[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần
Chương 20: Bước ra
Mộ Hoa Nhan
07/08/2021
Đây là bộ kịch đầu tiên cậu phối với Lâm Uyên, lúc chọn CV còn gặp phải sóng gió. Tuy cậu khép kín bản thân, nhưng không có nghĩa là cậu không hiểu chuyện. Cậu biết vì cậu là vai chính nên rất nhiều fan Phi Bạch không thích cậu chỉ đợi dự cáo ra lò là sẽ lao đến cắn xé. Tuy vậy Lạc An không chút sợ hãi, vì cậu tự tin vào bản thân, nhưng trước khi có kết quả thì vẫn hơi lo âu mà thôi.
Lạc An nhấp ngụm nước, nhìn thời gian ở góc trái bên dưới màn hình, 18:35, còn chưa đến một tiếng rưỡi nữa là sẽ post kịch.
Tiểu Bố kêu au áu trong nhóm chat, nói tin tức này quá đột ngột, caption của cô còn chưa viết xong, nhưung trước tám giờ chắc chắn sẽ hoàn thành.
Dường như bị đoán trúng tâm trạng, đúng lúc này Lạc An nhận được tin nhắn của Trịnh Thư Nam.
Lâm Uyên: Đừng lo lắng, em rất xuất sắc.
An Nhiên: Cảm ơn anh, Thư Nam.
Mọi cố gắng của cậu đều chỉ vì có thể gần anh thêm chút nữa.
Thời gian trôi từng phút từng giây, sắp sửa cũng đến tám giờ, lòng bàn tay Lạc An bắt đầu chảy mồ hôi.
Đường Long Phi rất hiếu kỳ, Lạc An duy trì tư thế này gần nửa tiếng rồi, người không mỏi sao. Cậu chàng có tâm đạp lên cầu thang, vươn tay đẩy Lạc An, không ngờ thành doạ Lac An nhảy dựng lên.
“Ê, cậu làm sao đấy?” Đường Long Phi cũng bị doạ gần chết, tò mò hỏi cậu.
Bấy giờ Lạc An mới phát hiện cổ họng của cậu khô quá rồi, cậu khụ một tiếng rồi nói: “Còn năm phút nữa là kịch truyền thành tớ phối trước đây sẽ ra mắt, tớ đang chờ giật sopha.” Nói xong lại quay đầu nhìn chằm chằm màn hình.
“Ồ, trước đây cậu cũng ra kịch mà có thấy cậu tích cực vậy đâu?”
“Lần này không giống.” Còn bốn phút, Lạc An không dám quay đầu lại luôn.
Đường Long Phi thấy cậu như thế này rất ngộ, cười trêu cậu: “Mạng trường mình chậm như sên, cậu có giành nổi không, lỡ như cúp điện thì …. Phắc, cúp thật nè.” Đường Long Phi còn chưa dứt lời, đèn trong phòng bụp một phát tối om.
“A a a a a Đường Long Phi, tớ giết cậu!” Lần đầu tiên trên đời thấy Lạc An xù hết lông lên.
Ngoài cửa phòng bắt đầu có người thò ra hỏi xảy ra chuyện gì, Lạc An khoác áo ngủ vịt vàng, mắt tròn xoe lao ra ngoài hỏi cho rõ.
Dày vò mọt lúc mới biết, thì ra phòng 301 có một bạn nam đón sinh nhật, họ lén dùng bếp điện, vô tình nhấn nấc cao quá, nên bị nhảy áp mất rồi.
Lạc An ngó thời gian, đã tám giờ năm, cậu mất sopha rồi QAQ
Cũng may mạng và nguồn điện không cùng dây, Lạc An bất mãn nói với Trịnh Thư Nam.
Trịnh Thư Nam nhanh chóng trả lời cậu: “Còn chưa có điện à?”
“Vâng.” Lạc An chán nản, “Ai cướp được sopha rồi?”
“Anh.” Giọng nói còn vương ý cười.
“Em cũng đoán là anh.”
“Nhưng sopha lần này không giống.”
Quả nhiên Lạc An bị dắt theo: “Sao lại không giống?”
“Anh mang theo em cùng ngồi.”
Lúc Trịnh Thư Nam dịu dàng cười nói, như băng đá cứng nhất cũng phải tan chảy. Lạc An bị anh mê hoặc đến mất phương hướng, mất một lúc mới hiểu ý anh nói.
