Chương 18: Lên tỉnh thành
Vô Danh
09/06/2014
Lưu luyến và lưu luyến, nhưng rồi cũng đến lúc chia tay.
Kỷ Hiểu Minh cũng từng nghĩ, hay là để Tiểu Tuyết ở lại với cha mẹ của mình, đợi sinh nở xong rồi tính tiếp. Nhưng anh cũng nhanh chóng xua đi ý định đó. Ông bà Phí đã vất vả nhiều rồi, Tiểu Tuyết ở lại, sinh con, ông bà lại phải lo toan mọi thứ. Dù hiện nay Hiểu Minh trong mắt người khác đã chỉ là một thiếu gia tay trắng song lòng dạ con người lại vô cùng độc ác, ai biết được, Tiểu Tuyết và đứa bé còn có bất trắc nào không?
Đã quyết định rồi, sáng hôm sau, Hiểu Minh thu xếp gọn gàng mọi thứ. Chiếc xe ngựa trong làng được anh thuê để đưa Tiểu Tuyết lên ga xe lửa, xuất phát đi Thượng Hải trong ngày.
Khi chia tay, bà Phí rưng rưng nắm chặt tay Tiểu Tuyết. Hai đứa em nhỏ thì mếu máo, ông Phí quay mặt, cố nén đôi mắt đỏ hoe.
Họ đều nhìn Hiểu Minh với ánh mắt như nài nỉ, gửi gắm anh hãy chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Cô ôm chặt lấy mẹ, bịn rịn chẳng muốn rời.
Tiếng lốc cốc của xe ngựa đưa họ rời khỏi ngôi làng nhỏ. Tiểu Tuyết vẫn còn ngơ ngẩn trông về hướng xa xa, nơi những người thân của mình đang trở thành những chấm đen nhỏ, mờ dần, mờ dần….
Cô không khóc…Đã cố gắng không khóc, nhưng lòng vẫn đau, vẫn rất đau.
Hiểu Minh bỗng vỗ nhẹ lên vai cô. Ánh mắt anh ấm áp. Tiểu Tuyết thật chẳng dám tin.
Xe lửa là một trải nghiệm không dễ chịu đối với Tiểu Tuyết. Cô cũng từng nghe nói đến song đây là lần đầu trong đời nhìn thấy một thứ to lớn và xa lạ đến vậy. Cột khói đen cao ngất, tiếng hú còi của nó khiến Tiểu Tuyết giật mình. Vô thức, cô đã đứng sau lưng Kỷ Hiểu Minh.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô:
-Đừng sợ…Nó sắp dừng rồi.
-Nó…nó lớn quá, thiếu gia…Tôi…
-Không gọi là thiếu gia nữa- Hiểu Minh khẽ nhíu mày- Cứ gọi tôi là anh Hiểu Minh. Không được sao?
Anh Hiểu Minh là một danh từ xa lạ. Dù hiện nay, mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là chủ -tớ, là người sang -kẻ hèn như trước nữa. Tiểu Tuyết cũng chẳng biết, phải chăng mình đang vọng tưởng, muốn được tiến đến một bước dài hơn trong quan hệ với thiếu gia sao?
-Đi thôi…
Hiểu Minh đã mua xong vé. Bàn tay anh chìa ra, chờ đợi. Tiểu Tuyết làm như không nhìn thấy, len lén bước sau anh.
Cô không dám nắm lấy đôi tay ấm áp ấy. Vì Tiểu Tuyết sợ, khi đã nắm lấy rồi, mình sẽ không muốn buông ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên bị nắm lại. Hiểu Minh đang nắm lấy nó, nhẹ nhàng đan những ngón tay rắn rỏi vào cô.
-Thiếu…
-…………
-Anh…Hiểu…Anh Hiểu Minh!
Mặt cô đỏ lên vì danh xưng xa lạ đó. Hiểu Minh khẽ cười, rất dịu dàng:
-Đi thôi.
Lần đầu ngồi xe lửa, lần đầu nhìn con thú lớn lao về phía cuối chân trời, Tiểu Tuyết không giấu được tò mò. Nhưng chỉ một lúc sau, cô thấy trong người nhộn nhạo…Bụng như có khối gì đè nặng, chỉ muốn lui về cuối toa xe lửa, mong cơn khó chịu này mau chóng trôi qua.
-Sao vậy?
Hiểu Minh để ý tới thái độ của Tiểu Tuyết rất cẩn thận. Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cổ cứ nhợn nhợn nhưng không thể ói ra.
-Em sao vậy? Mệt lắm à?
-Không…thiếu gia….Không…anh…anh Hiểu Minh. Tôi…
-Ngoan!
Hiểu Minh bỗng đưa tay xoa nhỏ lên thái dương của Tiểu Tuyết. Tay anh vừa chạm vào, cô vội vã né tránh. Nhưng Hiểu Minh vẫn thật nhẹ nhàng:
-Tôi giúp em xoa. Sẽ đỡ say xe hơn.
Trong toa xe, không khí khá ngột ngạt. Tiểu Tuyết lại đang mang thai, cơ thể yếu ớt, đối với mọi việc xung quanh sẽ có chút e ngại, bài xích bên cạnh tâm trạng mệt mỏi. Hiểu Minh hiểu được chuyện ấy. Anh nhẹ nhàng xoa xuống lưng Tiểu Tuyết, mong cô sẽ dễ chịu hơn.
-Anh Hiểu Minh…Tôi…Đừng mà…
Dù đã có một lần cùng người đàn ông này gần gũi da thịt song Tiểu Tuyết lại nửa mê nửa tỉnh, nhớ được chỉ một phần nào câu chuyện. Bây giờ lại bị người khác giới chạm vào, cử chỉ hết sức thân mật, cô càng khó chịu hơn.
-Tôi…tôi…không sao. Đừng…
Hiểu Minh làm sao lại không hiểu ý nghĩa của thái độ trốn tránh đó. Nhưng bây giờ trốn tránh còn ý nghĩa gì nữa. Hai người họ, sợi dây liên lạc là một đứa bé đang từ từ bị buộc lại với nhau.
-Từ đây đến Thượng Hải phải mất gần 2 ngày. Em không nên để cơ thể mình mệt mỏi quá.
-Dạ…
-Khó chịu thì cứ nói. Tôi sẽ giúp em.
-Dạ.
-Bây giờ phải xoa lưng một chút- Hiểu Minh khẽ đẩy Tiểu Tuyết ra phía trước.-Mang thai thường hay đau nhức xương khớp, không xoa bóp kịp, thai nhi sẽ không chịu nổi đâu.
Tiểu Tuyết nửa tin nửa ngờ nhìn anh rồi cũng ngoan ngoãn để Hiểu Minh chăm sóc cho mình. Bàn tay anh dùng sức không quá mạnh cũng không nhẹ, tạo cho cô cảm giác dễ chịu. Từ căng cứng, Tiểu Tuyết từ từ thả lỏng, để mặc Hiểu Minh giúp đỡ mình.
Trong phút chốc, cô bỗng thấy mình giống như một người vợ được cưng chiều, Hiểu Minh là người chồng hết lòng thương yêu chăm chút cô.
Đầu óc Tiểu Tuyết từ mịt mờ, từ từ nghĩ lại…Ở nhà họ Kỷ, cô chỉ là một công cụ sinh con không hơn không kém. Còn bây giờ…Hiểu Minh dẫn cô đi Thượng Hải. Họ lấy thân phận gì? Nếu chỉ muốn cô sinh con ra, anh không phải làm nhiều chuyện như vậy…Bỏ đi nhung lụa trong nhà họ Kỷ, cùng Tiểu Tuyết đến Thượng Hải. Anh và cô…
Anh và cô…
Má Tiểu Tuyết hồng lên như người say rượu. Hiểu Minh xoa lưng xong, chợt chạm nhẹ vào vùng bụng căng tròn của cô, ân cần:
-Con có ngoan không?
Tiểu Tuyết sợ nhất là ánh mắt anh khi nhìn mình trực diện. Cô cúi mặt nhưng vẫn nghe được nhịp tim hỗn loạn của mình:
-Ngoan ạ!
-Khi khó chịu em cứ nói. Người mẹ mệt, thai nhi sẽ mệt theo.
Ý Hiểu Minh vốn muốn khuyên Tiểu Tuyết chú ý đến sức khỏe thân thể mình sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Song người nghe lại hiểu theo nghĩa khác. Anh quan tâm cô, muốn đưa cô lên Thượng Hải cũng chỉ vì nghĩ cho đứa con trong bụng…Giọng Tiểu Tuyết cố bình thản song đã có một chút nghẹn ngào:
-Anh…anh yên tâm. Tôi biết mà.
Cái nghèn nghẹn và gương mặt hơi tái, cúi gẳm làm Hiểu Minh mơ hồ cảm thấy, lời nói của mình đã khiến cô gái nhỏ chạnh lòng. Anh định nói gì thêm thì bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên bên tai làm cả hai đều giật mình. Chiếc xe đang di chuyển bỗng nhiên dừng hẳn lại. Không khí thay đổi. Toa tàu bỗng trở nên hỗn loạn bởi những tiếng thét la.
-Có bom…
-Có kẻ quăng bom vào tàu.
-Bom nổ…Chạy nhanh…
Chiếc tàu lửa bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét vang lên khắp các toa…Người xô đẩy, chen lấn nhau để chạy. Hiểu Minh ôm chặt Tiểu Tuyết. Anh nhìn thấy cánh cửa đã bị đám đông xô đổ. Tiếng thét có bom…bom nổ làm người bình tĩnh như Hiểu Minh cũng không kềm được kích động. Nhưng bây giờ không phải chỉ có anh. Tiểu Tuyết đang bụng mang dạ chửa, nếu liều lĩnh cùng đám đông xông ra cửa, e là lành ít dữ nhiều.
Đã quyết định rồi, sáng hôm sau, Hiểu Minh thu xếp gọn gàng mọi thứ. Chiếc xe ngựa trong làng được anh thuê để đưa Tiểu Tuyết lên ga xe lửa, xuất phát đi Thượng Hải trong ngày.
Khi chia tay, bà Phí rưng rưng nắm chặt tay Tiểu Tuyết. Hai đứa em nhỏ thì mếu máo, ông Phí quay mặt, cố nén đôi mắt đỏ hoe.
Họ đều nhìn Hiểu Minh với ánh mắt như nài nỉ, gửi gắm anh hãy chăm sóc cho Tiểu Tuyết. Cô ôm chặt lấy mẹ, bịn rịn chẳng muốn rời.
Tiếng lốc cốc của xe ngựa đưa họ rời khỏi ngôi làng nhỏ. Tiểu Tuyết vẫn còn ngơ ngẩn trông về hướng xa xa, nơi những người thân của mình đang trở thành những chấm đen nhỏ, mờ dần, mờ dần….
Cô không khóc…Đã cố gắng không khóc, nhưng lòng vẫn đau, vẫn rất đau.
Hiểu Minh bỗng vỗ nhẹ lên vai cô. Ánh mắt anh ấm áp. Tiểu Tuyết thật chẳng dám tin.
Xe lửa là một trải nghiệm không dễ chịu đối với Tiểu Tuyết. Cô cũng từng nghe nói đến song đây là lần đầu trong đời nhìn thấy một thứ to lớn và xa lạ đến vậy. Cột khói đen cao ngất, tiếng hú còi của nó khiến Tiểu Tuyết giật mình. Vô thức, cô đã đứng sau lưng Kỷ Hiểu Minh.
Anh nhẹ nhàng trấn an cô:
-Đừng sợ…Nó sắp dừng rồi.
-Nó…nó lớn quá, thiếu gia…Tôi…
-Không gọi là thiếu gia nữa- Hiểu Minh khẽ nhíu mày- Cứ gọi tôi là anh Hiểu Minh. Không được sao?
Anh Hiểu Minh là một danh từ xa lạ. Dù hiện nay, mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là chủ -tớ, là người sang -kẻ hèn như trước nữa. Tiểu Tuyết cũng chẳng biết, phải chăng mình đang vọng tưởng, muốn được tiến đến một bước dài hơn trong quan hệ với thiếu gia sao?
-Đi thôi…
Hiểu Minh đã mua xong vé. Bàn tay anh chìa ra, chờ đợi. Tiểu Tuyết làm như không nhìn thấy, len lén bước sau anh.
Cô không dám nắm lấy đôi tay ấm áp ấy. Vì Tiểu Tuyết sợ, khi đã nắm lấy rồi, mình sẽ không muốn buông ra.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên bị nắm lại. Hiểu Minh đang nắm lấy nó, nhẹ nhàng đan những ngón tay rắn rỏi vào cô.
-Thiếu…
-…………
-Anh…Hiểu…Anh Hiểu Minh!
Mặt cô đỏ lên vì danh xưng xa lạ đó. Hiểu Minh khẽ cười, rất dịu dàng:
-Đi thôi.
Lần đầu ngồi xe lửa, lần đầu nhìn con thú lớn lao về phía cuối chân trời, Tiểu Tuyết không giấu được tò mò. Nhưng chỉ một lúc sau, cô thấy trong người nhộn nhạo…Bụng như có khối gì đè nặng, chỉ muốn lui về cuối toa xe lửa, mong cơn khó chịu này mau chóng trôi qua.
-Sao vậy?
Hiểu Minh để ý tới thái độ của Tiểu Tuyết rất cẩn thận. Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cổ cứ nhợn nhợn nhưng không thể ói ra.
-Em sao vậy? Mệt lắm à?
-Không…thiếu gia….Không…anh…anh Hiểu Minh. Tôi…
-Ngoan!
Hiểu Minh bỗng đưa tay xoa nhỏ lên thái dương của Tiểu Tuyết. Tay anh vừa chạm vào, cô vội vã né tránh. Nhưng Hiểu Minh vẫn thật nhẹ nhàng:
-Tôi giúp em xoa. Sẽ đỡ say xe hơn.
Trong toa xe, không khí khá ngột ngạt. Tiểu Tuyết lại đang mang thai, cơ thể yếu ớt, đối với mọi việc xung quanh sẽ có chút e ngại, bài xích bên cạnh tâm trạng mệt mỏi. Hiểu Minh hiểu được chuyện ấy. Anh nhẹ nhàng xoa xuống lưng Tiểu Tuyết, mong cô sẽ dễ chịu hơn.
-Anh Hiểu Minh…Tôi…Đừng mà…
Dù đã có một lần cùng người đàn ông này gần gũi da thịt song Tiểu Tuyết lại nửa mê nửa tỉnh, nhớ được chỉ một phần nào câu chuyện. Bây giờ lại bị người khác giới chạm vào, cử chỉ hết sức thân mật, cô càng khó chịu hơn.
-Tôi…tôi…không sao. Đừng…
Hiểu Minh làm sao lại không hiểu ý nghĩa của thái độ trốn tránh đó. Nhưng bây giờ trốn tránh còn ý nghĩa gì nữa. Hai người họ, sợi dây liên lạc là một đứa bé đang từ từ bị buộc lại với nhau.
-Từ đây đến Thượng Hải phải mất gần 2 ngày. Em không nên để cơ thể mình mệt mỏi quá.
-Dạ…
-Khó chịu thì cứ nói. Tôi sẽ giúp em.
-Dạ.
-Bây giờ phải xoa lưng một chút- Hiểu Minh khẽ đẩy Tiểu Tuyết ra phía trước.-Mang thai thường hay đau nhức xương khớp, không xoa bóp kịp, thai nhi sẽ không chịu nổi đâu.
Tiểu Tuyết nửa tin nửa ngờ nhìn anh rồi cũng ngoan ngoãn để Hiểu Minh chăm sóc cho mình. Bàn tay anh dùng sức không quá mạnh cũng không nhẹ, tạo cho cô cảm giác dễ chịu. Từ căng cứng, Tiểu Tuyết từ từ thả lỏng, để mặc Hiểu Minh giúp đỡ mình.
Trong phút chốc, cô bỗng thấy mình giống như một người vợ được cưng chiều, Hiểu Minh là người chồng hết lòng thương yêu chăm chút cô.
Đầu óc Tiểu Tuyết từ mịt mờ, từ từ nghĩ lại…Ở nhà họ Kỷ, cô chỉ là một công cụ sinh con không hơn không kém. Còn bây giờ…Hiểu Minh dẫn cô đi Thượng Hải. Họ lấy thân phận gì? Nếu chỉ muốn cô sinh con ra, anh không phải làm nhiều chuyện như vậy…Bỏ đi nhung lụa trong nhà họ Kỷ, cùng Tiểu Tuyết đến Thượng Hải. Anh và cô…
Anh và cô…
Má Tiểu Tuyết hồng lên như người say rượu. Hiểu Minh xoa lưng xong, chợt chạm nhẹ vào vùng bụng căng tròn của cô, ân cần:
-Con có ngoan không?
Tiểu Tuyết sợ nhất là ánh mắt anh khi nhìn mình trực diện. Cô cúi mặt nhưng vẫn nghe được nhịp tim hỗn loạn của mình:
-Ngoan ạ!
-Khi khó chịu em cứ nói. Người mẹ mệt, thai nhi sẽ mệt theo.
Ý Hiểu Minh vốn muốn khuyên Tiểu Tuyết chú ý đến sức khỏe thân thể mình sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Song người nghe lại hiểu theo nghĩa khác. Anh quan tâm cô, muốn đưa cô lên Thượng Hải cũng chỉ vì nghĩ cho đứa con trong bụng…Giọng Tiểu Tuyết cố bình thản song đã có một chút nghẹn ngào:
-Anh…anh yên tâm. Tôi biết mà.
Cái nghèn nghẹn và gương mặt hơi tái, cúi gẳm làm Hiểu Minh mơ hồ cảm thấy, lời nói của mình đã khiến cô gái nhỏ chạnh lòng. Anh định nói gì thêm thì bỗng có một tiếng nổ lớn vang lên bên tai làm cả hai đều giật mình. Chiếc xe đang di chuyển bỗng nhiên dừng hẳn lại. Không khí thay đổi. Toa tàu bỗng trở nên hỗn loạn bởi những tiếng thét la.
-Có bom…
-Có kẻ quăng bom vào tàu.
-Bom nổ…Chạy nhanh…
Chiếc tàu lửa bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét vang lên khắp các toa…Người xô đẩy, chen lấn nhau để chạy. Hiểu Minh ôm chặt Tiểu Tuyết. Anh nhìn thấy cánh cửa đã bị đám đông xô đổ. Tiếng thét có bom…bom nổ làm người bình tĩnh như Hiểu Minh cũng không kềm được kích động. Nhưng bây giờ không phải chỉ có anh. Tiểu Tuyết đang bụng mang dạ chửa, nếu liều lĩnh cùng đám đông xông ra cửa, e là lành ít dữ nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.