[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 26
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
29/12/2021
PHIÊN NGOẠI: PHIỀN PHỨC
Ngụy Vô Tiện một khi ngủ mà gặp ác mộng thì sẽ trở nên cực kỳ phiền phức... Nhưng không phải loại phiền phức kia.
Nếu nói là giận, y cũng không quá giận. Từ trước đến nay y đều không thực sự tức giận với Ngụy Vô Tiện, mười phần thì chỉ có một phần giận, chín phần còn lại là bất đắc dĩ.
Bất luận hôm nay biết được Ngụy Vô Tiện ngày đó tự cho mình là đúng đem độc hút đi, hay là phát hiện hắn một thân một mình, im lìm không nói với y một tiếng, trốn ở trong chăn nhịn đau, hoặc là...
"Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng đem chân tay quấn quanh người y như xúc tu bạch tuộc, nhất thời không biết phải làm gì với hắn bây giờ.
*
Lam Vong Cơ đem người đang phát run kia ôm vào trong ngực, cẩn thận kéo chăn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bọc lại. Người dưới mắt cuộn tròn như con mèo non mới sinh, rõ ràng là vóc người không chênh lệch với mình bao nhiêu, giờ phút này lại trông gầy gò yếu ớt đến lạ, cổ tay mảnh tới mức y có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Trung y của hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể, đưa tay là có thể cảm nhận được từng khớp cột sống, cảm nhận được mạch máu đang đập nhẹ nhàng cùng da thịt mềm mại. Lúc này Lam Vong Cơ mới nhận ra, người này hơn một năm nay thật sự đã gầy đi nhiều lắm. Cặp lông mi vừa dày lại vừa dài của y khẽ cụp xuống, thu lại thần sắc trong mắt, khẽ nhếch môi, dùng sức mang người đang kêu đau ôm chặt vào trong ngực, giống như muốn đem người kia dung nhập vào xương cốt máu thịt mình, làm cho Ngụy Vô Tiện đang mơ mơ màng màng phải "a" lên một tiếng. Lam Vong Cơ vội vàng buông lỏng lực tay, cúi đầu xuống, khẽ nói:
"Đau sao?"
Khuôn mặt anh tuấn còn vương lại vài nét trẻ con tái nhợt, mi tâm hơi nhíu, hai mí mắt như bị mộng cảnh kéo lấy, nửa điểm cũng không chịu mở. Chỉ có lệ nơi khóe mắt là không ngừng chảy, hòa với mồ hôi lạnh làm cho hai hàng lông mi ướt sũng.
Cánh môi nứt nẻ tái nhợt còn sót lại vết cắn khẽ nhúc nhích, như là muốn lúng túng thấp giọng lên tiếng. Lam Vong Cơ nhất thời không nghe được hắn nói gì, ghé sát tai lại gần, mới mơ hồ hiểu được một nửa chữ "đau nhức".
Ngụy Vô Tiện đúng là vô cùng đau nhức. Khi nãy hắn còn nắm chặt vạt áo của Lam Vong Cơ, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Lúc nghe y kiên nhẫn lặp đi lặp lại nói "không giận", giống như đã dùng hết khí lực, mới yếu ớt buông lỏng ra.
Nhưng đầu ngón tay vẫn kiên trì bám lấy ngực áo Lam Vong Cơ, hai bên đùi mềm oặt tách ra kẹp lấy eo y, như sợ giây kế tiếp Lam Vong Cơ sẽ đem hắn từ trong ngực vứt ra ngoài, cảm thấy nếu nắm được nhiều thứ thì sẽ có thêm nhiều phần an tâm. Lam Vong Cơ bị hắn quấn không cách nào tách ra, muốn giúp hắn lau mồ hôi cũng không thể. Chỉ cần hơi động một chút thì sẽ bị Ngụy Vô Tiện cảnh giác kẹp chặt lấy, sau đó khẽ hé miệng than nhẹ một tiếng, vừa như đau đớn, vừa như bất mãn. Giống như là con báo nhỏ đang căng thẳng sống lưng, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ nhào lên cắn xé đối phương.
"Ngụy Anh, thả ta ra trước đã."
Lam Vong Cơ đặt tay phía sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nửa trấn an nửa dỗ dành nói:
"Như thế này ngươi sẽ không thoải mái."
Quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, lại dính chặt vào thân thể. Lúc nãy khi hắn giãy giụa chăn đệm đều không hảo hảo đắp kỹ, ắt hẳn là bị gió lạnh thổi xuyên qua. Lam Vong Cơ ôm hắn, cảm thấy như đang ôm trong ngực một khối băng, bàn tay liền vô thức vuốt ve tấm lưng cô độc kia, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cho hắn.
Lam Vong Cơ vừa dụ vừa dỗ một lúc lâu mà người kia vẫn không hề có phản ứng, dứt khoát trực tiếp xuống tay. Có điều, đầu ngón tay chỉ mới chạm đến trung y ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện thì hắn lập tức chấn động toàn thân. Sau đó giống như là bị sắt nóng ủi lên da thịt, giật nảy mình chui sâu vào chăn, giọng nói mang theo vài phần âm lãnh:
"Ai?!?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ cũng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên làm loạn. Nhưng người kia cảm xúc bất ổn, sợ là bị ác mộng kích thích, không ý thức được hành động của mình. Lam Vong Cơ nghĩ ngợi một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn, nhìn người kia đang dùng chăn mềm quấn mình lại thành cái kén rồi cố thủ trong đấy, ngay cả đôi chân trần thon dài cũng rụt vào, giống như đang muốn đem mình che kín lại đến khi ngạt chết mới thôi.
"Đừng sợ, là ta."
Trong kén chăn phát ra tiếng người hít một hơi, nghe thấy câu nói kia lại hừ khan một tiếng, mười phần ý vị cảnh cáo. Bị y vỗ vỗ hai cái, cảm thấy mất hứng, ôm chăn lăn đến bên mép giường. Lam Vong Cơ thấy hắn treo trên mép giường, sắp lăn xuống đất đến nơi thì nhíu mày một cái, vươn tay đem cả ổ chăn kia ôm vào ngực.
Ai ngờ người này vẫn bướng bỉnh náo loạn, liều mạng giãy lên, rõ ràng biết mỗi lần mở miệng cuống họng lại rước thêm một trận đau đớn nhưng vẫn khàn giọng chất vấn:
"Ngươi là ai?"
"Ta giúp ngươi thay trung y ra."
Lam Vong Cơ một là nóng vội muốn xem xét tình trạng của hắn, hai là vì hắn cứ giãy giụa muốn né tránh mình mà có hơi nổi giận. Bàn tay to lớn dùng sức, đem chăn mềm đang trùm kín đầu hắn kéo ra, lộ ra khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi vì ngạt mà đỏ bừng lên của Ngụy Vô Tiện, phát hiện ra chóp mũi cũng bị ép đến hồng. Nếu như để thêm một lúc nữa, hắn chắc chắn sẽ ngạt đến hôn mê luôn.
Ngụy Vô Tiện vốn đang đau đớn tới mức khớp xương cũng phát run, nhưng vẫn cố sức co chân lên muốn dùng đầu gối đẩy Lam Vong Cơ ra, cắn răng nói:
"Cút! Buông ra! Cách xa ta một chút!"
Lam Vong Cơ một tay khoá chặt lấy hắn, tay còn lại đem hắn kéo ra khỏi cái kén chăn kia. Càng đau đớn càng khó ức chế sự nóng nảy trong vô thức, như là con thú nhỏ hoảng loạn bị nhốt lại, Ngụy Vô Tiện bị ôm chặt không động đậy được, lại cảm thấy người kia đang muốn cởi y phục của mình, hỏa khí vô biên, bực bội quát:
"Ngươi là ai! Động chân động tay, muốn đánh nhau phải không?"
"Lam Vong Cơ."
Lam Vong Cơ lãnh đạm trả lời hắn. Ba chữ nhẹ nhàng trong phút chốc dập tắt cơn giận đang sôi trào của đối phương, người trong ngực y trong nháy mắt đã không còn giãy giụa nữa.
Yên tĩnh giây lát, trong đệm chăn tràn ra một câu trầm thấp buồn bực. Thanh âm nóng nảy khi nãy cũng biến mất không còn một mảnh, tuy là giấu vài tia thăm dò cùng bất an nhưng câu nói kia lại nhẹ nhàng vô cùng, giống như là sợ kinh động đến cái gì đó.
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ dùng ngón cái lau đi mồ hôi trên chóp mũi hắn, một tay ôm lấy con báo nhỏ trong chăn.
"Ừ."
"A!"
Thân thể Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn ra, như bị mất hết khí lực, xương sống đang căng cứng cũng thả lỏng. Ngón tay tái nhợt ướt đẫm mồ hôi mềm oặt lật chăn ra, giống như con mèo con lao lên đùi Lam Vong Cơ, đôi trân trần trắng muốt quấn chặt lấy eo y.
Hắn vừa hít sâu nhịn đau vừa dùng chân kẹp chặt lấy eo Lam Vong Cơ, cả người mềm mại cọ cọ vào y phục của y. Thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn nũng nịu vang lên:
"Lam Trạm à..." Ngụy Vô Tiện nuốt nước bọt, vội vàng vùi đầu vào trong lồng ngực người ta, như thể một giây cũng đợi không nổi, đôi môi nóng ướt mềm mại dán bên tai y, lẩm bẩm: "Lam Trạm thì có thể..."
Lam Vong Cơ bị một câu đồng ý thẳng thắn không thèm che giấu này của hắn đánh cho tim nhảy lên một cái. Ngụy Vô Tiện vô thức sáp vào ngực y, bộ dáng hung hăng kháng cự khi nãy thoắt cái biến thành một tiểu yêu tinh dính người, hết dùng tay nhéo nhéo, vuốt vuốt rồi lại xoa xoa làm cho Lam Vong Cơ đến xương cũng mềm đi hai phần. Người trong ngực y hít một hơi, chóp mũi chôn ở trong hõm cổ nhẹ nhàng cọ cọ, thanh âm nhu nhuyễn. Ngụy Vô Tiện vì một cơn đau bất chợt mà cắn cánh môi dưới, khí tức có chút loạn nhưng vẫn nghiêm túc lặp lại:
"Lam Trạm... muốn làm cái gì cũng được."
Lam Vong Cơ im lặng ôm chặt eo hắn, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu ai kia, thanh âm vốn luôn nhàn nhạt bình tĩnh đã có chút bất ổn:
"Ừ."
"Nhưng mà..." Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vẫn còn mang theo giọng mũi, nghe như đang đắn đo cực kỳ, lại nặng nề giống như trời sắp sập đến nơi rồi: "Nhưng mà ta có một chuyện, vẫn không dám nói với ngươi."
Lam Vong Cơ mấp máy môi, trong mắt hiện lên một tia mềm mại:
"Nếu ngươi không muốn nói thì không cần miễn cưỡng."
Ngụy Vô Tiện 'a' một tiếng, thoáng chốc nín thinh. Lam Vong Cơ một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, một tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy giúp hắn truyền linh lực giảm đau, mặc dù đối với một đan điền không có Kim Đan thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai, thế nhưng y vẫn không ngừng truyền vào.
Cảm giác linh lực nhập thể thật sự dễ chịu, Ngụy Vô Tiện thoải mái như đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp, cảm giác an tâm tràn đầy khiến hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đốt ngón tay Ngụy Vô Tiện ở sau lưng Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve, mềm mại tiến vào trong ngực y, hai cánh tay như có như không vịn lên cần cổ thanh mảnh hữu lực. Hắn do dự trong chớp mắt rồi rướn người, đặt lên môi y một nụ hôn phớt nhẹ. Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn thân mật, trố cả mắt.
Nụ hôn kia vừa mềm lại vừa nhẹ, không giống như hôn, lại giống như mèo con mới sinh liếm liếm.
Bình thường Ngụy Vô Tiện cùng y hôn nhau đều vô cùng gấp gáp, hai nam nhân huyết khí phương cương mỗi lần môi chạm môi liền không nhịn được bắt đầu nồng nhiệt va chạm, càng hôn càng giống như đánh nhau, hận không thể đem người kia nuốt vào bụng. So với khi nãy hắn nhẹ nhàng chạm vào là hai thái cực khác nhau, nhưng vẫn câu nhân như cũ, khiến một khỏa xuân tâm của y không ngừng rung động.
Giọng nói Lam Vong Cơ có mấy phần nghẹn ngào, chần chờ lên tiếng gọi:
"Ngụy Anh?"
