Chương 19: Vỡ nát
Vô Danh
12/06/2014
Đau nhói….Đó là cảm giác mà Tiểu Tuyết cảm thấy trước khi ngất lịm đi.
Có tiếng bom nổ, rồi hàng trăm người hỗn loạn xô đẩy nhau về phía trước. Hiểu Minh nắm chặt tay cô. Vòm ngực ấm áp của anh bao trùm lấy cô che chở. Nhưng sức Hiểu Minh so với hàng trăm người đang hoảng loạn giẫm đạp lên nhau kia, nào có đáng gì.
Chưa bao giờ Hiểu Minh thấy mình hoảng loạn và bất lực như vậy. Một dòng máu tươi từ hạ thân Tiểu Tuyết chảy xuống chân. Anh điên cuồng gào thét. Mọi người có dừng lại, nhưng chỉ là để ném những cái nhìn ái ngại. Sau đó chạy vụt đi, để mặc hai người.
Hiểu Minh bồng lấy Tiểu Tuyết, lao ra ngoài. Sức lực ở đâu tràn đến khiến anh không còn ái ngại dòng người đang hỗn loạn. Một phụ nữ thân nhuộm đỏ máu cũng làm người ta sợ hãi. Trong vô thức, trước mắt Hiểu Minh dòng người không còn tồn tại nữa. Anh chỉ còn nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ngất lịm. Máu tươi nhuộm đỏ y phục của hai người.
Có ai gọi…Có người lay Hiểu Minh. Hai, ba người kéo anh vào trong một góc…Một người dáng điệu vội vã nói nhanh:
-Anh buông chị ra…Để tôi xem…
Mãi đến sau này, Tần Huỳnh cũng không quên được lần đầu gặp Kỷ Hiểu Minh trên tàu. Gương mặt anh ấy tái nhợt, không còn sinh khí, hoảng loạn, lo lắng. Khi thấy Tần Huỳnh, Hiểu Minh như người chết đuối vớ được phao, vội vội vàng vàng:
-Anh làm ơn…Vợ tôi…Cứu giùm vợ tôi…
Tiếng “vợ tôi” thốt lên trong vô thức. Hiểu Minh thực sự sợ hãi. Không chỉ là vì đứa con trong bụng. Không chỉ là vì trách nhiệm. Anh rất sợ…Sợ một khi đôi mắt kia cứ nhắm hoài không mở. Sợ…sợ một khi nào đó, đằng sau Hiểu Minh không còn dáng vóc nhỏ nhắn, cam chịu nhìn theo.
Tàu trúng bom, kẹt lại một vùng hoang vắng. Tần Huỳnh không mang theo thiết bị y tế gì ngoài ống nghe và một ít thuốc thông thường. Hiểu Minh không cần nghe hết lời chỉ dẫn lao đến ngay chỗ từng là phòng y tế trên tàu. Thuốc đổ tứ tung…Anh chỉ vơ vội vơ vàng những gì còn sót lại…Xung quanh Hiểu Minh, người ta vẫn lao đầu về phía trước. Chạy trong hoảng loạn mà không cần biết mình đang chạy về đâu.
Có những đôi vợ chồng không còn cầm tay nhau khi chạy trốn. Người chồng lao về một hướng, khi vợ mình trượt ngã, cũng không quay lại, không trao cho vợ một cánh tay.
Những người còn ở lại vì người thân của mình không thể đi được nữa như Hiểu Minh rất ít. Họ cố gắng dìu đỡ, nâng bước người cạnh mình đi thêm vài bước. Có nguy hiểm…Bom có thể sẽ tiếp tục nổ. Một trong số họ có lẽ sẽ nằm xuống…Nhưng giây phút cuối cùng, họ sẽ vẫn mỉm cười, vì đã cùng ở lại bên nhau.
Tần Huỳnh nhặt được ở đâu một tấm trải giường màu trắng. Gương mặt anh cực kỳ căng thẳng. Thấy Hiểu Minh quay trở lại, đôi mày rậm có giãn ra chút ít nhưng rồi nhíu lại ngay:
-Vợ anh động thai rất nặng. Có lẽ…không chịu được. Phải phẫu thuật ngay.
Phẫu thuật…Trong thời điểm này làm sao có thể phẫu thuật? Hiểu Minh thấy chân tay mình lạnh ngắt. Giọng cũng đứt quãng theo:
-Bây giờ…bây giờ làm sao? Chỗ này thì làm sao phẫu thuật được? Làm sao…
Tần Huỳnh cũng cùng trong tâm trạng đó. Bỗng nhiên những người còn lại tại hiện trường tụ tập lại một chỗ. Đằng xa có một nhóm người đang đi đến, càng lúc càng gần…
…Đám người vừa đến là người của Phương gia thôn cách đó không xa. Nghe tiếng nổ lớn, mọi người vội vã ra ngoài xem xét. Nơi đây vốn là vùng do Quốc dân đảng kiểm soát, đi thêm một đoạn là vùng cấm, người ngoài không biết đi lạc sẽ giết không tha.
Vậy số người trên tàu đã rời khỏi nơi này, e là cũng không ít người đi vào vùng cấm ấy. Hiểu Minh mơ hồ nghe trong không khí những tiếng nổ vang lên từ xa…Anh chợt thở dài.
Trong làng cũng không có bác sĩ. Chữa trị chủ yếu cho mọi người là một đại phu lớn tuổi, mọi người hay gọi là thầy thuốc Trịnh. Ông không phải là người của Phương gia thôn này, chỉ tình cờ đi ngang, sau đó ở lại lưu trú, đã hơn mười lăm năm.
Cách chữa bệnh của Tần Huỳnh và Trịnh đại phu khác xa rất nhiều. Người của Phương gia thôn không phải là người xấu nhưng cũng rất bảo thủ. Họ không cho Tần Huỳnh vào trong phòng, nơi Trịnh đại phu và bà mụ Vương đang đỡ đẻ cho Tiểu Tuyết. Lòng Tần Huỳnh như lửa đốt. Người phụ nữ này chưa đến ngày sinh nhưng động thai rất mạnh, nếu không khéo xử lý, có thể…có thể sẽ mất cả mẹ lẫn con.
Kỷ Hiểu Minh như bất động trên thềm cửa. Tiểu Tuyết có tỉnh lại đôi chút…Gương mặt cô xanh mét, bàn tay yếu ớt…từ từ rời khỏi tay anh.
-Tôi…đau…Đau….
Có thể sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô ấy nữa. Chỉ nghĩ đến đây, lòng anh đã đau thắt lại. Cảm giác này vô cùng đáng sợ, còn gấp trăm lần ngày đó, khi phải chia tay với Mỹ Anh.
Một cơn gió thổi qua, lạnh buốt. Trời đã sắp vào đông rồi.
Cửa bật mở. Trịnh đại phu bước ra trước…Phía sau là bà mụ Vương…Trên tay bà có một tấm chăn nhỏ…Bên trong…
Hiểu Minh bật dậy. Tần Huỳnh cũng lao đến ngay:
-Đứa nhỏ yếu quá!- Trịnh đại phu lắc đầu- Mẹ thì không sao.
Chỉ có vài chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến bầu trời trước mắt Hiểu Minh mờ dần, trắng xóa….Bây giờ anh mới biết. Thì ra mình cũng đã mong chờ đứa bé ấy biết bao nhiêu.
Đứa con của họ, là một bé gái, mái tóc lơ thơ, làn da xanh tái. Gương mặt còn rõ những đường nhăn nhúm, thực sự không nhìn được là bé giống ai.
Nhưng giống ai, có quan trọng gì nữa. Đứa trẻ chưa một lần được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy ba và mẹ. Đôi mắt khép chặt…Không biết đến cuộc đời lắm nỗi thương đau.
Tim Kỷ Hiểu Minh như có ai bóp chặt. Anh không có can đảm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang được quấn trong lớp vải mỏng manh đó nữa. Giọng nói cũng trở nên khàn đục, vô hồn:
-Cảm ơn.
Người làng vừa nói, họ sẽ mang đứa bé chôn trong nghĩa địa của làng. Dù sao nó cũng chào đời ở nơi này, cũng nên cho nó trở thành một phần của ngôi làng.
Trên giường, Tiểu Tuyết đang thiêm thiếp. Đôi môi tái nhợt, không còn một chút sinh khí. Đứa bé ấy không chỉ là một sinh linh bé nhỏ. Nó còn là nguồn sống, là hạnh phúc của Tiểu Tuyết những ngày gần đây. Kỷ Hiểu Minh từng thấy, cô hay vuốt nhẹ bụng mình, nở một nụ cười mãn nguyện. Bây giờ đứa trẻ không còn nữa. Tiểu Tuyết…Những ngày sắp tới sẽ thế nào đây?
-Anh đừng buồn.
Tần Huỳnh vỗ vai Hiểu Minh. Tuy là mới gặp, nhưng cũng xem như là duyên phận. Phải chi anh gặp đôi vợ chồng này trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn thì có lẽ…họ không phải chịu nổi đau mất con này.
-Cảm ơn bác sĩ.
Hiểu Minh cười gượng…Đau buồn rồi cũng phải tỉnh…Đàn ông cần phải tỉnh táo nhanh hơn phụ nữ. Anh còn Tiểu Tuyết phải chăm sóc. Gương mặt cô trong giấc ngủ giãn ra một chút. Nhưng chỉ một lúc nữa, khi tỉnh lại, Hiểu Minh biết, sự đau đớn của Tiểu Tuyết có lẽ còn gấp anh cả trăm lần.
…Cách đón nhận đau khổ của Tiểu Tuyết lặng lẽ hơn nhiều người phụ nữ mà Tần Huỳnh đã thấy. Cô không gào khóc khi tỉnh lại…Chỉ có những giọt nước mắt thi nhau rơi trên đôi má xanh xao. Những tiếng nấc cũng được giấu thật chặt sau lồng ngực…Tần Huỳnh bỗng thấy mình thật vụng về:
-Cô đừng khóc nữa…Hai người còn trẻ, rồi…
Cửa mở. Hiểu Minh bước vào, trên tay mang theo một chén cháo nhỏ. Anh nhẹ nhàng:
-Ăn cháo đi em.
Tiểu Tuyết không dám ngả đầu vào vai Hiểu Minh dù rất mệt. Cô cũng đưa tay nhận chén cháo, không muốn anh đút cho mình.
Đứa bé đã không còn nữa. Giữa họ cũng nên chấm dứt. Cát bụi cũng nên quay về cùng với đất, mây trời sẽ lại về với bầu trời.
-Nóng!
Hiểu Minh nhíu mày, cầm lấy chén cháo từ những ngón tay đang run rẩy. Anh mút từng muỗng, thổi nguội, đưa đến miệng cho Tiểu Tuyết.
Tần Huỳnh cũng cảm thấy hơi ngại. Lúc này nên để cho hai vợ chồng trẻ ở bên nhau. Anh từ tốn bước ra ngoài.
Bên trong phòng, Tiểu Tuyết cố gắng không khóc. Đứa bé vốn cũng là một sinh linh không ai mong muốn. Con trở lại với Trời Phật, đầu thai vào một gia đình khác tốt hơn…Con…
-Con rất nhỏ, chỉ bằng một con mèo.
Hiểu Minh đặt chén cháo xuống bàn, chợt nói. Trong mắt anh dường như đã có những giọt trong suốt…Giọng nói, nghe như có chút nghẹn ngào.
-Tóc của con chỉ lơ thơ vài sợi. Con…con nhắm mắt…Chưa bao giờ mở được mắt nhìn ai.
-………..
Một tiếng nấc vang lên. Tiểu Tuyết nghe môi mình mặn chát. Con tim cô đau buốt. Bàn tay vô thức chạm vào bụng…Nơi này từng có những nhịp đập rộn rã. Là nơi…Là nơi đứa trẻ trú mình chờ được ra đời.
-Anh xin lỗi…Tiểu Tuyết. Anh xin lỗi. Nếu anh ở lại…Nếu anh ở lại chỗ của ba mẹ, con có lẽ sẽ không chết. Anh xin lỗi…Anh…
Hiểu Minh khóc. Đây là lần đầu tiên anh khóc. Tiểu Tuyết chợt nhận ra. Anh không chỉ xem đứa bé kia là một trách nhiệm hay một gánh nặng. Anh cũng có…có một chút chờ mong nó. Bây giờ anh khóc vì đau đớn, vì nỗi đau đang dằn vặt. Phải chi…?
Con người không thể quay ngược thời gian để làm lại. Sai lầm là sai lầm. Quan trọng là đối diện, xua đi sai lầm đó khi nào.
-Đừng buồn mà…
Hai con người cùng chung nỗi mất mát, từ khi nào đã ôm chặt lấy nhau. Nước mắt cả hai trộn lẫn vào nhau, không dứt.
Đứa trẻ là một thiên thần hạnh phúc. Nhất định con đang vui vẻ. Trên thiên đàng kia, con rất vui vẻ. Con bằng cách này, cách khác đã mang ba mẹ lại gần nhau sau một sự vỡ nát. Vỡ nát để lại bắt đầu.
Chưa bao giờ Hiểu Minh thấy mình hoảng loạn và bất lực như vậy. Một dòng máu tươi từ hạ thân Tiểu Tuyết chảy xuống chân. Anh điên cuồng gào thét. Mọi người có dừng lại, nhưng chỉ là để ném những cái nhìn ái ngại. Sau đó chạy vụt đi, để mặc hai người.
Hiểu Minh bồng lấy Tiểu Tuyết, lao ra ngoài. Sức lực ở đâu tràn đến khiến anh không còn ái ngại dòng người đang hỗn loạn. Một phụ nữ thân nhuộm đỏ máu cũng làm người ta sợ hãi. Trong vô thức, trước mắt Hiểu Minh dòng người không còn tồn tại nữa. Anh chỉ còn nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ngất lịm. Máu tươi nhuộm đỏ y phục của hai người.
Có ai gọi…Có người lay Hiểu Minh. Hai, ba người kéo anh vào trong một góc…Một người dáng điệu vội vã nói nhanh:
-Anh buông chị ra…Để tôi xem…
Mãi đến sau này, Tần Huỳnh cũng không quên được lần đầu gặp Kỷ Hiểu Minh trên tàu. Gương mặt anh ấy tái nhợt, không còn sinh khí, hoảng loạn, lo lắng. Khi thấy Tần Huỳnh, Hiểu Minh như người chết đuối vớ được phao, vội vội vàng vàng:
-Anh làm ơn…Vợ tôi…Cứu giùm vợ tôi…
Tiếng “vợ tôi” thốt lên trong vô thức. Hiểu Minh thực sự sợ hãi. Không chỉ là vì đứa con trong bụng. Không chỉ là vì trách nhiệm. Anh rất sợ…Sợ một khi đôi mắt kia cứ nhắm hoài không mở. Sợ…sợ một khi nào đó, đằng sau Hiểu Minh không còn dáng vóc nhỏ nhắn, cam chịu nhìn theo.
Tàu trúng bom, kẹt lại một vùng hoang vắng. Tần Huỳnh không mang theo thiết bị y tế gì ngoài ống nghe và một ít thuốc thông thường. Hiểu Minh không cần nghe hết lời chỉ dẫn lao đến ngay chỗ từng là phòng y tế trên tàu. Thuốc đổ tứ tung…Anh chỉ vơ vội vơ vàng những gì còn sót lại…Xung quanh Hiểu Minh, người ta vẫn lao đầu về phía trước. Chạy trong hoảng loạn mà không cần biết mình đang chạy về đâu.
Có những đôi vợ chồng không còn cầm tay nhau khi chạy trốn. Người chồng lao về một hướng, khi vợ mình trượt ngã, cũng không quay lại, không trao cho vợ một cánh tay.
Những người còn ở lại vì người thân của mình không thể đi được nữa như Hiểu Minh rất ít. Họ cố gắng dìu đỡ, nâng bước người cạnh mình đi thêm vài bước. Có nguy hiểm…Bom có thể sẽ tiếp tục nổ. Một trong số họ có lẽ sẽ nằm xuống…Nhưng giây phút cuối cùng, họ sẽ vẫn mỉm cười, vì đã cùng ở lại bên nhau.
Tần Huỳnh nhặt được ở đâu một tấm trải giường màu trắng. Gương mặt anh cực kỳ căng thẳng. Thấy Hiểu Minh quay trở lại, đôi mày rậm có giãn ra chút ít nhưng rồi nhíu lại ngay:
-Vợ anh động thai rất nặng. Có lẽ…không chịu được. Phải phẫu thuật ngay.
Phẫu thuật…Trong thời điểm này làm sao có thể phẫu thuật? Hiểu Minh thấy chân tay mình lạnh ngắt. Giọng cũng đứt quãng theo:
-Bây giờ…bây giờ làm sao? Chỗ này thì làm sao phẫu thuật được? Làm sao…
Tần Huỳnh cũng cùng trong tâm trạng đó. Bỗng nhiên những người còn lại tại hiện trường tụ tập lại một chỗ. Đằng xa có một nhóm người đang đi đến, càng lúc càng gần…
…Đám người vừa đến là người của Phương gia thôn cách đó không xa. Nghe tiếng nổ lớn, mọi người vội vã ra ngoài xem xét. Nơi đây vốn là vùng do Quốc dân đảng kiểm soát, đi thêm một đoạn là vùng cấm, người ngoài không biết đi lạc sẽ giết không tha.
Vậy số người trên tàu đã rời khỏi nơi này, e là cũng không ít người đi vào vùng cấm ấy. Hiểu Minh mơ hồ nghe trong không khí những tiếng nổ vang lên từ xa…Anh chợt thở dài.
Trong làng cũng không có bác sĩ. Chữa trị chủ yếu cho mọi người là một đại phu lớn tuổi, mọi người hay gọi là thầy thuốc Trịnh. Ông không phải là người của Phương gia thôn này, chỉ tình cờ đi ngang, sau đó ở lại lưu trú, đã hơn mười lăm năm.
Cách chữa bệnh của Tần Huỳnh và Trịnh đại phu khác xa rất nhiều. Người của Phương gia thôn không phải là người xấu nhưng cũng rất bảo thủ. Họ không cho Tần Huỳnh vào trong phòng, nơi Trịnh đại phu và bà mụ Vương đang đỡ đẻ cho Tiểu Tuyết. Lòng Tần Huỳnh như lửa đốt. Người phụ nữ này chưa đến ngày sinh nhưng động thai rất mạnh, nếu không khéo xử lý, có thể…có thể sẽ mất cả mẹ lẫn con.
Kỷ Hiểu Minh như bất động trên thềm cửa. Tiểu Tuyết có tỉnh lại đôi chút…Gương mặt cô xanh mét, bàn tay yếu ớt…từ từ rời khỏi tay anh.
-Tôi…đau…Đau….
Có thể sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô ấy nữa. Chỉ nghĩ đến đây, lòng anh đã đau thắt lại. Cảm giác này vô cùng đáng sợ, còn gấp trăm lần ngày đó, khi phải chia tay với Mỹ Anh.
Một cơn gió thổi qua, lạnh buốt. Trời đã sắp vào đông rồi.
Cửa bật mở. Trịnh đại phu bước ra trước…Phía sau là bà mụ Vương…Trên tay bà có một tấm chăn nhỏ…Bên trong…
Hiểu Minh bật dậy. Tần Huỳnh cũng lao đến ngay:
-Đứa nhỏ yếu quá!- Trịnh đại phu lắc đầu- Mẹ thì không sao.
Chỉ có vài chữ ngắn gọn, nhưng lại khiến bầu trời trước mắt Hiểu Minh mờ dần, trắng xóa….Bây giờ anh mới biết. Thì ra mình cũng đã mong chờ đứa bé ấy biết bao nhiêu.
Đứa con của họ, là một bé gái, mái tóc lơ thơ, làn da xanh tái. Gương mặt còn rõ những đường nhăn nhúm, thực sự không nhìn được là bé giống ai.
Nhưng giống ai, có quan trọng gì nữa. Đứa trẻ chưa một lần được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy ba và mẹ. Đôi mắt khép chặt…Không biết đến cuộc đời lắm nỗi thương đau.
Tim Kỷ Hiểu Minh như có ai bóp chặt. Anh không có can đảm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang được quấn trong lớp vải mỏng manh đó nữa. Giọng nói cũng trở nên khàn đục, vô hồn:
-Cảm ơn.
Người làng vừa nói, họ sẽ mang đứa bé chôn trong nghĩa địa của làng. Dù sao nó cũng chào đời ở nơi này, cũng nên cho nó trở thành một phần của ngôi làng.
Trên giường, Tiểu Tuyết đang thiêm thiếp. Đôi môi tái nhợt, không còn một chút sinh khí. Đứa bé ấy không chỉ là một sinh linh bé nhỏ. Nó còn là nguồn sống, là hạnh phúc của Tiểu Tuyết những ngày gần đây. Kỷ Hiểu Minh từng thấy, cô hay vuốt nhẹ bụng mình, nở một nụ cười mãn nguyện. Bây giờ đứa trẻ không còn nữa. Tiểu Tuyết…Những ngày sắp tới sẽ thế nào đây?
-Anh đừng buồn.
Tần Huỳnh vỗ vai Hiểu Minh. Tuy là mới gặp, nhưng cũng xem như là duyên phận. Phải chi anh gặp đôi vợ chồng này trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn thì có lẽ…họ không phải chịu nổi đau mất con này.
-Cảm ơn bác sĩ.
Hiểu Minh cười gượng…Đau buồn rồi cũng phải tỉnh…Đàn ông cần phải tỉnh táo nhanh hơn phụ nữ. Anh còn Tiểu Tuyết phải chăm sóc. Gương mặt cô trong giấc ngủ giãn ra một chút. Nhưng chỉ một lúc nữa, khi tỉnh lại, Hiểu Minh biết, sự đau đớn của Tiểu Tuyết có lẽ còn gấp anh cả trăm lần.
…Cách đón nhận đau khổ của Tiểu Tuyết lặng lẽ hơn nhiều người phụ nữ mà Tần Huỳnh đã thấy. Cô không gào khóc khi tỉnh lại…Chỉ có những giọt nước mắt thi nhau rơi trên đôi má xanh xao. Những tiếng nấc cũng được giấu thật chặt sau lồng ngực…Tần Huỳnh bỗng thấy mình thật vụng về:
-Cô đừng khóc nữa…Hai người còn trẻ, rồi…
Cửa mở. Hiểu Minh bước vào, trên tay mang theo một chén cháo nhỏ. Anh nhẹ nhàng:
-Ăn cháo đi em.
Tiểu Tuyết không dám ngả đầu vào vai Hiểu Minh dù rất mệt. Cô cũng đưa tay nhận chén cháo, không muốn anh đút cho mình.
Đứa bé đã không còn nữa. Giữa họ cũng nên chấm dứt. Cát bụi cũng nên quay về cùng với đất, mây trời sẽ lại về với bầu trời.
-Nóng!
Hiểu Minh nhíu mày, cầm lấy chén cháo từ những ngón tay đang run rẩy. Anh mút từng muỗng, thổi nguội, đưa đến miệng cho Tiểu Tuyết.
Tần Huỳnh cũng cảm thấy hơi ngại. Lúc này nên để cho hai vợ chồng trẻ ở bên nhau. Anh từ tốn bước ra ngoài.
Bên trong phòng, Tiểu Tuyết cố gắng không khóc. Đứa bé vốn cũng là một sinh linh không ai mong muốn. Con trở lại với Trời Phật, đầu thai vào một gia đình khác tốt hơn…Con…
-Con rất nhỏ, chỉ bằng một con mèo.
Hiểu Minh đặt chén cháo xuống bàn, chợt nói. Trong mắt anh dường như đã có những giọt trong suốt…Giọng nói, nghe như có chút nghẹn ngào.
-Tóc của con chỉ lơ thơ vài sợi. Con…con nhắm mắt…Chưa bao giờ mở được mắt nhìn ai.
-………..
Một tiếng nấc vang lên. Tiểu Tuyết nghe môi mình mặn chát. Con tim cô đau buốt. Bàn tay vô thức chạm vào bụng…Nơi này từng có những nhịp đập rộn rã. Là nơi…Là nơi đứa trẻ trú mình chờ được ra đời.
-Anh xin lỗi…Tiểu Tuyết. Anh xin lỗi. Nếu anh ở lại…Nếu anh ở lại chỗ của ba mẹ, con có lẽ sẽ không chết. Anh xin lỗi…Anh…
Hiểu Minh khóc. Đây là lần đầu tiên anh khóc. Tiểu Tuyết chợt nhận ra. Anh không chỉ xem đứa bé kia là một trách nhiệm hay một gánh nặng. Anh cũng có…có một chút chờ mong nó. Bây giờ anh khóc vì đau đớn, vì nỗi đau đang dằn vặt. Phải chi…?
Con người không thể quay ngược thời gian để làm lại. Sai lầm là sai lầm. Quan trọng là đối diện, xua đi sai lầm đó khi nào.
-Đừng buồn mà…
Hai con người cùng chung nỗi mất mát, từ khi nào đã ôm chặt lấy nhau. Nước mắt cả hai trộn lẫn vào nhau, không dứt.
Đứa trẻ là một thiên thần hạnh phúc. Nhất định con đang vui vẻ. Trên thiên đàng kia, con rất vui vẻ. Con bằng cách này, cách khác đã mang ba mẹ lại gần nhau sau một sự vỡ nát. Vỡ nát để lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.