Chương 47: Lời Lẽ Hào Hùng Của Hoàng Vĩ
Mệnh Cấp Nhĩ Hành Bất Hành
09/09/2024
Một giây sau, con chuột nhỏ kia dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía Giang Khải.
Thấy một bóng đỏ lao tới, Giang Khải vội vàng làm ra phản ứng.
Giang Khải dùng Quỷ nhãn chuyên chú, đồng thời dựa và nhanh nhẹn cực cao của mình để bắt lấy vật nhỏ kia!
“ĐM, thật nhanh!”
Kích cỡ của con chuột vừa hay bị một chưởng của Giang Khải bắt lấy, cái đuôi màu đỏ thật dài của nó quấn trên nắm tay của Giang Khải, thân thể không ngừng vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng chi chi chi, đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của Giang Khải.
Giang Khải cau mày, nhìn con chuột nhỏ trước mắt, “Khu thí luyện có loại động vật này sao? Không đúng, trong Thiên Chức cũng không có ghi chép về loại sinh vật này.”
“Tên này còn có thể ăn Hắc báo sao?”
“Này, tiểu gia hỏa, ngươi đừng sợ, ta không tổn thương đến ngươi, với thân thể nhỏ bé này của ngươi còn chưa đủ cho Trụ Tử nhét kẽ răng, nhưng thật kỳ quái ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Không phải có con chuột đi qua cửa đăng nhập, đăng nhập vào Thiên Chức chứ?
Con chuột nhỏ như nghe hiểu lời nói của Giang Khải, dừng giãy giụa, đôi mắt đen kịt kia yên tĩnh nhìn chằm chằm Giang Khải.
“Chi chi chi.”
“A? Ngươi nghe hiểu ta nói cái gì sao.”
Giang Khải hỏi xong cảm thấy mình có điểm gì đó là lạ.
Nước ngoài có một vài chức nghiệp ví dụ như Tuần thú sư, Tự dưỡng viên, nghe nói trong số bọn họ có vài người có thiên phú giao lưu với động vật.
Nhưng mình chỉ là Dân cờ bạc, hiển nhiên không có khả năng giao lưu với con chuột này.
Suy nghĩ, Giang Khải ngồi xổm xuống, chậm rãi buông tay ra, “Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn nên đi nhanh lên, nơi này quá nguy hiểm với ngươi, cẩn thận chút nữa có dã thú cỡ lớn đến ăn xác.”
“Nếu gặp được mèo rừng, vậy ngươi thảm rồi!” Giang Khải cố ý hù dọa.
Nói xong, Giang Khải vung tay áo lên giả vờ đuổi nó đi.
Tiểu gia hỏa lập tức chạy đi rất xa, ngay lúc Giang Khải đứng lên chuẩn bị rời đi, tiểu gia hỏa này dừng lại, đứng thẳng người dậy, hai cái móng vuốt nâng lên.
Đôi mắt đen kịt của nó ngơ ngác đánh giá Giang Khải.
Do dự một chút, nó đột nhiên quay về, chạy đến trước mặt Giang Khải.
“Chi chi chi?”
Giang Khải nhíu mày, suy nghĩ, ngạc nhiên nói, “Không phải ngươi muốn đi theo ta chứ?”
Con chuột nhỏ này trực tiếp bò lên vai Giang Khải!
Lần này, dù Giang Khải không phải Tuần thú sư cũng biết đáp án của nó.
“Ha ha, thú vị!” Giang Khải đắc ý nhìn con chuột nhỏ trên vai, dùng ngón tay nhẹ gẩy cái đầu nhỏ của nó, “Được, vậy ta dẫn theo ngươi, tránh để ngươi gặp được mèo rừng.”
Thấy thời gian đã đủ, Giang Khải cũng muốn rời đi.
Trước khi đi, con chuột nhỏ trên vai hắn quay đầu nhìn xác Hắc báo trên mặt đất.
Có phải tên nhân loại này quá ngu ngốc không, chẳng lẽ không biết ở trong Thiên Chức chỉ có người đánh giết có quyền xử lý chiến lợi phẩm sao?
Điều kỳ quái là, mình bị hắn một phát tóm lấy, cho tới bây giờ nó chưa từng gặp nhân loại nào cường đại như vậy!
Giang Khải không thu hoạch được gì, hai tay trống không trở về nhưng Trụ Tử và Noãn Noãn lại thắng lợi trở về.
Trụ Tử cầm một chồng thẻ xác Sơn thử trong tay, vẻ mặt đầy đắc ý.
Nhưng Tô Noãn Noãn liếc qua đã bị tiểu gia hỏa trên vai Giang Khải hấp dẫn.
“A? Giang Khải, trên vai ngươi có cái gì thế!”
