Chương 20: Vú nuôi
Vô Danh
20/06/2014
Thể chất của Tiểu Tuyết khá tốt, chỉ sau vài ngày là đã xuống giường được. Hiểu Minh yên tâm hơn một chút, cùng trai làng vào rừng chặt củi từ sáng sớm sau khi dặn dò chu đáo mọi chuyện ở nhà.
Một chén canh cá được bưng đến. Tiểu Tuyết đón lấy, ngại ngần:
-Cháu cảm ơn..Nhưng cháu sắp khỏi rồi, không cần nữa đâu ạ!
Người đem canh tới là vú Hà, người hầu thân cận của vợ trưởng làng. Bà nở nụ cười hiền, nhẹ nhàng nói với Tiểu Tuyết:
-Không có gì đâu. Cháu khỏe là tốt rồi.
Vài ngày trước, bà Ngô- vợ trưởng làng cũng vừa sinh con, là một đứa bé trai. Trưởng làng trước đây đã có 3 con gái, với đứa con út này vô cùng mừng rỡ, cũng hậu đãi mọi người hơn bình thường.
Tiểu Tuyết là người lạ vào làng nhưng ngày nào cũng nhận được rau và thịt cá. Hôm trước, vú Hà còn mang tới cho cô mấy bộ quần áo ấm mặc vào mùa đông. Chất liệu vải dày ấm áp, nhìn cũng biết là hàng không rẻ tiền rồi.
Vú Hà múc một chén canh nhỏ đưa cho Tiểu Tuyết, bâng quơ:
-Làm người trẻ tuổi càng phải giữ gìn thân thể thật tốt. Hồi trẻ bà Ngô nhà bà không nghe lời, sinh con mới được mấy ngày đã xuống giường nên bây giờ lớn tuổi, sinh đứa nhỏ chưa được vài ngày đã bị mất sữa. Cháu còn nhỏ, cần phải giữ gìn thân thể cẩn thận hơn nữa, sau này còn sinh con.
Những lời nói vô tình của vú Hà như xát muối vào lòng Tiểu Tuyết. Sinh con? Cô có thể sinh con nữa? Sinh với ai đây?
Trái tim nhỏ bé từ khi nào không biết…Từ những lúc Hiểu Minh dịu dàng chăm sóc…Hay là khi cả hai có chung nỗi đau mất đi cốt nhục…Mỗi khi nhắm mắt, trong những cơn mộng chập chờn đã tràn ngập hình bóng anh rồi.
Tình yêu muôn đời không có khoảng cách. Chỉ là…con người nên biết, đâu mới là kẻ mình chẳng nên yêu.
-A…
Mới bước xuống giường, cảm giác căng tức nơi ngực khiến Tiểu Tuyết cảm thấy vừa khó chịu lại vừa chua xót. Bầu ngực căng tràn sữa nhưng đứa con nhỏ bé…đã không còn có thể uống nữa rồi.
Vú Hà nhìn cô, rồi chợt ngập ngừng:
-Nhà cháu ở đâu, Tiểu Tuyết?
Một đôi mắt trong veo ngơ ngác…Tiểu Tuyết cũng không biết…Mình sẽ về đâu?
-Cháu…cháu…
-Nếu không có nơi nào đi thì…thì cháu ở lại chỗ này đi! -Vú Hà hồ hởi- Cháu đang có sẵn sữa…Để dì về nói với bà Ngô, nhận cháu là vú nuôi cho tiểu thiếu gia.
Nguồn sữa này sẽ dùng để nuôi một đứa trẻ khác? Lòng Tiểu Tuyết ngơ ngẩn…Vú Hà đã rời khỏi, cô vẫn còn ngồi bất động trên giường.
…Chiều ngày hôm đó, trưởng làng đã nhờ vú Hà qua nói chuyện với Tiểu Tuyết. Hiểu Minh tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Mất đi đứa con là điều đau lòng nhất trong cuộc đời Tiểu Tuyết. Anh không biết làm thế nào để giúp cô quên cả. Hiện giờ dùng sữa của mình nuôi dưỡng một đứa bé khác, Tiểu Tuyết có thể chấp nhận được hay không?
Tiểu Tuyết đã suy nghĩ từ sáng đến tối…Cuối cùng cô nhẹ nhàng:
-Vâng ạ…Cháu nhận lời.
Công việc của cô không phải nuôi dưỡng trẻ con. Bà Ngô đã qua vài lần sinh nở, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc em bé. Tiểu Tuyết chỉ nặn sữa đều đặn trong ngày 3 lần để vú Hà mang tới cho tiểu thiếu gia đang ở trong phòng kín.
Hiểu Minh sức không được khỏe như nhiều trai làng khác nhưng anh có học, lại biết tiếng Anh. Trưởng làng trợ giúp Hiểu Minh mở một lớp dạy trẻ trong làng. Người làng gọi anh là thầy giáo, cùng với Tần Huỳnh là “hai trí thức trẻ” trong ngôi làng nhỏ. Tần Huỳnh cũng mở một phòng khám, chữa bệnh cho người dân.
Cuộc sống trôi qua bình lặng. Hiểu Minh và Tiểu Tuyết sống chung trong một căn nhà nằm ở cuối làng. Thắm thoát đã gần hai tháng.
Ngôi làng nhỏ yên tĩnh thỉnh thoảng bị khuấy động bởi tiếng khóc của trẻ con. Vú Hà nói, thiếu gia rất khó chịu, cứ mở mắt ra là khóc ngần ngật, mỗi khi khóc lại như đang gào thét. Cả nhà trưởng làng đều không dỗ được. Đem đến chỗ thầy lang Từ hay Tần Huỳnh đều không đoán được bệnh. Bà Ngô gầy rọc đi vì phải thức chăm con, dỗ bé ngủ yên.
Buổi sáng, Tiểu Tuyết nặn sữa xong, đợi mãi mà không thấy vú Hà. Sữa mẹ không thể để quá lâu ngoài không khí…Cô cẩn thận dùng một chiếc khăn nhỏ phủ lên chén sữa, đi về hướng nhà của trưởng làng.
Càng đến gần thì tiếng khóc càng rõ…Tiểu thiếu gia có lẽ khóc đã lâu nên tiếng khóc không còn lớn dọa người như trước. Nhưng vẫn là những âm thanh hức hức vang lên đứt quãng…Bên trong, một phụ nữ đang ôm lấy bé, cố gắng đong đưa dỗ ngọt. Thế mà tiếng khóc vẫn vang lên:
-Thưa bà…
Người phụ nữ nghe tiếng Tiểu Tuyết vội vàng quay lại. Nét thời gian in đậm lên gương mặt lúc trẻ có lẽ khá xinh đẹp. Thấy cô, bà ta hơi bất ngờ, vội hỏi nhanh:
-Cô là…cô là ai?
Cũng trong lúc đó, vú Hà từ trong bước ra. Thấy Tiểu Tuyết, sắc mặt bà hơi tái nhưng giọng vẫn rất nhẹ nhàng:
-Tiểu Tuyết đó à? Sáng nay dì quên mất. Cháu mang sữa đến cho tiểu thiếu gia phải không?
-Dạ…
Đứa bé quay sang nhìn Tiểu Tuyết. Đôi mắt trong trẻo sưng đỏ. Đứa bé khoảng hai tháng nhưng thân hình gầy yếu, miệng vẫn còn méo xệch, đang chuẩn bị gào lên.
…Có lẽ người mẹ nào cũng có tình yêu thương sẵn trong huyết quản. Tiểu Tuyết -trong lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé khóc ngất trên tay mẹ kia đã thấy lòng vô cùng lưu luyến. Bà Ngô có lẽ vì quá mệt mỏi nên để bé xuống nôi…Tiểu Tuyết trao chén sữa cho vú Hà, ánh mắt lưu luyến không rời đứa bé…Như một điều kỳ diệu, đứa trẻ không mếu nữa. Đôi mắt trong veo cũng hướng thẳng vào cô, tò mò, không rời mắt. Nó không khóc nữa…Không gào lên một tiếng nào.
Đôi tay nhỏ xíu chợt hươ lên…Vú Hà run run khi nhận ra…Đứa trẻ đang đòi Tiểu Tuyết ẵm lên.
-Được rồi…Cháu về nghỉ đi Tiểu Tuyết…Nghỉ đi…
Tiểu Tuyết không phải không nhận ra bà Ngô đang nhìn cô đầy khó chịu…Cô cúi chào, định bước đi.
-Oa….oa………oa………..
Đứa bé không nhìn thấy Tiểu Tuyết nữa thì hét lên thật lớn. Lần này thực sự là gào khóc…Cái miệng nhỏ khóc đến nỗi sặc…Những tiếng ho khùng khục yếu ớt…Vú Hà và bà Ngô hoảng hốt vội bồng nó lên dỗ. Nhưng đôi tay nhỏ cứ hướng về Tiểu Tuyết, hươ hươ tuyệt vọng…Trái tim cô thắt lại…Nước mắt, không biết lúc nào đã vô thức rơi đầy trên gương mặt xanh xao.
Khi Kỷ Hiểu Minh về nhà, gương mặt Tiểu Tuyết đẫm đầy nước mắt. Vừa nhìn thấy anh, cô vội níu lấy tay Hiểu Minh, giọng run run:
-Anh…Tôi…
-Có chuyện gì- Hiểu Minh dìu cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng- Em từ từ…Từ từ nói…
Tiểu Tuyết rất muốn chia sẻ cùng anh những điều vướng mắc. Cô muốn nói về cảm giác với đứa bé…Nó khóc ngần ngật trước mắt Tiểu Tuyết nhưng lại im lặng, ngoan ngoãn khi được trao vào vòng tay cô.
Sinh linh bé nhỏ, mỏng manh ấy đáng yêu quá. Đáng yêu đến nao lòng. Nhất là cử chỉ vùi đầu vào bầu ngực, chùn chụt mút sữa rồi ngủ say sưa.
Vú Hà nói gì Tiểu Tuyết nghe không rõ, chỉ mơ hồ:
-Bà Ngô mất sữa…Chắc là do cậu chủ đói rồi.
Cảm giác thật sự kỳ diệu. Cô lưu luyến. Đứa con đã mất khi chưa nhìn rõ hình dáng, bản năng làm mẹ đã hối thúc Tiểu Tuyết, khiến cô không kiềm được lòng sao?
Tiểu Tuyết mới làm mẹ, nhưng cô vẫn mơ hồ nhận biết…Tình cảm của mẹ con là thiêng liêng nhất. Đứa trẻ đang ngủ trong lòng Tiểu Tuyết đó…là người xa lạ hay…hay là máu thịt của cô đây?
-Tiểu Tuyết…Chuyện gì?
-Tôi…
Hiểu Minh mặc một chiếc áo đã sờn. Làn da của anh đang chuyển dần sang màu rám nắng. Vì ai đã khiến anh từ một công tử sống trong giàu sang, nhung lụa trở thành một kẻ lang thang không nhà cửa, không có tương lai?
Tình cảm của anh…Tiểu Tuyết hiểu, Hiểu Minh là người tốt. Vì đứa bé, vì trách nhiệm, anh và cô Mỹ Anh đã phải đau lòng chia tay. Cô là người thứ ba xen vào giữa họ. Đứa bé là sợi dây trói liền anh cùng bổn phận. Trái tim anh vốn không thuộc về Tiểu Tuyết. Ở bên cô, anh chỉ có thể sống đời vất vả. Trở về…Mới là lối thoát tốt nhất cho Hiểu Minh.
-Sao vậy em?
-Không…không có gì -Tiểu Tuyết cúi đầu -Hôm nay tôi đến chỗ cậu hai con trưởng làng. Nhìn thấy cậu ấy, tôi nhớ…nhớ con.
Đứa trẻ ấy ra đời cùng một đêm với đứa con của họ, không trách lại khiến Tiểu Tuyết nhìn nó mà nhớ con thơ.
Lòng Hiểu Minh nhói lên. Nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh. Hiện giờ Tiểu Tuyết cần Hiểu Minh hơn bao giờ hết. Người mẹ mất con là nỗi đau lớn nhất, không dễ nguôi ngoai, với một số người là nỗi ám ảnh cả đời.
Hôm trước, Tần Huỳnh từng nói với anh, nửa đùa nửa thật:
-Cách tốt nhất để chị quên đi đứa trẻ là sinh thêm một đứa nữa…Anh ráng nỗ lực đi!
Anh ta không biết gút mắt giữa hai người bọn họ…Song, khác với cảm giác ngại ngần ngày trước, hiện giờ Hiểu Minh lại cảm thấy, biện pháp Tần Huỳnh nói cũng là một ý kiến không tồi.
Sinh thêm một đứa nữa…Cùng Tiểu Tuyết chung sống đến suốt đời…Anh không bài xích ý nghĩ ấy. Nếu ngày xưa chuyện ở cùng Tiểu Tuyết chỉ là bất đắc dĩ, chỉ vì bổn phận thì bây giờ…Dù khó gọi tên tình cảm nhưng Hiểu Minh hiểu rõ, tất cả đến từ sự cam tâm tình nguyện. Anh cam tâm tình nguyện dùng cả đời này bù đắp, đem đến bình an, hạnh phúc cho cô.
-Đừng buồn nữa -Trong sự bối rối của Tiểu Tuyết, Hiểu Minh bất ngờ nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên trán- Con đã lên thiên đường rồi. Nếu em cứ buồn khổ mãi, con sẽ không siêu thoát được đâu.
Cái hôn làm toàn thân Tiểu Tuyết run rẩy. Hiểu Minh rất tự nhiên ôm cô vào vòng tay ấm áp. Đợi Tiểu Tuyết khôi phục hoàn toàn thân thể, anh sẽ nói với cô :”Cách để quên đi một đứa trẻ nhanh nhất là có thêm một đứa trẻ khác. Em có sẵn lòng sinh đứa trẻ khác với tôi không?”
-Cháu cảm ơn..Nhưng cháu sắp khỏi rồi, không cần nữa đâu ạ!
Người đem canh tới là vú Hà, người hầu thân cận của vợ trưởng làng. Bà nở nụ cười hiền, nhẹ nhàng nói với Tiểu Tuyết:
-Không có gì đâu. Cháu khỏe là tốt rồi.
Vài ngày trước, bà Ngô- vợ trưởng làng cũng vừa sinh con, là một đứa bé trai. Trưởng làng trước đây đã có 3 con gái, với đứa con út này vô cùng mừng rỡ, cũng hậu đãi mọi người hơn bình thường.
Tiểu Tuyết là người lạ vào làng nhưng ngày nào cũng nhận được rau và thịt cá. Hôm trước, vú Hà còn mang tới cho cô mấy bộ quần áo ấm mặc vào mùa đông. Chất liệu vải dày ấm áp, nhìn cũng biết là hàng không rẻ tiền rồi.
Vú Hà múc một chén canh nhỏ đưa cho Tiểu Tuyết, bâng quơ:
-Làm người trẻ tuổi càng phải giữ gìn thân thể thật tốt. Hồi trẻ bà Ngô nhà bà không nghe lời, sinh con mới được mấy ngày đã xuống giường nên bây giờ lớn tuổi, sinh đứa nhỏ chưa được vài ngày đã bị mất sữa. Cháu còn nhỏ, cần phải giữ gìn thân thể cẩn thận hơn nữa, sau này còn sinh con.
Những lời nói vô tình của vú Hà như xát muối vào lòng Tiểu Tuyết. Sinh con? Cô có thể sinh con nữa? Sinh với ai đây?
Trái tim nhỏ bé từ khi nào không biết…Từ những lúc Hiểu Minh dịu dàng chăm sóc…Hay là khi cả hai có chung nỗi đau mất đi cốt nhục…Mỗi khi nhắm mắt, trong những cơn mộng chập chờn đã tràn ngập hình bóng anh rồi.
Tình yêu muôn đời không có khoảng cách. Chỉ là…con người nên biết, đâu mới là kẻ mình chẳng nên yêu.
-A…
Mới bước xuống giường, cảm giác căng tức nơi ngực khiến Tiểu Tuyết cảm thấy vừa khó chịu lại vừa chua xót. Bầu ngực căng tràn sữa nhưng đứa con nhỏ bé…đã không còn có thể uống nữa rồi.
Vú Hà nhìn cô, rồi chợt ngập ngừng:
-Nhà cháu ở đâu, Tiểu Tuyết?
Một đôi mắt trong veo ngơ ngác…Tiểu Tuyết cũng không biết…Mình sẽ về đâu?
-Cháu…cháu…
-Nếu không có nơi nào đi thì…thì cháu ở lại chỗ này đi! -Vú Hà hồ hởi- Cháu đang có sẵn sữa…Để dì về nói với bà Ngô, nhận cháu là vú nuôi cho tiểu thiếu gia.
Nguồn sữa này sẽ dùng để nuôi một đứa trẻ khác? Lòng Tiểu Tuyết ngơ ngẩn…Vú Hà đã rời khỏi, cô vẫn còn ngồi bất động trên giường.
…Chiều ngày hôm đó, trưởng làng đã nhờ vú Hà qua nói chuyện với Tiểu Tuyết. Hiểu Minh tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Mất đi đứa con là điều đau lòng nhất trong cuộc đời Tiểu Tuyết. Anh không biết làm thế nào để giúp cô quên cả. Hiện giờ dùng sữa của mình nuôi dưỡng một đứa bé khác, Tiểu Tuyết có thể chấp nhận được hay không?
Tiểu Tuyết đã suy nghĩ từ sáng đến tối…Cuối cùng cô nhẹ nhàng:
-Vâng ạ…Cháu nhận lời.
Công việc của cô không phải nuôi dưỡng trẻ con. Bà Ngô đã qua vài lần sinh nở, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc em bé. Tiểu Tuyết chỉ nặn sữa đều đặn trong ngày 3 lần để vú Hà mang tới cho tiểu thiếu gia đang ở trong phòng kín.
Hiểu Minh sức không được khỏe như nhiều trai làng khác nhưng anh có học, lại biết tiếng Anh. Trưởng làng trợ giúp Hiểu Minh mở một lớp dạy trẻ trong làng. Người làng gọi anh là thầy giáo, cùng với Tần Huỳnh là “hai trí thức trẻ” trong ngôi làng nhỏ. Tần Huỳnh cũng mở một phòng khám, chữa bệnh cho người dân.
Cuộc sống trôi qua bình lặng. Hiểu Minh và Tiểu Tuyết sống chung trong một căn nhà nằm ở cuối làng. Thắm thoát đã gần hai tháng.
Ngôi làng nhỏ yên tĩnh thỉnh thoảng bị khuấy động bởi tiếng khóc của trẻ con. Vú Hà nói, thiếu gia rất khó chịu, cứ mở mắt ra là khóc ngần ngật, mỗi khi khóc lại như đang gào thét. Cả nhà trưởng làng đều không dỗ được. Đem đến chỗ thầy lang Từ hay Tần Huỳnh đều không đoán được bệnh. Bà Ngô gầy rọc đi vì phải thức chăm con, dỗ bé ngủ yên.
Buổi sáng, Tiểu Tuyết nặn sữa xong, đợi mãi mà không thấy vú Hà. Sữa mẹ không thể để quá lâu ngoài không khí…Cô cẩn thận dùng một chiếc khăn nhỏ phủ lên chén sữa, đi về hướng nhà của trưởng làng.
