[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi
Chương 7
Tiêu Tiêu Thố
09/03/2022
7.
Dù gì thì gì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không biết được đến cùng là không đúng chỗ nào.
Ngụy Vô Tiện bồn chồn không yên mà cầm một quả táo lên gặm, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt nghi hoặc về phía Lam Vong Cơ.
Thế nhưng đối phương trông qua vẫn tâm bình khí hòa, không có khác biệt gì quá lớn, ngay cả ăn cũng là ăn chậm nhai kỹ như cũ. Hàng mi dài của y khẽ buông xuống, cho nên hắn cũng không thấy rõ được cảm xúc trong mắt y.
Nếu như nói có người thật sự không giống như ngày bình thường, thì người khác biệt đó thật ra chính là hắn.
Từ trước đến nay hắn ăn cái gì đều ăn ngấu ăn nghiến, cắn to nhai nhanh, vừa ăn vừa nói, nhưng hôm nay ăn vừa chậm lại vừa im lặng, nghiêm túc đến mức sắp luyện thành một nửa tác phong của người Lam gia tới nơi rồi. Nhưng mà hắn không hề cố ý làm thế, chỉ là thật sự không muốn ăn uống gì, thuận miệng gặm một quả táo thôi. Cũng không phải là trách Lam Vong Cơ lấy về một bàn đồ ăn nhưng lại không có món gì làm hắn muốn ăn, trên chiến trường mọi thứ vốn đã thiếu thốn, có thể lấy được cho hắn ngần ấy món đã là không dễ dàng rồi. Hơn nữa là vì sáng sớm đã nôn khan nên bản thân hắn mới không muốn ăn gì, chẳng qua là nhìn trên phương diện Lam Vong Cơ đã đi lấy đồ ăn về cho hắn nên mới miễn cưỡng ăn một ít thôi.
Mặc dù Lam Vong Cơ không nói chuyện, chỉ im lặng ăn sáng, nhưng tất cả mọi thứ đều được y thu vào trong mắt. Thấy hắn không ăn được nhiều lắm, vốn còn định nói gì đó, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lam Vong Cơ thu dọn xong xuôi hộp đựng thức ăn thì vẫn không có dấu hiệu muốn đi, Ngụy Vô Tiện mới không nhịn được, hỏi:
"Hàm Quang Quân, tuy rằng hôm nay tạm thời không có chiến sự, ngươi cũng không có chuyện khác cần làm sao? Ngẩn người ở chỗ ta lâu như vậy không việc gì chứ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ở cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, đáp lại một tiếng mang theo cả nghi hoặc trộn lẫn vài phần khó mà tin được:
"Hả?"
Lam Vong Cơ mấp máy môi,nói:
"Khôn trạch trong thời gian mang thai, cần tin hương của Càn nguyên."
Ngụy Vô Tiện cũng biết rõ đạo lý này, nhưng Lam Vong Cơ cũng không cần phải ở bên hắn từng giây từng phút mà, chỉ cần lúc nào hắn cảm thấy không thoải mái thì dùng tin hương Càn nguyên của y giúp hắn đè nén khó chịu xuống là được. Vốn định theo phản xạ nói không cần phiền toái như vậy, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Dù sao cũng là bản thân Lam Vong Cơ sẵn lòng mà, hắn đâu cần thiết phải chối từ, có người ở bên cạnh dù sao vẫn tốt hơn là một mình chống đỡ. Thật ra nếu như Lam Vong Cơ không nói mấy câu hắn không thích nghe, bọn họ vẫn có thể hòa thuận mà làm bạn bè. Từ bé hắn đã thích trêu chọc tiểu cổ bản này rồi, có y làm bạn, ngược lại giống như mọi thứ đều quay về lúc ban sơ. Thế nhưng có một số chuyện, rốt cuộc cũng chẳng có cách nào quay về quá khứ được nữa.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện vốn định xách xẻng đi đào thêm vài cái mộ, nhưng hiện giờ Lam Vong Cơ lại ngồi đây nhìn chằm chằm hắn thế này, hắn đương nhiên không thể tiếp tục làm việc dựa theo kế hoạch đã định sẵn được. Trước kia mỗi lần Lam Vong Cơ thấy hắn đi đào mộ thì sẽ bắt đầu mở miệng nói vài câu ngụ ý không hài lòng, giờ đây vì có đứa bé này, vất vả lắm quan hệ giữa hai người mới dịu đi được phần nào, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn khơi lại bất kỳ xung đột gì, dứt khoát tạm thời thay đổi kế hoạch.
