Chương 25: Sơ Nhập Giang Hồ 25
Hà Tả
02/04/2024
Tinh Ảnh chỉ kịp thấy một tàn ảnh lao về Hồ Châu. Nước mắt lưng tròng, nói: "Mẹ nhà nó, sao võ công Võ Đang lại biến thái thế này?" Quay đầu lại, Diệp Cô Thành ở cách 10 mét đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Tinh Ảnh nghiến răng, dừng bước, tuốt kiếm hét: "Lão Diệp, cho ta thống khoái đi..."
Pháo Thiên Minh chạy vào Hồ Châu, tuy Diệp Cô Thành bị cản chân nhưng vẫn đuổi theo không bỏ, cách có 140 mét. Một tin nhắn "Giúp ta báo thù" được gửi tới. Pháo Thiên Minh luống cuống trả lời: "Tưởng ta ngu chắc?"
Pháo Thiên Minh đã tới trạm dịch, quay lại nhìn Diệp Cô Thành một cái đầy mưu mô, rồi nói với người lái xe: "Đi Nhạn Môn Quan." Không ngờ người lái xe vươn tay ngăn lại: "Tiền xe không đủ."
Pháo Thiên Minh sờ túi, chỉ có mười mấy đồng tiền đồng, bấy giờ mới nhớ ra toàn bộ tài sản là 50 lượng bạc của mình đã bị Lục Tiểu Phượng lấy làm tiền bo, những đồng tiền đồng này cũng là kiếm được từ việc giết nhện. Pháo Thiên Minh lấy hết tiền ra cầu xin: "Ông chủ ơi! Cứu mạng người hơn xây tháp bảy tầng, ông chủ cứ đưa ta đi vài bước rồi thả ta xuống cũng được mà."
Người lái xe nói: "Không thể như vậy được, khách hàng là Thượng đế, nhất định phải chở tới nơi cần đến."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy tới nơi rồi tôi trả tiền sau được không?" Quân địch cách 50 mét.
Người lái xe nói: "Không có tiền, đừng nói là Thượng đế, ngay cả Đức Mẹ Maria cũng không được."
Mồ hôi Pháo Thiên Minh tuôn như thác, vội nghĩ cách xin tiền một cô gái vừa xuống xe: "Tỷ tỷ ơi, cho mượn hai lượng bạc trước đi, tôi cam đoan trả lại 20 lượng." Quân địch cách 40 mét.
May thay, Pháo Thiên Minh gặp được một cô gái rất tốt bụng. Cô nàng lo lắng hỏi: "Không có tiền trả xe phải không?" Quân địch cách 30 mét...
Vậy cuối cùng ra sao? Xin mời hạ hồi phân giải.
(Chú thích của dịch giả: Mấy lời nói huơu nói vượn trong truyện là của tác giả hết, trừ cái chú thích này ra, còn lại người dịch không thêm câu nào của mình)
Pháo Thiên Minh vội nói: "Đúng vậy!"
Cô gái gật đầu: "Hai lượng bạc thì khỏi trả." Nói rồi bắt đầu lục túi. Quân địch cách 20 mét.
Cô gái cầm tiền trên tay, bị tiếng thét phía sau làm giật mình quay lại. Cô nàng cũng kêu lên: "Trời ơi, đẹp trai quá! Nam tính ghê!"
Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Cho ta tiền mau, ta đang vội cưới vợ cơ!" Hắn gấp đến độ nói năng lộn xộn. Quân địch cách 10 mét.
Cô gái giật mình "À" một tiếng, nhưng Pháo Thiên Minh thấy chờ cô giao dịch xong thì không kịp nữa, bèn giật lấy bạc trên tay cô. Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: "Nhật viên chi nhật, hồ châu chi thành, nhất kiếm nam lai, thiên ngoại phi tiên." Một luồng kiếm quangkhông gì địch nổi, mang theo Diệp Cô Thành ào cuốn tới, nhanh chóng như sao băng, uyển chuyển như tiên trên trời. Có câu Tây Môn bất xuất, thùy dữ tranh phong.
Do "Thiên Ngoại Phi Tiên" quét ngang ở góc 30 độ, ba người chơi đứng giữa đường bay thẳng lên trời. Đúng lúc mũi kiếm sắc bén nhất sắp đâm xuyên cổ họng Pháo Thiên Minh...
Thời gian dừng lại...
Phóng viên Hà Tả xuất hiện bên cạnh Pháo Thiên Minh: Lúc đó, cách cổ họng hắn ta chỉ còn 0,0001 cm. Nhưng 0,0000001 giây sau, chủ nhân thanh kiếm hoàn toàn ngây ngốc, bởi sẽ có chuyện rất kinh tởm xảy ra.
Thời gian tiếp tục, đây là chuyện xảy ra trong 0,0000001 giây...
Hai luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt Pháo Thiên Minh, toàn bộ võ công của hắn biến mất, cấp độ về 0, trên người có thêm một sợi xích sắt: "Thanh Mai Chử Trà, tội cướp bóc, tuyên bố bắt giữ."
Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành đánh thẳng vào cổ họng Pháo Thiên Minh, sóng xanh dâng trào, Diệp Cô Thành đang kinh ngạc tột độ, một sợi xích sắt quấn lên người: "Ý đồ ám sát khâm phạm triều đình, phạm tội diệt khẩu, tuyên bố bắt giữ." Lúc này hai công sai mới hoàn toàn xuất hiện trước mặt hai người.
Diệp Cô Thành tức giận nói: "Ta là Diệp Cô Thành."
Công sai bên trái nói: "Diệp Cô Thành? Hồng Thất Công còn phải ngoan ngoãn chịu bắt, huống chi là ngươi."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Hồng Thất Công rất nổi tiếng mà, sao các ngươi cũng bắt ông ấy?"
Công sai bên phải nói: "Ai bảo hắn ta cứ chạy vào hoàng cung điện ăn trộm."
Công sai bên trái nói tiếp: "Tất cả trộm cướp đều bị chúng ta bắt giam, chúng ta chính là Hắc Bạch Song Sát trong truyền thuyết, ta là Hắc sát."
Công sai bên phải nói tiếp: "Ta là Bạch Sát, khẩu hiệu của chúng ta là: Chấp pháp tất phải nghiêm."
Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Hắc ngốc Bạch Ngốc."
"Xúc phạm công sai, tội tăng một bậc, các ngươi tưởng chúng ta tuỳ tiện đặt tên sao, chính là để các ngươi dễ dàng chửi rủa, chúng ta có thể phán tội gấp đôi! Đi thôi!" Một luồng sáng trắng biến mất ở Hồ Châu. Cô gái ngơ ngác hỏi: "Vậy ngươi có cần tiền nữa không?"
Công đường...
Một gã mập mạp trên công đường nói: "Ta là Địch Nhân Kiệt, dưới đường là ai?"
"Người chơi Thanh Mai Chử Trà."
Địch Nhân Kiệt tức giận: "Không trả lời là khinh thường công đường, trước hết phải đánh 20 gậy trừng trị."
"Thành chủ Bạch Vân thành, Diệp Cô Thành." Diệp Cô Thành buồn bực trả lời.
Pháo Thiên Minh chạy vào Hồ Châu, tuy Diệp Cô Thành bị cản chân nhưng vẫn đuổi theo không bỏ, cách có 140 mét. Một tin nhắn "Giúp ta báo thù" được gửi tới. Pháo Thiên Minh luống cuống trả lời: "Tưởng ta ngu chắc?"
Pháo Thiên Minh đã tới trạm dịch, quay lại nhìn Diệp Cô Thành một cái đầy mưu mô, rồi nói với người lái xe: "Đi Nhạn Môn Quan." Không ngờ người lái xe vươn tay ngăn lại: "Tiền xe không đủ."
Pháo Thiên Minh sờ túi, chỉ có mười mấy đồng tiền đồng, bấy giờ mới nhớ ra toàn bộ tài sản là 50 lượng bạc của mình đã bị Lục Tiểu Phượng lấy làm tiền bo, những đồng tiền đồng này cũng là kiếm được từ việc giết nhện. Pháo Thiên Minh lấy hết tiền ra cầu xin: "Ông chủ ơi! Cứu mạng người hơn xây tháp bảy tầng, ông chủ cứ đưa ta đi vài bước rồi thả ta xuống cũng được mà."
Người lái xe nói: "Không thể như vậy được, khách hàng là Thượng đế, nhất định phải chở tới nơi cần đến."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy tới nơi rồi tôi trả tiền sau được không?" Quân địch cách 50 mét.
Người lái xe nói: "Không có tiền, đừng nói là Thượng đế, ngay cả Đức Mẹ Maria cũng không được."
Mồ hôi Pháo Thiên Minh tuôn như thác, vội nghĩ cách xin tiền một cô gái vừa xuống xe: "Tỷ tỷ ơi, cho mượn hai lượng bạc trước đi, tôi cam đoan trả lại 20 lượng." Quân địch cách 40 mét.
May thay, Pháo Thiên Minh gặp được một cô gái rất tốt bụng. Cô nàng lo lắng hỏi: "Không có tiền trả xe phải không?" Quân địch cách 30 mét...
Vậy cuối cùng ra sao? Xin mời hạ hồi phân giải.
(Chú thích của dịch giả: Mấy lời nói huơu nói vượn trong truyện là của tác giả hết, trừ cái chú thích này ra, còn lại người dịch không thêm câu nào của mình)
Pháo Thiên Minh vội nói: "Đúng vậy!"
Cô gái gật đầu: "Hai lượng bạc thì khỏi trả." Nói rồi bắt đầu lục túi. Quân địch cách 20 mét.
Cô gái cầm tiền trên tay, bị tiếng thét phía sau làm giật mình quay lại. Cô nàng cũng kêu lên: "Trời ơi, đẹp trai quá! Nam tính ghê!"
Pháo Thiên Minh khóc lóc: "Cho ta tiền mau, ta đang vội cưới vợ cơ!" Hắn gấp đến độ nói năng lộn xộn. Quân địch cách 10 mét.
Cô gái giật mình "À" một tiếng, nhưng Pháo Thiên Minh thấy chờ cô giao dịch xong thì không kịp nữa, bèn giật lấy bạc trên tay cô. Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: "Nhật viên chi nhật, hồ châu chi thành, nhất kiếm nam lai, thiên ngoại phi tiên." Một luồng kiếm quangkhông gì địch nổi, mang theo Diệp Cô Thành ào cuốn tới, nhanh chóng như sao băng, uyển chuyển như tiên trên trời. Có câu Tây Môn bất xuất, thùy dữ tranh phong.
Do "Thiên Ngoại Phi Tiên" quét ngang ở góc 30 độ, ba người chơi đứng giữa đường bay thẳng lên trời. Đúng lúc mũi kiếm sắc bén nhất sắp đâm xuyên cổ họng Pháo Thiên Minh...
Thời gian dừng lại...
Phóng viên Hà Tả xuất hiện bên cạnh Pháo Thiên Minh: Lúc đó, cách cổ họng hắn ta chỉ còn 0,0001 cm. Nhưng 0,0000001 giây sau, chủ nhân thanh kiếm hoàn toàn ngây ngốc, bởi sẽ có chuyện rất kinh tởm xảy ra.
Thời gian tiếp tục, đây là chuyện xảy ra trong 0,0000001 giây...
Hai luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt Pháo Thiên Minh, toàn bộ võ công của hắn biến mất, cấp độ về 0, trên người có thêm một sợi xích sắt: "Thanh Mai Chử Trà, tội cướp bóc, tuyên bố bắt giữ."
Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành đánh thẳng vào cổ họng Pháo Thiên Minh, sóng xanh dâng trào, Diệp Cô Thành đang kinh ngạc tột độ, một sợi xích sắt quấn lên người: "Ý đồ ám sát khâm phạm triều đình, phạm tội diệt khẩu, tuyên bố bắt giữ." Lúc này hai công sai mới hoàn toàn xuất hiện trước mặt hai người.
Diệp Cô Thành tức giận nói: "Ta là Diệp Cô Thành."
Công sai bên trái nói: "Diệp Cô Thành? Hồng Thất Công còn phải ngoan ngoãn chịu bắt, huống chi là ngươi."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Hồng Thất Công rất nổi tiếng mà, sao các ngươi cũng bắt ông ấy?"
Công sai bên phải nói: "Ai bảo hắn ta cứ chạy vào hoàng cung điện ăn trộm."
Công sai bên trái nói tiếp: "Tất cả trộm cướp đều bị chúng ta bắt giam, chúng ta chính là Hắc Bạch Song Sát trong truyền thuyết, ta là Hắc sát."
Công sai bên phải nói tiếp: "Ta là Bạch Sát, khẩu hiệu của chúng ta là: Chấp pháp tất phải nghiêm."
Pháo Thiên Minh lẩm bẩm: "Hắc ngốc Bạch Ngốc."
"Xúc phạm công sai, tội tăng một bậc, các ngươi tưởng chúng ta tuỳ tiện đặt tên sao, chính là để các ngươi dễ dàng chửi rủa, chúng ta có thể phán tội gấp đôi! Đi thôi!" Một luồng sáng trắng biến mất ở Hồ Châu. Cô gái ngơ ngác hỏi: "Vậy ngươi có cần tiền nữa không?"
Công đường...
Một gã mập mạp trên công đường nói: "Ta là Địch Nhân Kiệt, dưới đường là ai?"
"Người chơi Thanh Mai Chử Trà."
Địch Nhân Kiệt tức giận: "Không trả lời là khinh thường công đường, trước hết phải đánh 20 gậy trừng trị."
"Thành chủ Bạch Vân thành, Diệp Cô Thành." Diệp Cô Thành buồn bực trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.