Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 50: Vô Ảnh Lang Vương (2)

Mệnh Cấp Nhĩ Hành Bất Hành

09/09/2024

“Thí luyện người mới có một bảng xếp hạng điểm tích lũy, sẽ căn cứ vào xếp hạng để ban thưởng. Điểm tích lũy càng cao, ban thưởng càng tốt! Đến ngày cuối cùng chúng ta mới thông qua thí luyện, xếp hạng chắc chắn đứng cuối, vậy sẽ phải chuẩn bị nhiều điểm tích lũy hơn.”

“Cho nên?” Tô Noãn Noãn trợn to mắt, dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn Giang Khải.

“Trên đường đi không có dã thú, đây là cơ hội cuối cùng, cho nên chúng ta phải chặn giết bầy sói!”

Quả nhiên, tên này cũng nghĩ như vậy!

“Nhưng nơi này có quá nhiều Vô ảnh lang!” Tô Noãn Noãn lo lắng nói.

Giang Khải bình tĩnh phân tích, “Ta đếm một chút có tất cả 33 con Vô ảnh lang, bao gồm một con Vô ảnh lang vương, chúng ta chỉ cần đánh giết lang vương trước, Vô ảnh lang khác sẽ không đủ đáng sợ.”

“Trụ Tử, ngươi trực tiếp xông vào, bảo đảm nhất định phải đánh lui lang vương.”

“Ta sẽ dốc hết sức công kích, một khi lang vương chết đi, Vô ảnh lang sẽ chạy tứ tán khắp nơi. Đến lúc đó Trụ Tử lại phải cố hết sức đánh lui chúng nó, có thể đánh lui bao nhiêu thì đánh lui bấy nhiêu.”

“Noãn Noãn, ngươi trốn ở chỗ này, nếu xảy ra chuyện chẳng may cần ngươi kịp thời ra tay.”

Trụ Tử do dự nó, “Ta hơi căng thẳng…”

Giang Khải mỉm cười, “Căng thẳng thì tốt, không căng thẳng sao ngươi có thể kích hoạt tiềm năng.”

Trụ Tử bất đắc dĩ lắc đầu, Giang Khải tuyệt đối không quan tâm sự sống chết của mình.

Giang Khải lại nhìn con chuột nhỏ trên vai, suy nghĩ, ôm nó xuống đặt ở trên nhánh cây bên cạnh, “Vật nhỏ, chút nữa sẽ rất nguy hiểm, ngươi ngồi chờ ở đây đi.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Trụ Tử vận sức chờ phát động, thấy Giang Khải gật đầu với mình lập tức lao về phía bầy sói.

Mục tiêu của hắn ta là lang vương kích cỡ lớn nhất, sau khi khóa chặt mục tiêu lại nhảy lên một cái, gào thét một tiếng, “A! Hám địa tiễn đạp, đánh lui!”



Viên Trụ xuất hiện quá đột ngột, bầy sói cũng chưa kịp phản ứng, chờ hắn ta rơi xuống đất, mặt đất trong phạm vi ba bốn mét xung quanh đột nhiên hãm xuống.

Lang vương có bộ lông màu xanh đập, thân dài hơn ba mét, thân thể khổng lồ trực tiếp bị Viên Trụ đánh bay.

Giang Khải đã sớm chuẩn bị xong thấy thế lập tức bắn ra gai độc.

Ba cây gai độc bắn ra, chuẩn xác đâm về phía lang vương…

Nhưng điều khiến ba người không ngờ là gai độc đâm vào trên da lang vương cũng không đâm rách da thịt…

“Phòng ngự thật mạnh!” Giang Khải trợn to mắt.

Trụ Tử thấy ba cây gai độc vô lực rơi xuống đất, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt đỏ au của lang vương, cả người sợ đến mức run rẩy.

“Không miểu sát được lang vương! Xong đời!”

Da thịt lang vương này lại có thể đỡ được gai độc đâm xuyên!

Thấy hiệu quả đánh lui lang vương sắp biến mất, Giang Khải đột nhiên cái khó ló cái khôn hơi vung tay lên, ném con dao găm cắt ra lấy được trước đó ra ngoài!

Phù một tiếng, dao găm cắt da trực tiếp mở ra da thịt lang vương, đâm vào trong thân thể lang vương!

Trên dao găm không bôi độc, không cách nào một kích trí mạng, trong lúc ngàn cây treo sợi tóc Giang Khải trực tiếp nhảy ra từ trong rừng, nhào về phía lang vương.

“Chết cho ta!” Trong tay Giang Khải có thêm một thanh trường đao, chính là vũ khí của Kagawa.

Trường đao đâm vào bụng lang vương từ bên cạnh, lang vương nổi giận gầm lên một tiếng vẫn không chịu ngã xuống, duỗi ra móng vuốt muốn vồ Giang Khải.

Giang Khải rút ra một thanh gai độc ngâm độc từ ống tên sau lưng, một phát cắm vào mắt lang vương, sau đó cả người nhanh chóng bắn ra ngoài.



Vô ảnh lang xung quanh đã bắt đầu vây tới, Giang Khải vội nói, “Trụ Tử!”

Lúc này Trụ Tử mới phản ứng được, lại phát động Hám địa tiễn đạp.

Nhân lần đánh bay này, gai sắt trong tay Giang Khải điên cuồng bắn ra.

Dù công kích của Giang Khải sắc bén nhưng đàn sói hung ác vẫn theo quán tính nhào về phía hai người, mấy chục đôi móng vuốt tạo ra vô số vết thương trên thân hai người…

Phòng ngự của lang vương quá mạnh đã chặn lại gai độc của Giang Khải, thời gian chậm trễ khiến Giang Khải và Viên Trụ bị bầy sói vây công.

Tô Noãn Noãn nhìn thấy tất cả, trong lòng nóng như lửa đốt.

Sau khi lang vương bị gai độc đâm trúng mắt, cuối cùng đã ngã xuống cả người co giật.

Nhưng Giang Khải và Viên Trụ đã bị bầy sói vây công, trên thân của hai người có rất nhiều vết thương, ngã xuống đất không dậy nổi.

Mười mấy con Vô ảnh lang còn lại thấy lang vương bị đánh giết vốn muốn chạy trốn, nhưng thấy kẻ tập kích ngã xuống đất không dậy nổi lại do dự.

Đây đã là thịt mỡ đưa đến miệng!

Chúng nó cẩn thận từng bước một đến gần hai người, lại đến gần một chút nữa, để chúng nó phát hiện hai người đã không có năng lực chống cự sẽ xong đời!

Nhưng đúng lúc này một bóng người nhảy ra từ trong rừng.

Tô Noãn Noãn lao tới, đứng bên cạnh Viên Trụ và Giang Khải, tay nàng nắm một cây gai độc đối đầu với đàn sói.

“Cút! Nếu không ta giết các ngươi!”

Đàn sói cảnh giác nhìn tên nhân loại này, nữ nhân này có dáng vẻ hung thần ác sát, vũ khí trong tay nàng cũng giống hệt với đồng bạn đánh giết đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook