Chương 20: Thầy Lang Tô Noãn Noãn
Mệnh Cấp Nhĩ Hành Bất Hành
09/09/2024
Thấy hai người muốn rời đi, nữ hài đột nhiên mở miệng, “Ta đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của các ngươi. Cũng không phải ta nghe lén, ngay từ đầu ta đã trốn ở chỗ này, thấy các ngươi đến đây thì ta mới trốn đi.”
Giang Khải và Trụ Tử nhìn nhau, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ sao?
Nghề nghiệp, thuộc tính của bọn họ, còn có người thần bí chạy ra từ trong ngõ tối…
Thấy vẻ cảnh giác trong mắt của hai người, nữ hài vội vàng nói, “Không quan tâm các ngươi có dẫn theo ta hay không, ta đều không nói ra…”
“Ta biết không nên tổ đội nhưng các ngươi lại giết một Nhân kiểm thú, đây chính là Trường cảnh nhân kiểm thú đó, trước đó ta chưa từng nghe nói có người từng đánh giết!”
“Nhưng các ngươi cũng cảm nhận được cường độ thí luyện người mới, dù vết thương trên người các ngươi có thể khỏi hẳn, nhưng các ngươi có thể đảm bảo lần sau sẽ khỏi hẳn không?”
“Gai sắt của Độc thứ dã trư chỉ có hiệu quả tê liệt, nếu gặp phải Biến sắc lục hành xà, các ngươi chắc chắn phải chết!”
“Lại nói, hiện tại các ngươi cũng cần thời gian để vết thương khỏi hẳn, trong lúc chờ đợi khỏi hẳn lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Nữ hài liên tục hỏi từng câu thật sự là điều mà đám người Giang Khải đang lo lắng.
“Hai vị, nghề nghiệp của ta là Thầy lang, ta có thể chữa thương cho các ngươi, ta nghĩ chắc chắn có cách thông qua thí luyện người mới!”
Giang Lan vẫn giữ nguyên ánh mắt đánh giá, cho đến khi nữ hài nói câu cuối cùng, hắn cũng hơi dao động.
“Ngươi nói, chắc chắn có cách thông qua thí luyện người mới? Là cái gì!”
Vốn dĩ nữ hài đã hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm nói, “Chúng ta… Thăng cấp ở khu thí luyện người mới!”
“A?” Giang Khải và Trụ Tử đều mở to hai mắt nhìn.
“Đúng, thăng cấp!” Nữ hài kiên định lặp lại một lần.
“Hai người các ngươi, một người là chức nghiệp mạnh nhất Võ đồ, có năng lực tác chuyện rất mạnh, một người là chức nghiệp mới, mặc dù không có thiên phú tác chiến nhưng thuộc tính của ngươi rất cao.”
“Thiên phú nghề nghiệp của ta là Thánh thủ nhân y, chuyên về trị liệu, có được năng lực chế dược, nơi này có rất nhiều thảo dược có thể chế thành thuốc, đồng thời dược liệu của ta có tốc độ chữa trị thương thế nhanh hơn Thầy lang bình thường 30%!”
“Tăng đẳng cấp có thể khiến thuộc tính của hai người các ngươi tăng lên trên diện rộng. Người cao ta, nếu ngươi đạt đến cấp ba, ta cảm thấy ngươi có thể hoành hành trong khu thí luyện, còn sợ không rời khỏi khu thí luyện sao?”
“Đến lúc đó, chúng ta còn có càng nhiều điểm tích lũy hơn, lấy được phần thưởng thí luyện.”
Giang Khải và Trụ Tử không nghĩ đến việc lấy phần thưởng thí luyện, ít nhất hiện tại bọn họ chưa nghĩ đến, lời của nữ hài này có sức hấp dẫn nhất định.
“Thánh thủ nhân y…”
Giang Khải suy nghĩ.
Nữ hài công khai thiên phú của mình, đây cũng là hành động thể hiện thành ý của nàng.
Thấy hai người còn đang do dự, nữ hài cúi đầu xuống, nàng đã cố hết sức thuyết phục đối phương, chỉ là đối phương như vẫn không định chấp nhận mình.
“Nếu… Nếu các ngươi vẫn không muốn dẫn theo ta, ta có thể dùng ba bộ thuốc trên tay đổi một khối da thuộc không? Ta, ta thế này… Hơi khó coi.”
Áo của nữ hài đã biến mất thật sự rất xấu hổ, nhưng nói khó coi thật sự là khiêm tốn.
Ngược lại, dường như còn có thêm chút cảm giác… Đương nhiên, Giang Khải sẽ không nói ra câu này.
Giang Khải suy nghĩ, hắn nhìn Trụ Tử một cái, Trụ Tử lại ra hiệu ngươi quyết định đi.
Giang Khải hít sâu một hơi, lấy ra tấm thẻ xác Nhân kiểm thú, chuyển đổi tấm thẻ này thành vật thật.
Hắn dùng gai sắt tốn sức cắt ra một miếng da lông lớn, quay người đưa cho nữ hài, một tay khác cũng đưa ra ý là đưa dược liệu.
Nữ hài giao ba bình thủy tinh nhỏ cho Giang Khải.
“Đều là thuốc ngoài da, cái này là thuốc cầm máu, đây là thuốc lưu thông máu, chữa… Chỗ đó của ngươi.”
Giang Khải đen mặt nhận bình thuốc.
“Ngươi có thể cho ta mượn dùng cây gai sắt này được không?” Nữ hài nhìn Giang Khải, “Yên tâm đi, ta chế tác quần áo ngay bên cạnh các ngươi, thuộc tính của ta chắc không có cách nào chạy mất ngay trước mắt các ngươi.”
Giang Khải cũng không nói gì, đưa gai sắt cho nữ hài.
Sau khi trở về, Giang Khải bôi thuốc cho Trụ Tử.
“Khải, ta giúp ngươi!” Trụ Tử nhiệt tình nói.
“Không cần, ta tự làm được!” Giang Khải nghiêm mặt nói, hắn cũng không muốn để Trụ Tử bôi thuốc cho mình.
Sau khi bôi thuốc, vết thương của Trụ Tử nhanh chóng cầm máu, Giang Khải cũng phát hiện chân trái của mình đang từ từ khôi phục cảm giác.
“Thuốc của cô nương này thật sự có tác dụng, thấy hiệu quả rất nhanh.” Trụ Tử khẽ than thở.
Giang Khải gật đầu, “Trong đám Thầy lang, thiên phú của nàng cũng được tính là thiên phú cực phẩm.”
Trụ Tử thử nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi nói xem đề nghị vừa rồi của nàng…”
Giang Khải lắc đầu, “Sao ta biết được có thông qua được hay không, hình như trước kia chưa có ai làm vậy.”
Giang Khải và Trụ Tử nhìn nhau, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ sao?
Nghề nghiệp, thuộc tính của bọn họ, còn có người thần bí chạy ra từ trong ngõ tối…
Thấy vẻ cảnh giác trong mắt của hai người, nữ hài vội vàng nói, “Không quan tâm các ngươi có dẫn theo ta hay không, ta đều không nói ra…”
“Ta biết không nên tổ đội nhưng các ngươi lại giết một Nhân kiểm thú, đây chính là Trường cảnh nhân kiểm thú đó, trước đó ta chưa từng nghe nói có người từng đánh giết!”
“Nhưng các ngươi cũng cảm nhận được cường độ thí luyện người mới, dù vết thương trên người các ngươi có thể khỏi hẳn, nhưng các ngươi có thể đảm bảo lần sau sẽ khỏi hẳn không?”
“Gai sắt của Độc thứ dã trư chỉ có hiệu quả tê liệt, nếu gặp phải Biến sắc lục hành xà, các ngươi chắc chắn phải chết!”
“Lại nói, hiện tại các ngươi cũng cần thời gian để vết thương khỏi hẳn, trong lúc chờ đợi khỏi hẳn lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Nữ hài liên tục hỏi từng câu thật sự là điều mà đám người Giang Khải đang lo lắng.
“Hai vị, nghề nghiệp của ta là Thầy lang, ta có thể chữa thương cho các ngươi, ta nghĩ chắc chắn có cách thông qua thí luyện người mới!”
Giang Lan vẫn giữ nguyên ánh mắt đánh giá, cho đến khi nữ hài nói câu cuối cùng, hắn cũng hơi dao động.
“Ngươi nói, chắc chắn có cách thông qua thí luyện người mới? Là cái gì!”
Vốn dĩ nữ hài đã hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm nói, “Chúng ta… Thăng cấp ở khu thí luyện người mới!”
“A?” Giang Khải và Trụ Tử đều mở to hai mắt nhìn.
“Đúng, thăng cấp!” Nữ hài kiên định lặp lại một lần.
“Hai người các ngươi, một người là chức nghiệp mạnh nhất Võ đồ, có năng lực tác chuyện rất mạnh, một người là chức nghiệp mới, mặc dù không có thiên phú tác chiến nhưng thuộc tính của ngươi rất cao.”
“Thiên phú nghề nghiệp của ta là Thánh thủ nhân y, chuyên về trị liệu, có được năng lực chế dược, nơi này có rất nhiều thảo dược có thể chế thành thuốc, đồng thời dược liệu của ta có tốc độ chữa trị thương thế nhanh hơn Thầy lang bình thường 30%!”
“Tăng đẳng cấp có thể khiến thuộc tính của hai người các ngươi tăng lên trên diện rộng. Người cao ta, nếu ngươi đạt đến cấp ba, ta cảm thấy ngươi có thể hoành hành trong khu thí luyện, còn sợ không rời khỏi khu thí luyện sao?”
“Đến lúc đó, chúng ta còn có càng nhiều điểm tích lũy hơn, lấy được phần thưởng thí luyện.”
Giang Khải và Trụ Tử không nghĩ đến việc lấy phần thưởng thí luyện, ít nhất hiện tại bọn họ chưa nghĩ đến, lời của nữ hài này có sức hấp dẫn nhất định.
“Thánh thủ nhân y…”
Giang Khải suy nghĩ.
Nữ hài công khai thiên phú của mình, đây cũng là hành động thể hiện thành ý của nàng.
Thấy hai người còn đang do dự, nữ hài cúi đầu xuống, nàng đã cố hết sức thuyết phục đối phương, chỉ là đối phương như vẫn không định chấp nhận mình.
“Nếu… Nếu các ngươi vẫn không muốn dẫn theo ta, ta có thể dùng ba bộ thuốc trên tay đổi một khối da thuộc không? Ta, ta thế này… Hơi khó coi.”
Áo của nữ hài đã biến mất thật sự rất xấu hổ, nhưng nói khó coi thật sự là khiêm tốn.
Ngược lại, dường như còn có thêm chút cảm giác… Đương nhiên, Giang Khải sẽ không nói ra câu này.
Giang Khải suy nghĩ, hắn nhìn Trụ Tử một cái, Trụ Tử lại ra hiệu ngươi quyết định đi.
Giang Khải hít sâu một hơi, lấy ra tấm thẻ xác Nhân kiểm thú, chuyển đổi tấm thẻ này thành vật thật.
Hắn dùng gai sắt tốn sức cắt ra một miếng da lông lớn, quay người đưa cho nữ hài, một tay khác cũng đưa ra ý là đưa dược liệu.
Nữ hài giao ba bình thủy tinh nhỏ cho Giang Khải.
“Đều là thuốc ngoài da, cái này là thuốc cầm máu, đây là thuốc lưu thông máu, chữa… Chỗ đó của ngươi.”
Giang Khải đen mặt nhận bình thuốc.
“Ngươi có thể cho ta mượn dùng cây gai sắt này được không?” Nữ hài nhìn Giang Khải, “Yên tâm đi, ta chế tác quần áo ngay bên cạnh các ngươi, thuộc tính của ta chắc không có cách nào chạy mất ngay trước mắt các ngươi.”
Giang Khải cũng không nói gì, đưa gai sắt cho nữ hài.
Sau khi trở về, Giang Khải bôi thuốc cho Trụ Tử.
“Khải, ta giúp ngươi!” Trụ Tử nhiệt tình nói.
“Không cần, ta tự làm được!” Giang Khải nghiêm mặt nói, hắn cũng không muốn để Trụ Tử bôi thuốc cho mình.
Sau khi bôi thuốc, vết thương của Trụ Tử nhanh chóng cầm máu, Giang Khải cũng phát hiện chân trái của mình đang từ từ khôi phục cảm giác.
“Thuốc của cô nương này thật sự có tác dụng, thấy hiệu quả rất nhanh.” Trụ Tử khẽ than thở.
Giang Khải gật đầu, “Trong đám Thầy lang, thiên phú của nàng cũng được tính là thiên phú cực phẩm.”
Trụ Tử thử nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi nói xem đề nghị vừa rồi của nàng…”
Giang Khải lắc đầu, “Sao ta biết được có thông qua được hay không, hình như trước kia chưa có ai làm vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.