Chương 11: Giữ lấy trái tim
Vô Danh
24/04/2014
Sự chăm sóc của Kỷ lão
gia khiến Tiểu Tuyết và đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh. Từ đại phu thăm khám mấy lần đều khẳng định như thế. Tiểu Tuyết cũng dần thay da đổi
thịt. Làn da trắng lên từng ngày, tuy không thể trở thành trắng nõn như
các tiểu thư khuê các nhưng tràn đầy sức sống. Nhìn cô và người một
tháng trước, hoàn toàn không tin được đó chỉ là một người.
Người hầu ở Kỷ gia đối với Tiểu Tuyết đều giữ thái độ “kính nhi viễn chi” ( Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với họ). Thân phận cô không rõ ràng, chẳng thể xem là người hầu nhưng cũng không phải là chủ nhân. Kỷ Hiểu Minh đối xử với cô rất tốt song ngoài việc hỏi thăm hằng ngày thì chẳng có thái độ thân mật. Kỷ lão gia chỉ hỏi thăm tình hình Tiểu Tuyết qua những người thân cận. Những câu hỏi chủ yếu là vì tình hình thai nghén của Tiểu Tuyết mà thôi.
Bản thân Tiểu Tuyết lại là một cô gái không vì sủng mà kiêu, càng không vì thái độ lạnh nhạt của mọi người mà buồn bực. Cô vẫn chuyên tâm chăm chỉ làm việc. Những khi Kỷ Hiểu Minh đến nơi, Tiểu Tuyết sẽ pha nước cho anh rửa mặt, mang thức ăn cho Kỷ Hiểu Minh. Nhưng cả hai chỉ có thế. Tiểu Tuyết làm việc của Tiểu Tuyết, còn Hiểu Minh làm chuyện của anh.
Thời gian nhanh như gió thoảng, hai tháng nữa lại trôi qua.
Cái thai của Tiểu Tuyết lớn dần. Kỷ lão gia không giấu được nỗi vui mừng, càng cho người chăm sóc Tiểu Tuyết thêm chu đáo. Người của nhà phía kia cũng được điều thêm. Vú Tần cũng được đưa sang. Bà vốn giàu kinh nghiệm trong việc nuôi trẻ, chăm sóc sản phụ sẽ tốt hơn.
Đó là người duy nhất Tiểu Tuyết quen biết. Thấy bà cô không khỏi vui mừng. Hai người mừng mừng tủi tủi kể cho nhau nghe nhiều chuyện…Đêm hôm đó Tiểu Tuyết ngủ đã ngon hơn.
Đến đây một tuần, vú Tần đã hiểu tình trạng của Tiểu Tuyết. Cô không danh không phận, cứ thế mà sinh con sẽ gặp vô vàn bất lợi. Hơn nữa nhìn thái độ, bà cũng mơ hồ hiểu, Tiểu Tuyết sẽ không vứt bỏ con mình cho nhà họ Kỷ. Nhưng, cô làm sao đấu lại người ta.
-Thiếu gia!
Kỷ Hiểu Minh hôm nay đến trễ hơn mọi ngày. Tiểu Tuyết mang trả giải nhiệt ra cho anh uống. Quan sát cử chỉ hai người, vú Tần chỉ thấy một sự ngượng ngập bao trùm lên mối quan hệ mập mờ giữa họ. Người con gái mang thai đã mệt mỏi, lại như một công cụ chờ ngày hành quyết, bà thực sự không nhẫn tâm.
-Thiếu gia đối với con thế nào, Tiểu Tuyết?
Câu hỏi làm cô ngẩn ra một chút rồi thành thật trả lời:
- Tốt lắm ạ!
-Con định sẽ thế nào? Nếu con sinh con trai thì….
Bà bỏ lửng câu nói. Tiểu Tuyết sinh con trai thì ít ra còn được bên nó vài tháng nữa. Con gái thì khác, chỉ sợ lớn lên cũng chỉ có số phận bi thảm như mẹ mà thôi.
Miệng Tiểu Tuyết đắng chát. Cô đã quen dần với nhịp đập của con trẻ. Nghĩ đến khi phải xa nó, lòng cô như có hàng ngàn lưỡi dao cắt vào vậy. Rất đau.
Lại là thái độ cúi gằm mặt. Vú Tần thở dài:
-Như thế này cũng không phải cách. Ta biết con không muốn rời xa đứa nhỏ.
-Dạ…
Giọng Tiểu Tuyết nghèn nghẹn. Con của cô, nếu là con gái, có lẽ sẽ tiếp tục là một quân cờ trong việc so bì gia thế hoặc lợi dụng đem đến lợi nhuận cho nhà họ Kỷ. Con trai thì sau mấy tháng gần mẹ chắc chắn không thể ở cạnh Tiểu Tuyết nữa. Cô chỉ là một nha hoàn không hơn không kém, thân phận, tư cách…hoàn toàn không thể đến gần cậu đích tử của họ Kỷ này.
Vú Tần đã chứng kiến bao nhiêu chuyện phức tạp trong hào môn sóng gió. Người duy nhất bảo vệ được Tiểu Tuyết chỉ có Kỷ Hiểu Minh. Thế nhưng theo những gì bà thấy, hai người không hề muốn tiến xa hơn mối quan hệ hiện tại. Họ chỉ có một mối quan tâm chung là đứa con trong bụng Tiểu Tuyết. Kỷ thiếu gia còn trẻ, lại tài hoa, dù có con riêng song chắc chắn các vị tiểu thư đều tương tư anh không ít. Lúc ấy…bà thực sự lo lắng. Tiểu Tuyết sẽ về đâu?
-Ta có cách này bày cho con. Kề tai lại đây.
Càng nghe Tiểu Tuyết càng thấy điều đó hoang đường quá. Kỷ Hiểu Minh là thiếu gia cao quý, đến gần anh Tiểu Tuyết còn không dám, nói gì là dám trèo cao.
-Con không làm được đâu vú. Không…
Sai khiến được đàn ông, chỉ có thể là người phụ nữ. Những gì vú Tần vừa nói, đối với một cô gái như Tiểu Tuyết thật là chuyện không thể hình dung. Huống gì đối tượng lại là Kỷ thiếu gia, người mà Tiểu Tuyết vừa e ngại tránh xa, vừa muốn đến gần anh nói vài lời thăm hỏi.
-Ta chỉ có cách đó để giữ con lại cho con…Tùy con quyết định thôi.
Ý định của vú Tần vô cùng rõ ràng. Tiểu Tuyết nên tìm cơ hội để chiếm lấy con tim Kỷ Hiểu Minh. Một khi được anh yêu thương, chắc chắn sẽ hết lòng che chở cho Tiểu Tuyết, Kỷ lão gia muốn lấy lại đứa bé, cũng không thể làm quá tuyệt tình.
Tiểu Tuyết cả ngày hôm đó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô cố gắng suy nghĩ thêm tìm cách giải quyết nhưng càng nghĩ càng bất lực. Ngoài phương pháp mà vú Tần nói, một người như cô không làm sao để bảo vệ cái quyền làm mẹ của mình.
Nhưng làm sao mới có thể lấy lòng thiếu gia được? Thiếu gia là người tốt, không như các công tử nhà giàu khác thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiểu Tuyết nhìn xuống bụng. Cái thai bốn tháng, dáng đi của cô bắt đầu ì ạch, làm sao mà quyến rũ hay thu hút được sự chú ý của người ta.
Nhắc đến từ quyến rũ, bản thân Tiểu Tuyết cũng cảm thấy run lên vì sợ hãi. Kỷ thiếu gia trong mắt cô là chủ tử, dù đang mang thai con của anh trong bụng nhưng Tiểu Tuyết không hề dám mơ tưởng người sẽ yêu thương mình như một người vợ. Từ nhỏ Tiểu Tuyết đã hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói “nồi nào úp vung nấy” hay “đỉa đeo chân hạc”. Đưa mình vào một giấc mơ không có thật, để khi tỉnh lại kẻ cay đắng chỉ có mình mình.
-Em đang nghĩ gì vậy?
Hiểu Minh bất thần xuất hiện trước cửa. Tiểu Tuyết càng luống cuống đến nỗi làm rơi chén trà.
-Sao vậy?
Theo phản ứng tự nhiên Tiểu Tuyết vội cúi xuống nhặt mớ mảnh vụn từ tách trà vỡ. Vội vội vàng vàng nên thay vì nắm nhẹ trong tay để mang đi bỏ, Tiểu Tuyết lại xiết chặt tay lại. Cảm giác đau điếng kéo đến. Cô sững người, bàn tay nhỏ bé xiết chặt mảnh vỡ, bị nó đâm chảy máu đầm đìa.
Hiểu Minh cũng hoảng hốt trước tình thế đó. Anh vội vàng chạy sang phòng mình lấy thuốc cầm máu. Tiểu Tuyết gần như ngây ngốc tại chỗ, nhìn máu chảy xuống kẽ tay.
-Sao không băng lại? Có đau không?
Hiểu Minh dịu dàng hỏi. Bàn tay Tiểu Tuyết chai sần, những ngón tay khẳng khiu gầy guộc, hơi bè ra. Nhìn vẻ chăm chú của Hiểu Minh bỗng nhiên Tiểu Tuyết cảm thấy xấu hổ. Con gái nào cũng vậy, sợ người ta nhìn thấy điểm xấu xí của mình.
-Để tôi băng được rồi thiếu gia.
-Tay em bị như thế sao mà làm được.- Hiểu Minh đổ thuốc ra vải trắng, cẩn thận băng lại cho cô- Đừng để dính nước, kẻo lâu lành.
-Dạ…
Cả quá trình, như thường lệ, Tiểu Tuyết đều không dám ngẩng lên nhìn Hiểu Minh. Chỉ có một khoảnh khắc anh lấy thêm thuốc rồi bất ngờ quay lại. Đôi mắt Tiểu Tuyết như hồ thu gợn sóng, không tránh kịp đang lặng thầm quan sát Hiểu Minh.
Bị bắt gặp, gương mặt cô ửng lên đỏ bừng, lại vội vàng cúi mặt…Hiểu Minh cũng bất giác ngần ngại. Hình như anh đã nắm bàn tay cô quá lâu rồi.
-A!
Đứa bé bất thần thúc một cú nhẹ vào thành bụng. Đây là lần đầu tiên con đá Tiểu Tuyết. Từ đại phu nói, khi em bé cử động mạnh trong bụng mẹ, chứng tỏ là rất khỏe mạnh. Con được bình an, khỏe mạnh đều là mong ước của những bậc làm cha mẹ trên đời.
-Sao vậy? Em lại đau ở đâu à?
-Không…không phải – Tiểu Tuyết bỗng thấy giọng mình nhẹ hẫng, tràn đầy vui sướng. Cô muốn nói cho Hiểu Minh biết, điều kì diệu vừa diễn ra trong bụng mình:
-Con đá…Con đá tôi…
Chỉ một thông tin ngắn gọn vậy nhưng lại làm cho hai kẻ có mặt đều khựng lại. Hiểu Minh càng cảm nhận rõ nét hơn vai trò của một người làm cha với con trẻ. Còn Tiểu Tuyết, cô sững người vì nhận thấy, khi đem điều hạnh phúc của mình chia sẻ cùng người cũng có chung nửa dòng máu với đứa bé, lòng cô mới háo hức làm sao.
-Em nhớ ăn thêm nữa. Mấy tháng đầu con cần nhiều chất dinh dưỡng.
-Dạ…
-Thỉnh thoảng em có ra ngoài đi dạo không?
-Dạ có.
-Thai phụ cũng cần đi bộ và vận động. Nhưng cũng đừng quá sức.
-Dạ…
Tiểu Tuyết chỉ có thể vâng dạ như lời anh nói. Cô cũng nghĩ tới những câu hỏi để Hiểu Minh trả lời qua lại, nhưng lời nói chưa đến miệng đã bị tắt lại. Bản thân Tiểu Tuyết quê mùa, dốt nát. Cô không muốn để Hiểu Minh chê cười mình.
Vì sao lại sợ thiếu gia chê cười?
Tiểu Tuyết lại tự hỏi mình câu hỏi đó. Thiếu gia dịu dàng chăm sóc, thiếu gia nói những lời quan tâm chân thật….Tiểu Tuyết chỉ mới có 19 tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ.
-Thiếu gia…
-Sao vậy?
Lại câu hỏi nhẹ nhàng và ánh mắt ân cần đó. Tiểu Tuyết quay mặt đi, cố nén cảm giác xao động đang tràn ngập trong lòng:
-Thiếu gia ra ngoài dùng cơm, nhớ…nhớ ăn nhiều món. Thiếu gia hình như hơi ốm.
Hiểu Minh cười nhẹ. Anh đúng là gầy đi vì công việc. Hiểu Minh thời gian qua đang bắt đầu chấn chỉnh lại công việc làm ăn ở cửa tiệm. Thời gian bận rộn đến nỗi không chợp mắt được. Vốn là ban đầu chỉ vì ý định tìm quên.
Song dần dần, Hiểu Minh cũng nhận ra một việc. Thì ra đôi khi con người tự nhuyễn hoặc mình quá lố. Anh không quên Mỹ Anh với những ngày mộng mơ êm đẹp, song bây giờ ngoài cảm giác áy náy thì không còn nhớ thương cô nhiều nữa. Hiểu Minh mỗi khi về đến nhà là chân lại bước về biệt viện nhỏ. Anh muốn xem đứa con đang trưởng thành tới giai đoạn nào.
Ràng buộc thâm tình sẽ kéo theo nhiều điều khác nữa, phải không?
-Thiếu gia!
-Ừ?
-Thiếu gia ở lại ăn cơm nhé? -Tiểu Tuyết bỗng bậm môi đề nghị . Cô không biết bắt đầu từ đâu cả. Lấy được lòng của thiếu gia ra sao cũng không biết. Chỉ muốn được ngồi chung bàn với thiếu gia, cùng ăn một bữa cơm, như những ngày trong mái nhà tranh nhỏ, quây quần cùng nhau trong một mái nhà.
-Thiếu gia!
-Được rồi -Kỷ Hiểu Minh gật đầu khe khẽ . Cám ơn em!
Người hầu ở Kỷ gia đối với Tiểu Tuyết đều giữ thái độ “kính nhi viễn chi” ( Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với họ). Thân phận cô không rõ ràng, chẳng thể xem là người hầu nhưng cũng không phải là chủ nhân. Kỷ Hiểu Minh đối xử với cô rất tốt song ngoài việc hỏi thăm hằng ngày thì chẳng có thái độ thân mật. Kỷ lão gia chỉ hỏi thăm tình hình Tiểu Tuyết qua những người thân cận. Những câu hỏi chủ yếu là vì tình hình thai nghén của Tiểu Tuyết mà thôi.
Bản thân Tiểu Tuyết lại là một cô gái không vì sủng mà kiêu, càng không vì thái độ lạnh nhạt của mọi người mà buồn bực. Cô vẫn chuyên tâm chăm chỉ làm việc. Những khi Kỷ Hiểu Minh đến nơi, Tiểu Tuyết sẽ pha nước cho anh rửa mặt, mang thức ăn cho Kỷ Hiểu Minh. Nhưng cả hai chỉ có thế. Tiểu Tuyết làm việc của Tiểu Tuyết, còn Hiểu Minh làm chuyện của anh.
Thời gian nhanh như gió thoảng, hai tháng nữa lại trôi qua.
Cái thai của Tiểu Tuyết lớn dần. Kỷ lão gia không giấu được nỗi vui mừng, càng cho người chăm sóc Tiểu Tuyết thêm chu đáo. Người của nhà phía kia cũng được điều thêm. Vú Tần cũng được đưa sang. Bà vốn giàu kinh nghiệm trong việc nuôi trẻ, chăm sóc sản phụ sẽ tốt hơn.
Đó là người duy nhất Tiểu Tuyết quen biết. Thấy bà cô không khỏi vui mừng. Hai người mừng mừng tủi tủi kể cho nhau nghe nhiều chuyện…Đêm hôm đó Tiểu Tuyết ngủ đã ngon hơn.
Đến đây một tuần, vú Tần đã hiểu tình trạng của Tiểu Tuyết. Cô không danh không phận, cứ thế mà sinh con sẽ gặp vô vàn bất lợi. Hơn nữa nhìn thái độ, bà cũng mơ hồ hiểu, Tiểu Tuyết sẽ không vứt bỏ con mình cho nhà họ Kỷ. Nhưng, cô làm sao đấu lại người ta.
-Thiếu gia!
Kỷ Hiểu Minh hôm nay đến trễ hơn mọi ngày. Tiểu Tuyết mang trả giải nhiệt ra cho anh uống. Quan sát cử chỉ hai người, vú Tần chỉ thấy một sự ngượng ngập bao trùm lên mối quan hệ mập mờ giữa họ. Người con gái mang thai đã mệt mỏi, lại như một công cụ chờ ngày hành quyết, bà thực sự không nhẫn tâm.
-Thiếu gia đối với con thế nào, Tiểu Tuyết?
Câu hỏi làm cô ngẩn ra một chút rồi thành thật trả lời:
- Tốt lắm ạ!
-Con định sẽ thế nào? Nếu con sinh con trai thì….
Bà bỏ lửng câu nói. Tiểu Tuyết sinh con trai thì ít ra còn được bên nó vài tháng nữa. Con gái thì khác, chỉ sợ lớn lên cũng chỉ có số phận bi thảm như mẹ mà thôi.
Miệng Tiểu Tuyết đắng chát. Cô đã quen dần với nhịp đập của con trẻ. Nghĩ đến khi phải xa nó, lòng cô như có hàng ngàn lưỡi dao cắt vào vậy. Rất đau.
Lại là thái độ cúi gằm mặt. Vú Tần thở dài:
-Như thế này cũng không phải cách. Ta biết con không muốn rời xa đứa nhỏ.
-Dạ…
Giọng Tiểu Tuyết nghèn nghẹn. Con của cô, nếu là con gái, có lẽ sẽ tiếp tục là một quân cờ trong việc so bì gia thế hoặc lợi dụng đem đến lợi nhuận cho nhà họ Kỷ. Con trai thì sau mấy tháng gần mẹ chắc chắn không thể ở cạnh Tiểu Tuyết nữa. Cô chỉ là một nha hoàn không hơn không kém, thân phận, tư cách…hoàn toàn không thể đến gần cậu đích tử của họ Kỷ này.
Vú Tần đã chứng kiến bao nhiêu chuyện phức tạp trong hào môn sóng gió. Người duy nhất bảo vệ được Tiểu Tuyết chỉ có Kỷ Hiểu Minh. Thế nhưng theo những gì bà thấy, hai người không hề muốn tiến xa hơn mối quan hệ hiện tại. Họ chỉ có một mối quan tâm chung là đứa con trong bụng Tiểu Tuyết. Kỷ thiếu gia còn trẻ, lại tài hoa, dù có con riêng song chắc chắn các vị tiểu thư đều tương tư anh không ít. Lúc ấy…bà thực sự lo lắng. Tiểu Tuyết sẽ về đâu?
-Ta có cách này bày cho con. Kề tai lại đây.
Càng nghe Tiểu Tuyết càng thấy điều đó hoang đường quá. Kỷ Hiểu Minh là thiếu gia cao quý, đến gần anh Tiểu Tuyết còn không dám, nói gì là dám trèo cao.
-Con không làm được đâu vú. Không…
Sai khiến được đàn ông, chỉ có thể là người phụ nữ. Những gì vú Tần vừa nói, đối với một cô gái như Tiểu Tuyết thật là chuyện không thể hình dung. Huống gì đối tượng lại là Kỷ thiếu gia, người mà Tiểu Tuyết vừa e ngại tránh xa, vừa muốn đến gần anh nói vài lời thăm hỏi.
-Ta chỉ có cách đó để giữ con lại cho con…Tùy con quyết định thôi.
Ý định của vú Tần vô cùng rõ ràng. Tiểu Tuyết nên tìm cơ hội để chiếm lấy con tim Kỷ Hiểu Minh. Một khi được anh yêu thương, chắc chắn sẽ hết lòng che chở cho Tiểu Tuyết, Kỷ lão gia muốn lấy lại đứa bé, cũng không thể làm quá tuyệt tình.
Tiểu Tuyết cả ngày hôm đó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô cố gắng suy nghĩ thêm tìm cách giải quyết nhưng càng nghĩ càng bất lực. Ngoài phương pháp mà vú Tần nói, một người như cô không làm sao để bảo vệ cái quyền làm mẹ của mình.
Nhưng làm sao mới có thể lấy lòng thiếu gia được? Thiếu gia là người tốt, không như các công tử nhà giàu khác thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiểu Tuyết nhìn xuống bụng. Cái thai bốn tháng, dáng đi của cô bắt đầu ì ạch, làm sao mà quyến rũ hay thu hút được sự chú ý của người ta.
Nhắc đến từ quyến rũ, bản thân Tiểu Tuyết cũng cảm thấy run lên vì sợ hãi. Kỷ thiếu gia trong mắt cô là chủ tử, dù đang mang thai con của anh trong bụng nhưng Tiểu Tuyết không hề dám mơ tưởng người sẽ yêu thương mình như một người vợ. Từ nhỏ Tiểu Tuyết đã hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói “nồi nào úp vung nấy” hay “đỉa đeo chân hạc”. Đưa mình vào một giấc mơ không có thật, để khi tỉnh lại kẻ cay đắng chỉ có mình mình.
-Em đang nghĩ gì vậy?
Hiểu Minh bất thần xuất hiện trước cửa. Tiểu Tuyết càng luống cuống đến nỗi làm rơi chén trà.
-Sao vậy?
Theo phản ứng tự nhiên Tiểu Tuyết vội cúi xuống nhặt mớ mảnh vụn từ tách trà vỡ. Vội vội vàng vàng nên thay vì nắm nhẹ trong tay để mang đi bỏ, Tiểu Tuyết lại xiết chặt tay lại. Cảm giác đau điếng kéo đến. Cô sững người, bàn tay nhỏ bé xiết chặt mảnh vỡ, bị nó đâm chảy máu đầm đìa.
Hiểu Minh cũng hoảng hốt trước tình thế đó. Anh vội vàng chạy sang phòng mình lấy thuốc cầm máu. Tiểu Tuyết gần như ngây ngốc tại chỗ, nhìn máu chảy xuống kẽ tay.
-Sao không băng lại? Có đau không?
Hiểu Minh dịu dàng hỏi. Bàn tay Tiểu Tuyết chai sần, những ngón tay khẳng khiu gầy guộc, hơi bè ra. Nhìn vẻ chăm chú của Hiểu Minh bỗng nhiên Tiểu Tuyết cảm thấy xấu hổ. Con gái nào cũng vậy, sợ người ta nhìn thấy điểm xấu xí của mình.
-Để tôi băng được rồi thiếu gia.
-Tay em bị như thế sao mà làm được.- Hiểu Minh đổ thuốc ra vải trắng, cẩn thận băng lại cho cô- Đừng để dính nước, kẻo lâu lành.
-Dạ…
Cả quá trình, như thường lệ, Tiểu Tuyết đều không dám ngẩng lên nhìn Hiểu Minh. Chỉ có một khoảnh khắc anh lấy thêm thuốc rồi bất ngờ quay lại. Đôi mắt Tiểu Tuyết như hồ thu gợn sóng, không tránh kịp đang lặng thầm quan sát Hiểu Minh.
Bị bắt gặp, gương mặt cô ửng lên đỏ bừng, lại vội vàng cúi mặt…Hiểu Minh cũng bất giác ngần ngại. Hình như anh đã nắm bàn tay cô quá lâu rồi.
-A!
Đứa bé bất thần thúc một cú nhẹ vào thành bụng. Đây là lần đầu tiên con đá Tiểu Tuyết. Từ đại phu nói, khi em bé cử động mạnh trong bụng mẹ, chứng tỏ là rất khỏe mạnh. Con được bình an, khỏe mạnh đều là mong ước của những bậc làm cha mẹ trên đời.
-Sao vậy? Em lại đau ở đâu à?
-Không…không phải – Tiểu Tuyết bỗng thấy giọng mình nhẹ hẫng, tràn đầy vui sướng. Cô muốn nói cho Hiểu Minh biết, điều kì diệu vừa diễn ra trong bụng mình:
-Con đá…Con đá tôi…
Chỉ một thông tin ngắn gọn vậy nhưng lại làm cho hai kẻ có mặt đều khựng lại. Hiểu Minh càng cảm nhận rõ nét hơn vai trò của một người làm cha với con trẻ. Còn Tiểu Tuyết, cô sững người vì nhận thấy, khi đem điều hạnh phúc của mình chia sẻ cùng người cũng có chung nửa dòng máu với đứa bé, lòng cô mới háo hức làm sao.
-Em nhớ ăn thêm nữa. Mấy tháng đầu con cần nhiều chất dinh dưỡng.
-Dạ…
-Thỉnh thoảng em có ra ngoài đi dạo không?
-Dạ có.
-Thai phụ cũng cần đi bộ và vận động. Nhưng cũng đừng quá sức.
-Dạ…
Tiểu Tuyết chỉ có thể vâng dạ như lời anh nói. Cô cũng nghĩ tới những câu hỏi để Hiểu Minh trả lời qua lại, nhưng lời nói chưa đến miệng đã bị tắt lại. Bản thân Tiểu Tuyết quê mùa, dốt nát. Cô không muốn để Hiểu Minh chê cười mình.
Vì sao lại sợ thiếu gia chê cười?
Tiểu Tuyết lại tự hỏi mình câu hỏi đó. Thiếu gia dịu dàng chăm sóc, thiếu gia nói những lời quan tâm chân thật….Tiểu Tuyết chỉ mới có 19 tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ.
-Thiếu gia…
-Sao vậy?
Lại câu hỏi nhẹ nhàng và ánh mắt ân cần đó. Tiểu Tuyết quay mặt đi, cố nén cảm giác xao động đang tràn ngập trong lòng:
-Thiếu gia ra ngoài dùng cơm, nhớ…nhớ ăn nhiều món. Thiếu gia hình như hơi ốm.
Hiểu Minh cười nhẹ. Anh đúng là gầy đi vì công việc. Hiểu Minh thời gian qua đang bắt đầu chấn chỉnh lại công việc làm ăn ở cửa tiệm. Thời gian bận rộn đến nỗi không chợp mắt được. Vốn là ban đầu chỉ vì ý định tìm quên.
Song dần dần, Hiểu Minh cũng nhận ra một việc. Thì ra đôi khi con người tự nhuyễn hoặc mình quá lố. Anh không quên Mỹ Anh với những ngày mộng mơ êm đẹp, song bây giờ ngoài cảm giác áy náy thì không còn nhớ thương cô nhiều nữa. Hiểu Minh mỗi khi về đến nhà là chân lại bước về biệt viện nhỏ. Anh muốn xem đứa con đang trưởng thành tới giai đoạn nào.
Ràng buộc thâm tình sẽ kéo theo nhiều điều khác nữa, phải không?
-Thiếu gia!
-Ừ?
-Thiếu gia ở lại ăn cơm nhé? -Tiểu Tuyết bỗng bậm môi đề nghị . Cô không biết bắt đầu từ đâu cả. Lấy được lòng của thiếu gia ra sao cũng không biết. Chỉ muốn được ngồi chung bàn với thiếu gia, cùng ăn một bữa cơm, như những ngày trong mái nhà tranh nhỏ, quây quần cùng nhau trong một mái nhà.
-Thiếu gia!
-Được rồi -Kỷ Hiểu Minh gật đầu khe khẽ . Cám ơn em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.