Vòng Tay Ấm

Chương 1: Chuyện trong đêm

Vô Danh

23/04/2014

Trong cuộc đời của Tô Mỹ Anh, có lẽ đây là lần cô mất bình tĩnh nhất.

Điều mà cô muốn, duy nhất bây giờ chỉ là một ý nghĩ. Cô gái đang quỳ gối trước mặt kia nhanh chóng biến mất trên cõi đời này.

Hạ phu nhân lại không nghĩ thế. Bà bước ra phía trước. Một cái tát nảy lửa rơi xuống má người kia.

-Bốp…

-Người đâu. Mang nó đi ngâm lồng heo. Phải đi ngâm lồng heo.

Ngâm lồng heo là một hình phạt dành cho tội lang chạ, ngoại tình. Những người phụ nữ trong làng khi bị phát hiện không chung thủy cùng chồng đều phải nhận hình phạt đó. Cô gái này có chết cũng đáng tội. Nhưng quan trọng là người chịu phạt cùng với cô ta…

-Không được…Thế nào thì Hiểu Minh cũng là con cháu của nhà họ Kỷ. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Kỷ của chúng ta làm sao nhìn mặt ai được nữa. Không thể…

Lòng Mỹ Anh co rút, đau đớn khôn nguôi. Kỷ Hiểu Minh là chồng hứa hôn của cô. Anh không phải là hạng người ham mê nữ sắc. Hơn nữa, Phí Tiểu Tuyết trên danh nghĩa lại là thiếp của Kỷ Luân -anh họ Hiểu Minh. Chỉ có cô ta giở trò hồ ly quyến rũ nên mới ra nông nổi. Nghe nói là Hiểu Minh khi bị bắt tại trận vốn không còn tỉnh táo. Anh đã say. Đàn ông khi say không kiềm chế mình được. Anh không có lỗi…Không có lỗi mà…

Từ đầu tới cuối, Tiểu Tuyết đều không có phản ứng gì rõ rệt. Cả khi bị kéo ra khỏi căn phòng củi, bị dúi đầu xuống đất, bị tát lia liạ vào mặt, còn bị ai đó đạp vào người. Roi thi nhau đổ khắp thân hình mảnh mai…Chỉ đau có một lát, sau đó là sự câm lặng. Tiểu Tuyết hoàn toàn không còn khả năng nhận thức. Cô không kêu khóc nổi nữa….Chuyện như một cơn ác mộng. Bây giờ Tiểu Tuyết chỉ mong chấm dứt nó sớm. Chết cũng được…Cô không còn sợ nữa rồi.

Ai đó vừa đè đầu Tiểu Tuyết xuống đất. Ai đó vừa tát lên mặt cô…Vị mặn lan xuống đầu lưỡi…Là nước mắt hay là máu Tiểu Tuyết cũng không biết nữa. Chết mà giải thoát được, cũng là một cách tốt. Chết đi!

-Ngừng tay!

Giọng ai đó vang lên sang sảng. Mọi tiếng ồn ào im bặt. Một ông lão chống gậy, bên cạnh có người dìu đỡ đang chầm chậm tiến về phía trước. Ánh mắt ông vẫn vô cùng nghiêm khắc, khiến người ta phải rùng mình.

-Lão gia gia…



Kỷ Đức là trưởng bối nhà họ Kỷ, nắm quyền lực tối cao trong nhà. Ông đích thân đến giải quyết chuyện này, có ngu đần cũng biết là do người gây ra là Kỷ Hiểu Minh. Trong những đứa cháu trong nhà, đây là đứa cháu trai được Kỷ Đức thương yêu và đặt nhiều kỳ vọng. Cha mẹ Kỷ Hiểu Minh không nối nghiệp kinh doanh tơ lụa mà ra thị thành dạy học. Kể từ lúc họ qua đời, Kỷ Hiểu Minh đã được ông chăm sóc, thương yêu như hòn ngọc. Ông không tiếc tiền cho Hiểu Minh ra tỉnh thành, lên Bắc Kinh học đại học gì đó, còn được ra nước ngoài. Thế mà bây giờ đứa cháu thương yêu lại gây ra điều tác tệ, loạn luân cùng với thiếp của anh họ mình, còn bị bắt gian ngay trên giường, hỏi sao ông Kỷ không phẫn nộ, không muốn làm rõ trắng đen.

-Nói! Tại sao Hiểu Minh lại ở trong phòng ngươi?

Chuyện kéo theo bao nhiêu điều vô lý. Hiểu Minh tuy là cháu gọi Kỷ Hùng là bác ruột nhưng cũng ít khi đến nhà ông ta chơi, nói gì là có tình ý với vợ lẽ của Kỷ Luân? Cả hai lại không biết liêm sỉ mà quan hệ trong ngày sinh thần của Kỷ Luân, để người bắt tại trận. Kỷ Đức mơ hồ nhận ra, nhất định có kẻ muốn hãm hại cháu của ông.

-……

-Nói!

Trên tay quản gia đi theo Kỷ Đức là một ngọn roi da. Mọi người rùng mình nhận ra đó là ngọn roi gia tiên được đặt trong phòng khách lớn của Kỷ gia. Nghe nói nó được làm bằng da và gân báo gấm, ai bị quất vào là thịt nát xương tan.

-Á!

Một ngọn roi quất xuống, chiếc áo vốn đã tả tơi của Tiểu Tuyết càng rách bươm. Máu theo đường roi chảy ra, tứa khắp tấm thân bé nhỏ. Tiểu Tuyết chỉ biết đưa tay lên ôm đầu theo bản năng, trong khi những vết roi lao xuống vun vút trên da thịt. Thật sự cô không biết nói gì, khai gì cho phải…Đối với Kỷ Hiểu Minh, trong lòng cô đúng là từng tồn tại cảm giác ngưỡng mộ. Nhưng chỉ thoáng qua trong giây phút. Tiểu Tuyết biết rõ thân phận mình là gì trong Kỷ gia này. Dù mang tiếng là thiếp thất của Kỷ Luân nhưng thực ra chỉ là một công cụ sinh con để mặc người ta chà đạp. Chuyện đêm nay cô vốn cũng không biết tại sao lại ra nông nổi đó…Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.

-Đánh…đánh tiếp! Đánh cho đến chừng nào nó nói mới thôi.

-Dạ…

-Đừng…đừng đánh nữa. Đừng…

Mỹ Anh nhận ra chất giọng quen thuộc đó. Kỷ Hiểu Minh cũng bị gia nhân trong nhà Kỷ Hùng đánh nhưng không nghiêm trọng. Hiện nay anh bất ngờ xuất hiện, lại còn đột ngột rẽ đám người, giằng ngọn roi trong tay của quản gia.

-Ông nội…Ông nội đừng đánh cô ấy nữa. Con van nội. Đừng đánh cô ấy nữa mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vòng Tay Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook