Chương 53
Băng Hạ Tuyết
30/07/2017
CHƯƠNG 53 TRỢN TRÒN MẮT
Lộ Nam Minh ngồi trong xe có chút không yên lòng, trông thấy ven đường có cửa hàng tạp hóa, hắn xuống xe đi mua bao thuốc.
Bật nhạc lên, mở cửa xe, Lộ Nam Minh tựa lưng vào cửa, châm thuốc rít một hơi, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không đối diện.
Người qua đường không hẹn mà cùng đi chậm lại, chỉ để ngắm anh chàng đẹp trai ăn mặc sành điệu, dáng người cao to, mặt mũi dễ nhìn.
Lộ Nam Minh hút xong một điếu thuốc, điện thoại của Bạch Văn gọi đến.
Lộ Nam Minh nhướng mày, nghiền nát điếu thuốc, nhận điện thoại, “Alo?”
“A Minh Minh, em đang ở đầu đường cao tốc, anh tới rồi hả?” Giọng nói hưng phấn của Bạch Văn truyền đến.
Lộ Nam Minh vì sự nhanh nhảu của Bạch Văn mà trầm mặc mấy giây, sau đó nói cho cậu biết chỗ mình đang đậu xe.
“A … A Minh Minh, có phải anh đã đến lâu rồi không?” Bạch Văn cẩn thận thăm dò, khóe miệng lại trộm ngoạc tới mang tai, sợ rằng niềm vui của mình không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài.
“…” Lộ Nam Minh nói: “Cậu muốn ăn gì?” Nãy đi đường hắn chưa ăn gì cả, giờ đói đến sắp xỉu rồi.
“Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, anh ăn cái gì, em sẽ ăn cái đó.” Bạch Văn thuận miệng trả lời.
“…” Lộ Nam Minh cố ý hạ thấp giọng, gợi cảm lại lười biếng nói: “Cậu nói xem tôi muốn ăn gì?”
Bạch Văn lau mồ hôi: “…” A Minh Minh, anh chơi xấu quá! Lại dùng giọng nói khêu gợi như thế để hỏi em! Còn có, còn có, âm cuối cùng đừng có dùng giọng cao như thế làm người ta không khỏi mơ màng có được không! Hiu hiu~ vừa rồi tí nữa thì chạy trượt ra khỏi làn xe đó!
Suy nghĩ vì an toàn tính mạng, lần đầu tiên Bạch Văn chủ động cúp điện thoại.
Lộ Nam Minh cực kì ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Văn lại ngây thơ như thế, xem những hành vi to gan trước kia của cậu còn tưởng cậu lão luyện lắm chứ.
Từ xa Bạch Văn đã thấy dáng vẻ anh tuấn của chồng mình, Lộ Nam Minh mặc đồ bình thường, tựa trên cửa xe, hai chân bắt chéo, đút một tay vào túi quần, tay kia lắc lắc điện thoại, vẻ mặt hờ hững, người qua đường không nhịn được quay đầu ngắm hắn, mà hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Trong lòng Bạch Văn yêu đến chết, hình ảnh này khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Lộ Nam Minh. Khi đó, Lộ Nam Minh tựa vào lan can phòng học, tay thì nghịch game trong điện thoại, chẳng hề nhận ra ánh mắt soi mói của đám người xung quanh, có mấy nữ sinh còn líu ríu chụp ảnh mà hắn cũng không phát hiện ra.
Bạch Văn cố ý tiến về phía hắn hỏi đường, Lộ Nam Minh liếc xéo cậu một cái, cái nhìn đó khiến trái tim Bạch Văn hãm sâu không có lối về. Sau khi biết những thành tựu, ưu điểm của Lộ Nam Minh, lại nghe giọng nói đầy từ tính của hắn, càng khiến Bạch Văn không thể tự kiềm chế được, mỗi ngày càng hiểu về Lộ Nam Minh hơn, tình yêu đơn phương càng sâu đậm hơn… Bạch Văn dừng xe, vừa bước xuống liền chạy ào đến gần.
Lộ Nam Minh như có cảm giác ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Bạch Văn, mím môi, sau đó không chút do dự tắt trò chơi đi.
“A Minh Minh…” Bạch Văn ngượng ngùng nhìn Lộ Nam Minh, gương mặt đỏ ửng, trong mắt như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
Lộ Nam Minh duỗi tay ra, bá đạo ôm chặt Bạch Văn trong lòng mình, xoa đầu cậu, trầm giọng hỏi: “Cậu lái xe có bằng lái không đó?”
Bạch Văn lè lưỡi.
Lộ Nam Minh trừng phạt bằng cách nhéo bả vai Bạch Văn, đẩy cậu ngồi xuống vị trí phó lái, nịt giây an toàn cho cậu, cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu, trong lúc Bạch Văn còn chưa kịp phản ứng hắn đã lùi ra, rất tự nhiên đóng cửa xe lại.
Bạch Văn nhìn Lộ Nam Minh cực kì bình tĩnh vòng sang bên kia, cậu sờ sờ cái trán còn lưu lại nụ hôn dịu dàng ban nãy, vẫn không dám tin như trước, nụ hôn kia có phải ảo giác của cậu không?
Lộ Nam Minh khởi động xe, khi xe đã đi thật xa, ánh mắt Bạch Văn vẫn mông lung không có tiêu cự, hắn bất đắc dĩ nói: “Nghĩ kĩ xem đi ăn gì nào?”
“… Sao cũng được.” Bạch Văn mắt lấp lánh nhìn Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh đã nhận được đáp án của Bạch Văn, lái xe đi tìm quán cơm, cảm nhận được ánh mắt không rời của Bạch Văn, hắn nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Anh khi nãy…” Bạch Văn đỏ mặt.
Lộ Nam Minh nghiêng đầu nhìn cậu: “Hả?”
“Có phải…”
Lộ Nam Minh nở nụ cười, đậu xe ở bên đường, vươn tay kéo Bạch Văn qua, hôn lên cái miệng nhỏ kia, thấy Bạch Văn sững sờ không có phản ứng, liền cạy mở đôi môi cậu sau đó nhanh chóng dạo quanh một vòng, rồi dừng lại rất nhanh.
Bạch Văn choáng váng, lẩm bẩm nói: “Coi chừng tai nạn.”
Lộ Nam Minh dùng tay chạm vào cánh môi cậu, không để ý nói: “Anh dừng xe mà.”
“Ồ…” Tròng mắt Bạch Văn xoay tít.
Lộ Nam Minh khởi động xe một lần nữa.
“A a a a a a, A Minh Minh anh hôn em rồi!!!” Đột nhiên Bạch Văn vui mừng kêu lên, sau đó xoay người, tựa như lại muốn một lần nữa.
Lộ Nam Minh: “….” Hóa ra là một cậu ngốc.
Gần sang năm mới, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa không kinh doanh.
Trên đường đi, Lộ Nam Minh không ăn gì cả, dạo một vòng quanh huyện, cũng không tìm được gì ngon, sau đó liền vào bừa một quán ăn, gọi một to mì.
Bạch Văn lấy lại tinh thần, ngồi ở một bên nghêu ngao hát hò, một chút cũng không nhận ra chồng yêu của mình đang phải ăn mì ăn liền vô cùng đáng thương.
Lộ Nam Minh búng nhẹ trán cậu, nhíu mày nói: “Ăn mì.”
“… vâng.” Bạch Văn ngược lại rất nghe lời, sau đó cũng không làm loạn nữa, cúi đầu tập trung ăn mì, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc trộm Lộ Nam Minh, sau đó lại lén cười ngô nghê.
Lộ Nam Minh ăn cũng được kha khá rồi, chẳng để ý đến bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Văn, hỏi: “Chút nữa muốn làm gì?”
Bạch Văn cắn đũa, nghiêm túc suy nghĩ, “Xem phim nhé?”
“Muốn xem phim gì?”
“A… A Minh Minh, tối anh không về hả?” Bạch Văn chờ mong nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh.
Lộ Nam Minh không định chạy xe đêm về nhà, “Ừ, gần đây có khách sạn nào không?”
Bạch Văn cúi đầu hút mạnh một hơi, hơn nửa bát mì còn lại đã được cậu giải quyết xong, ngay cả nước mỳ cũng hết sạch.
Lộ Nam Minh trợn tròn mắt.
Bạch Văn lôi khăn giấy ra đưa cho Lộ Nam Minh rồi nói: “Đi thôi đi thôi!”
Lộ Nam Minh bị kéo đi mấy bước mới kịp hoàn hồn, hắn khẽ cười, nắm tay Bạch Văn để cậu dừng lại, nói: “Đừng vội, chờ anh trả tiền đã.”
“Ah ah quên.” Bạch Văn lơ đễnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, dáo dác tìm khách sạn.
Lộ Nam Minh trả tiền xong, vỗ đầu Bạch Văn, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tiểu ngốc nghếch, còn không đi thôi.”
“Á…” Bạch Văn xoa ót của mình, ai oán nhìn Lộ Nam Minh, sau đó thật sự chân thành nói: “Lấy vợ về nhà, là phải nâng như nâng trứng đó.”
Lộ Nam Minh đã thấy rõ bản chất bé thỏ trắng ngây thơ của Bạch Văn, một chút cũng không để ý miệng lưỡi vô sỉ của cậu, cực kì bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh đánh yêu em đó.”
Bạch Văn thở dài thườn thượt, nói: “Haizz haizz haizz, A Minh Minh học xấu rồi.” Nhớ ngày đó lạnh lùng cỡ nào, dịu dàng cỡ nào chứ? Nhưng A Minh Minh hiện tại cậu càng thích hơn, càng không muốn rời xa hơn.
===============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: %>_ Đăng bởi: admin
Lộ Nam Minh ngồi trong xe có chút không yên lòng, trông thấy ven đường có cửa hàng tạp hóa, hắn xuống xe đi mua bao thuốc.
Bật nhạc lên, mở cửa xe, Lộ Nam Minh tựa lưng vào cửa, châm thuốc rít một hơi, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không đối diện.
Người qua đường không hẹn mà cùng đi chậm lại, chỉ để ngắm anh chàng đẹp trai ăn mặc sành điệu, dáng người cao to, mặt mũi dễ nhìn.
Lộ Nam Minh hút xong một điếu thuốc, điện thoại của Bạch Văn gọi đến.
Lộ Nam Minh nhướng mày, nghiền nát điếu thuốc, nhận điện thoại, “Alo?”
“A Minh Minh, em đang ở đầu đường cao tốc, anh tới rồi hả?” Giọng nói hưng phấn của Bạch Văn truyền đến.
Lộ Nam Minh vì sự nhanh nhảu của Bạch Văn mà trầm mặc mấy giây, sau đó nói cho cậu biết chỗ mình đang đậu xe.
“A … A Minh Minh, có phải anh đã đến lâu rồi không?” Bạch Văn cẩn thận thăm dò, khóe miệng lại trộm ngoạc tới mang tai, sợ rằng niềm vui của mình không cẩn thận sẽ lộ ra ngoài.
“…” Lộ Nam Minh nói: “Cậu muốn ăn gì?” Nãy đi đường hắn chưa ăn gì cả, giờ đói đến sắp xỉu rồi.
“Lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, anh ăn cái gì, em sẽ ăn cái đó.” Bạch Văn thuận miệng trả lời.
“…” Lộ Nam Minh cố ý hạ thấp giọng, gợi cảm lại lười biếng nói: “Cậu nói xem tôi muốn ăn gì?”
Bạch Văn lau mồ hôi: “…” A Minh Minh, anh chơi xấu quá! Lại dùng giọng nói khêu gợi như thế để hỏi em! Còn có, còn có, âm cuối cùng đừng có dùng giọng cao như thế làm người ta không khỏi mơ màng có được không! Hiu hiu~ vừa rồi tí nữa thì chạy trượt ra khỏi làn xe đó!
Suy nghĩ vì an toàn tính mạng, lần đầu tiên Bạch Văn chủ động cúp điện thoại.
Lộ Nam Minh cực kì ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Văn lại ngây thơ như thế, xem những hành vi to gan trước kia của cậu còn tưởng cậu lão luyện lắm chứ.
Từ xa Bạch Văn đã thấy dáng vẻ anh tuấn của chồng mình, Lộ Nam Minh mặc đồ bình thường, tựa trên cửa xe, hai chân bắt chéo, đút một tay vào túi quần, tay kia lắc lắc điện thoại, vẻ mặt hờ hững, người qua đường không nhịn được quay đầu ngắm hắn, mà hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Trong lòng Bạch Văn yêu đến chết, hình ảnh này khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Lộ Nam Minh. Khi đó, Lộ Nam Minh tựa vào lan can phòng học, tay thì nghịch game trong điện thoại, chẳng hề nhận ra ánh mắt soi mói của đám người xung quanh, có mấy nữ sinh còn líu ríu chụp ảnh mà hắn cũng không phát hiện ra.
Bạch Văn cố ý tiến về phía hắn hỏi đường, Lộ Nam Minh liếc xéo cậu một cái, cái nhìn đó khiến trái tim Bạch Văn hãm sâu không có lối về. Sau khi biết những thành tựu, ưu điểm của Lộ Nam Minh, lại nghe giọng nói đầy từ tính của hắn, càng khiến Bạch Văn không thể tự kiềm chế được, mỗi ngày càng hiểu về Lộ Nam Minh hơn, tình yêu đơn phương càng sâu đậm hơn… Bạch Văn dừng xe, vừa bước xuống liền chạy ào đến gần.
Lộ Nam Minh như có cảm giác ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Bạch Văn, mím môi, sau đó không chút do dự tắt trò chơi đi.
“A Minh Minh…” Bạch Văn ngượng ngùng nhìn Lộ Nam Minh, gương mặt đỏ ửng, trong mắt như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
Lộ Nam Minh duỗi tay ra, bá đạo ôm chặt Bạch Văn trong lòng mình, xoa đầu cậu, trầm giọng hỏi: “Cậu lái xe có bằng lái không đó?”
Bạch Văn lè lưỡi.
Lộ Nam Minh trừng phạt bằng cách nhéo bả vai Bạch Văn, đẩy cậu ngồi xuống vị trí phó lái, nịt giây an toàn cho cậu, cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu, trong lúc Bạch Văn còn chưa kịp phản ứng hắn đã lùi ra, rất tự nhiên đóng cửa xe lại.
Bạch Văn nhìn Lộ Nam Minh cực kì bình tĩnh vòng sang bên kia, cậu sờ sờ cái trán còn lưu lại nụ hôn dịu dàng ban nãy, vẫn không dám tin như trước, nụ hôn kia có phải ảo giác của cậu không?
Lộ Nam Minh khởi động xe, khi xe đã đi thật xa, ánh mắt Bạch Văn vẫn mông lung không có tiêu cự, hắn bất đắc dĩ nói: “Nghĩ kĩ xem đi ăn gì nào?”
“… Sao cũng được.” Bạch Văn mắt lấp lánh nhìn Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh đã nhận được đáp án của Bạch Văn, lái xe đi tìm quán cơm, cảm nhận được ánh mắt không rời của Bạch Văn, hắn nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
“Anh khi nãy…” Bạch Văn đỏ mặt.
Lộ Nam Minh nghiêng đầu nhìn cậu: “Hả?”
“Có phải…”
Lộ Nam Minh nở nụ cười, đậu xe ở bên đường, vươn tay kéo Bạch Văn qua, hôn lên cái miệng nhỏ kia, thấy Bạch Văn sững sờ không có phản ứng, liền cạy mở đôi môi cậu sau đó nhanh chóng dạo quanh một vòng, rồi dừng lại rất nhanh.
Bạch Văn choáng váng, lẩm bẩm nói: “Coi chừng tai nạn.”
Lộ Nam Minh dùng tay chạm vào cánh môi cậu, không để ý nói: “Anh dừng xe mà.”
“Ồ…” Tròng mắt Bạch Văn xoay tít.
Lộ Nam Minh khởi động xe một lần nữa.
“A a a a a a, A Minh Minh anh hôn em rồi!!!” Đột nhiên Bạch Văn vui mừng kêu lên, sau đó xoay người, tựa như lại muốn một lần nữa.
Lộ Nam Minh: “….” Hóa ra là một cậu ngốc.
Gần sang năm mới, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa không kinh doanh.
Trên đường đi, Lộ Nam Minh không ăn gì cả, dạo một vòng quanh huyện, cũng không tìm được gì ngon, sau đó liền vào bừa một quán ăn, gọi một to mì.
Bạch Văn lấy lại tinh thần, ngồi ở một bên nghêu ngao hát hò, một chút cũng không nhận ra chồng yêu của mình đang phải ăn mì ăn liền vô cùng đáng thương.
Lộ Nam Minh búng nhẹ trán cậu, nhíu mày nói: “Ăn mì.”
“… vâng.” Bạch Văn ngược lại rất nghe lời, sau đó cũng không làm loạn nữa, cúi đầu tập trung ăn mì, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc trộm Lộ Nam Minh, sau đó lại lén cười ngô nghê.
Lộ Nam Minh ăn cũng được kha khá rồi, chẳng để ý đến bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Văn, hỏi: “Chút nữa muốn làm gì?”
Bạch Văn cắn đũa, nghiêm túc suy nghĩ, “Xem phim nhé?”
“Muốn xem phim gì?”
“A… A Minh Minh, tối anh không về hả?” Bạch Văn chờ mong nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh.
Lộ Nam Minh không định chạy xe đêm về nhà, “Ừ, gần đây có khách sạn nào không?”
Bạch Văn cúi đầu hút mạnh một hơi, hơn nửa bát mì còn lại đã được cậu giải quyết xong, ngay cả nước mỳ cũng hết sạch.
Lộ Nam Minh trợn tròn mắt.
Bạch Văn lôi khăn giấy ra đưa cho Lộ Nam Minh rồi nói: “Đi thôi đi thôi!”
Lộ Nam Minh bị kéo đi mấy bước mới kịp hoàn hồn, hắn khẽ cười, nắm tay Bạch Văn để cậu dừng lại, nói: “Đừng vội, chờ anh trả tiền đã.”
“Ah ah quên.” Bạch Văn lơ đễnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, dáo dác tìm khách sạn.
Lộ Nam Minh trả tiền xong, vỗ đầu Bạch Văn, thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tiểu ngốc nghếch, còn không đi thôi.”
“Á…” Bạch Văn xoa ót của mình, ai oán nhìn Lộ Nam Minh, sau đó thật sự chân thành nói: “Lấy vợ về nhà, là phải nâng như nâng trứng đó.”
Lộ Nam Minh đã thấy rõ bản chất bé thỏ trắng ngây thơ của Bạch Văn, một chút cũng không để ý miệng lưỡi vô sỉ của cậu, cực kì bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh đánh yêu em đó.”
Bạch Văn thở dài thườn thượt, nói: “Haizz haizz haizz, A Minh Minh học xấu rồi.” Nhớ ngày đó lạnh lùng cỡ nào, dịu dàng cỡ nào chứ? Nhưng A Minh Minh hiện tại cậu càng thích hơn, càng không muốn rời xa hơn.
===============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: %>_ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.