Chương 17: Bẽ bàng
Vô Danh
29/04/2014
Như nhiều đứa trẻ nông thôn khác, trẻ con nhà nghèo chỉ có vài trò chơi đơn giản, thường bày ra chơi với nhau.
Tiểu Tuyết thuở nhỏ là một cô bé lanh lợi và đáng yêu. Cô cũng rất thích chăm sóc người khác. Tiểu Thụ thì ham chơi hơn, thường trốn nhà đi bắt cá ngoài ruộng, hái trộm trái cây trong nhà hàng xóm. Có vài lần Tiểu Tuyết nhìn thấy. Để “bịt miệng” cô, Tiểu Thụ thường chia cho Tiểu Tuyết một nửa chiến lược phẩm. Cô bé sẽ cười tít mắt nhận lấy, mỉm cười nhìn Tiểu Thụ rồi chạy ù về nhà.
Lớn lên một chút, Tiểu Thụ thường làm cào cào cho Tiểu Tuyết….Con cào cào cuối cùng anh làm, cô vẫn còn giữ, đã ở bên Tiểu Tuyết trong suốt những ngày làm việc ở Kỷ gia.
Bây giờ con cào cào đó đã gần như cũ nát nhưng Tiểu Tuyết lại không thể nhờ Tiểu Thụ làm cho con khác. Bởi, cô không còn là cô gái nhỏ ngày nào của anh nữa. Tiểu Tuyết đã mang thai với người khác, tuy không danh không phận, nhưng đã là người của người ta.
Tiểu Thụ mới từ ruộng về, người vẫn còn dính đầy mồ hôi nhớp nhúa. Đối diện với Tiểu Tuyết bụng to vượt mặt, gương mặt chàng trai tái mét, chân run rẩy, dường như không còn vững trên mặt đất.
-Anh…anh Tiểu Thụ.
-Ờ…
Chỉ một tiếng ngắn gọn như thế rồi cả hai đều im lặng. Chuyện Tiểu Tuyết làm thiếp trong nhà họ Kỷ, Tiểu Thụ có nghe người ta nói. Trong lòng anh cũng rất đau đớn. Nhưng bây giờ đối diện với sự thật, nhìn Tiểu Tuyết gần đó mà cũng xa vô cùng đấy, nỗi đau còn thê thảm hơn gấp ngàn lần:
-Em…em khỏe không?
-Dạ…dạ..khỏe…
-Anh…anh có mớ trứng gà. Em ăn cho khỏe.
Tiểu Tuyết không phải là người thích khóc. Song, hiện tại, ngoài khóc ra, cô thực sự không còn biết làm gì khác cho nhẹ bớt lòng.
-Em…em cảm ơn anh!
Trên người Tiểu Tuyết là lớp áo đơn bạc. Gương mặt cô xanh xao, tiều tụy. Tiểu Thụ cũng không cách nào kiềm nén lòng mình:
-Em…em sinh con xong, có thể…có thể về nhà không?
Người trong nhà Tiểu Thụ thỉnh thoảng cũng nói về chuyện của Tiểu Tuyết. Những người nghèo như họ, có làm thiếp chỉ là để sinh con đẻ cái. Nếu mợ cả sau đó sinh thêm con thì đứa trẻ người làm thiếp cũng chẳng mấy được coi trọng. Mẹ Tiểu Thụ cũng thuộc trường hợp đó. Bà làm thiếp của nhà Lý quản sự, sau khi ông Lý mất, hai mẹ con bà bị đưa ra an trí trong một mảnh vườn nhỏ khô xơ xác. Tiểu Thụ lớn lên như bao đứa trẻ nhà nghèo khác, thỉnh thoảng mới được người họ Lý mang đến cho ít quần áo mới cùng một số tiền trợ cấp ít ỏi, nhắc anh về dòng máu ở Lý gia.
Tiểu Thụ không ngại chuyện Tiểu Tuyết từng làm thiếp. Biết làm sao được, họ đều là những kẻ nghèo.
Tiểu Tuyết ngẩn ra vì những lời ấy. Cô cũng không biết, con đường mình đang đi sẽ còn có những gập ghềnh gì.
-Em…em cũng không biết nữa. Hiện giờ em…
-Cô ấy sẽ cùng tôi lên tỉnh thành -Giọng Hiểu Minh đột ngột vang lên, nhẹ nhàng song khiến hai người đều giật mình. Tiểu Tuyết thảng thốt, còn Tiểu Thụ thì đứng ngẩn người:
-Cậu…cậu là…Cậu không phải là Kỷ thiếu gia ở nhà. Cậu là…cậu là thiếu gia nhỏ ở nhà tổ.
Tiểu Thụ đã có lần lên cửa hàng lớn làm khuân vác. Mọi người thường nói về Kỷ thiếu gia “nhỏ”, người mới hơn 20 nhưng rất giỏi, được lên tỉnh thành học, nghe nói còn được ra nước ngoài. Mấy lần lãnh lương, Tiểu Thụ đều được thiếu gia “nhỏ” đích thân phát lương. Người giàu nhưng ăn nói nhỏ nhẹ, thường hay cười, không có vẻ phách lối, rất đáng nể. Có ai ngờ…
Ông bà Phí mới bước vào phòng cũng bất ngờ không kém. Con gái họ, không phải là thiếp của thiếu gia trên làng Thượng, làm sao mà giờ lại trở thành thiếu gia nhỏ ở nhà tổ thế này.
…Chuyện không dễ giải thích. Mà khi đã giải thích lại làm người ta vừa sợ lại vừa lo lắng. Chuyện của thiếu gia và Tiểu Tuyết khiến hai vợ chồng Phí lão có cảm giác như đang trải qua một giấc mơ có cả cay đắng lẫn ngọt bùi.
-Nhưng con gái nhà chúng tôi…Tiểu Tuyết nó…
-Không sao đâu ạ -Kỷ Hiểu Minh vẫn nhẹ giọng trấn an- Con sẽ đưa Tiểu Tuyết an toàn lên tỉnh thành.
Thật ra anh cũng không lo lắng gì cả. Hiểu Minh hiểu, nhất định ông nội cũng biết anh đang ở đâu. Nhưng ông không đến đây bắt Hiểu Minh và Tiểu Tuyết. Bởi, ông đã có những sự sắp xếp của riêng mình. Vấn đề của Hiểu Minh bây giờ là làm theo những gì mình nghĩ, cố gắng bảo vệ Tiểu Tuyết cùng đứa con.
Ông bà Phí đối với Hiểu Minh vẫn có sự ngần ngại và khoảng cách chủ tớ bao bọc. Họ vốn không tin anh sẽ trọn đời kiếp kiếp với con gái mình. Chỉ là ý của chủ gia thì không dám cãi. Ông Kỷ đành phải thở dài:
-Thiếu…à…cậu…cậu cũng nghỉ sớm đi!
Hai người già rời khỏi nhà kho với tâm trạng nặng trĩu. Hiểu Minh bây giờ mới sực nhớ đến số đồ dùng mình lấy ra từ xe ngựa. Anh đem tấm chăn dày trải lên mớ gối chăn giản dị trong phòng, thái độ vô cùng cẩn thận và chu đáo:
-Thiếu…thiếu gia…
-Đã nói là không nên gọi như vậy nữa- Hiểu Minh thoáng nhíu mày- Em cũng nghỉ một chút đi!
Anh trải chăn mền rất nhanh. Thoáng cái, chiếc chõng tre đã được lót lớp vải mềm, may rất khéo. Đây là vật Hiểu Minh mang theo nhằm mục đích giúp Tiểu Tuyết thoải mái hơn. Bụng cô đã to vượt mặt. Thế mà…
-Sau này…em đừng gặp anh ấy thường xuyên quá!
Nói ra rồi Hiểu Minh mới thấy ngượng ngùng. Anh không thể phủ nhận mình có chút cảm giác khó chịu khi nhìn thấy hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vừa lưu luyến lại vừa đau đớn. Hiểu Minh thấy mình giống như một kẻ tội đồ chia rẽ uyên ương vậy…Người ta nói, tình dang dở là thứ tình không quên được. Không phải anh với Mỹ Anh cũng vậy sao?
Mà…mà mình với Mỹ Anh cũng chẳng thể nói quên là quên được. Sao lại như đang khó chịu, như đang ganh tỵ khi nhìn hoàn cảnh của người ta.
-Tôi…tôi và anh…anh Tiểu Thụ không có gì đâu.
