần mây mù sầu thảm giăng lượn lờ lượn lờ.
Yến phu nhân tiếp tục bắt đầu lấy xô hứng nước mắt rửa mặt, Yến nhị gia thở dài thành thói, Yến Châu sớm chiều bôn ba, lại sớm chiều vô vọng quay về.
Thanh minh qua, khí hậu ấm áp, nhưng Yến phủ trang phục mùa xuân đều quên bẵng, trì hoãn đến nhiệt độ nóng lên, quản sự mới nhớ sai người đi mua vải vóc.
Yến gia lệ thường thường xuyên đổi quần áo cho hạ nhân, quản sự lật lật danh sách tính toán chi phí năm nay, bỗng trong lòng khẽ động, vội vàng bảo người đem hộ tịch nha hoàn trong phủ lật hết, tỉ mỉ điều tra, nhìn thấy xuất hiện một hàng chữ vui như vớ được vàng, đảo mắt sang nhìn tên họ đằng trước, thì ngu luôn.
—— Sinh nhật bát tự kia là phu nhân cầu đại sư phê về, năm tháng đó canh giờ đó không sai, nhưng tên phía trước, viết chính là Quý Bình An.
Quản sự giằng co do dự, gọi thủ hạ đến mắng một trận: "Ta bảo ngươi cầm danh sách nữ, thế quái nào mà tiểu tư Quý Bình An hầu bên nhị thiếu gia cũng có mặt! ”
Thủ hạ mờ mịt ghé vào nhìn chút, gãi gãi đầu: "Ta không biết a..."
Bất quá, bỏ lơ vấn đề tại sao hộ tịch của một tiểu tư có thể phơi trong hàng tên nữ, sinh thần bát tự vẫn bày trơ trơ đấy rồi. nhưng…… Nhưng Quý Bình An, là nam mà!
Quản sự sầu thúi ruột, mắng thủ hạ hai câu đạp gã ra ngoài, bưng chén trà xoay vòng trong phòng lẩm bẩm.
"Thiệt tình, sao lại là nam nhân chớ!"
"Cầm cái này báo với phu nhân, nhỡ đâu bị kéo đánh một trận a ô ô ta thực thảm!"
"Chậc, thiếu gia không phải sắp trụ không được sao, nam cũng có thể xung hỉ mà đúng không?"
“Mắc mớ chi việc đại sự vầy, như thế nào lại trải trên đầu ta!”
Y tát mạnh mu bàn tay mình: "Cho ngươi chừa tội tay tiện này! ”
Tự đánh xong, nặng nề thở một hơi, sau đó khoác áo khoác, cất danh sách vào, lê lết đến chính phòng.
Hiện đã qua giờ cơm, trên bàn ấy vậy còn bày mấy món, đều nguội cả, hiển nhiên là vợ chồng Yến nhị gia căn bản vô tâm ăn, cũng không biết hạ nhân phí sức làm nóng mấy lần.
Quản sự cụp mắt, hít sâu, một câu "Lão gia, phu nhân" còn chưa gọi ra miệng, Yến phu nhân liền ngẩng đầu nhìn lại.
Hổm rày, Yến phu nhân bị giày vò đến thể xác và tinh thần lao lực quá độ, cơ hồ không chịu nổi chút gió thổi cỏ lay, thấy quản sự sang thưa chuyện, bà lập tức hỏi: "Làm sao rồi? Là Hoài nhi lại xảy ra chuyện à? Hay ngươi đã tìm được cô nương chúng ta cần? ”
Quản sự thảm thiết đem quyển sách trong tay trình ra, khổ ha ha bẩm: "Lão gia, phu nhân, người ứng với bát tự kia thì tìm ra rồi, nhưng..."
Y bỏ lửng câu, chần chừ trông vẻ mặt lo lắng của Yến phu nhân, cắn răng nói: "Nhưng đó không phải là một cô nương, là nam! ”
Tâm trạng Yến phu nhân lên xuống, gần như ngây dại: "Cái gì? ”
Yến phu nhân nghi hoặc nhìn nhìn trang giấy, ba chữ Quý Bình An bị quản sự dùng bút lông khoanh tròn nổi bật, phía sau đề theo cái sinh thần bát tự ám ảnh bà không biết bao nhiêu lần.
Yến phu nhân chính thức khờ ra, "Rầm" cái ngã ngồi trên giường, bản năng vươn tay run rẩy nắm ống tay áo Yến nhị gia, cầm quyển sách lẩm bẩm: "Chuyện này không thể, lại tìm, tìm..."
Nhưng, tìm lại thì ích lợi gì?
Trong lòng Yến nhị gia và Yến phu nhân rất rõ ràng, ròng rã hơn mười ngày rồi, đây là người đầu tiên có bát tự trùng khớp, mà căn bệnh Yến Hoài không có thuốc, hiện tại đã chỉ mành treo chuông.
Nói "Tìm tiếp", cũng là bởi trong thời gian quá ngắn không thể tiếp nhận, người một nhà lại tâm hoảng ý loạn kéo dài suốt ba ngày, Yến nhị gia rốt cục đánh dấu chấm, bảo Yến Châu bữa sau không cần ra ngoài nữa, ở trong nhà coi chừng Yến Hoài, Yến phu nhân chống một hơi cũng không chịu nổi, nhận mệnh sai người gọi Quý An sang, nói hầu bà đi chùa miếu ngoài thành bái Phật kính hương.
Loại chuyện này vốn không đến phiên Quý An làm.
Hầu hạ bên cạnh Yến phu nhân có nha hoàn lâu năm, sắp xếp sự tình cũng nên là quản sự.
Nhưng Quý An vốn áy náy, không suy nghĩ nhiều lắm, cậu nghe thấy Yến phu nhân muốn sai cậu, liền hết sức tích cực, dọc đường đi đem Yến phu nhân hầu hạ chu đáo săn sóc, mãi tới lúc xuống xe ngựa, Yến phu nhân rốt cục nhìn Quý An thật sâu một lượt, hỏi cậu: "Bình An, ngươi có muốn làm thiếu gia nhà ngươi khỏe mạnh không? ”
Quý An không biết lừa gạt người khác, giờ rơi thế kẹt không thể nói thật, giọng nhỏ hơn muỗi: "Muốn ạ. ”
Yến phu nhân xả hơi thườn thượt, thì thà thì thầm: "Ta tin, ngươi đến cầu phúc cho nó, dập đầu cả trán đều bị thương, người khác không ai làm được... Đi thôi, cùng ta vào thắp hương. ”
Chùa hôm đấy không tiếp đãi khách lạ, tăng nhân thấy Yến phu nhân liền nghênh đón, niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Yến phu nhân lưu nha hoàn theo mình lại ngoài điện, chỉ mang mỗi Quý An vào, sau khi hành lễ mới nói: "Sư phụ còn nhớ ta. ”
Trụ Trì cười đáp, nhìn phía Quý An: "Xem ra phu nhân đã tìm được người muốn tìm. ”
"Chắc vậy..." Yến phu nhân tiến thoái lưỡng nan, một đôi tay nắm chặt làn váy, đắn đo, "Nhưng hắn là nam tử..."
Trụ trì rót cho Yến phu nhân chén trà nóng đẩy qua: "Là hắn, phu nhân à, bần tăng từ đầu đã nhắc phu nhân, được mất làm bạn, mệnh cách lệnh công tử chứa người này, lựa chọn như thế nào, toàn bộ đều thuộc phu nhân. ”
Trước khi Yến phu nhân đến, bà không rõ hồi đáp bà mong mỏi rằng Quý An chính là người kia, hay Yến Hoài phải nhất định cưới một cô nương sinh thần tương hợp làm vợ mới có thể, giây phút giờ đặc sệt mông lung, ngay cả trả lời cũng quên.
Trụ trì không thấy hiếm lạ, chỉ hơi khom lưng niệm "A Di Đà Phật", ông nói: "Không sinh chấp niệm, không sinh chấp niệm, phu nhân có thể ở chỗ này lắng tâm một lát, bần tăng thứ lỗi không thể tiếp. ”
Dứt lời ông liền đứng dậy đi khỏi điện, ngược lại Quý An luôn hầu hạ bên Yến phu nhân không nhịn được cất tiếng hô "Sư phụ xin chậm đã".
Trụ trì đương sắp tới cửa, dừng bước xoay người, đã đoán ra điều quý An muốn hỏi, ngoảnh mặt cười nói: "Người xuất gia không nói dối. ”
Ông niệm: "Tiểu thí chủ, cũng xin ngươi đừng sinh chấp niệm. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.