Càng đến gần thì tiếng khóc càng rõ…Tiểu thiếu gia có lẽ khóc đã lâu nên tiếng khóc không còn lớn dọa người như trước. Nhưng vẫn là những âm thanh hức hức vang lên đứt quãng…Bên trong, một phụ nữ đang ôm lấy bé, cố gắng đong đưa dỗ ngọt. Thế mà tiếng khóc vẫn vang lên:
-Thưa bà…
Người phụ nữ nghe tiếng Tiểu Tuyết vội vàng quay lại. Nét thời gian in đậm lên gương mặt lúc trẻ có lẽ khá xinh đẹp. Thấy cô, bà ta hơi bất ngờ, vội hỏi nhanh:
-Cô là…cô là ai?
Cũng trong lúc đó, vú Hà từ trong bước ra. Thấy Tiểu Tuyết, sắc mặt bà hơi tái nhưng giọng vẫn rất nhẹ nhàng:
-Tiểu Tuyết đó à? Sáng nay dì quên mất. Cháu mang sữa đến cho tiểu thiếu gia phải không?
-Dạ…
Đứa bé quay sang nhìn Tiểu Tuyết. Đôi mắt trong trẻo sưng đỏ. Đứa bé khoảng hai tháng nhưng thân hình gầy yếu, miệng vẫn còn méo xệch, đang chuẩn bị gào lên.
…Có lẽ người mẹ nào cũng có tình yêu thương sẵn trong huyết quản. Tiểu Tuyết -trong lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé khóc ngất trên tay mẹ kia đã thấy lòng vô cùng lưu luyến. Bà Ngô có lẽ vì quá mệt mỏi nên để bé xuống nôi…Tiểu Tuyết trao chén sữa cho vú Hà, ánh mắt lưu luyến không rời đứa bé…Như một điều kỳ diệu, đứa trẻ không mếu nữa. Đôi mắt trong veo cũng hướng thẳng vào cô, tò mò, không rời mắt. Nó không khóc nữa…Không gào lên một tiếng nào.
Đôi tay nhỏ xíu chợt hươ lên…Vú Hà run run khi nhận ra…Đứa trẻ đang đòi Tiểu Tuyết ẵm lên.
-Được rồi…Cháu về nghỉ đi Tiểu Tuyết…Nghỉ đi…
Tiểu Tuyết không phải không nhận ra bà Ngô đang nhìn cô đầy khó chịu…Cô cúi chào, định bước đi.
-Oa….oa………oa………..
Đứa bé không nhìn thấy Tiểu Tuyết nữa thì hét lên thật lớn. Lần này thực sự là gào khóc…Cái miệng nhỏ khóc đến nỗi sặc…Những tiếng ho khùng khục yếu ớt…Vú Hà và bà Ngô hoảng hốt vội bồng nó lên dỗ. Nhưng đôi tay nhỏ cứ hướng về Tiểu Tuyết, hươ hươ tuyệt vọng…Trái tim cô thắt lại…Nước mắt, không biết lúc nào đã vô thức rơi đầy trên gương mặt xanh xao.
Khi Kỷ Hiểu Minh về nhà, gương mặt Tiểu Tuyết đẫm đầy nước mắt. Vừa nhìn thấy anh, cô vội níu lấy tay Hiểu Minh, giọng run run:
-Anh…Tôi…
-Có chuyện gì- Hiểu Minh dìu cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng- Em từ từ…Từ từ nói…
Tiểu Tuyết rất muốn chia sẻ cùng anh những điều vướng mắc. Cô muốn nói về cảm giác với đứa bé…Nó khóc ngần ngật trước mắt Tiểu Tuyết nhưng lại im lặng, ngoan ngoãn khi được trao vào vòng tay cô.
Sinh linh bé nhỏ, mỏng manh ấy đáng yêu quá. Đáng yêu đến nao lòng. Nhất là cử chỉ vùi đầu vào bầu ngực, chùn chụt mút sữa rồi ngủ say sưa.
Vú Hà nói gì Tiểu Tuyết nghe không rõ, chỉ mơ hồ:
-Bà Ngô mất sữa…Chắc là do cậu chủ đói rồi.