-Không phải là có gì hay không -Hiểu Minh hít một hơi dài, lấy lại vẻ thản nhiên- Nếu đã xác định là không thể thì đừng làm khổ mình, khổ người nữa -Anh ngẩng lên. Ánh mắt sáng quắc khiến Tiểu Tuyết bối rối quay đi.
Hiểu Minh cũng không muốn nói đến vấn đề này nữa. Anh khẽ khàng:
-Em ngủ đi. Ba ngày nữa chúng ta sẽ lên tỉnh thành.
Lớn lên một chút, Tiểu Thụ thường làm cào cào cho Tiểu Tuyết….Con cào cào cuối cùng anh làm, cô vẫn còn giữ, đã ở bên Tiểu Tuyết trong suốt những ngày làm việc ở Kỷ gia.
Bây giờ con cào cào đó đã gần như cũ nát nhưng Tiểu Tuyết lại không thể nhờ Tiểu Thụ làm cho con khác. Bởi, cô không còn là cô gái nhỏ ngày nào của anh nữa. Tiểu Tuyết đã mang thai với người khác, tuy không danh không phận, nhưng đã là người của người ta.
Tiểu Thụ mới từ ruộng về, người vẫn còn dính đầy mồ hôi nhớp nhúa. Đối diện với Tiểu Tuyết bụng to vượt mặt, gương mặt chàng trai tái mét, chân run rẩy, dường như không còn vững trên mặt đất.
-Anh…anh Tiểu Thụ.
-Ờ…
Chỉ một tiếng ngắn gọn như thế rồi cả hai đều im lặng. Chuyện Tiểu Tuyết làm thiếp trong nhà họ Kỷ, Tiểu Thụ có nghe người ta nói. Trong lòng anh cũng rất đau đớn. Nhưng bây giờ đối diện với sự thật, nhìn Tiểu Tuyết gần đó mà cũng xa vô cùng đấy, nỗi đau còn thê thảm hơn gấp ngàn lần:
-Em…em khỏe không?
-Dạ…dạ..khỏe…
-Anh…anh có mớ trứng gà. Em ăn cho khỏe.
Tiểu Tuyết không phải là người thích khóc. Song, hiện tại, ngoài khóc ra, cô thực sự không còn biết làm gì khác cho nhẹ bớt lòng.
-Em…em cảm ơn anh!
Trên người Tiểu Tuyết là lớp áo đơn bạc. Gương mặt cô xanh xao, tiều tụy. Tiểu Thụ cũng không cách nào kiềm nén lòng mình:
-Em…em sinh con xong, có thể…có thể về nhà không?
Người trong nhà Tiểu Thụ thỉnh thoảng cũng nói về chuyện của Tiểu Tuyết. Những người nghèo như họ, có làm thiếp chỉ là để sinh con đẻ cái. Nếu mợ cả sau đó sinh thêm con thì đứa trẻ người làm thiếp cũng chẳng mấy được coi trọng. Mẹ Tiểu Thụ cũng thuộc trường hợp đó. Bà làm thiếp của nhà Lý quản sự, sau khi ông Lý mất, hai mẹ con bà bị đưa ra an trí trong một mảnh vườn nhỏ khô xơ xác. Tiểu Thụ lớn lên như bao đứa trẻ nhà nghèo khác, thỉnh thoảng mới được người họ Lý mang đến cho ít quần áo mới cùng một số tiền trợ cấp ít ỏi, nhắc anh về dòng máu ở Lý gia.
Tiểu Thụ không ngại chuyện Tiểu Tuyết từng làm thiếp. Biết làm sao được, họ đều là những kẻ nghèo.
Tiểu Tuyết ngẩn ra vì những lời ấy. Cô cũng không biết, con đường mình đang đi sẽ còn có những gập ghềnh gì.
-Em…em cũng không biết nữa. Hiện giờ em…
-Cô ấy sẽ cùng tôi lên tỉnh thành -Giọng Hiểu Minh đột ngột vang lên, nhẹ nhàng song khiến hai người đều giật mình. Tiểu Tuyết thảng thốt, còn Tiểu Thụ thì đứng ngẩn người:
-Cậu…cậu là…Cậu không phải là Kỷ thiếu gia ở nhà. Cậu là…cậu là thiếu gia nhỏ ở nhà tổ.
