Vòng Tay Ấm

Chương 13: Ý đồ

Vô Danh

24/04/2014

Kể từ hôm đó, một cảm giác khác lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của Kỷ Hiểu Minh. Anh không về khuya nữa. Có bàn việc trong các tửu quán thì uống chỉ cầm chừng mấy ly, còn lại cố gắng giảm được chút nào hay chút đó. Tiểu Tuyết thường thức rất khuya chờ đợi, sau khi Kỷ Hiểu Minh về cô mới lẳng lặng dọn thức ăn vừa hâm nóng lên cho anh, hầu hạ Hiểu Minh rửa mặt, xong xuôi mọi việc mới về phòng của mình.

Vú Hà, vú Tần nghe theo phân phối của Kỷ lão gia chăm sóc Tiểu Tuyết cẩn thận, bồi bổ không ít thứ quý giá. Chỉ là…cô đã quen kham khổ, ăn miếng ngon cũng cảm thấy không quen.

-Cháu chỉ muốn ăn cháo trắng thôi.

-Sao được hả cháu? Ăn cháo với thịt mới có nhiều dinh dưỡng, sau này sinh con trắng trẻo mập mạp.

Rồi sau đó? Tiểu Tuyết sợ nhất là hai từ sau đó. Một khi đã quen với mùi vị thịt, cháo trắng cải dưa không hợp khẩu vị nữa, mất đi rồi sẽ còn luyến tiếc đến dường nào?

Như Tiểu Tuyết bây giờ cùng Kỷ Hiểu Minh vậy.

Cô là một cô gái mới lớn, đương nhiên đối với một người đàn ông nhã nhặn, tuấn tú, lại hiền hòa hiểu chuyện như Kỷ thiếu gia luôn nuôi một giấc mơ. Nhưng Tiểu Tuyết biết giới hạn của mơ và thực. Cô không muốn mình lún quá sâu vào đó, không muốn mình ảo tưởng sẽ được cùng thiếu gia đi hết quãng đường đời.

Chỉ có…đứa con trong bụng làm Tiểu Tuyết không cam tâm. Thực sự không cam tâm.

Dạo đây cô thường hay mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Có một đứa trẻ cứ vươn đôi tay nhỏ xíu về phía Tiểu Tuyết đòi bồng ẵm. Cô đã cố vươn tay để chạm gần hơn vào nó. Kết cuộc chỉ có tiếng khóc thê lương của đứa trẻ…Tiểu Tuyết choàng dậy khi nước mắt đã ướt đẫm má, lòng tràn ngập thương tâm.

Đứa trẻ yên lặng mà phát triển. Tiểu Tuyết cảm nhận rất rõ từng cái cuộn mình con trẻ. Cô không ít lần tự cười thầm một mình khi nhận ra những cử động nhẹ nhàng trong bụng. Tiểu Tuyết còn xoa xoa trấn an con nữa. Đứa bé ngoan ngoãn mỗi khi nghe tiếng mẹ thì thầm thì phải. Tiểu Tuyết hạnh phúc với suy nghĩ, từ nay không chỉ mình cô đối diện cùng tịch mịch trong căn phòng vắng nữa. Con đang cùng cô thức, cùng cô trò chuyện, cùng Tiểu Tuyết nhớ về những người thân.

Thai nhi được 8 tháng, nhà tổ nhộn nhịp hẳn. Tiểu Tuyết nhận ra một người phụ nữ thân hình phốp pháp bỗng nhiên có mặt ở nhà lớn. Vú Tần nói cho Tiểu Tuyết biết, đó là một người phụ nữ vừa sinh con ở Thẩm trấn, được Kỷ lão gia thuê về. Ý đồ rất rõ, đợi sau khi Tiểu Tuyết sinh con xong sẽ mang nó đi cho bà ta nuôi dưỡng. Trong khi ngực Tiểu Tuyết tròn căng vì bầu sữa, con của cô lại phải dựa vào sự nuôi nấng của người không phải mẹ mình.

Càng nghĩ Tiểu Tuyết càng hoảng loạn. Theo như vú Tần thì chỉ có cách lấy lòng Kỷ Hiểu Minh, để anh xem mình là vợ thì mới có hy vọng ở cùng con. Nhưng…đến gần Hiểu Minh, Tiểu Tuyết còn e ngại. Thiếu gia cũng không có cảm tình gì cùng cô cả. Làm sao, làm sao mới lấy được lòng của thiếu gia?

Một người mang thai 8 tháng, gầy guộc, tiều tụy, thân phận thấp hèn, lấy gì để lấy lòng Kỷ thiếu gia đây?

-Sao còn chưa ngủ?

Vẫn là câu hỏi đó. Kỷ Hiểu Minh thường hỏi Tiểu Tuyết như thế sau khi từ cửa hiệu về nhà.



-Tôi…tôi đã chuẩn bị nước cho thiếu gia rồi.

-Trong đó trơn trượt. Em là thai phụ, không cẩn thận thì nguy.

Hiểu Minh nhíu mày nhìn cô gái trước mắt. Nhìn cô anh luôn có cảm giác xót xa cùng không nỡ lòng. Nếu không có sự ích kỷ của Kỷ gia, Tiểu Tuyết sẽ không lâm vào bước đường như vậy, có lẽ vẫn là một cô gái thuần khiết, thiện lương an phận chuẩn bị làm vợ người ta.

Tiểu Tuyết ít khi nào dám nhìn thẳng vào Kỷ Hiểu Minh. Có lẽ vì vậy nên cô không bắt gặp ánh nhìn thương xót, đau lòng của anh dành cho mình. Tiểu Tuyết chỉ cảm thấy sự trách móc dâng tràn trong từng lời nói. Kỷ Hiểu Minh cũng không thích cô bên cạnh. Cuộc đời Tiểu Tuyết đã định, cô chỉ là một công cụ sinh con trong nhà họ Kỷ mà thôi.

-Thiếu gia!

Giọng nói Tiểu Tuyết bỗng trở nên mềm nhẹ như gió xuân vừa thổi đến. Bàn tay bỗng đặt lên vai Hiểu Minh, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Gương mặt Kỷ Hiểu Minh cứng lại. Anh quả thật rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn làm cô phải nhọc lòng hầu hạ mình thêm.

-Không cần…Em về phòng nghỉ đi!

-Tôi…tôi chỉ muốn giúp thiếu gia một chút -Tiểu Tuyết hít thật sâu để lấy can đảm, giọng càng mềm hơn nữa- Thiếu gia làm việc bên ngoài mệt mỏi, tôi…tôi chủ muốn giúp thiếu gia một chút thôi.

Cô lại từ từ xoa bóp. Kỷ Hiểu Minh cũng không đẩy cô ra nữa. Quả thật rất thoải mái. Bàn tay xoa bóp không nặng không nhẹ, dịu dàng xoa dịu làm giảm đi sự mỏi mệt, căng cứng trên bả vai và khắp toàn thân.

-Thiếu gia -Tiểu Tuyết lại khẽ khàng lên tiếng. Lần này mang theo sự nài nỉ, như là muốn cầu xin:

-Tiểu Tuyết muốn ra ngoài chọn ít vải may đồ sơ sinh cho con. Thiếu gia…xin thiếu gia nói với lão gia, cho Tiểu Tuyết ra ngoài một lần thôi.

Trong nhà đồ sơ sinh không thiếu, hơn nữa còn do một tay Kỷ lão gia lo liệu, Hiểu Minh vốn không hiểu rõ chuyện này.

-Thiếu gia…- Tiểu Tuyết bất ngờ quỳ xuống, thống thiết hơn -Thật ra Tiểu Tuyết muốn nhân cơ hội này về thăm cha mẹ. Tôi van thiếu gia, cho phép tôi được không thiếu gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vòng Tay Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook