Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 25: Giang Khải Kia Là Chức Nghiệp Gì

Mệnh Cấp Nhĩ Hành Bất Hành

09/09/2024

Sau khi Tô Noãn Noãn đứng dậy phát hiện Trụ Tử đã chém giết với Nhân kiểm thú, nàng lập tức lấy ra đồng hồ.

Trên đồng hồ xuất hiện một hàng tin tức.

Tô Noãn Noãn lớn tiếng nói ra tin tức ở trên đồng hồ, “Quỷ Tinh trường cảnh nhân kiểm thú, chiều dài 2.9m, kết quả đánh giá thân thể và hành động, lực lượng 16, thể trạng 18, nhanh nhẹn 12, tinh thần không có cách nào đánh giá.”

“Trụ Tử, cẩn thận!”

Giang Khải cũng nhân cơ hội nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, bên trên cũng xuất hiện một hàng chữ.

【 Dã thú, nguy hiểm. 】

Đây đại khái là sự khác biệt giữa “Thiên nhãn” và “Người không biết sợ”…

Dã thú và nhân loại trong Thiên Chức đều có được thuộc tính ban đầu, cho dù đều là cấp một nhưng thuộc tính cũng có phân chia cao thấp.

Nhân kiểm thú này còn lớn hơn cả con trước đó, dù Trụ Tử có chức nghiệp Võ đồ vẫn có sự khác biệt lớn về thuộc tính, cũng may “Huyết mạch võ giả” của hắn ta kèm theo công kích chân lực, còn chưa bị đánh giết ngay.

Một mình Trụ Tử không có cách nào đánh giết Nhân kiểm thú, Giang Khải biết rõ điểm này nên hắn rất nghiêm túc cầm gai sắt trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm Nhân kiểm thú.

Chẳng những Trụ Tử không thể chết, còn không thể bị trọng thương, nếu không hiệu suất kế hoạch thăng cấp của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Lực lượng và thể trạng của con Nhân kiểm thú đều rất biến thái nhưng nhanh nhẹn chỉ có 12 điểm, nói cách khác trên phương diện phản ứng, né tránh, mình có vốn liếng đánh cược một lần.

Về phần Siêu cấp bạo kích của mình, hiện tại có khả năng nhảy qua tỷ lệ một phần ngàn.

Ngay lúc Giang Khải đang suy nghĩ cách đối phó, hắn đột nhiên nghe thấy rừng cây bên cạnh phát ra tiếng xào xạc.

Chờ đến khi hắn quay đầu lại đột nhiên phát hiện một khuôn mặt nam đồng vặn vẹo thò ra từ trong cây cỏ lộn xộn.



Khuôn mặt kia như khóc như cười, đặc biệt sau khi thấy được ba người Giang Khải còn nhếch môi lộ ra cái miệng đầy răng nhọn, chảy ra nước bọt sền sệt càng có vẻ khiếp người hơn.

Thấy Nhân kiểm thú này, lông tơ trên người Giang Khải dựng ngược, đại não gần như chết máy trong khoảng thời gian ngắn.

Con Nhân kiểm thú thứ hai!



Tô Lam Lam vừa đưa thủ trưởng trở về ký túc gia lại nhận được điện thoại của Lý giáo sư.

Buông điện thoại xuống, đôi mặt Tô Lam Lam trợn lên, vội vã chạy về sở nghiên cứu số liệu.

“Lý bá bá, tình huống thế nào!” Lần này không phải nàng đi theo lãnh đạo thị sát, liền dùng cách xưng hô bình thường.

“Là Noãn Noãn, trong vòng một phút đồng hồ số liệu của nàng đã xuất hiện tin tức của hai Nhân kiểm thú.”

Lý giáo sư dẫn Tô Lam Lam đi vào phòng làm việc của mình, trên màn ảnh vi tính xuất hiện số liệu trên đồng hồ của Tô Noãn Noãn.

“Một con 2.9m, đánh giá thuộc tính là lực lượng 16, thể trạng 18, nhanh nhẹn 12, tinh thần không thể đánh giá. Một con 2.6m, lực lượng 14, thể trạng 14, nhanh nhẹn 12, không cách nào đánh giá tinh thần.”

Tô Noãn Noãn đồng thời gặp hai con Nhân kiểm thú!

Loại tình huống này, kết quả thường chỉ có một!

“Ta đã nói đừng tổ đội, vì sao không nghe ta!” Tô Lam Lam vội đến mức vành mắt đỏ hoe.

Nàng biết lần kiểm tra này có ý nghĩa thế nào với Tô Noãn Noãn!

Mười ba năm trước, phụ thân đã hy sinh trong quá trình dẫn quân chống cự Thú triều, khi đó Noãn Noãn chỉ mới năm tuổi đã mất đi tình thương của phụ thân.



Sau khi lớn lên, nàng tiến vào quân đội, Noãn Noãn càng cố chấp hơn, nàng nói nàng muốn trở thành bác sĩ trên chiến trường, nàng muốn cướp lại nhà đã mất từ trong tay Thú Thần, đây cũng là cách để nàng trả thù cho phụ thân.

Vì thế, nàng tự học rất nhiều kỹ năng của Thầy lang, từ nhỏ đã rèn luyện thể phách chưa từng gián đoạn.

Nhưng bây giờ nàng lại gặp tuyệt cảnh như thế.

Đừng nói người đi với nàng chỉ là một người mới, dù có Võ đồ ở đó cũng không có khả năng trốn thoát trong tay hai Nhân kiểm thú!

“Noãn Noãn…” Nhớ đến sự kiên trì của muội muội lại không chịu được một kích trong thí luyện tàn khốc như thế, lúc này Tô Lam Lam lòng như đao cắt, “Lý bá bá, nàng đã ra chưa? Ta muốn đi xem nàng.”

Nhưng Lý giáo sư lại lắc đầu, “Hiện tại… Vẫn chưa, ngay cả đồng bạn của nàng cũng chưa bị đào thải.”

“Điều này!” Tô Lam Lam trợn to mắt.

Bị Nhân kiểm thú công kích, bình thường sẽ bị đào thải trong vòng vài phút, huống chi bây giờ có hai con!

“Từ lúc phát hiện Nhân kiểm thú đến bây giờ đã qua bảy phút, Noãn Noãn và đồng bạn của nàng vẫn đang kiên trì!” Sắc mặt Lý giáo sư vô cùng nghiêm nghị nói.

“Có lẽ là ý chí lực của Noãn Noãn đang chống đỡ.”



Vựa ve chai Giang Trung thành, Giang Lan kéo thân thể mệt mỏi đi về nhà.

Lúc này Giang Trung thành đã đen kịt một màu, đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Khải đi đường vào ban đêm như vậy, qua nhiều năm như vậy hắn ta đã thành thói quen đi sớm về muộn.

Ánh trăng chiếu xuống lại không chiếu sáng được con đường phía trước, nhưng hắn ta biết nên đi hướng nào.

Cứ đi thẳng là về đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook