Chương 21: Biến cố
Vô Danh
23/06/2014
Chuyện bà Ngô bị mất sữa sau khi sinh con, cả làng đều biết. Tuy nhiên làng hiện giờ không có ai là phụ nữ mới sinh ngoài Tiểu Tuyết. Có lẽ vì lẽ đó, buổi chiều, trưởng làng đã tới tận nhà nói chuyện, bảo Hiểu Minh từ nay để Tiểu Tuyết làm vú nuôi em bé, buổi tối sẽ về nhà.
Hiểu Minh khựng lại…Chuyện Tiểu Tuyết vắt sữa cho con trai trưởng làng, anh cảm thấy tốt cho cô nên đồng ý. Hiện tại tiếp xúc hàng ngày với một em bé sinh cùng năm cùng tháng với con mình, làm sao ngăn được cảm giác đau lòng. Anh sợ…tình trạng của Tiểu Tuyết sẽ càng lúc càng nặng hơn.
Tuy nhiên, thái độ Tiểu Tuyết lại vô cùng kiên quyết. Cô nhận lời ngay, buổi sáng đã đến chỗ bà Ngô làm việc, đến khi Hiểu Minh dạy học xong về đến, cô vẫn chưa có mặt ở nhà.
Đợi đến tối, vẫn không thấy bóng Tiểu Tuyết. Người nhà trưởng làng mang cơm đến, nhắn lời Tiểu Tuyết là cậu chủ nhỏ bị sốt, cô phải ở lại giúp bà Ngô chăm bé, đêm nay sẽ không về.
Qua ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, Tiểu Tuyết vẫn ở bên nhà bà Ngô. Mãi đến chiều buổi thứ ba, cô mới về, lúi húi nấu cơm trong bếp. Chiều nay bà Ngô cùng vú Hà mang cậu chủ nhỏ lên chùa trả lễ, cảm ơn trời Phật đã cho mẹ tròn con vuông.
Hiểu Minh bước vào, Tiểu Tuyết chỉ hơi ngừng lại rồi lại tiếp tục chú tâm vào công việc. Lửa hắt ánh hồng lên gương mặt thanh tú, vài giọt mồ hôi rịn ra trên trán chợt khiến lòng anh xao xuyến mãnh liệt. Một cảm giác, không chỉ là thương cảm….Mấy ngày không thấy Tiểu Tuyết, nhắm mắt lại là anh lại nhớ đến vóc dáng mảnh mai và nụ cười như muốn khóc…Không chỉ là một khoảnh khắc, Tiểu Tuyết đã lặng lẽ chiếm trọn lòng của anh rồi.
-Tiểu Tuyết.
-Anh…anh lên trên đi. Trong bếp nóng lắm…Lát nữa là ăn được thôi….Á!
Tiểu Tuyết chợt kêu lên hoảng hốt. Hiểu Minh bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Vòng tay anh siết chặt, nhốt Tiểu Tuyết vào trong lồng ngực ấm áp của mình.
-Anh…
-Tiểu Tuyết.
Đây là lần đầu Hiểu Minh gọi cô bằng một giọng nói thân thương đến thế. Cô cảm nhận trong đó không chỉ có tình cảm thiết tha mà còn có niềm nhung nhớ, là âm thanh của tình nhân gọi tình nhân?
Không…
Tiểu Tuyết không muốn mình chết chìm trong ảo giác ngọt ngào ấy nữa….Thương…Dù là có thương có nhớ về con người đó nhưng Tiểu Tuyết vẫn hiểu, anh vốn không thuộc về cô:
-Tôi..tôi có hỏi trưởng làng rồi. Nơi này là chỗ của Quốc dân, làng của chúng ta cũng vậy. Anh chỉ cần ra đầu làng đón xe ngựa sẽ đến được ga tàu, mua vé về..
Vòng tay Hiểu Minh siết chặt thêm chút nữa. Anh nhìn cô…Cả người Tiểu Tuyết run rẩy. Nhưng rồi cô vẫn nói, cho dù giọng nghẹn ngào:
-Cô Mỹ Anh rất tốt. Chúc…chúc anh hạnh phúc…Không cần lo cho tôi. Tôi sẽ làm vú em cho cậu chủ. Nếu làm tốt, tôi có thể ở lại đây…Bình an cho đến cuối đời.
Vú Hà cũng từng sống như vậy. Nuôi bà Ngô từ nhỏ đến lớn, lo lắng cho bà ấy mọi chuyện. Không chồng con bên cạnh, cũng đâu có sao. Đâu có sao đâu.
Huống gì…Tiểu Tuyết có một linh cảm vô cùng mãnh liệt. Con trai trưởng làng…nhất định không phải là người xa lạ. Cậu bé rất quyến luyến Tiểu Tuyết. Đôi mắt, cái mũi đã dần nhìn rõ hình dạng. Rất giống Hiểu Minh. Còn cái miệng hay cười mỗi lần cô ôm bé vào lòng nữa…Càng lúc Tiểu Tuyết càng tin vào cảm giác. Cậu bé ấy chắc là con của cô…Là con của cô mà…
Tiểu Tuyết không biết chuyện gì xảy ra trong đêm mình sinh nở. Cô cũng không có bằng chứng nào chứng minh cả. Cảm giác của người mẹ, làm sao có ai tin tưởng? Nhưng, tính ra cũng không có gì quan trọng nữa. Chỉ cần được ở bên con là đủ. Dòng sữa này vẫn được cho con là đủ. Tiếng mẹ ngoài miệng hay trong tâm khảm cũng chẳng khác gì nhau.
-Em quyết định rồi sao?
-Rồi…-Tiểu Tuyết nghèn nghẹn -Anh cứ…cứ đi đi! Tôi…
Cô không nói được nữa…Bờ môi bất ngờ bị bịt kín. Hiểu Minh cũng không phải là một người dày dặn trong tình ái. Với Mỹ Anh cũng mới là những nụ hôn trên má. Lần này với Tiểu Tuyết, xem như là nụ hôn đầu của cả hai người.
Môi, lưỡi vụng về chạm đến nhau. Hiểu Minh làm theo bản năng dẫn dắt…Tiểu Tuyết mềm nhũn trong lòng anh, đôi tay vô thức buông lõng.
Cô không nhớ nhiều về lần đầu tiên với Hiểu Minh cho lắm. Chỉ có cảm giác đau đớn…Lúc đó, cô chỉ muốn dùng hết sức đẩy người đàn ông trên người mình xuống. Sức lực cạn kiệt, Tiểu Tuyết lại mong mọi chuyện mau kết thúc. Còn hiện giờ…
Cả người bừng bừng vì một sức nóng kì lạ. Cảm giác nhồn nhột nữa…Những chiếc nút áo theo bàn tay Hiểu Minh bị tháo tung ra.
Tiểu Tuyết bừng tỉnh…Trước mắt cô là gương mặt quen thuộc của Hiểu Minh. Ánh mắt của anh nồng nàn, ấm áp. Giọng nói tràn đầy từ tính, khẽ thầm thì vào tai cô. Những lời nói khiến Tiểu Tuyết bàng hoàng, tưởng như mình đang trong một cơn mơ:
-Chúng ta sinh một đứa bé khác đi Tiểu Tuyết. Chúng ta sẽ cùng yêu thương, chăm sóc nó. Có được không em?
Sinh một đứa bé khác? Câu nói bên tai của Hiểu Minh làm Tiểu Tuyết như bừng tỉnh. Tại sao đã quyết tâm để thiếu gia trở về với cuộc sống vốn thuộc về anh ấy, bây giờ lại như mê muội?….Chẳng phải đã chọn lựa, đã quyết tâm rồi sao?
Người Hiểu Minh bị xô bật ra. Tiểu Tuyết chồm dậy…Quần áo trên người cô xộc xệch…Tiểu Tuyết luống cuống cài lại những chiếc cúc trong khi nước mắt cứ trào ra.
Hiểu Minh cũng tỉnh táo lại. Nhưng anh không hối hận vì những gì đã làm. Hiểu Minh thực lòng muốn gắn bó cùng Tiểu Tuyết. Việc cô đến nhà trưởng làng làm vú nuôi khiến lòng anh nảy sinh không ít bất an. Hiểu Minh không muốn cô làm điều đó, nhưng anh hoàn toàn không có quyền ngăn cản. Giữa cả hai chỉ là danh nghĩa, đứa con lại là kết quả của một âm mưu.
-Thiếu gia…Đừng mà….Đừng mà…
Tiểu Tuyết không biết làm gì hơn ngoài việc bật khóc. Làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn cô nữa. Tiểu Tuyết sợ mình sẽ lại chết chìm trong nó như lúc nãy. Thiếu gia gắn bó với cô chỉ toàn chịu khổ…Vất vả lắm Tiểu Tuyết mới tìm được hướng đi cho tương lai sắp đến, nếu không kiên trì, nếu mềm lòng chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hiểu Minh, khiến anh khổ sở cả đời.
-Đừng…là đừng đến gần em hay là đừng làm em đau khổ nữa. Tiểu Tuyết, nói thật cho anh biết, không lẽ em không thích anh sao?
Hiểu Minh không tin là cô không có cảm giác gì với mình. Những nụ cười nhẹ điểm trên bờ môi hồng. Vẻ mặt dịu dàng, tràn đầy hạnh phúc khi sờ vào bụng…Hiểu Minh tuy không nhiều hiểu biết về phụ nữ, song nếu một cô gái không có cảm tình cùng cha đứa trẻ sẽ chẳng có biểu lộ ấy. Anh còn nhớ rất rõ, khi hai người cùng chung nỗi đau mất đi đứa trẻ, Tiểu Tuyết đã vùi mặt vào lòng Hiểu Minh mà khóc…Cả hai mất đi một sợi dây liên kết tình cảm là đứa bé nhưng lại đang hình thành một mối quan hệ khác mà Hiểu Minh tin rằng, ràng buộc của nó còn mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều.
-Thiếu gia…
Lâu lắm rồi, Tiểu Tuyết không gọi anh là thiếu gia nữa…Bây giờ cô đang bối rối cùng lo lắng…Đời người vô thường, hay xảy ra biến cố, Hiểu Minh có cảm giác hôm nay nếu không nói rõ, mọi chuyện sẽ trở bên mờ mịt, không có lối thoát sau này.
-Nói cho anh biết…Em thực sự không có cảm giác gì với anh sao? Em không thích anh sao?
Một câu hỏi trực tiếp và thẳng thắn. Tiểu Tuyết không có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm. Gò má cô đỏ bừng, tim đập mạnh…Làm sao che giấu được cảm xúc khi cô không chỉ có thích Hiểu Minh.
Tình cảm kia, vốn đã đâm chồi nảy lộc… Khi mang con của anh trong bụng. Khi được Hiểu Minh cẩn thận, nhẹ nhàng chăm sóc. Khi cả hai cùng chung nỗi đau mất người thân.
Tiểu Tuyết khóc…
Nhưng Hiểu Minh đã hiểu. Anh chậm rãi đến bên cô, kéo Tiểu Tuyết vào lòng:
-Ngốc nghếch, không khóc nữa…Từ nay đừng khóc nữa, có biết không?
Bản thân Hiểu Minh từ nhỏ đã là người tốt. Vì người tốt thì không cần phải lo sợ gì cả. Người tốt có thể ngủ ngon trong mọi lúc. Người tốt không cần phải để tâm tìm cách hãm hại người khác. Nhiều người chọn lựa làm người xấu, có thể sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Nhưng lợi ích của họ trọn đời chỉ tồn tại trong toan tính, lúc nào cũng phải cân phân lợi hại. Làm người mệt mỏi như thế, làm người xấu có phải sẽ vất vả lắm không?
Tuy nhiên, giờ phút ôm Tiểu Tuyết vào lòng, hôn lên bờ môi run rẩy của cô, Hiểu Minh lại muốn cảm ơn những kẻ xấu có quá nhiều toan tính đó. Nếu không có sự xấu xa của họ, có lẽ anh và Tiểu Tuyết sẽ không bao giờ đến gần nhau được. Cuộc đời Hiểu Minh sẽ diễn ra bình lặng…Anh sẽ không thấm thía nỗi đau của sự mất mát, không cảm thấy quý trọng hạnh phúc đang có của mình.
-Thiếu gia…Anh…
-Gọi là Hiểu Minh thôi.
Hiểu Minh bồng Tiểu Tuyết gọn trong tay. Cả hai chưa có đêm động phòng hoa chúc. Lần gần gũi duy nhất diễn ra trong mơ hồ, mê mê tỉnh tỉnh…Hôm nay có lẽ là thời điểm đánh dấu một biến cố trong cuộc đời của họ. Nhưng là một biến cố ngọt ngào, một nỗi hạnh phúc sau những nỗi đau.
Cảm giác nhồn nhột nơi ngực khiến Tiểu Tuyết hơi bừng tỉnh. Nhưng khác với lúc…lúc cho đứa bé kia ăn sữa, va chạm của Hiểu Minh khiến toàn thân cô nóng bừng lên, vừa ngượng ngùng, lại vừa sờ sợ…Bàn tay đầy mồ hôi vô thức đẩy vào người Hiểu Mihn:
-Anh…đừng như vậy…Đừng như vậy mà.
Hiểu Minh chỉ cười, không nói gì nữa. Tiểu Tuyết nghe tiếng sột soạt phía dưới…Quần áo cô đang bị anh chậm rãi thoát đi từng cái một. Người Hiểu Minh đè hẳn trên thân thể bé nhỏ…Anh đang hôn cô từng chút một…Chân bị tách ra một chút…Sau đó là cảm giác rất kỳ lạ…Toàn thân Hiểu Minh run lên trong khoái cảm. Tiểu Tuyết không còn từ chối anh nữa. Cô đang từ từ đón nhận Hiểu Minh đi vào trong thân thể, cũng như cả quãng đời còn lại của mình:
-Tiểu Tuyết…
-Hiểu Minh…Anh…Anh…Anh Hiểu Minh.
Cũng trong lúc đó, Tần Huỳnh sững người trước những gì mình vừa nhìn thấy. Làng này vốn không có bác sĩ, chủ yếu chữa trị bằng y học cổ truyền. Thế mà anh lại nhìn thấy một bệnh án trong đám giấy tờ hỗn độn của căn phòng dự định sửa sang để làm phòng khám Tây y.
Tên bệnh nhân là Ngô Ỷ Hoa, chuẩn đoán viêm nhiễm tử cung do phá thai 4 tháng…Bệnh án còn ghi rất rõ bệnh nhân đã được bác sĩ William phẫu thuật ở Thượng Hải, cắt bỏ hoàn toàn tử cung. Mà Ngô Ỷ Hoa không phải là vợ trưởng làng, mới vừa sinh con đó hay sao?
Tuy nhiên, thái độ Tiểu Tuyết lại vô cùng kiên quyết. Cô nhận lời ngay, buổi sáng đã đến chỗ bà Ngô làm việc, đến khi Hiểu Minh dạy học xong về đến, cô vẫn chưa có mặt ở nhà.
Đợi đến tối, vẫn không thấy bóng Tiểu Tuyết. Người nhà trưởng làng mang cơm đến, nhắn lời Tiểu Tuyết là cậu chủ nhỏ bị sốt, cô phải ở lại giúp bà Ngô chăm bé, đêm nay sẽ không về.
Qua ngày hôm sau rồi hôm sau nữa, Tiểu Tuyết vẫn ở bên nhà bà Ngô. Mãi đến chiều buổi thứ ba, cô mới về, lúi húi nấu cơm trong bếp. Chiều nay bà Ngô cùng vú Hà mang cậu chủ nhỏ lên chùa trả lễ, cảm ơn trời Phật đã cho mẹ tròn con vuông.
Hiểu Minh bước vào, Tiểu Tuyết chỉ hơi ngừng lại rồi lại tiếp tục chú tâm vào công việc. Lửa hắt ánh hồng lên gương mặt thanh tú, vài giọt mồ hôi rịn ra trên trán chợt khiến lòng anh xao xuyến mãnh liệt. Một cảm giác, không chỉ là thương cảm….Mấy ngày không thấy Tiểu Tuyết, nhắm mắt lại là anh lại nhớ đến vóc dáng mảnh mai và nụ cười như muốn khóc…Không chỉ là một khoảnh khắc, Tiểu Tuyết đã lặng lẽ chiếm trọn lòng của anh rồi.