Tiểu Thụ đã có lần lên cửa hàng lớn làm khuân vác. Mọi người thường nói về Kỷ thiếu gia “nhỏ”, người mới hơn 20 nhưng rất giỏi, được lên tỉnh thành học, nghe nói còn được ra nước ngoài. Mấy lần lãnh lương, Tiểu Thụ đều được thiếu gia “nhỏ” đích thân phát lương. Người giàu nhưng ăn nói nhỏ nhẹ, thường hay cười, không có vẻ phách lối, rất đáng nể. Có ai ngờ…
Ông bà Phí mới bước vào phòng cũng bất ngờ không kém. Con gái họ, không phải là thiếp của thiếu gia trên làng Thượng, làm sao mà giờ lại trở thành thiếu gia nhỏ ở nhà tổ thế này.
…Chuyện không dễ giải thích. Mà khi đã giải thích lại làm người ta vừa sợ lại vừa lo lắng. Chuyện của thiếu gia và Tiểu Tuyết khiến hai vợ chồng Phí lão có cảm giác như đang trải qua một giấc mơ có cả cay đắng lẫn ngọt bùi.
-Nhưng con gái nhà chúng tôi…Tiểu Tuyết nó…
-Không sao đâu ạ -Kỷ Hiểu Minh vẫn nhẹ giọng trấn an- Con sẽ đưa Tiểu Tuyết an toàn lên tỉnh thành.
Thật ra anh cũng không lo lắng gì cả. Hiểu Minh hiểu, nhất định ông nội cũng biết anh đang ở đâu. Nhưng ông không đến đây bắt Hiểu Minh và Tiểu Tuyết. Bởi, ông đã có những sự sắp xếp của riêng mình. Vấn đề của Hiểu Minh bây giờ là làm theo những gì mình nghĩ, cố gắng bảo vệ Tiểu Tuyết cùng đứa con.
Ông bà Phí đối với Hiểu Minh vẫn có sự ngần ngại và khoảng cách chủ tớ bao bọc. Họ vốn không tin anh sẽ trọn đời kiếp kiếp với con gái mình. Chỉ là ý của chủ gia thì không dám cãi. Ông Kỷ đành phải thở dài:
-Thiếu…à…cậu…cậu cũng nghỉ sớm đi!
Hai người già rời khỏi nhà kho với tâm trạng nặng trĩu. Hiểu Minh bây giờ mới sực nhớ đến số đồ dùng mình lấy ra từ xe ngựa. Anh đem tấm chăn dày trải lên mớ gối chăn giản dị trong phòng, thái độ vô cùng cẩn thận và chu đáo:
-Thiếu…thiếu gia…
-Đã nói là không nên gọi như vậy nữa- Hiểu Minh thoáng nhíu mày- Em cũng nghỉ một chút đi!
Anh trải chăn mền rất nhanh. Thoáng cái, chiếc chõng tre đã được lót lớp vải mềm, may rất khéo. Đây là vật Hiểu Minh mang theo nhằm mục đích giúp Tiểu Tuyết thoải mái hơn. Bụng cô đã to vượt mặt. Thế mà…
-Sau này…em đừng gặp anh ấy thường xuyên quá!
Nói ra rồi Hiểu Minh mới thấy ngượng ngùng. Anh không thể phủ nhận mình có chút cảm giác khó chịu khi nhìn thấy hai người nhìn nhau bằng ánh mắt vừa lưu luyến lại vừa đau đớn. Hiểu Minh thấy mình giống như một kẻ tội đồ chia rẽ uyên ương vậy…Người ta nói, tình dang dở là thứ tình không quên được. Không phải anh với Mỹ Anh cũng vậy sao?
Mà…mà mình với Mỹ Anh cũng chẳng thể nói quên là quên được. Sao lại như đang khó chịu, như đang ganh tỵ khi nhìn hoàn cảnh của người ta.
-Tôi…tôi và anh…anh Tiểu Thụ không có gì đâu.
-Không phải là có gì hay không -Hiểu Minh hít một hơi dài, lấy lại vẻ thản nhiên- Nếu đã xác định là không thể thì đừng làm khổ mình, khổ người nữa -Anh ngẩng lên. Ánh mắt sáng quắc khiến Tiểu Tuyết bối rối quay đi.
Hiểu Minh cũng không muốn nói đến vấn đề này nữa. Anh khẽ khàng:
-Em ngủ đi. Ba ngày nữa chúng ta sẽ lên tỉnh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.