Chẳng qua là hai người ngồi trong doanh trướng mắt to trừng mắt nhỏ cũng quá nhàm chán rồi, Ngụy Vô Tiện lại còn là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ quá lâu, bèn đưa ra đề nghị rằng hai người đến trấn nhỏ gần đây đi dạo một vòng có được không. Lam Vong Cơ vốn dĩ sẽ không từ chối hắn bất kỳ chuyện gì, nhưng mà hình như y còn băn khoăn điều gì đó, cho nên cũng không lập tức đồng ý. Ngụy Vô Tiện kiên trì thuyết phục:
"Hôm qua vừa đánh thắng trận, hôm nay được dịp nghỉ ngơi một chút. Ta dẫn ngươi đến đó dạo một vòng thôi, mấy vùng gần đây ta cực kỳ quen thuộc luôn ấy."
Lam Vong Cơ nói:
"Thân thể của ngươi..."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, đi đi lại lại nhiều cũng có lợi đối với thân thể mà. Ôn Tình chỉ bảo ngươi dùng tin hương giúp ta đè ép cảm giác khó chịu xuống thôi, cũng đâu có nói là ta không được đi loạn?"
Thấy Lam Vong Cơ không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện tiếp tục:
"Dù sao thì chúng ta còn mang theo bùa truyền tin trên người mà, nếu như ấy, có chuyện gì xảy ra, chúng ta lập tức chạy nhanh về là được rồi."
Cân nhắc trong giây lát, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng gật đầu đồng ý.
Lúc hai người đi ra khỏi doanh trướng, bên cạnh Ngụy Vô Tiện vẫn chỉ có cây sáo đen nhánh kia, còn Tùy Tiện vẫn như cũ nằm lại trong trướng.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nhìn đến nó, ngược lại là Lam Vong Cơ, khi rời khỏi doanh trướng y còn quay đầu lại liếc nhìn thanh kiếm lẻ loi kia một cái, sau đó mới buông mành trướng vừa vén lên trong tay xuống, cùng hắn đi ra ngoài. Thấy Ngụy Vô Tiện chậm rãi mà rảo bước, dáng vẻ giống như là muốn đi bộ từ chỗ này đến thị trấn lân cận, Lam Vong Cơ nói:
"Ngự kiếm, ta mang ngươi đi."
Ngụy Vô Tiện lập tức dừng bước chân lẳng lặng quay đầu lại nhìn y, chỉ nghĩ rằng Lam Vong Cơ sợ hắn đi lại nhiều quá sẽ mệt, cho nên cũng không lưỡng lự nhiều, bèn cười đáp:
"Cũng được."
Đến khi tới thị trấn, Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ lững thững dạo quanh, đơn giản đánh giá đường lớn vắng vẻ một vòng, không nhịn được cảm khái:
"Nơi này tính ra cũng không cách Liên Hoa Ổ xa lắm, trước đây ta và Giang Trừng cũng hay đến đây chơi. Không biết có phải vì bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh hay không, đúng thật là vắng vẻ hơn trước đây nhiều lắm."
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Cũng không biết trận chiến này còn phải đánh bao lâu nữa..."
Nói xong, bước chân của hắn cũng dần dần chậm lại, vô thức nâng bàn tay phủ nhẹ lên phần bụng dưới của chính mình. Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng thấy được động tác này của hắn, hỏi;
"Khó chịu chỗ nào sao?"
Đối phương hỏi như vậy, Ngụy Vô Tiện mới ý thức được vừa rồi bản thân đã làm động tác gì, vội vàng thu tay lại, cười nói:
"Không có gì. Đúng rồi Lam Trạm, ngươi có còn nhớ rõ không, vốn dĩ lúc còn cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta vẫn luôn muốn dẫn ngươi đến Vân Mộng chơi ấy. Giang Lăng cách Vân Mộng cũng không tính là xa lắm, thế hiện tại tính ra thì cũng xem như là đến rồi nhỉ." Sờ sờ cằm, lại nói, "Hừm... Chẳng qua hiện giờ cũng không tính là chơi, dù sao thì cũng đang trong chiến tranh.."
Hắn tự mình lẩm bẩm hồi lâu, Lam Vong Cơ mới gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Nhớ rõ."
Nghe được những lời này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngẩn ngơ. Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nhắc đến vài câu, hoàn toàn không ngờ đến rằng Lam Vong Cơ đưa cho hắn một câu trả lời quả quyết như vậy. Dù sao thì khi đó Lam Vong Cơ vẫn luôn từ chối hắn, cho nên hắn cũng không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ nhớ rõ việc này. Ngụy Vô Tiện gần như là há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhạt màu kia, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình.
"Lam Trạm ngươi... trí nhớ của ngươi đúng là tốt thật đấy. Nếu đổi lại là ta, nói không chừng đã sớm quên mất tiêu rồi ha ha."
Hắn cười cười hai tiếng, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên thấy có một bé con đang tự mình ngồi ngoài cửa lớn đóng chặt của một khách điếm. Cả người bé con kia gần như là cuộn tròn thành một nắm ngồi co ro trong góc, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi cái gì đó. Chẳng hiểu vì sao, Ngụy Vô Tiện cảm thấy dáng vẻ của nhóc con kia cực kỳ quen thuộc, lòng trắc ẩn bỗng dưng nổi lên, dứt khoát bước thẳng qua hướng bé. Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng đi ngay theo sau hắn. Cong lưng cúi người xuống, Ngụy Vô Tiện hỏi bé:
"Bạn nhỏ này, tại sao ngươi lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Nhóc con kia nói chung là cũng sợ người lạ, rụt cổ cúi đầu thấp thêm chút nữa, nhưng có lẽ là vì nét cười trên mặt Ngụy Vô Tiện làm cho bé cảm thấy đủ sức gần gũi hòa ái, tuy là vẫn còn hơi sơ, nhưng vẫn rụt rè mà trả lời vấn đề hắn đưa ra:
"Ta... Ta ngồi ở đây để chờ a cha a nương."
Lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đều đặt trên người bé con kia, cho nên cũng không để ý đến việc giờ phút này Lam Vong Cơ đang nhìn hắn chằm chằm.
Từ sau khi gặp lại ở trạm dịch, y đã quen nhìn thấy sát ý cùng vẻ thờ ơ trên mặt Ngụy Vô Tiện, cùng với đó là nụ cười lạnh lùng cao ngạo. Thế nhưng giờ phút này, nét tươi cười mà Ngụy Vô Tiện để lộ ra khi nói chuyện cùng với đứa bé kia, thật sự là đã quá lâu rồi y chưa nhìn thấy.
Dù gì thì gì vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không biết được đến cùng là không đúng chỗ nào.
Ngụy Vô Tiện bồn chồn không yên mà cầm một quả táo lên gặm, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt nghi hoặc về phía Lam Vong Cơ.
Thế nhưng đối phương trông qua vẫn tâm bình khí hòa, không có khác biệt gì quá lớn, ngay cả ăn cũng là ăn chậm nhai kỹ như cũ. Hàng mi dài của y khẽ buông xuống, cho nên hắn cũng không thấy rõ được cảm xúc trong mắt y.
Nếu như nói có người thật sự không giống như ngày bình thường, thì người khác biệt đó thật ra chính là hắn.
Từ trước đến nay hắn ăn cái gì đều ăn ngấu ăn nghiến, cắn to nhai nhanh, vừa ăn vừa nói, nhưng hôm nay ăn vừa chậm lại vừa im lặng, nghiêm túc đến mức sắp luyện thành một nửa tác phong của người Lam gia tới nơi rồi. Nhưng mà hắn không hề cố ý làm thế, chỉ là thật sự không muốn ăn uống gì, thuận miệng gặm một quả táo thôi. Cũng không phải là trách Lam Vong Cơ lấy về một bàn đồ ăn nhưng lại không có món gì làm hắn muốn ăn, trên chiến trường mọi thứ vốn đã thiếu thốn, có thể lấy được cho hắn ngần ấy món đã là không dễ dàng rồi. Hơn nữa là vì sáng sớm đã nôn khan nên bản thân hắn mới không muốn ăn gì, chẳng qua là nhìn trên phương diện Lam Vong Cơ đã đi lấy đồ ăn về cho hắn nên mới miễn cưỡng ăn một ít thôi.
Mặc dù Lam Vong Cơ không nói chuyện, chỉ im lặng ăn sáng, nhưng tất cả mọi thứ đều được y thu vào trong mắt. Thấy hắn không ăn được nhiều lắm, vốn còn định nói gì đó, cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Lam Vong Cơ thu dọn xong xuôi hộp đựng thức ăn thì vẫn không có dấu hiệu muốn đi, Ngụy Vô Tiện mới không nhịn được, hỏi:
"Hàm Quang Quân, tuy rằng hôm nay tạm thời không có chiến sự, ngươi cũng không có chuyện khác cần làm sao? Ngẩn người ở chỗ ta lâu như vậy không việc gì chứ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ở cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, đáp lại một tiếng mang theo cả nghi hoặc trộn lẫn vài phần khó mà tin được:
"Hả?"
Lam Vong Cơ mấp máy môi,nói:
"Khôn trạch trong thời gian mang thai, cần tin hương của Càn nguyên."
Ngụy Vô Tiện cũng biết rõ đạo lý này, nhưng Lam Vong Cơ cũng không cần phải ở bên hắn từng giây từng phút mà, chỉ cần lúc nào hắn cảm thấy không thoải mái thì dùng tin hương Càn nguyên của y giúp hắn đè nén khó chịu xuống là được. Vốn định theo phản xạ nói không cần phiền toái như vậy, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Dù sao cũng là bản thân Lam Vong Cơ sẵn lòng mà, hắn đâu cần thiết phải chối từ, có người ở bên cạnh dù sao vẫn tốt hơn là một mình chống đỡ. Thật ra nếu như Lam Vong Cơ không nói mấy câu hắn không thích nghe, bọn họ vẫn có thể hòa thuận mà làm bạn bè. Từ bé hắn đã thích trêu chọc tiểu cổ bản này rồi, có y làm bạn, ngược lại giống như mọi thứ đều quay về lúc ban sơ. Thế nhưng có một số chuyện, rốt cuộc cũng chẳng có cách nào quay về quá khứ được nữa.
Hôm nay Ngụy Vô Tiện vốn định xách xẻng đi đào thêm vài cái mộ, nhưng hiện giờ Lam Vong Cơ lại ngồi đây nhìn chằm chằm hắn thế này, hắn đương nhiên không thể tiếp tục làm việc dựa theo kế hoạch đã định sẵn được. Trước kia mỗi lần Lam Vong Cơ thấy hắn đi đào mộ thì sẽ bắt đầu mở miệng nói vài câu ngụ ý không hài lòng, giờ đây vì có đứa bé này, vất vả lắm quan hệ giữa hai người mới dịu đi được phần nào, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn khơi lại bất kỳ xung đột gì, dứt khoát tạm thời thay đổi kế hoạch.
Chẳng qua là hai người ngồi trong doanh trướng mắt to trừng mắt nhỏ cũng quá nhàm chán rồi, Ngụy Vô Tiện lại còn là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ quá lâu, bèn đưa ra đề nghị rằng hai người đến trấn nhỏ gần đây đi dạo một vòng có được không. Lam Vong Cơ vốn dĩ sẽ không từ chối hắn bất kỳ chuyện gì, nhưng mà hình như y còn băn khoăn điều gì đó, cho nên cũng không lập tức đồng ý. Ngụy Vô Tiện kiên trì thuyết phục:
"Hôm qua vừa đánh thắng trận, hôm nay được dịp nghỉ ngơi một chút. Ta dẫn ngươi đến đó dạo một vòng thôi, mấy vùng gần đây ta cực kỳ quen thuộc luôn ấy."
Lam Vong Cơ nói:
"Thân thể của ngươi..."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, đi đi lại lại nhiều cũng có lợi đối với thân thể mà. Ôn Tình chỉ bảo ngươi dùng tin hương giúp ta đè ép cảm giác khó chịu xuống thôi, cũng đâu có nói là ta không được đi loạn?"
Thấy Lam Vong Cơ không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện tiếp tục:
"Dù sao thì chúng ta còn mang theo bùa truyền tin trên người mà, nếu như ấy, có chuyện gì xảy ra, chúng ta lập tức chạy nhanh về là được rồi."
Cân nhắc trong giây lát, cuối cùng Lam Vong Cơ cũng gật đầu đồng ý.
Lúc hai người đi ra khỏi doanh trướng, bên cạnh Ngụy Vô Tiện vẫn chỉ có cây sáo đen nhánh kia, còn Tùy Tiện vẫn như cũ nằm lại trong trướng.
Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không nhìn đến nó, ngược lại là Lam Vong Cơ, khi rời khỏi doanh trướng y còn quay đầu lại liếc nhìn thanh kiếm lẻ loi kia một cái, sau đó mới buông mành trướng vừa vén lên trong tay xuống, cùng hắn đi ra ngoài. Thấy Ngụy Vô Tiện chậm rãi mà rảo bước, dáng vẻ giống như là muốn đi bộ từ chỗ này đến thị trấn lân cận, Lam Vong Cơ nói:
"Ngự kiếm, ta mang ngươi đi."
Ngụy Vô Tiện lập tức dừng bước chân lẳng lặng quay đầu lại nhìn y, chỉ nghĩ rằng Lam Vong Cơ sợ hắn đi lại nhiều quá sẽ mệt, cho nên cũng không lưỡng lự nhiều, bèn cười đáp:
"Cũng được."
Đến khi tới thị trấn, Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ lững thững dạo quanh, đơn giản đánh giá đường lớn vắng vẻ một vòng, không nhịn được cảm khái:
"Nơi này tính ra cũng không cách Liên Hoa Ổ xa lắm, trước đây ta và Giang Trừng cũng hay đến đây chơi. Không biết có phải vì bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh hay không, đúng thật là vắng vẻ hơn trước đây nhiều lắm."
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Cũng không biết trận chiến này còn phải đánh bao lâu nữa..."
Nói xong, bước chân của hắn cũng dần dần chậm lại, vô thức nâng bàn tay phủ nhẹ lên phần bụng dưới của chính mình. Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng thấy được động tác này của hắn, hỏi;
"Khó chịu chỗ nào sao?"
Đối phương hỏi như vậy, Ngụy Vô Tiện mới ý thức được vừa rồi bản thân đã làm động tác gì, vội vàng thu tay lại, cười nói:
"Không có gì. Đúng rồi Lam Trạm, ngươi có còn nhớ rõ không, vốn dĩ lúc còn cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta vẫn luôn muốn dẫn ngươi đến Vân Mộng chơi ấy. Giang Lăng cách Vân Mộng cũng không tính là xa lắm, thế hiện tại tính ra thì cũng xem như là đến rồi nhỉ." Sờ sờ cằm, lại nói, "Hừm... Chẳng qua hiện giờ cũng không tính là chơi, dù sao thì cũng đang trong chiến tranh.."
Hắn tự mình lẩm bẩm hồi lâu, Lam Vong Cơ mới gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Nhớ rõ."
Nghe được những lời này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngẩn ngơ. Vốn dĩ chỉ là thuận miệng nhắc đến vài câu, hoàn toàn không ngờ đến rằng Lam Vong Cơ đưa cho hắn một câu trả lời quả quyết như vậy. Dù sao thì khi đó Lam Vong Cơ vẫn luôn từ chối hắn, cho nên hắn cũng không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ nhớ rõ việc này. Ngụy Vô Tiện gần như là há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhạt màu kia, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình.
"Lam Trạm ngươi... trí nhớ của ngươi đúng là tốt thật đấy. Nếu đổi lại là ta, nói không chừng đã sớm quên mất tiêu rồi ha ha."
Hắn cười cười hai tiếng, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên thấy có một bé con đang tự mình ngồi ngoài cửa lớn đóng chặt của một khách điếm. Cả người bé con kia gần như là cuộn tròn thành một nắm ngồi co ro trong góc, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía trước, giống như đang chờ đợi cái gì đó. Chẳng hiểu vì sao, Ngụy Vô Tiện cảm thấy dáng vẻ của nhóc con kia cực kỳ quen thuộc, lòng trắc ẩn bỗng dưng nổi lên, dứt khoát bước thẳng qua hướng bé. Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng đi ngay theo sau hắn. Cong lưng cúi người xuống, Ngụy Vô Tiện hỏi bé:
"Bạn nhỏ này, tại sao ngươi lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Nhóc con kia nói chung là cũng sợ người lạ, rụt cổ cúi đầu thấp thêm chút nữa, nhưng có lẽ là vì nét cười trên mặt Ngụy Vô Tiện làm cho bé cảm thấy đủ sức gần gũi hòa ái, tuy là vẫn còn hơi sơ, nhưng vẫn rụt rè mà trả lời vấn đề hắn đưa ra:
"Ta... Ta ngồi ở đây để chờ a cha a nương."
Lực chú ý của Ngụy Vô Tiện đều đặt trên người bé con kia, cho nên cũng không để ý đến việc giờ phút này Lam Vong Cơ đang nhìn hắn chằm chằm.
Từ sau khi gặp lại ở trạm dịch, y đã quen nhìn thấy sát ý cùng vẻ thờ ơ trên mặt Ngụy Vô Tiện, cùng với đó là nụ cười lạnh lùng cao ngạo. Thế nhưng giờ phút này, nét tươi cười mà Ngụy Vô Tiện để lộ ra khi nói chuyện cùng với đứa bé kia, thật sự là đã quá lâu rồi y chưa nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.