-Tiểu Tuyết.
-Anh…anh lên trên đi. Trong bếp nóng lắm…Lát nữa là ăn được thôi….Á!
Tiểu Tuyết chợt kêu lên hoảng hốt. Hiểu Minh bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau. Vòng tay anh siết chặt, nhốt Tiểu Tuyết vào trong lồng ngực ấm áp của mình.
-Anh…
-Tiểu Tuyết.
Đây là lần đầu Hiểu Minh gọi cô bằng một giọng nói thân thương đến thế. Cô cảm nhận trong đó không chỉ có tình cảm thiết tha mà còn có niềm nhung nhớ, là âm thanh của tình nhân gọi tình nhân?
Không…
Tiểu Tuyết không muốn mình chết chìm trong ảo giác ngọt ngào ấy nữa….Thương…Dù là có thương có nhớ về con người đó nhưng Tiểu Tuyết vẫn hiểu, anh vốn không thuộc về cô:
-Tôi..tôi có hỏi trưởng làng rồi. Nơi này là chỗ của Quốc dân, làng của chúng ta cũng vậy. Anh chỉ cần ra đầu làng đón xe ngựa sẽ đến được ga tàu, mua vé về..
Vòng tay Hiểu Minh siết chặt thêm chút nữa. Anh nhìn cô…Cả người Tiểu Tuyết run rẩy. Nhưng rồi cô vẫn nói, cho dù giọng nghẹn ngào:
-Cô Mỹ Anh rất tốt. Chúc…chúc anh hạnh phúc…Không cần lo cho tôi. Tôi sẽ làm vú em cho cậu chủ. Nếu làm tốt, tôi có thể ở lại đây…Bình an cho đến cuối đời.
Vú Hà cũng từng sống như vậy. Nuôi bà Ngô từ nhỏ đến lớn, lo lắng cho bà ấy mọi chuyện. Không chồng con bên cạnh, cũng đâu có sao. Đâu có sao đâu.
Huống gì…Tiểu Tuyết có một linh cảm vô cùng mãnh liệt. Con trai trưởng làng…nhất định không phải là người xa lạ. Cậu bé rất quyến luyến Tiểu Tuyết. Đôi mắt, cái mũi đã dần nhìn rõ hình dạng. Rất giống Hiểu Minh. Còn cái miệng hay cười mỗi lần cô ôm bé vào lòng nữa…Càng lúc Tiểu Tuyết càng tin vào cảm giác. Cậu bé ấy chắc là con của cô…Là con của cô mà…
Tiểu Tuyết không biết chuyện gì xảy ra trong đêm mình sinh nở. Cô cũng không có bằng chứng nào chứng minh cả. Cảm giác của người mẹ, làm sao có ai tin tưởng? Nhưng, tính ra cũng không có gì quan trọng nữa. Chỉ cần được ở bên con là đủ. Dòng sữa này vẫn được cho con là đủ. Tiếng mẹ ngoài miệng hay trong tâm khảm cũng chẳng khác gì nhau.
-Em quyết định rồi sao?
-Rồi…-Tiểu Tuyết nghèn nghẹn -Anh cứ…cứ đi đi! Tôi…
Cô không nói được nữa…Bờ môi bất ngờ bị bịt kín. Hiểu Minh cũng không phải là một người dày dặn trong tình ái. Với Mỹ Anh cũng mới là những nụ hôn trên má. Lần này với Tiểu Tuyết, xem như là nụ hôn đầu của cả hai người.
Môi, lưỡi vụng về chạm đến nhau. Hiểu Minh làm theo bản năng dẫn dắt…Tiểu Tuyết mềm nhũn trong lòng anh, đôi tay vô thức buông lõng.
Cô không nhớ nhiều về lần đầu tiên với Hiểu Minh cho lắm. Chỉ có cảm giác đau đớn…Lúc đó, cô chỉ muốn dùng hết sức đẩy người đàn ông trên người mình xuống. Sức lực cạn kiệt, Tiểu Tuyết lại mong mọi chuyện mau kết thúc. Còn hiện giờ…
Cả người bừng bừng vì một sức nóng kì lạ. Cảm giác nhồn nhột nữa…Những chiếc nút áo theo bàn tay Hiểu Minh bị tháo tung ra.
Tiểu Tuyết bừng tỉnh…Trước mắt cô là gương mặt quen thuộc của Hiểu Minh. Ánh mắt của anh nồng nàn, ấm áp. Giọng nói tràn đầy từ tính, khẽ thầm thì vào tai cô. Những lời nói khiến Tiểu Tuyết bàng hoàng, tưởng như mình đang trong một cơn mơ:
-Chúng ta sinh một đứa bé khác đi Tiểu Tuyết. Chúng ta sẽ cùng yêu thương, chăm sóc nó. Có được không em?
Sinh một đứa bé khác? Câu nói bên tai của Hiểu Minh làm Tiểu Tuyết như bừng tỉnh. Tại sao đã quyết tâm để thiếu gia trở về với cuộc sống vốn thuộc về anh ấy, bây giờ lại như mê muội?….Chẳng phải đã chọn lựa, đã quyết tâm rồi sao?
Người Hiểu Minh bị xô bật ra. Tiểu Tuyết chồm dậy…Quần áo trên người cô xộc xệch…Tiểu Tuyết luống cuống cài lại những chiếc cúc trong khi nước mắt cứ trào ra.
Hiểu Minh cũng tỉnh táo lại. Nhưng anh không hối hận vì những gì đã làm. Hiểu Minh thực lòng muốn gắn bó cùng Tiểu Tuyết. Việc cô đến nhà trưởng làng làm vú nuôi khiến lòng anh nảy sinh không ít bất an. Hiểu Minh không muốn cô làm điều đó, nhưng anh hoàn toàn không có quyền ngăn cản. Giữa cả hai chỉ là danh nghĩa, đứa con lại là kết quả của một âm mưu.
-Thiếu gia…Đừng mà….Đừng mà…
Tiểu Tuyết không biết làm gì hơn ngoài việc bật khóc. Làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn cô nữa. Tiểu Tuyết sợ mình sẽ lại chết chìm trong nó như lúc nãy. Thiếu gia gắn bó với cô chỉ toàn chịu khổ…Vất vả lắm Tiểu Tuyết mới tìm được hướng đi cho tương lai sắp đến, nếu không kiên trì, nếu mềm lòng chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Hiểu Minh, khiến anh khổ sở cả đời.
-Đừng…là đừng đến gần em hay là đừng làm em đau khổ nữa. Tiểu Tuyết, nói thật cho anh biết, không lẽ em không thích anh sao?
Hiểu Minh không tin là cô không có cảm giác gì với mình. Những nụ cười nhẹ điểm trên bờ môi hồng. Vẻ mặt dịu dàng, tràn đầy hạnh phúc khi sờ vào bụng…Hiểu Minh tuy không nhiều hiểu biết về phụ nữ, song nếu một cô gái không có cảm tình cùng cha đứa trẻ sẽ chẳng có biểu lộ ấy. Anh còn nhớ rất rõ, khi hai người cùng chung nỗi đau mất đi đứa trẻ, Tiểu Tuyết đã vùi mặt vào lòng Hiểu Minh mà khóc…Cả hai mất đi một sợi dây liên kết tình cảm là đứa bé nhưng lại đang hình thành một mối quan hệ khác mà Hiểu Minh tin rằng, ràng buộc của nó còn mạnh mẽ hơn lúc trước nhiều.
-Thiếu gia…
Lâu lắm rồi, Tiểu Tuyết không gọi anh là thiếu gia nữa…Bây giờ cô đang bối rối cùng lo lắng…Đời người vô thường, hay xảy ra biến cố, Hiểu Minh có cảm giác hôm nay nếu không nói rõ, mọi chuyện sẽ trở bên mờ mịt, không có lối thoát sau này.
-Nói cho anh biết…Em thực sự không có cảm giác gì với anh sao? Em không thích anh sao?
Một câu hỏi trực tiếp và thẳng thắn. Tiểu Tuyết không có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm. Gò má cô đỏ bừng, tim đập mạnh…Làm sao che giấu được cảm xúc khi cô không chỉ có thích Hiểu Minh.
Tình cảm kia, vốn đã đâm chồi nảy lộc… Khi mang con của anh trong bụng. Khi được Hiểu Minh cẩn thận, nhẹ nhàng chăm sóc. Khi cả hai cùng chung nỗi đau mất người thân.
Tiểu Tuyết khóc…
Nhưng Hiểu Minh đã hiểu. Anh chậm rãi đến bên cô, kéo Tiểu Tuyết vào lòng:
-Ngốc nghếch, không khóc nữa…Từ nay đừng khóc nữa, có biết không?
Bản thân Hiểu Minh từ nhỏ đã là người tốt. Vì người tốt thì không cần phải lo sợ gì cả. Người tốt có thể ngủ ngon trong mọi lúc. Người tốt không cần phải để tâm tìm cách hãm hại người khác. Nhiều người chọn lựa làm người xấu, có thể sẽ đạt được rất nhiều lợi ích. Nhưng lợi ích của họ trọn đời chỉ tồn tại trong toan tính, lúc nào cũng phải cân phân lợi hại. Làm người mệt mỏi như thế, làm người xấu có phải sẽ vất vả lắm không?
Tuy nhiên, giờ phút ôm Tiểu Tuyết vào lòng, hôn lên bờ môi run rẩy của cô, Hiểu Minh lại muốn cảm ơn những kẻ xấu có quá nhiều toan tính đó. Nếu không có sự xấu xa của họ, có lẽ anh và Tiểu Tuyết sẽ không bao giờ đến gần nhau được. Cuộc đời Hiểu Minh sẽ diễn ra bình lặng…Anh sẽ không thấm thía nỗi đau của sự mất mát, không cảm thấy quý trọng hạnh phúc đang có của mình.
-Thiếu gia…Anh…
-Gọi là Hiểu Minh thôi.
Hiểu Minh bồng Tiểu Tuyết gọn trong tay. Cả hai chưa có đêm động phòng hoa chúc. Lần gần gũi duy nhất diễn ra trong mơ hồ, mê mê tỉnh tỉnh…Hôm nay có lẽ là thời điểm đánh dấu một biến cố trong cuộc đời của họ. Nhưng là một biến cố ngọt ngào, một nỗi hạnh phúc sau những nỗi đau.
Cảm giác nhồn nhột nơi ngực khiến Tiểu Tuyết hơi bừng tỉnh. Nhưng khác với lúc…lúc cho đứa bé kia ăn sữa, va chạm của Hiểu Minh khiến toàn thân cô nóng bừng lên, vừa ngượng ngùng, lại vừa sờ sợ…Bàn tay đầy mồ hôi vô thức đẩy vào người Hiểu Mihn:
-Anh…đừng như vậy…Đừng như vậy mà.
Hiểu Minh chỉ cười, không nói gì nữa. Tiểu Tuyết nghe tiếng sột soạt phía dưới…Quần áo cô đang bị anh chậm rãi thoát đi từng cái một. Người Hiểu Minh đè hẳn trên thân thể bé nhỏ…Anh đang hôn cô từng chút một…Chân bị tách ra một chút…Sau đó là cảm giác rất kỳ lạ…Toàn thân Hiểu Minh run lên trong khoái cảm. Tiểu Tuyết không còn từ chối anh nữa. Cô đang từ từ đón nhận Hiểu Minh đi vào trong thân thể, cũng như cả quãng đời còn lại của mình:
-Tiểu Tuyết…
-Hiểu Minh…Anh…Anh…Anh Hiểu Minh.
Cũng trong lúc đó, Tần Huỳnh sững người trước những gì mình vừa nhìn thấy. Làng này vốn không có bác sĩ, chủ yếu chữa trị bằng y học cổ truyền. Thế mà anh lại nhìn thấy một bệnh án trong đám giấy tờ hỗn độn của căn phòng dự định sửa sang để làm phòng khám Tây y.
Tên bệnh nhân là Ngô Ỷ Hoa, chuẩn đoán viêm nhiễm tử cung do phá thai 4 tháng…Bệnh án còn ghi rất rõ bệnh nhân đã được bác sĩ William phẫu thuật ở Thượng Hải, cắt bỏ hoàn toàn tử cung. Mà Ngô Ỷ Hoa không phải là vợ trưởng làng, mới vừa sinh con đó hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.