“Không biết, có thể là con chuột… Xuyên qua cửa đăng nhập đến đây? Dù sao hình như nó rất thích ta.”
Trụ Tử cũng tò mò chạy tới, “Con chuột chạy qua cửa đăng nhập? Còn có việc này?! Sao trên người nó lại thối như vậy?” Nói xong đưa tay muốn sờ, kết quả con chuột nhỏ chạy đến một bên vai khác của Giang Khải, còn nhe răng trợn mắt uy hiếp Viên Trụ.
“Lúc ta phát hiện nó, nó đang ăn xác một con Hắc báo.” Giang Khải giải thích, “Đợi đến bờ sông tắm cho nó một cái.”
Nói xong, Giang Khải vẫn không quên an ủi con chuột nhỏ, “Vật nhỏ, đây là bằng hữu của ta, không cần sợ.”
“Ăn, ăn xác Hắc báo?” Trụ Tử trợn to mắt, hắn ta lại nhìn con chuột nhỏ một cái, “Vận khí của tên này tốt như vậy, nhặt được xác Hắc báo?”
Tô Noãn Noãn nhíu mày nói, “Không phải Hắc báo tự ngã chết, bị nó nhặt được chứ.”
“Chi chi chi!” Con chuột nhỏ đứng dậy kêu về phía hai người, vẻ mặt không phục.
Giang Khải nhún vai, “Ta cũng không biết, dù sao mang theo thì mang theo đi, trong Thiên Chức cũng có rất nhiều người nuôi thú cưng.”
Trở lại chuyện chính, đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn, vậy ba người cũng chạy đến Hoa Hạ thành.
“Đi thôi, thời gian không còn quá nhiều.” Giang Khải nói xong đã dẫn đội tiến về vị trí Hoa Hạ thành.
…
Ngay lúc tiểu đội của Giang Khải chạy đến Hoa Hạ thành, lần này trong thí luyện người mới đã có người đến Hoa Hạ thành.
Hoàng Vĩ đẩy nhánh cây trước mặt ra, nhìn Truyền tống trận hình tròn cách đó không xa lập tức đôi mắt tỏa sáng.
“Truyền tống trận! Cuối cùng lão tử đã tới!” Hoàng Vĩ siết chặt nắm đấm, bước nhanh vào Truyền tống trận.
Sau khi tiến vào Truyền tống trận, một tia sáng lóe lên, sau đó Hoàng Vĩ cảm giác được sự choáng váng rất nhỏ giống lúc vượt qua cửa đăng nhập.
Thấy một bóng đỏ lao tới, Giang Khải vội vàng làm ra phản ứng.
Giang Khải dùng Quỷ nhãn chuyên chú, đồng thời dựa và nhanh nhẹn cực cao của mình để bắt lấy vật nhỏ kia!
“ĐM, thật nhanh!”
Kích cỡ của con chuột vừa hay bị một chưởng của Giang Khải bắt lấy, cái đuôi màu đỏ thật dài của nó quấn trên nắm tay của Giang Khải, thân thể không ngừng vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng chi chi chi, đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của Giang Khải.
Giang Khải cau mày, nhìn con chuột nhỏ trước mắt, “Khu thí luyện có loại động vật này sao? Không đúng, trong Thiên Chức cũng không có ghi chép về loại sinh vật này.”
“Tên này còn có thể ăn Hắc báo sao?”
“Này, tiểu gia hỏa, ngươi đừng sợ, ta không tổn thương đến ngươi, với thân thể nhỏ bé này của ngươi còn chưa đủ cho Trụ Tử nhét kẽ răng, nhưng thật kỳ quái ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Không phải có con chuột đi qua cửa đăng nhập, đăng nhập vào Thiên Chức chứ?
Con chuột nhỏ như nghe hiểu lời nói của Giang Khải, dừng giãy giụa, đôi mắt đen kịt kia yên tĩnh nhìn chằm chằm Giang Khải.
“Chi chi chi.”
“A? Ngươi nghe hiểu ta nói cái gì sao.”
Giang Khải hỏi xong cảm thấy mình có điểm gì đó là lạ.
Nước ngoài có một vài chức nghiệp ví dụ như Tuần thú sư, Tự dưỡng viên, nghe nói trong số bọn họ có vài người có thiên phú giao lưu với động vật.
Nhưng mình chỉ là Dân cờ bạc, hiển nhiên không có khả năng giao lưu với con chuột này.
Suy nghĩ, Giang Khải ngồi xổm xuống, chậm rãi buông tay ra, “Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn nên đi nhanh lên, nơi này quá nguy hiểm với ngươi, cẩn thận chút nữa có dã thú cỡ lớn đến ăn xác.”
“Nếu gặp được mèo rừng, vậy ngươi thảm rồi!” Giang Khải cố ý hù dọa.
Nói xong, Giang Khải vung tay áo lên giả vờ đuổi nó đi.
Tiểu gia hỏa lập tức chạy đi rất xa, ngay lúc Giang Khải đứng lên chuẩn bị rời đi, tiểu gia hỏa này dừng lại, đứng thẳng người dậy, hai cái móng vuốt nâng lên.
Đôi mắt đen kịt của nó ngơ ngác đánh giá Giang Khải.
Do dự một chút, nó đột nhiên quay về, chạy đến trước mặt Giang Khải.
“Chi chi chi?”
Giang Khải nhíu mày, suy nghĩ, ngạc nhiên nói, “Không phải ngươi muốn đi theo ta chứ?”
Con chuột nhỏ này trực tiếp bò lên vai Giang Khải!
Lần này, dù Giang Khải không phải Tuần thú sư cũng biết đáp án của nó.
“Ha ha, thú vị!” Giang Khải đắc ý nhìn con chuột nhỏ trên vai, dùng ngón tay nhẹ gẩy cái đầu nhỏ của nó, “Được, vậy ta dẫn theo ngươi, tránh để ngươi gặp được mèo rừng.”
Thấy thời gian đã đủ, Giang Khải cũng muốn rời đi.
Trước khi đi, con chuột nhỏ trên vai hắn quay đầu nhìn xác Hắc báo trên mặt đất.
Có phải tên nhân loại này quá ngu ngốc không, chẳng lẽ không biết ở trong Thiên Chức chỉ có người đánh giết có quyền xử lý chiến lợi phẩm sao?
Điều kỳ quái là, mình bị hắn một phát tóm lấy, cho tới bây giờ nó chưa từng gặp nhân loại nào cường đại như vậy!
Giang Khải không thu hoạch được gì, hai tay trống không trở về nhưng Trụ Tử và Noãn Noãn lại thắng lợi trở về.
Trụ Tử cầm một chồng thẻ xác Sơn thử trong tay, vẻ mặt đầy đắc ý.
Nhưng Tô Noãn Noãn liếc qua đã bị tiểu gia hỏa trên vai Giang Khải hấp dẫn.
“A? Giang Khải, trên vai ngươi có cái gì thế!”
“Không biết, có thể là con chuột… Xuyên qua cửa đăng nhập đến đây? Dù sao hình như nó rất thích ta.”
Trụ Tử cũng tò mò chạy tới, “Con chuột chạy qua cửa đăng nhập? Còn có việc này?! Sao trên người nó lại thối như vậy?” Nói xong đưa tay muốn sờ, kết quả con chuột nhỏ chạy đến một bên vai khác của Giang Khải, còn nhe răng trợn mắt uy hiếp Viên Trụ.
“Lúc ta phát hiện nó, nó đang ăn xác một con Hắc báo.” Giang Khải giải thích, “Đợi đến bờ sông tắm cho nó một cái.”
Nói xong, Giang Khải vẫn không quên an ủi con chuột nhỏ, “Vật nhỏ, đây là bằng hữu của ta, không cần sợ.”
“Ăn, ăn xác Hắc báo?” Trụ Tử trợn to mắt, hắn ta lại nhìn con chuột nhỏ một cái, “Vận khí của tên này tốt như vậy, nhặt được xác Hắc báo?”
Tô Noãn Noãn nhíu mày nói, “Không phải Hắc báo tự ngã chết, bị nó nhặt được chứ.”
“Chi chi chi!” Con chuột nhỏ đứng dậy kêu về phía hai người, vẻ mặt không phục.
Giang Khải nhún vai, “Ta cũng không biết, dù sao mang theo thì mang theo đi, trong Thiên Chức cũng có rất nhiều người nuôi thú cưng.”
Trở lại chuyện chính, đã chuẩn bị kỹ càng đồ ăn, vậy ba người cũng chạy đến Hoa Hạ thành.
“Đi thôi, thời gian không còn quá nhiều.” Giang Khải nói xong đã dẫn đội tiến về vị trí Hoa Hạ thành.
…
Ngay lúc tiểu đội của Giang Khải chạy đến Hoa Hạ thành, lần này trong thí luyện người mới đã có người đến Hoa Hạ thành.
Hoàng Vĩ đẩy nhánh cây trước mặt ra, nhìn Truyền tống trận hình tròn cách đó không xa lập tức đôi mắt tỏa sáng.
“Truyền tống trận! Cuối cùng lão tử đã tới!” Hoàng Vĩ siết chặt nắm đấm, bước nhanh vào Truyền tống trận.
Sau khi tiến vào Truyền tống trận, một tia sáng lóe lên, sau đó Hoàng Vĩ cảm giác được sự choáng váng rất nhỏ giống lúc vượt qua cửa đăng nhập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.