Cảm giác thật sự kỳ diệu. Cô lưu luyến. Đứa con đã mất khi chưa nhìn rõ hình dáng, bản năng làm mẹ đã hối thúc Tiểu Tuyết, khiến cô không kiềm được lòng sao?
Tiểu Tuyết mới làm mẹ, nhưng cô vẫn mơ hồ nhận biết…Tình cảm của mẹ con là thiêng liêng nhất. Đứa trẻ đang ngủ trong lòng Tiểu Tuyết đó…là người xa lạ hay…hay là máu thịt của cô đây?
-Tiểu Tuyết…Chuyện gì?
-Tôi…
Hiểu Minh mặc một chiếc áo đã sờn. Làn da của anh đang chuyển dần sang màu rám nắng. Vì ai đã khiến anh từ một công tử sống trong giàu sang, nhung lụa trở thành một kẻ lang thang không nhà cửa, không có tương lai?
Tình cảm của anh…Tiểu Tuyết hiểu, Hiểu Minh là người tốt. Vì đứa bé, vì trách nhiệm, anh và cô Mỹ Anh đã phải đau lòng chia tay. Cô là người thứ ba xen vào giữa họ. Đứa bé là sợi dây trói liền anh cùng bổn phận. Trái tim anh vốn không thuộc về Tiểu Tuyết. Ở bên cô, anh chỉ có thể sống đời vất vả. Trở về…Mới là lối thoát tốt nhất cho Hiểu Minh.
-Sao vậy em?
-Không…không có gì -Tiểu Tuyết cúi đầu -Hôm nay tôi đến chỗ cậu hai con trưởng làng. Nhìn thấy cậu ấy, tôi nhớ…nhớ con.
Đứa trẻ ấy ra đời cùng một đêm với đứa con của họ, không trách lại khiến Tiểu Tuyết nhìn nó mà nhớ con thơ.
Lòng Hiểu Minh nhói lên. Nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh. Hiện giờ Tiểu Tuyết cần Hiểu Minh hơn bao giờ hết. Người mẹ mất con là nỗi đau lớn nhất, không dễ nguôi ngoai, với một số người là nỗi ám ảnh cả đời.
Hôm trước, Tần Huỳnh từng nói với anh, nửa đùa nửa thật:
-Cách tốt nhất để chị quên đi đứa trẻ là sinh thêm một đứa nữa…Anh ráng nỗ lực đi!
Anh ta không biết gút mắt giữa hai người bọn họ…Song, khác với cảm giác ngại ngần ngày trước, hiện giờ Hiểu Minh lại cảm thấy, biện pháp Tần Huỳnh nói cũng là một ý kiến không tồi.
Sinh thêm một đứa nữa…Cùng Tiểu Tuyết chung sống đến suốt đời…Anh không bài xích ý nghĩ ấy. Nếu ngày xưa chuyện ở cùng Tiểu Tuyết chỉ là bất đắc dĩ, chỉ vì bổn phận thì bây giờ…Dù khó gọi tên tình cảm nhưng Hiểu Minh hiểu rõ, tất cả đến từ sự cam tâm tình nguyện. Anh cam tâm tình nguyện dùng cả đời này bù đắp, đem đến bình an, hạnh phúc cho cô.
-Đừng buồn nữa -Trong sự bối rối của Tiểu Tuyết, Hiểu Minh bất ngờ nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên trán- Con đã lên thiên đường rồi. Nếu em cứ buồn khổ mãi, con sẽ không siêu thoát được đâu.
Cái hôn làm toàn thân Tiểu Tuyết run rẩy. Hiểu Minh rất tự nhiên ôm cô vào vòng tay ấm áp. Đợi Tiểu Tuyết khôi phục hoàn toàn thân thể, anh sẽ nói với cô :”Cách để quên đi một đứa trẻ nhanh nhất là có thêm một đứa trẻ khác. Em có sẵn lòng sinh đứa trẻ khác với tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.