Chương 55
Băng Hạ Tuyết
30/07/2017
CHƯƠNG 55 MẶT KHÔNG CẢM XÚC
Bạch Văn rất nhanh quây khăn tắm đi ra ngoài.
Lộ Nam Minh bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, vỗ vỗ chỗ cạnh mình nói: “Thay áo tắm rồi tới đây ngồi.”
Bạch Văn nghĩ nghĩ, vẫn mặc áo tắm lại, khăn tắm dễ rơi lắm, cậu không thể biểu hiện mình quá rụt rè. Trong phòng có chuẩn bị áo tắm dành cho cả nam và nữ, mắt Bạch Văn đảo quanh hai loại, sau nhanh chóng quyết định, khoác một trong hai cái lên người, còn cố ý buộc lỏng dây lưng, chuẩn bị xong thì đi về phía Lộ Nam Minh.
“A…” Bạch Văn quay người ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam Minh, cậu tự động ngậm miệng.
Lộ Nam Minh mặt không cảm xúc nhìn phần ngực lộ ra của Bạch Văn, bị cậu phát hiện mình trắng trợn nhìn cậu, mặt vẫn lạnh tanh, hắn uống một hớp rượu nói: “Làm sao?”
Làm Bạch Văn định đột kích bất ngờ, cứ thế bổ nhào qua nhất thời khựng lại, dưới ánh nhìn soi mói không chớp mắt của Lộ Nam Minh, cậu vội ho một tiếng, nói: “Không có gì không có gì.”
“Ồ.” Lộ Nam Minh thản nhiên nói: “Vậy sang đây xem tivi.”
Bạch Văn cười gật đầu, nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nam Minh, tự nhiên dựa vào người hắn.
Lộ Nam Minh xiên một miếng táo đỏ đút cho Bạch Văn ăn.
Bạch Văn tủm tỉm cắn một miếng, mở to hai mắt chờ mong nhìn Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh chẳng nể nang gì cốc một cái thật mạnh lên trán Bạch Văn, nói: “Đợi em học xong cách hôn rồi nói sau.” Hắn không phải không muốn, nhưng vẫn suy nghĩ về độ chấp nhận của Bạch Văn.
Có lẽ trước kia có hiểu lầm với Bạch Văn, nhưng hôm nay hắn đã hiểu ra. Bạch Văn không phải loại người trời sinh đã hoạt bát, cởi mở, mà sự thật là cậu biết tận dụng thời cơ, rất nhiều lúc, cậu sẽ theo bản năng mà đi tranh thủ, có lẽ là quá sợ hãi việc sẽ mất đi, cho nên nhiều khi không tự chủ sẽ tạm thỏa hiệp vì lợi ích toàn cục, dùng tươi cười hí hửng, không tim không phổi để che giấu hết thảy.
Vừa rồi trong phòng tắm, Lộ Nam Minh nhạy cảm phát hiện, trong lòng Bạch Văn sợ hãi, nhưng cậu vẫn lớn gan mời hắn tắm cùng mình. Giống như lúc hôn môi vậy, Bạch Văn cũng sẽ hồi hộp đến nỗi cắn phải hắn.
Mặc dù về phương diện hôn môi, Bạch Văn chẳng có chút kỹ thuật nào.
Bạch Văn tủi thân bĩu môi, cúi thấp đầu tội nghiệp.
“Đừng nghĩ linh tinh.” Lộ Nam Minh nhéo lỗ tai cậu.
Bạch Văn vội ngẩng đầu lên cắn một cái lên miệng Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh: “…”
Lộ Nam Minh đảo khách thành chủ, dẫn dắt Bạch Văn đến khi kết thúc nụ hôn dài, ôm Bạch Văn đặt lên đùi mình, nói: “Em… haizz!” Giọng điệu kia muốn bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Bạch Văn cười khúc khích, bởi vì cậu cảm thấy dưới mông mình có một cái lều vải.
Lộ Nam Minh đặt hai tay dưới nách Bạch Văn, nhấc cậu ngồi sang bên cạnh, bình tĩnh đứng lên nói: “Anh đi tắm đã.”
Bạch Văn bổ nhào lên ghế sô pha cười lăn lộn, trong tim lại cảm thấy như được rót mật.
“…”
Hai người cực kì trong sáng ôm nhau ngủ.
Bạch Văn nhiều lần cố ý giày vò Lộ Nam Minh, đều bị Lộ Nam Minh mặt không cảm xúc hóa giải.
Một đêm bình an vô sự.
Đại khái vì bất mãn với tướng ngủ không thành thật của Bạch Văn, Lộ Nam Minh sáng sớm đã đá Bạch Văn ra khỏi ổ chăn.
Bạch Văn càu nhàu, nhưng vẫn vội vàng rời khỏi giường.
Lộ Nam Minh trở mình tiếp tục ngủ.
Bạch Văn gọi điện cho phục vụ đưa bữa sáng, sau đó ngồi xổm ở đầu giường chảy nước miếng, ngốc nghếch ngắm vẻ mặt ngủ ngon lành của Lộ Nam Minh.
Sau đó… Bạch Văn chảy nước miếng rồi ngủ quên luôn.
Lộ Nam Minh mở mắt ra lần nữa liền thấy bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Văn, cười ngốc sao lại ma mãnh thế, Lộ Nam Minh sợ hãi nửa giây, bất đắc dĩ ôm Bạch Văn lên giường, kéo vào ngực mình, không quên lau vệt nước miếng chướng mắt kia.
Chờ đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã là thời gian ăn trưa.
Bữa sáng được Bạch Văn gọi phục vụ mang đến dĩ nhiên phải nhận mệnh bị vứt bỏ,
Ăn trưa xong, Lộ Nam Minh lái xe đưa Bạch Văn ra ngoài hóng gió, buổi tối ép đưa cậu về nhà, thật sự rất sợ bản thân không kiềm chế được. Hơn nữa, hắn không nói gì mà chạy ra khỏi nhà, ông già gọi điện tới tấp kêu hắn về, Lộ Nam Minh từ chối mấy lần, nhưng vẫn quyết định hôm nay về nhà.
Bạch Văn ngày hôm sau mới biết Lộ Nam Minh đã về nhà, trong lòng cực kì buồn bã rồi lại không biết làm thế nào giữ hắn ở lại.
========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ặc…….. /(tot)/~~
Editor có lời muốn nói: Dạo này nhà tớ có chút việc ಥ__ಥ không rảnh để lên mạng. Thêm nữa là công việc vô cùng xì trét khiến bản thân mệt mỏi vô cùng o(>﹏ Đăng bởi: admin
Bạch Văn rất nhanh quây khăn tắm đi ra ngoài.
Lộ Nam Minh bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, vỗ vỗ chỗ cạnh mình nói: “Thay áo tắm rồi tới đây ngồi.”
Bạch Văn nghĩ nghĩ, vẫn mặc áo tắm lại, khăn tắm dễ rơi lắm, cậu không thể biểu hiện mình quá rụt rè. Trong phòng có chuẩn bị áo tắm dành cho cả nam và nữ, mắt Bạch Văn đảo quanh hai loại, sau nhanh chóng quyết định, khoác một trong hai cái lên người, còn cố ý buộc lỏng dây lưng, chuẩn bị xong thì đi về phía Lộ Nam Minh.
“A…” Bạch Văn quay người ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lộ Nam Minh, cậu tự động ngậm miệng.
Lộ Nam Minh mặt không cảm xúc nhìn phần ngực lộ ra của Bạch Văn, bị cậu phát hiện mình trắng trợn nhìn cậu, mặt vẫn lạnh tanh, hắn uống một hớp rượu nói: “Làm sao?”
Làm Bạch Văn định đột kích bất ngờ, cứ thế bổ nhào qua nhất thời khựng lại, dưới ánh nhìn soi mói không chớp mắt của Lộ Nam Minh, cậu vội ho một tiếng, nói: “Không có gì không có gì.”
“Ồ.” Lộ Nam Minh thản nhiên nói: “Vậy sang đây xem tivi.”
Bạch Văn cười gật đầu, nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nam Minh, tự nhiên dựa vào người hắn.
Lộ Nam Minh xiên một miếng táo đỏ đút cho Bạch Văn ăn.
Bạch Văn tủm tỉm cắn một miếng, mở to hai mắt chờ mong nhìn Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh chẳng nể nang gì cốc một cái thật mạnh lên trán Bạch Văn, nói: “Đợi em học xong cách hôn rồi nói sau.” Hắn không phải không muốn, nhưng vẫn suy nghĩ về độ chấp nhận của Bạch Văn.
Có lẽ trước kia có hiểu lầm với Bạch Văn, nhưng hôm nay hắn đã hiểu ra. Bạch Văn không phải loại người trời sinh đã hoạt bát, cởi mở, mà sự thật là cậu biết tận dụng thời cơ, rất nhiều lúc, cậu sẽ theo bản năng mà đi tranh thủ, có lẽ là quá sợ hãi việc sẽ mất đi, cho nên nhiều khi không tự chủ sẽ tạm thỏa hiệp vì lợi ích toàn cục, dùng tươi cười hí hửng, không tim không phổi để che giấu hết thảy.
Vừa rồi trong phòng tắm, Lộ Nam Minh nhạy cảm phát hiện, trong lòng Bạch Văn sợ hãi, nhưng cậu vẫn lớn gan mời hắn tắm cùng mình. Giống như lúc hôn môi vậy, Bạch Văn cũng sẽ hồi hộp đến nỗi cắn phải hắn.
Mặc dù về phương diện hôn môi, Bạch Văn chẳng có chút kỹ thuật nào.
Bạch Văn tủi thân bĩu môi, cúi thấp đầu tội nghiệp.
“Đừng nghĩ linh tinh.” Lộ Nam Minh nhéo lỗ tai cậu.
Bạch Văn vội ngẩng đầu lên cắn một cái lên miệng Lộ Nam Minh.
Lộ Nam Minh: “…”
Lộ Nam Minh đảo khách thành chủ, dẫn dắt Bạch Văn đến khi kết thúc nụ hôn dài, ôm Bạch Văn đặt lên đùi mình, nói: “Em… haizz!” Giọng điệu kia muốn bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Bạch Văn cười khúc khích, bởi vì cậu cảm thấy dưới mông mình có một cái lều vải.
Lộ Nam Minh đặt hai tay dưới nách Bạch Văn, nhấc cậu ngồi sang bên cạnh, bình tĩnh đứng lên nói: “Anh đi tắm đã.”
Bạch Văn bổ nhào lên ghế sô pha cười lăn lộn, trong tim lại cảm thấy như được rót mật.
“…”
Hai người cực kì trong sáng ôm nhau ngủ.
Bạch Văn nhiều lần cố ý giày vò Lộ Nam Minh, đều bị Lộ Nam Minh mặt không cảm xúc hóa giải.
Một đêm bình an vô sự.
Đại khái vì bất mãn với tướng ngủ không thành thật của Bạch Văn, Lộ Nam Minh sáng sớm đã đá Bạch Văn ra khỏi ổ chăn.
Bạch Văn càu nhàu, nhưng vẫn vội vàng rời khỏi giường.
Lộ Nam Minh trở mình tiếp tục ngủ.
Bạch Văn gọi điện cho phục vụ đưa bữa sáng, sau đó ngồi xổm ở đầu giường chảy nước miếng, ngốc nghếch ngắm vẻ mặt ngủ ngon lành của Lộ Nam Minh.
Sau đó… Bạch Văn chảy nước miếng rồi ngủ quên luôn.
Lộ Nam Minh mở mắt ra lần nữa liền thấy bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Văn, cười ngốc sao lại ma mãnh thế, Lộ Nam Minh sợ hãi nửa giây, bất đắc dĩ ôm Bạch Văn lên giường, kéo vào ngực mình, không quên lau vệt nước miếng chướng mắt kia.
Chờ đến lúc bọn họ tỉnh dậy thì đã là thời gian ăn trưa.
Bữa sáng được Bạch Văn gọi phục vụ mang đến dĩ nhiên phải nhận mệnh bị vứt bỏ,
Ăn trưa xong, Lộ Nam Minh lái xe đưa Bạch Văn ra ngoài hóng gió, buổi tối ép đưa cậu về nhà, thật sự rất sợ bản thân không kiềm chế được. Hơn nữa, hắn không nói gì mà chạy ra khỏi nhà, ông già gọi điện tới tấp kêu hắn về, Lộ Nam Minh từ chối mấy lần, nhưng vẫn quyết định hôm nay về nhà.
Bạch Văn ngày hôm sau mới biết Lộ Nam Minh đã về nhà, trong lòng cực kì buồn bã rồi lại không biết làm thế nào giữ hắn ở lại.
========================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ặc…….. /(tot)/~~
Editor có lời muốn nói: Dạo này nhà tớ có chút việc ಥ__ಥ không rảnh để lên mạng. Thêm nữa là công việc vô cùng xì trét khiến bản thân mệt mỏi vô cùng o(>﹏ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.