Cậu có một cảm giác vô cùng ngọt ngào, cong khoé miệng khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam nói, “Tuy nhiên, em cần tự giải quyết hậu quả, em có hiểu không?”
Lạc An ngẩn ra: “Em không hiểu……”
“Tiểu An, tuy anh có thể bảo vệ em khỏi một số thứ, nhưng có những chuyện vẫn cần em tự mình giải quyết. Em ngoài mềm nhưng bên trong mạnh mẽ, tuy từ trước đến nay không thể hiện ra, cứ luôn co lại. Tiểu An, anh hi vọng em có thể tự bước ra.”
Nghe Trịnh Thư Nam giải thích một lần là Lạc An hiểu rõ.
Lâm Uyên là đại thần vào giới đã bảy năm, CV cấp thần thánh siêu hot, nhất cử nhất động đều sẽ dẫn đến một trận càn quét đẫm máu của fan, lần này dẫn cậu cùng ngồi sopha, là muốn để cậu đối mặt xử lý sự chất vấn của mọi người.
Cậu đã tự khép kín bản thân mình quá lâu, có phải nên bước ra rồi không?
Đúng vào lúc này, điện thoai kêu “tinh” khe khẽ, có điện rồi.
Cúp máy, Lạc An mở máy tính, nhanh chóng lên diễn đàn, quả nhiên post kịch của bọn họ đứng đầu tiên, đã có hơn năm trăm trả lời.
“Tác phẩm của An Lạc, phát dự cáo và ED của “Bảo bối” dịu dàng cưng chiều không giới hạn, ấm áp nhất nhất nhất nhất, lao lên thông bá, ngập tràn niềm vui!!”
1L: Mang theo Tiểu An bảo bối cùng ngồi sopha, phối tốt lắm, cố lên. —- Lâm Uyên
2L: Ôm cả tổ kịch ngồi sopha, nhất định là của tôi!!! —- Sách Gia
………
10L: Không phải là của tôi (__)ノ|Phắc….. Nam thần anh đủ rùi nha! Mang theo Tiểu An bảo bối ngồi sopha là cái lông gì vợi, thế lực tà ác đã xuất hiện ~ —- Sách Gia
Bên dưới là một loạt giành ghế, cướp chỗ xếp hàng loạn hết cả lên, dần dần mới có người bắt đầu nghi ngờ cái sopha.
Một bộ phận là nhóm fan lí trí của Lâm Uyên, đầu tiên bọn họ hoài nghi nam thần của mình lần đầu tiên ôm CP trong kịch đi ngồi sopha, sau đó cũng hú hét theo người trong nhóm kịch. Bọn họ là fan chân chính của Lâm Uyên, Lâm Uyên làm cái gì, bọn họ cũng sẽ ủng hộ hết mình.
Phần còn lại là người qua đường không biết chân tướng sự việc, ngôn từ của bọn họ không thân thiện cho lắm: Tôi không nhìn nhầm đấy chứ ╮(╯_╰)╭ nam thần được công nhận trong giới cũng vì kịch mà giả vờ kìa~ theo lý thuyết, kịch này đã ăn theo danh tiếng của Lạc đại rồi, còn có Lâm Uyên đảm bảo, không cần phải thế chứ, hay là có gì mà tôi không biết ( ̄▽ ̄”)
Còn có một số là anti đội lốt người qua đường: Yo yo yo~ Có người nào đó giỏi ghê, không ngờ có thể khiến đại thần mang theo ngồi sopha, giỏi quá, truyền lại ít kinh nghiệm đê.
Tóm lại, kéo hết ba trăm trả lời loạn cào cào lên như vậy mới có người nhận xét tử tế về kịch: A a a a a a, nghe hay không luôn, nam thần vẫn luôn khiến tai tui muốn mang thai, mà Tiểu An bảo bối cũng giỏi đó~ phối rất hay, tình cảm cũng đúng mực~ Nam thần, anh muốn có CP rùi hở be, An bảo bối rất mền, có thể ăn luôn đấy ha ha ha~
Có khen thì cũng có chê, chê Lạc An phối âm kém chất lượng, không ngờ cậu còn có mặt mũi mà ngồi trong tổ kịch vân vân…
Quanh đi quẩn lại, lời khen vẫn nhiều hơn.
Lần đầu tiên Lạc An gặp nhiều câu hỏi chất vấn như vậy, quả thực vẫn hơi khó chịu, nhưng điều này không thể đánh bại cậu, vì sự chất vấn của những người này cách cậu một cái dây mạng, nên cậu thấy tốt hơn nhiều. Nếu ra ngoài đời thật, cậu không biết bản thân có chịu nổi không. Nghĩ vậy khiến cậu toát hết mồ hôi lạnh, dù gì cũng phải cảm ơn Trịnh Thư Nam đã ép cậu bước ra. Cậu ngẫm nghĩ một lúc mới nghiêm túc viết câu trả lời thứ 788: Cảm ơn sự khẳng định và góp ý của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng phối kịch thật tốt, không cô phụ sự quan tâm của mọi người, cũng cảm ơn nam thần đã mang em cùng ngồi sopha, vừa rồi mất điện nên không kịp giật sopha, buồn quá╭(╯^╰)╮còn đối với việc nói tôi hám fame nam thần thì ……. Moah moah nam thần, em là fan cuồng của anh _(:3)∠)_ED hay khóc luôn, mọi người nghe đi.
Câu trả lời vừa kiêu ngạo vừa rộng lượng của Lạc An khiến một nhóm người qua đường chuyển thành fan, antifan thì chuyển người qua đường ngay tức thì, nhưng vẫn có người sẽ ghét cậu. Lạc An cũng chịu, dù sao nam thần cũng có antìan nữa là, cứ coi như họ yêu quá hoá anti đi.
Sau đó Lâm Uyên cũng trả lời bên dưới: Chào em, fan cuồng của anh.
Câu nói này dẫn đến một hồi sóng gió mới lớn hơn, bị chụp lại làm kẹo cho fan CP, chỉ chờ ngày nào đó CP xuất hiện là sẽ phát.
Tâm trạng của Lạc An đã ổn định dần, mặt đầy ý cười đọc tin nhắn QQ Trịnh Thư Nam gửi cho cậu: Tốt lắm.
Lạc An gửi lại một mặt cười.
Lúc sau cậu mới phát hiện, trong quá trình này, cậu buồn bã có, lo lắng có nhưng chỉ không hề sợ hãi và hoảng loạn. Nói chính xác hơn, mấy năm nay viết văn, mấy năm nay đuổi theo giọng nói của nam thần, cậu cũng coi là đã gặp qua sự đời, dần dần cậu đã trưởng thành hơn, chỉ à cậu không phát hiện ra, vẫn cứ khép kín bản thân.
Lạc An ngẫm lại, về sau có lẽ cậu nên bước ra, chuyện lúc nhỏ đã trôi qua rất lâu rồi, câu không nên vì chuyệnn này mà sợ hãi cả thế giới.
Cậu lên weibo chia sẻ post mới của Lâm Uyên, việc này Lạc An làm rất tự nhiên, dự cáo mà cậu phối thật sự khá tốt, ED mà cậu hát cũng rất hay, nên theo cơ hội này, weibo của Lạc An lại tăng thêm một nhóm fan, bắt đầu phát triển theo hướng hơi nổi tiếng.
Trong nhóm chat của tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị:Yeah, dự cáo post quá chuẩn, nhưng nam thần à, anh đang show ân ái đấy à.
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Cô đoán xem.
Sách Gia – Chuẩn bị: Trái tim của mị, tâm tư của nam thần đừng có cố đoán, đừng cố đoán.
Tiểu Bố – Tuyên truyền: Má ôi, cuối cùng cũng coi như đã vào đúng đường ròi, nam thần hôm nay anh mang đến nhiều kích thích quá, nhưng An bảo bối cũng rất giỏi, trước cứ tưởng tiểu nhược thụ, không ngời siêu quá siêu, moah moah, An bảo bối, tui cũng là fan cuồng của cậu.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Chào bạn, fan cuồng của tui.
Cola Chanh – Hâụ kỳ: Ha ha ha Tiểu An bảo bối, cậu to gan hơn rồi ha, quả nhiên ở cùng với nam thần sẽ phải thay đổi mà (﹁”﹁)
Sách Gia – Chuẩn bị: Hưa hưa, mọi người yên lặng nào, nhân dịp dự cáo đang hotm chúng ta bắt đầu kỳ một luôn chứ hả~ nam thần, An bảo bối, gần đây hai người có thời gian không, tui và Đao Ngư sẽ sắp xếp thời gian phối kịch.
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Gần đây tôi hơi bận, nhưng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Có đấy.
Trong nhóm lặng đi một lúc, mãi Cháo Bát Bảo mới thét lên: Ôi~ Nhắn cùng lúc kìa~
Lạc An không nói tiếp chủ đề này, mang gương mặt đỏ hồng nói lời chúc ngủ ngon với mấy cô gái xong đi tẩy rửa. Đường Long Phi đã rúc trong chăn nhòm cậu, phát hiện tâm trạng của cậu rất tốt mới thở nhẹ ra, tiếp tục chat chit với anh trai yêu dấu.
Ngày thứ hai sau khi dự cáo của bộ kịch “Bảo bối” được ra lò, có một người siêu nổi tiếng trong giới võng phối tìm đến Trịnh Thư Nam, muốn mời anh và Lạc An cùng phối âm cho lễ chúc mừng của diễn đàn, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân. Vì từ lúc Lâm Uyên gia nhập giới đến nay chưa từng có CP, cũng chưa từng bán hủ với ai, nên mọi người thường không dám lấy chuyện này ra đùa. Cái vị siêu nổi tiếng kia ngồi đọc trộm một lúc thấy An Nhiên rất có tiềm năng, mà dường như Lâm Uyên cũng có gì đó hơi khác với An Nhiên nên nếu mời bọn họ phối kịch chắc sẽ không bị từ chối.
Trịnh Thư Nam cân nhắc xong, nhận lời, vị siêu nổi tiếng kia lập tức gửi kịch bản đến.
Anh xem qua, là một câu chuyện về công ôn như, thụ tiểu bạch, không nhiều, nhưng cực kỳ ấm áp, đọc xong cũng thấy ấm lòng.
Trịnh Thư Nam cười, cái này thật sự rất hợp với bọn họ.
Lúc Lạc An nghe Trịnh Thư Nam nói về chuyện này còn không dám tin, xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng mới reo hò, cậu thực sự không phải vì có thể phối kịch cho lễ chúc mừng gì đó mà vui sướng, mà là vì có thể phối thêm vài bộ kịch với Trịnh Thư Nam. Như vậy đợi sau khi bọn họ rời giới còn có thứ gì đó làm hồi ức.
“Ừ, em còn muốn cái gì nữa không?” Trịnh Thư Nam hỏi cậu.
“……..Còn muốn phối thêm một bộ kịch với anh.” Lạc An cười thầm, còn muốn mãi mãi bên cạnh nhau, nhưng phải từ từ.
“Ừ, chỉ cần em muốn.”
Vì câu nói này, trái tim nhỏ bé của Lạc An nhảy nhót hồi lâu.
Lạc An nhấp ngụm nước, nhìn thời gian ở góc trái bên dưới màn hình, 18:35, còn chưa đến một tiếng rưỡi nữa là sẽ post kịch.
Tiểu Bố kêu au áu trong nhóm chat, nói tin tức này quá đột ngột, caption của cô còn chưa viết xong, nhưung trước tám giờ chắc chắn sẽ hoàn thành.
Dường như bị đoán trúng tâm trạng, đúng lúc này Lạc An nhận được tin nhắn của Trịnh Thư Nam.
Lâm Uyên: Đừng lo lắng, em rất xuất sắc.
An Nhiên: Cảm ơn anh, Thư Nam.
Mọi cố gắng của cậu đều chỉ vì có thể gần anh thêm chút nữa.
Thời gian trôi từng phút từng giây, sắp sửa cũng đến tám giờ, lòng bàn tay Lạc An bắt đầu chảy mồ hôi.
Đường Long Phi rất hiếu kỳ, Lạc An duy trì tư thế này gần nửa tiếng rồi, người không mỏi sao. Cậu chàng có tâm đạp lên cầu thang, vươn tay đẩy Lạc An, không ngờ thành doạ Lac An nhảy dựng lên.
“Ê, cậu làm sao đấy?” Đường Long Phi cũng bị doạ gần chết, tò mò hỏi cậu.
Bấy giờ Lạc An mới phát hiện cổ họng của cậu khô quá rồi, cậu khụ một tiếng rồi nói: “Còn năm phút nữa là kịch truyền thành tớ phối trước đây sẽ ra mắt, tớ đang chờ giật sopha.” Nói xong lại quay đầu nhìn chằm chằm màn hình.
“Ồ, trước đây cậu cũng ra kịch mà có thấy cậu tích cực vậy đâu?”
“Lần này không giống.” Còn bốn phút, Lạc An không dám quay đầu lại luôn.
Đường Long Phi thấy cậu như thế này rất ngộ, cười trêu cậu: “Mạng trường mình chậm như sên, cậu có giành nổi không, lỡ như cúp điện thì …. Phắc, cúp thật nè.” Đường Long Phi còn chưa dứt lời, đèn trong phòng bụp một phát tối om.
“A a a a a Đường Long Phi, tớ giết cậu!” Lần đầu tiên trên đời thấy Lạc An xù hết lông lên.
Ngoài cửa phòng bắt đầu có người thò ra hỏi xảy ra chuyện gì, Lạc An khoác áo ngủ vịt vàng, mắt tròn xoe lao ra ngoài hỏi cho rõ.
Dày vò mọt lúc mới biết, thì ra phòng 301 có một bạn nam đón sinh nhật, họ lén dùng bếp điện, vô tình nhấn nấc cao quá, nên bị nhảy áp mất rồi.
Lạc An ngó thời gian, đã tám giờ năm, cậu mất sopha rồi QAQ
Cũng may mạng và nguồn điện không cùng dây, Lạc An bất mãn nói với Trịnh Thư Nam.
Trịnh Thư Nam nhanh chóng trả lời cậu: “Còn chưa có điện à?”
“Vâng.” Lạc An chán nản, “Ai cướp được sopha rồi?”
“Anh.” Giọng nói còn vương ý cười.
“Em cũng đoán là anh.”
“Nhưng sopha lần này không giống.”
Quả nhiên Lạc An bị dắt theo: “Sao lại không giống?”
“Anh mang theo em cùng ngồi.”
Lúc Trịnh Thư Nam dịu dàng cười nói, như băng đá cứng nhất cũng phải tan chảy. Lạc An bị anh mê hoặc đến mất phương hướng, mất một lúc mới hiểu ý anh nói.
Cậu có một cảm giác vô cùng ngọt ngào, cong khoé miệng khẽ cười: “Cảm ơn.”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam nói, “Tuy nhiên, em cần tự giải quyết hậu quả, em có hiểu không?”
Lạc An ngẩn ra: “Em không hiểu……”
“Tiểu An, tuy anh có thể bảo vệ em khỏi một số thứ, nhưng có những chuyện vẫn cần em tự mình giải quyết. Em ngoài mềm nhưng bên trong mạnh mẽ, tuy từ trước đến nay không thể hiện ra, cứ luôn co lại. Tiểu An, anh hi vọng em có thể tự bước ra.”
Nghe Trịnh Thư Nam giải thích một lần là Lạc An hiểu rõ.
Lâm Uyên là đại thần vào giới đã bảy năm, CV cấp thần thánh siêu hot, nhất cử nhất động đều sẽ dẫn đến một trận càn quét đẫm máu của fan, lần này dẫn cậu cùng ngồi sopha, là muốn để cậu đối mặt xử lý sự chất vấn của mọi người.
Cậu đã tự khép kín bản thân mình quá lâu, có phải nên bước ra rồi không?
Đúng vào lúc này, điện thoai kêu “tinh” khe khẽ, có điện rồi.
Cúp máy, Lạc An mở máy tính, nhanh chóng lên diễn đàn, quả nhiên post kịch của bọn họ đứng đầu tiên, đã có hơn năm trăm trả lời.
“Tác phẩm của An Lạc, phát dự cáo và ED của “Bảo bối” dịu dàng cưng chiều không giới hạn, ấm áp nhất nhất nhất nhất, lao lên thông bá, ngập tràn niềm vui!!”
1L: Mang theo Tiểu An bảo bối cùng ngồi sopha, phối tốt lắm, cố lên. —- Lâm Uyên
2L: Ôm cả tổ kịch ngồi sopha, nhất định là của tôi!!! —- Sách Gia
………
10L: Không phải là của tôi (__)ノ|Phắc….. Nam thần anh đủ rùi nha! Mang theo Tiểu An bảo bối ngồi sopha là cái lông gì vợi, thế lực tà ác đã xuất hiện ~ —- Sách Gia
Bên dưới là một loạt giành ghế, cướp chỗ xếp hàng loạn hết cả lên, dần dần mới có người bắt đầu nghi ngờ cái sopha.
Một bộ phận là nhóm fan lí trí của Lâm Uyên, đầu tiên bọn họ hoài nghi nam thần của mình lần đầu tiên ôm CP trong kịch đi ngồi sopha, sau đó cũng hú hét theo người trong nhóm kịch. Bọn họ là fan chân chính của Lâm Uyên, Lâm Uyên làm cái gì, bọn họ cũng sẽ ủng hộ hết mình.
Phần còn lại là người qua đường không biết chân tướng sự việc, ngôn từ của bọn họ không thân thiện cho lắm: Tôi không nhìn nhầm đấy chứ ╮(╯_╰)╭ nam thần được công nhận trong giới cũng vì kịch mà giả vờ kìa~ theo lý thuyết, kịch này đã ăn theo danh tiếng của Lạc đại rồi, còn có Lâm Uyên đảm bảo, không cần phải thế chứ, hay là có gì mà tôi không biết ( ̄▽ ̄”)
Còn có một số là anti đội lốt người qua đường: Yo yo yo~ Có người nào đó giỏi ghê, không ngờ có thể khiến đại thần mang theo ngồi sopha, giỏi quá, truyền lại ít kinh nghiệm đê.
Tóm lại, kéo hết ba trăm trả lời loạn cào cào lên như vậy mới có người nhận xét tử tế về kịch: A a a a a a, nghe hay không luôn, nam thần vẫn luôn khiến tai tui muốn mang thai, mà Tiểu An bảo bối cũng giỏi đó~ phối rất hay, tình cảm cũng đúng mực~ Nam thần, anh muốn có CP rùi hở be, An bảo bối rất mền, có thể ăn luôn đấy ha ha ha~
Có khen thì cũng có chê, chê Lạc An phối âm kém chất lượng, không ngờ cậu còn có mặt mũi mà ngồi trong tổ kịch vân vân…
Quanh đi quẩn lại, lời khen vẫn nhiều hơn.
Lần đầu tiên Lạc An gặp nhiều câu hỏi chất vấn như vậy, quả thực vẫn hơi khó chịu, nhưng điều này không thể đánh bại cậu, vì sự chất vấn của những người này cách cậu một cái dây mạng, nên cậu thấy tốt hơn nhiều. Nếu ra ngoài đời thật, cậu không biết bản thân có chịu nổi không. Nghĩ vậy khiến cậu toát hết mồ hôi lạnh, dù gì cũng phải cảm ơn Trịnh Thư Nam đã ép cậu bước ra. Cậu ngẫm nghĩ một lúc mới nghiêm túc viết câu trả lời thứ 788: Cảm ơn sự khẳng định và góp ý của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng phối kịch thật tốt, không cô phụ sự quan tâm của mọi người, cũng cảm ơn nam thần đã mang em cùng ngồi sopha, vừa rồi mất điện nên không kịp giật sopha, buồn quá╭(╯^╰)╮còn đối với việc nói tôi hám fame nam thần thì ……. Moah moah nam thần, em là fan cuồng của anh _(:3)∠)_ED hay khóc luôn, mọi người nghe đi.
Câu trả lời vừa kiêu ngạo vừa rộng lượng của Lạc An khiến một nhóm người qua đường chuyển thành fan, antifan thì chuyển người qua đường ngay tức thì, nhưng vẫn có người sẽ ghét cậu. Lạc An cũng chịu, dù sao nam thần cũng có antìan nữa là, cứ coi như họ yêu quá hoá anti đi.
Sau đó Lâm Uyên cũng trả lời bên dưới: Chào em, fan cuồng của anh.
Câu nói này dẫn đến một hồi sóng gió mới lớn hơn, bị chụp lại làm kẹo cho fan CP, chỉ chờ ngày nào đó CP xuất hiện là sẽ phát.
Tâm trạng của Lạc An đã ổn định dần, mặt đầy ý cười đọc tin nhắn QQ Trịnh Thư Nam gửi cho cậu: Tốt lắm.
Lạc An gửi lại một mặt cười.
Lúc sau cậu mới phát hiện, trong quá trình này, cậu buồn bã có, lo lắng có nhưng chỉ không hề sợ hãi và hoảng loạn. Nói chính xác hơn, mấy năm nay viết văn, mấy năm nay đuổi theo giọng nói của nam thần, cậu cũng coi là đã gặp qua sự đời, dần dần cậu đã trưởng thành hơn, chỉ à cậu không phát hiện ra, vẫn cứ khép kín bản thân.
Lạc An ngẫm lại, về sau có lẽ cậu nên bước ra, chuyện lúc nhỏ đã trôi qua rất lâu rồi, câu không nên vì chuyệnn này mà sợ hãi cả thế giới.
Cậu lên weibo chia sẻ post mới của Lâm Uyên, việc này Lạc An làm rất tự nhiên, dự cáo mà cậu phối thật sự khá tốt, ED mà cậu hát cũng rất hay, nên theo cơ hội này, weibo của Lạc An lại tăng thêm một nhóm fan, bắt đầu phát triển theo hướng hơi nổi tiếng.
Trong nhóm chat của tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị:Yeah, dự cáo post quá chuẩn, nhưng nam thần à, anh đang show ân ái đấy à.
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Cô đoán xem.
Sách Gia – Chuẩn bị: Trái tim của mị, tâm tư của nam thần đừng có cố đoán, đừng cố đoán.
Tiểu Bố – Tuyên truyền: Má ôi, cuối cùng cũng coi như đã vào đúng đường ròi, nam thần hôm nay anh mang đến nhiều kích thích quá, nhưng An bảo bối cũng rất giỏi, trước cứ tưởng tiểu nhược thụ, không ngời siêu quá siêu, moah moah, An bảo bối, tui cũng là fan cuồng của cậu.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Chào bạn, fan cuồng của tui.
Cola Chanh – Hâụ kỳ: Ha ha ha Tiểu An bảo bối, cậu to gan hơn rồi ha, quả nhiên ở cùng với nam thần sẽ phải thay đổi mà (﹁”﹁)
Sách Gia – Chuẩn bị: Hưa hưa, mọi người yên lặng nào, nhân dịp dự cáo đang hotm chúng ta bắt đầu kỳ một luôn chứ hả~ nam thần, An bảo bối, gần đây hai người có thời gian không, tui và Đao Ngư sẽ sắp xếp thời gian phối kịch.
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Gần đây tôi hơi bận, nhưng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Có đấy.
Trong nhóm lặng đi một lúc, mãi Cháo Bát Bảo mới thét lên: Ôi~ Nhắn cùng lúc kìa~
Lạc An không nói tiếp chủ đề này, mang gương mặt đỏ hồng nói lời chúc ngủ ngon với mấy cô gái xong đi tẩy rửa. Đường Long Phi đã rúc trong chăn nhòm cậu, phát hiện tâm trạng của cậu rất tốt mới thở nhẹ ra, tiếp tục chat chit với anh trai yêu dấu.
Ngày thứ hai sau khi dự cáo của bộ kịch “Bảo bối” được ra lò, có một người siêu nổi tiếng trong giới võng phối tìm đến Trịnh Thư Nam, muốn mời anh và Lạc An cùng phối âm cho lễ chúc mừng của diễn đàn, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân. Vì từ lúc Lâm Uyên gia nhập giới đến nay chưa từng có CP, cũng chưa từng bán hủ với ai, nên mọi người thường không dám lấy chuyện này ra đùa. Cái vị siêu nổi tiếng kia ngồi đọc trộm một lúc thấy An Nhiên rất có tiềm năng, mà dường như Lâm Uyên cũng có gì đó hơi khác với An Nhiên nên nếu mời bọn họ phối kịch chắc sẽ không bị từ chối.
Trịnh Thư Nam cân nhắc xong, nhận lời, vị siêu nổi tiếng kia lập tức gửi kịch bản đến.
Anh xem qua, là một câu chuyện về công ôn như, thụ tiểu bạch, không nhiều, nhưng cực kỳ ấm áp, đọc xong cũng thấy ấm lòng.
Trịnh Thư Nam cười, cái này thật sự rất hợp với bọn họ.
Lúc Lạc An nghe Trịnh Thư Nam nói về chuyện này còn không dám tin, xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng mới reo hò, cậu thực sự không phải vì có thể phối kịch cho lễ chúc mừng gì đó mà vui sướng, mà là vì có thể phối thêm vài bộ kịch với Trịnh Thư Nam. Như vậy đợi sau khi bọn họ rời giới còn có thứ gì đó làm hồi ức.
“Ừ, em còn muốn cái gì nữa không?” Trịnh Thư Nam hỏi cậu.
“……..Còn muốn phối thêm một bộ kịch với anh.” Lạc An cười thầm, còn muốn mãi mãi bên cạnh nhau, nhưng phải từ từ.
“Ừ, chỉ cần em muốn.”
Vì câu nói này, trái tim nhỏ bé của Lạc An nhảy nhót hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.