Giống như vừa được nếm qua mỹ vị, người trong ngực cực nhẹ "Ừm" một tiếng, liếm liếm cánh môi mềm mại ẩm ướt, lại lần nữa rướn người lên đem môi mình dán vào môi y.
Hai phiến môi nhẹ nhàng nhu thuận cọ xát trên môi Lam Vong Cơ, không nhiễm lấy nửa điểm tình sắc, nhưng lại khiến người khác động tâm kịch liệt. Như con mèo nhỏ khẽ đem móng vuốt của mình gãi gãi lòng bàn tay người thăm dò, sau đó càng ngày càng dán lấy người, đem toàn bộ mọi thứ của mình giao vào trong tay đối phương. Lam Vong Cơ bị hắn đưa lưỡi khẽ liếm cánh môi, như muốn nếm hạt sương sớm còn đọng lại, bị trêu chọc đến mức đốt ngón tay cũng hơi cuộn lại.
Lam Vong Cơ bị dục hỏa thiêu đốt khiến hô hấp trở nên nặng nề, giọng nói ngày thường thanh lãnh giờ lại trầm thấp đi vài phần:
"Đừng lộn xộn."
Ngụy Vô Tiện khó nhịn thở nhẹ ra một tiếng, tinh tế cắn nhẹ lên môi Lam Vong Cơ một cái rồi khẽ mút mát, không nồng nhiệt như ngày thường, trong cổ họng khẽ ngâm ra một tiếng dễ chịu. Lam Vong Cơ càng nghe càng không chịu nổi, nhưng mà thấy Ngụy Vô Tiện không còn đau đớn như lúc trước, liền để mặc hắn tùy ý lộn xộn trên môi mình. Bàn tay đang để sau lưng Ngụy Vô Tiện co lại, đốt ngón tay trắng bệch, giống nhưng nhẫn nhịn đến cực hạn, trên chóp mũi cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng. Lại thêm một tiếng rên nhẹ run run tràn ra, chọc cho lòng người không khỏi ngứa ngáy. Rõ ràng người trong ngực không cố ý, chỉ là đơn thuần muốn biểu hiện mình có bao nhiêu hài lòng mãn ý, lại giống như đang cố tình câu dẫn người khác trầm luân. Lam Vong Cơ bị hắn vừa hôn vừa liếm đến mức sắp chịu không nổi nữa, luôn cảm thấy hắn giống như một con mèo con, ở trên môi mình ngửi ngửi một tí, liếm liếm thăm dò một chút rồi mới lưu lại lạc ấn.
Bị hắn trêu chọc nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cúi thấp đầu muốn chà đạp đôi môi kia. Lại bị người trong ngực giống như đã thỏa mãn rồi đúng lúc tách ra, đem đầu vùi vào trong lồng ngực y.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, dường như đã thỏa mãn ghê gớm, cọ cọ mái tóc mềm mại của mình vào cằm Lam Vong Cơ, chơi vui đến mức quên trời quên đất:
"Lam Trạm..."
Khí tức Lam Vong Cơ còn chưa trở lại bình thường, chỉ trầm thấp "Ừm" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện hôn lên cằm y một cái, mơ hồ thì thầm:
"Rất thích ngươi..."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện lại hôn một cái nữa lên khóe môi y, thanh âm nhu nhuyễn:
"Cực kỳ thích ngươi!"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Đôi môi hồng nhạt lại hôn lên xương hàm của Lam Vong Cơ, một cái lại một cái như móng vuốt khẽ cào cào khiến cảm giác ngứa ngáy từ tâm y theo mạch máu lan tràn ra mỗi tấc da thịt. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thanh âm mềm mại ngoan ngoãn lại tiếp tục:
"Vô cùng thích ngươi!"
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Ngụy Vô Tiện: "Ta nói nghiêm túc."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện lại hắc hắc cười một tiếng, lần này là nhắm lên môi của Lam Vong Cơ hôn 'bẹp' một phát, rất giống đứa ngốc hôn trộm người mình thích.
"Phi thường thích ngươi."
Lam Vong Cơ: "..."
Một mạt hồng sắc từ cổ lan dần lên tai, dường như Lam Vong Cơ đang bất đắc dĩ đến cực hạn, kiên nhẫn thấp giọng nói:
"Ừ!"
*
Ngụy Vô Tiện một khi ngủ mà gặp ác mộng thì sẽ trở nên phá lệ phiền phức...
Nói đúng hơn, là phi thường phiền phức...
Cũng không biết nên làm gì với hắn bây giờ...
__________///__________
Phiên ngoại này là phần tác giả viết thêm giữa chương 25 và chương 26
Đây là lý do vì sao mà đầu chương 26 khi Ngụy A Tiện tỉnh dậy liền thấy Lam A Thố nói chuyện có chút vi diệu nhưng không hề tức giận là vì vậy. Là được lão bà trong lúc nửa tỉnh nữa mê nũng nịu dỗ dành đến thoải mái =))))))
Đây cũng là lý do vì sao Lam A Thố đối với Ngụy A Tiện "Chỉ cho nhìn, không cho sờ" =))))))) tự gây hoạ còn muốn sống, trong lúc mơ hồ còn đốt lửa rồi bỏ trốn, Di Lăng lão tổ, ngươi mau nhận báo ứng =))))))
Phúc lợi 2k view =)))))
Cái này là phiên ngoại 2 nhưng theo dòng thời gian của truyện thì nó diễn ra trước phiên ngoại 1 nên làm trước.
Mong được mọi người tiếp tục ủng hộ.
26
26.
Một đêm này, Ngụy Vô Tiện ngủ không được yên giấc, khi thì mơ thấy chuyện cũ ở Vân Mộng, khi lại mơ tới ngày đó đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học. Lúc trèo qua bờ tường, bị đổ mất một vò Thiên Tử Tiếu màu sắc trong vắt, thiếu niên tuấn tú dưới ánh trăng lộ ra thần sắc tức giận, khiến Ngụy Vô Tiện đang đứng trên đầu tường sững sờ trong nháy mắt, luôn cảm thấy mình phải nói gì đó để y đừng tức giận như vậy nữa. Cho dù có phải khoa trương lấy lòng hay ngọt ngào dụ dỗ y cũng được. Cổ họng hắn rất ngứa, giống như bên trong đang giấu vô số cục bông xơ xác, khiến hắn phí hết khí lực mới có thể nói ra nửa câu:
"Được rồi, là lỗi của ta, ngươi đừng giận..."
Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, tự đem mình làm cho tỉnh mộng. Nghe thấy chăn đệm bên cạnh có tiếng người khẽ nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện vừa mờ mịt mở mắt đã bị mồ hôi làm ướt đẫm làn mi làm cho mắt cay xè, cổ họng lại một trận đắng ngắt, không khỏi nặng nề mà ho lên, ho đến vô cùng mãnh liệt, đến mức suýt đem cả lục phủ ngũ tạng mà ho ra ngoài. Hơi lạnh bỗng chốc tràn vào trong chăn, người kia tạm ngừng động tác, không xốc chăn chui ra ngoài nữa mà vòng tay ra sau lưng hắn, bàn tay vỗ về giúp hắn thuận khí. Ngụy Vô Tiện thấy rõ người bên cạnh là ai, đến cơn ho như rút phổi kia cũng không thèm để ý đến, vươn tay nắm lấy tay áo ngăn lại động tác muốn xuống khỏi giường của Lam Vong Cơ, khó khăn nói:
"Khụ... khụ... Lam... khụ... Lam Trạm, ngươi... ngươi đi đâu đấy?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng tách tay Ngụy Vô Tiện đang nắm lấy tay áo mình ra, nhét vào trong chăn:
"Lấy nước."
Ngụy Vô Tiện vẫn muốn vươn tay níu y lại, nghe được hai chữ này liền ngừng động tác, thu tay trở về:
"A, được..."
Hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, cảm thấy mình như chưa tỉnh mộng. Người trước mặt và thiếu niên trong mộng không khác nhau là bao, đều cùng là một khuôn mặt băng lãnh tuấn dật, có khác chỉ là người trước mặt hắn bây giờ thành thục hơn một chút, nhưng đều mang lại cho hắn cảm giác xa cách không nói nên lời. Như thể nếu hắn buông tay ra, chỉ trong chớp mắt người kia sẽ không tiếng động bỏ hắn mà đi.
Nói đến chuyện hơn một năm nay, cũng hệt như là một giấc mơ vậy. Lam Vong Cơ đối với hắn tốt đến mức cứ như là đã thích hắn từ rất lâu rồi, khiến hắn tự mình đa tình bắt đầu suy nghĩ xem người này rốt cuộc là thích mình từ khi nào. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ, mỗi hành động của y đều làm hắn dễ chịu vô cùng, giống như hắn đã sống cùng y rất nhiều năm, mọi thói quen hay sở thích của hắn y đều biết rõ. Nhưng hai người bọn họ rõ ràng chỉ ở gần nhau mấy tháng lúc hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, về sau có gặp nhau cũng chỉ vài lần ngắn ngủi, lần thân cận nhất chính là trong động Đồ Lục Huyền Vũ mà thôi.
"Hơi nóng."
Lam Vong Cơ ngồi bên giường, một tay vòng sau lưng Ngụy Vô Tiện đỡ hắn ngồi dậy, để hắn không cần phí sức dựa vào khuỷu tay mình, đem chén trà đưa tới bên miệng Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đúng là rất khát nước, từ lúc cơn đau bắt đầu hành hạ tới giờ đến một giọt nước cũng chưa uống, cánh môi khô nứt cả ra. Hắn nhận lấy chén trà, vội vàng uống, ngay cả khi Lam Vong Cơ nói nước còn khá nóng cũng không để ý, thậm chí còn run tay làm đổ trà ra người mình cùng áo ngoài của Lam Vong Cơ. Ngoại bào trắng sáng bị nhiễm màu nước chè, nhìn vô cùng chướng mắt. Ngụy Vô Tiện lúng túng liếm liếm khóe môi còn đọng nước, đưa tay muốn dùng vạt áo của mình giúp y lau qua. Đến khi nhận ra trên người mình chỉ mặc một kiện trung y ẩm ướt, hắn đành ngượng ngùng để tay xuống:
"Ngại quá, tại ta..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn vải sạch sẽ, giúp Ngụy Vô Tiện lau đi mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt. Ngón tay ấm áp lướt qua làm mặt Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngưa ngứa, vô thức muốn nhắm mắt lại. Nhưng vì trong lòng đang tràn đầy bất an lo lắng, lại vì muốn thăm dò y nên vẫn cường ngạnh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Ánh trăng len lỏi qua khe hở trong bố doanh, bao phủ khuôn mặt tuấn dật của người trước mặt, khiến y đẹp giống như tiên nhân hạ phàm, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác bất kỳ lúc nào y cũng có thể vung tay áo cưỡi gió bay đi mất.
"Nhắm mắt lại."
Lam Vong Cơ dùng khăn vải lau đến đôi mắt hắn, nhàn nhạt nói. Ngụy Vô Tiện vẫn mở to mắt như cũ, nhìn chằm chằm y, một tay vươn ra ngoài chăn im lặng nắm chặt lấy vạt áo của y. Lam Vong Cơ dừng lại động tác trên tay, lẳng lặng nhìn hắn. Ánh mắt hai người giằng co một lúc, trong trướng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió thổi bên ngoài khung cửa sổ. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện đấu mắt không nổi nữa, vô thức hơi nghiêng tầm nhìn đi, khẽ cười một tiếng buồn buồn:
"Ngươi..."
Hắn rất muốn hỏi sao ngươi lại tới đây, nhưng lời còn chưa thốt ra thì đã yên lặng thu về, tự thấy mình hỏi như vậy thật không thỏa đáng. Dù sao thì Lam Vong Cơ có sinh khí hay không, nếu có thì là tức giận đến mức nào, hắn hiện tại nửa điểm cũng không biết... vậy nên loại câu hỏi mang ngữ khí chất vấn này tốt nhất vẫn là không nên nói ra. Thế nên Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Ngươi lát nữa sẽ quay về doanh trướng bên kia sao?"
Lam Vong Cơ khẽ nâng mày, nhẹ nhàng hỏi hắn:
"Ngươi muốn ta quay về sao?"
Vốn là mình hỏi người ta, lại đột nhiên bị người ta hỏi vặn lại, làm cho Ngụy Vô Tiện nhất thời á khẩu, trong chớp mắt cảm giác ủy khuất lại dâng lên. Hắn khịt khịt mũi, nói:
"Chắc là do sáng nay ta vận dụng linh lực quá nhiều, quả thật có chút mệt. Ta ngủ một giấc là ổn."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nói láo cũng không chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm thăm dò ánh mắt y, cười cười nói:
"Lam Trạm, nếu ngươi muốn về thì về đi, không cần phải để ý đến ta."
Khẩu thị tâm phi, nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn đầy mong chờ nhìn y. Lam Vong Cơ lại làm như không thấy, gật gật đầu. Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy vừa ủy khuất vừa thất vọng, thầm mắng cái miệng không biết nói chuyện của mình. Hắn tuy trái một câu "không cần phải để ý đến ta", phải một câu "về đi" nhưng thực ra chủ yếu là lo bị Lam Vong Cơ phát hiện mình không còn linh lực, chỉ còn cách cắn răn chịu đựng đau đớn do sát khí hậu chiến gây ra, lo rằng y vì thế sẽ càng tức giận hơn. Nhưng mà... hắn thực sự vẫn muốn Lam Vong Cơ ở lại bên cạnh mình. Tựa như là lâu ngày được y ôn nhu đối đãi thành quen, luôn muốn cùng y tứ chi quấn quýt, nghiện cảm giác được y nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi yêu thương hôn xuống.
Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười một tiếng, gãi đầu nói:
"Vậy ngươi về trước đi, đêm cũng khuya rồi, ta..."
Hắn đang nói dở câu thì bỗng nhiên im bặt, Lam Vong Cơ vừa cúi đầu hôn lên môi hắn. Cơ thể người kia ấm áp nhưng cánh môi lại lành lạnh, mềm mại trong veo, làm Ngụy Vô Tiện vô thức muốn hôn nhiều hơn, dùng đôi môi mình sưởi ấm hai phiến môi kia. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp manh động thì chợt thấy eo mình bị người nắm chặt, đè xuống trên giường, eo lưng bị giam cầm trong khuỷu tay người kia. Ngụy Vô Tiện không khống chế được hừ ra một tiếng, bàn tay vươn lên nắm chặt lấy đầu vai Lam Vong Cơ.
Cơ thể lạnh buốt của hắn càng khiến thân nhiệt người đang ép bên trên phá lệ nóng hổi. Lam Vong Cơ đè hắn xuống giường, ngậm lấy cánh môi hắn mạnh mẽ nhay mút, không có nửa điểm lưu tình, hung hăng như là muốn cắn rách hai phiến môi kia, làm nó không chịu được mà rỉ máu. Ngụy Vô Tiện cảm thấy môi hơi nhói nhói, khẽ rên một tiếng, lông mày nhíu lại, theo bản năng muốn tránh né, bàn tay đang nắm đầu vai Lam Vong Cơ vô thức đẩy đẩy. Còn chưa kịp dùng lực thì đã bị người kia đưa lưỡi vào khoang miệng, đem hắn cuốn vào một nụ hôn sâu, khiến cho toàn thân hắn mềm nhũn ra, mấy ngón tay co lại bấu chặt vào vai áo. Nụ hôn này vừa sâu vừa dài lại còn hung ác, đem đầu óc Ngụy Vô Tiện vốn đang u ám liền trở nên hoàn toàn mơ hồ, cảm thấy được hôn thật thoải mái, vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ nồng nhiệt đáp lại.
Hai người trên giường hôn tới hôn lui, đem chăn đệm quấy đến thất loạn bát tao. Vốn chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ thoáng qua, giờ lại thành một nụ hôn ướt át kích tình. Cánh môi bị mút mát đến sưng đỏ lên, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, khoái cảm cấm kỵ ở trên thuyền mấy ngày trước bỗng nhiên ùa về. Bàn tay Ngụy Vô Tiện không thành thật hướng vào phía trong quần áo của Lam Vong Cơ sờ soạng. Đáng tiếc là còn chưa sờ được hai cái thì đã bị Lam Vong Cơ đưa tay đè lại, đem hai đầu gối kẹp chặt cái mông đang ngúng nguẩy, tay còn lại chế trụ cái cằm hắn, nụ hôn càng thêm thô bạo cùng hung ác. Đầu Ngụy Vô Tiện bị giữ chặt, tứ chi đang loạn động bị khóa lại, mỗi tấc cơ thể như vì muốn sờ mà không được sờ gần như nổ tung. Chỉ cho nhìn, không cho sờ, thật là nhẫn tâm. Ngụy Vô Tiện nghẹn đến mắt cũng bắt đầu đỏ lên, hai chân vòng lên kẹp chặt lấy Lam Vong Cơ, dục niệm nổi lên không cách nào khống chế được khiến một tiếng rên rỉ động tình thoát ra khỏi kẽ răng, tràn ra bốn phía. Hắn nức nở cầu xin Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, làm ta. Ngươi làm ta có được không..."
Hắn thật sự là bị Lam Vong Cơ làm cho phát điên rồi, chỉ muốn đối phương mau chóng mãnh liệt đụng chạm mình. Người kia đối với hắn dù chỉ có nửa điểm lãnh đạm hắn cũng không chịu được, muốn đối phương nhất định phải tiến vào bên trong hắn, lấp đầy thể xác cùng tinh thần hắn. Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ nặng nề thở ra một tiếng, cắn nhẹ vào môi người dưới thân một cái, từ trên cao chăm chú nhìn hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện khẽ nâng mắt nhìn y, dung nhan tuấn lãng thanh lãnh nhuộm một tầng phiếm hồng, đầu mày đuôi mắt mỹ lệ đến muốn mạng, hầu kết theo tiếng thở dốc mà nhấp nhô lên xuống như châu ngọc lướt trên sứ trắng, vô cùng câu dẫn, làm Ngụy Vô Tiện thất hồn lạc phách, vô thức muốn chủ động tiến lên, thanh âm mơ hồ vang lên:
"Ừ?"
"Ngươi có việc gì giấu ta phải không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra một câu. Ngụy Vô Tiện giật mình, như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, toàn thân bỗng chốc thanh tỉnh.
Trong lòng lộp bộp như có cái gì rơi xuống, hắn nuốt nước bọt, nói:
"Hả?"
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, không biết có nên nói thật với Lam Vong Cơ hay không?
Nhưng mà sáng nay, thái độ của y đối với ác trớ oán rủa là biểu tình thống hận đến cực điểm, nếu như biết mình không còn Kim Đan, không chừng lại cảm thấy mình còn tà ma ngoại đạo hơn y nghĩ.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn, Ngụy Vô Tiện lại càng lo sợ bất an, nhất thời không biết đối đáp như thế nào. Hắn rất muốn lấy hết can đảm nói hết mọi chuyện... nhưng hắn không biết sau khi nói xong kết quả sẽ như thế nào đây.
Đây là bí mật sống còn giữa hắn và tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh. Hắn chỉ suy nghĩ làm sao đem bí mật này giấu kín, lại chưa từng nghĩ qua nếu như chuyện này bị người khác biết thì phải làm sao bây giờ. Nếu như Lam Trạm biết, có khi nào y sẽ rất không vui hay không?
Ngụy Vô Tiện suy xét nửa ngày, vẫn là quyết định nói dối, cứng ngắc cười, lên tiếng:
"Không có đâu..."
Lam Vong Cơ trầm mặc nhìn Ngụy Vô Tiện, như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thấu những phòng bị trong lòng hắn, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể trốn tránh được, có chút không thoải mái nhíu mày. Cũng may Lam Vong Cơ cũng không truy cứu thêm, chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái, buông lỏng bàn tay đang đè lấy tay hắn ra. Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn y, nhưng thủy chung không có cách nào xuyên qua ánh trăng chiếu ngược nhìn ra tâm tình của Lam Vong Cơ. Cứ... cứ như vậy mà dễ dàng qua ải?
Lam Vong Cơ đem hắn ôm vào trong ngực, Ngụy Vô Tiện lập tức vui đến quên trời quên đất, đang muốn hướng vào ngực y dụi dụi làm nũng thì cảm giác được mông mình bị người ta vỗ một cái, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm nhàn nhạt:
"Ngủ đi."
Ngụy Vô Tiện kém chút nữa là nhảy dựng lên, hai mắt trừng lớn:
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Hắn lập tức muốn lăn ra ngoài, trong nháy mắt cảm thấy đến cái ôm này cũng không còn an toàn nữa, "Có chuyện gì không phải nói là được sao, lại đánh mông ta!"
Lam Vong Cơ như đã biết trước, giữ chặt người trong lòng đang điên cuồng muốn giãy ra, nghe Ngụy Vô Tiện nói bằng giọng mũi tràn đầy ủy khuất:
"Ngươi như vậy mà đánh mông ta?!?"
Lam Vong Cơ lại một lần nữa hướng trên cặp mông căng tròn kia, không chút lưu tình đánh thêm một cái:
"Lần sau không được cậy mạnh."
Lam Vong Cơ thấp giọng tiếp tục nói. Ngụy Vô Tiện sắc mặt đều biến đen, giống như mới vừa bị ai nhục nhã vô cùng, giãy giụa nói:
"Lam Trạm ta không muốn ngươi ở trong phòng ta nữa, về phòng ngươi đi!"
"Không được xúc động, chớ lỗ mãng, có việc gì cũng phải cùng ta thương lượng."
'Bộp' một tiếng, Lam Vong Cơ lại nâng tay tét một cái.
"Được được được ta nghe lời ngươi!" Ngụy Vô Tiện cao giọng nói: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Không làm cũng coi như thôi đi, ngươi còn đánh ta?!? Lam nhị công tử ngươi còn có lương tâm hay không?!?"
Đáng tiếc, mặc kệ hắn vừa thẹn vừa giận muốn giãy ra, Lam Vong Cơ vẫn gắt gao ôm hắn trong ngực. Hắn giống như một con cá sống bị ném lên bờ, toàn thân mồ hôi ẩm ướt, trung y dính sát vào người, đôi chân thon dài trắng trẻo hết giãy lại quẫy, co chân muốn đạp y ra. Chân còn chưa nhấc lên được thì trong chớp mắt lại bị người ta đặt dưới thân, Ngụy Vô Tiện vừa bực vừa thẹn, tức đến mức mặt cũng đỏ lên, trong mắt là một tầng sương mù bao phủ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lam Trạm, ngươi quá đáng!"
Tay Lam Vong Cơ đang đỡ mông hắn liền trượt đến sau lưng, tại một điểm trên eo Ngụy Vô Tiện nhéo một cái, làm cho toàn thân cái người đang giãy giụa kia mềm nhũn ra, buồn bực hừ một tiếng, liền không lộn xộn nữa, rốt cuộc cũng chịu mềm mại co người rúc vào trong ngực y. Ngụy Vô Tiện chôn mặt ở bả vai y thở dốc, thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi trách móc:
"Lam nhị công tử, ngươi khi dễ ta!"
Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, vuốt ve xoa nắn cái mông căng tròn no đủ vừa bị y đánh đến mức nóng lên.
Dường như Ngụy Vô Tiện chợt nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Sau đó khẽ nhắm mắt lại, như đang trầm tư nói:
"Lúc chúng ta làm lần đầu tiên, ta cảm thấy có hơi kỳ quái."
Lam Vong Cơ:
"Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện suy tư một lát, đột nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười, gảy gảy mũi cười nói:
"Không có việc gì, là tại ta suy nghĩ nhiều, ngươi lần đó chắc cũng là lần đầu tiên rồi."
Người bên cạnh nghe đến đây đột nhiên cứng người lại!
Ngụy Vô Tiện một khi ngủ mà gặp ác mộng thì sẽ trở nên cực kỳ phiền phức... Nhưng không phải loại phiền phức kia.
Nếu nói là giận, y cũng không quá giận. Từ trước đến nay y đều không thực sự tức giận với Ngụy Vô Tiện, mười phần thì chỉ có một phần giận, chín phần còn lại là bất đắc dĩ.
Bất luận hôm nay biết được Ngụy Vô Tiện ngày đó tự cho mình là đúng đem độc hút đi, hay là phát hiện hắn một thân một mình, im lìm không nói với y một tiếng, trốn ở trong chăn nhịn đau, hoặc là...
"Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng đem chân tay quấn quanh người y như xúc tu bạch tuộc, nhất thời không biết phải làm gì với hắn bây giờ.
*
Lam Vong Cơ đem người đang phát run kia ôm vào trong ngực, cẩn thận kéo chăn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bọc lại. Người dưới mắt cuộn tròn như con mèo non mới sinh, rõ ràng là vóc người không chênh lệch với mình bao nhiêu, giờ phút này lại trông gầy gò yếu ớt đến lạ, cổ tay mảnh tới mức y có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.
Trung y của hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào cơ thể, đưa tay là có thể cảm nhận được từng khớp cột sống, cảm nhận được mạch máu đang đập nhẹ nhàng cùng da thịt mềm mại. Lúc này Lam Vong Cơ mới nhận ra, người này hơn một năm nay thật sự đã gầy đi nhiều lắm. Cặp lông mi vừa dày lại vừa dài của y khẽ cụp xuống, thu lại thần sắc trong mắt, khẽ nhếch môi, dùng sức mang người đang kêu đau ôm chặt vào trong ngực, giống như muốn đem người kia dung nhập vào xương cốt máu thịt mình, làm cho Ngụy Vô Tiện đang mơ mơ màng màng phải "a" lên một tiếng. Lam Vong Cơ vội vàng buông lỏng lực tay, cúi đầu xuống, khẽ nói:
"Đau sao?"
Khuôn mặt anh tuấn còn vương lại vài nét trẻ con tái nhợt, mi tâm hơi nhíu, hai mí mắt như bị mộng cảnh kéo lấy, nửa điểm cũng không chịu mở. Chỉ có lệ nơi khóe mắt là không ngừng chảy, hòa với mồ hôi lạnh làm cho hai hàng lông mi ướt sũng.
Cánh môi nứt nẻ tái nhợt còn sót lại vết cắn khẽ nhúc nhích, như là muốn lúng túng thấp giọng lên tiếng. Lam Vong Cơ nhất thời không nghe được hắn nói gì, ghé sát tai lại gần, mới mơ hồ hiểu được một nửa chữ "đau nhức".
Ngụy Vô Tiện đúng là vô cùng đau nhức. Khi nãy hắn còn nắm chặt vạt áo của Lam Vong Cơ, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Lúc nghe y kiên nhẫn lặp đi lặp lại nói "không giận", giống như đã dùng hết khí lực, mới yếu ớt buông lỏng ra.
Nhưng đầu ngón tay vẫn kiên trì bám lấy ngực áo Lam Vong Cơ, hai bên đùi mềm oặt tách ra kẹp lấy eo y, như sợ giây kế tiếp Lam Vong Cơ sẽ đem hắn từ trong ngực vứt ra ngoài, cảm thấy nếu nắm được nhiều thứ thì sẽ có thêm nhiều phần an tâm. Lam Vong Cơ bị hắn quấn không cách nào tách ra, muốn giúp hắn lau mồ hôi cũng không thể. Chỉ cần hơi động một chút thì sẽ bị Ngụy Vô Tiện cảnh giác kẹp chặt lấy, sau đó khẽ hé miệng than nhẹ một tiếng, vừa như đau đớn, vừa như bất mãn. Giống như là con báo nhỏ đang căng thẳng sống lưng, chỉ cần gió thổi cỏ lay sẽ nhào lên cắn xé đối phương.
"Ngụy Anh, thả ta ra trước đã."
Lam Vong Cơ đặt tay phía sau lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nửa trấn an nửa dỗ dành nói:
"Như thế này ngươi sẽ không thoải mái."
Quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, lại dính chặt vào thân thể. Lúc nãy khi hắn giãy giụa chăn đệm đều không hảo hảo đắp kỹ, ắt hẳn là bị gió lạnh thổi xuyên qua. Lam Vong Cơ ôm hắn, cảm thấy như đang ôm trong ngực một khối băng, bàn tay liền vô thức vuốt ve tấm lưng cô độc kia, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cho hắn.
Lam Vong Cơ vừa dụ vừa dỗ một lúc lâu mà người kia vẫn không hề có phản ứng, dứt khoát trực tiếp xuống tay. Có điều, đầu ngón tay chỉ mới chạm đến trung y ướt đẫm mồ hôi của Ngụy Vô Tiện thì hắn lập tức chấn động toàn thân. Sau đó giống như là bị sắt nóng ủi lên da thịt, giật nảy mình chui sâu vào chăn, giọng nói mang theo vài phần âm lãnh:
"Ai?!?"
Lam Vong Cơ: "..."
Lam Vong Cơ cũng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên làm loạn. Nhưng người kia cảm xúc bất ổn, sợ là bị ác mộng kích thích, không ý thức được hành động của mình. Lam Vong Cơ nghĩ ngợi một lát, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chăn, nhìn người kia đang dùng chăn mềm quấn mình lại thành cái kén rồi cố thủ trong đấy, ngay cả đôi chân trần thon dài cũng rụt vào, giống như đang muốn đem mình che kín lại đến khi ngạt chết mới thôi.
"Đừng sợ, là ta."
Trong kén chăn phát ra tiếng người hít một hơi, nghe thấy câu nói kia lại hừ khan một tiếng, mười phần ý vị cảnh cáo. Bị y vỗ vỗ hai cái, cảm thấy mất hứng, ôm chăn lăn đến bên mép giường. Lam Vong Cơ thấy hắn treo trên mép giường, sắp lăn xuống đất đến nơi thì nhíu mày một cái, vươn tay đem cả ổ chăn kia ôm vào ngực.
Ai ngờ người này vẫn bướng bỉnh náo loạn, liều mạng giãy lên, rõ ràng biết mỗi lần mở miệng cuống họng lại rước thêm một trận đau đớn nhưng vẫn khàn giọng chất vấn:
"Ngươi là ai?"
"Ta giúp ngươi thay trung y ra."
Lam Vong Cơ một là nóng vội muốn xem xét tình trạng của hắn, hai là vì hắn cứ giãy giụa muốn né tránh mình mà có hơi nổi giận. Bàn tay to lớn dùng sức, đem chăn mềm đang trùm kín đầu hắn kéo ra, lộ ra khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi vì ngạt mà đỏ bừng lên của Ngụy Vô Tiện, phát hiện ra chóp mũi cũng bị ép đến hồng. Nếu như để thêm một lúc nữa, hắn chắc chắn sẽ ngạt đến hôn mê luôn.
Ngụy Vô Tiện vốn đang đau đớn tới mức khớp xương cũng phát run, nhưng vẫn cố sức co chân lên muốn dùng đầu gối đẩy Lam Vong Cơ ra, cắn răng nói:
"Cút! Buông ra! Cách xa ta một chút!"
Lam Vong Cơ một tay khoá chặt lấy hắn, tay còn lại đem hắn kéo ra khỏi cái kén chăn kia. Càng đau đớn càng khó ức chế sự nóng nảy trong vô thức, như là con thú nhỏ hoảng loạn bị nhốt lại, Ngụy Vô Tiện bị ôm chặt không động đậy được, lại cảm thấy người kia đang muốn cởi y phục của mình, hỏa khí vô biên, bực bội quát:
"Ngươi là ai! Động chân động tay, muốn đánh nhau phải không?"
"Lam Vong Cơ."
Lam Vong Cơ lãnh đạm trả lời hắn. Ba chữ nhẹ nhàng trong phút chốc dập tắt cơn giận đang sôi trào của đối phương, người trong ngực y trong nháy mắt đã không còn giãy giụa nữa.
Yên tĩnh giây lát, trong đệm chăn tràn ra một câu trầm thấp buồn bực. Thanh âm nóng nảy khi nãy cũng biến mất không còn một mảnh, tuy là giấu vài tia thăm dò cùng bất an nhưng câu nói kia lại nhẹ nhàng vô cùng, giống như là sợ kinh động đến cái gì đó.
"Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ dùng ngón cái lau đi mồ hôi trên chóp mũi hắn, một tay ôm lấy con báo nhỏ trong chăn.
"Ừ."
"A!"
Thân thể Ngụy Vô Tiện lập tức mềm nhũn ra, như bị mất hết khí lực, xương sống đang căng cứng cũng thả lỏng. Ngón tay tái nhợt ướt đẫm mồ hôi mềm oặt lật chăn ra, giống như con mèo con lao lên đùi Lam Vong Cơ, đôi trân trần trắng muốt quấn chặt lấy eo y.
Hắn vừa hít sâu nhịn đau vừa dùng chân kẹp chặt lấy eo Lam Vong Cơ, cả người mềm mại cọ cọ vào y phục của y. Thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn nũng nịu vang lên:
"Lam Trạm à..." Ngụy Vô Tiện nuốt nước bọt, vội vàng vùi đầu vào trong lồng ngực người ta, như thể một giây cũng đợi không nổi, đôi môi nóng ướt mềm mại dán bên tai y, lẩm bẩm: "Lam Trạm thì có thể..."
Lam Vong Cơ bị một câu đồng ý thẳng thắn không thèm che giấu này của hắn đánh cho tim nhảy lên một cái. Ngụy Vô Tiện vô thức sáp vào ngực y, bộ dáng hung hăng kháng cự khi nãy thoắt cái biến thành một tiểu yêu tinh dính người, hết dùng tay nhéo nhéo, vuốt vuốt rồi lại xoa xoa làm cho Lam Vong Cơ đến xương cũng mềm đi hai phần. Người trong ngực y hít một hơi, chóp mũi chôn ở trong hõm cổ nhẹ nhàng cọ cọ, thanh âm nhu nhuyễn. Ngụy Vô Tiện vì một cơn đau bất chợt mà cắn cánh môi dưới, khí tức có chút loạn nhưng vẫn nghiêm túc lặp lại:
"Lam Trạm... muốn làm cái gì cũng được."
Lam Vong Cơ im lặng ôm chặt eo hắn, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu ai kia, thanh âm vốn luôn nhàn nhạt bình tĩnh đã có chút bất ổn:
"Ừ."
"Nhưng mà..." Giọng nói của Ngụy Vô Tiện vẫn còn mang theo giọng mũi, nghe như đang đắn đo cực kỳ, lại nặng nề giống như trời sắp sập đến nơi rồi: "Nhưng mà ta có một chuyện, vẫn không dám nói với ngươi."
Lam Vong Cơ mấp máy môi, trong mắt hiện lên một tia mềm mại:
"Nếu ngươi không muốn nói thì không cần miễn cưỡng."
Ngụy Vô Tiện 'a' một tiếng, thoáng chốc nín thinh. Lam Vong Cơ một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, một tay nắm lấy cổ tay nhỏ gầy giúp hắn truyền linh lực giảm đau, mặc dù đối với một đan điền không có Kim Đan thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai, thế nhưng y vẫn không ngừng truyền vào.
Cảm giác linh lực nhập thể thật sự dễ chịu, Ngụy Vô Tiện thoải mái như đang ngâm mình trong dòng suối ấm áp, cảm giác an tâm tràn đầy khiến hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đốt ngón tay Ngụy Vô Tiện ở sau lưng Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve, mềm mại tiến vào trong ngực y, hai cánh tay như có như không vịn lên cần cổ thanh mảnh hữu lực. Hắn do dự trong chớp mắt rồi rướn người, đặt lên môi y một nụ hôn phớt nhẹ. Lam Vong Cơ đột nhiên bị hắn thân mật, trố cả mắt.
Nụ hôn kia vừa mềm lại vừa nhẹ, không giống như hôn, lại giống như mèo con mới sinh liếm liếm.
Bình thường Ngụy Vô Tiện cùng y hôn nhau đều vô cùng gấp gáp, hai nam nhân huyết khí phương cương mỗi lần môi chạm môi liền không nhịn được bắt đầu nồng nhiệt va chạm, càng hôn càng giống như đánh nhau, hận không thể đem người kia nuốt vào bụng. So với khi nãy hắn nhẹ nhàng chạm vào là hai thái cực khác nhau, nhưng vẫn câu nhân như cũ, khiến một khỏa xuân tâm của y không ngừng rung động.
Giọng nói Lam Vong Cơ có mấy phần nghẹn ngào, chần chờ lên tiếng gọi:
"Ngụy Anh?"
Giống như vừa được nếm qua mỹ vị, người trong ngực cực nhẹ "Ừm" một tiếng, liếm liếm cánh môi mềm mại ẩm ướt, lại lần nữa rướn người lên đem môi mình dán vào môi y.
Hai phiến môi nhẹ nhàng nhu thuận cọ xát trên môi Lam Vong Cơ, không nhiễm lấy nửa điểm tình sắc, nhưng lại khiến người khác động tâm kịch liệt. Như con mèo nhỏ khẽ đem móng vuốt của mình gãi gãi lòng bàn tay người thăm dò, sau đó càng ngày càng dán lấy người, đem toàn bộ mọi thứ của mình giao vào trong tay đối phương. Lam Vong Cơ bị hắn đưa lưỡi khẽ liếm cánh môi, như muốn nếm hạt sương sớm còn đọng lại, bị trêu chọc đến mức đốt ngón tay cũng hơi cuộn lại.
Lam Vong Cơ bị dục hỏa thiêu đốt khiến hô hấp trở nên nặng nề, giọng nói ngày thường thanh lãnh giờ lại trầm thấp đi vài phần:
"Đừng lộn xộn."
Ngụy Vô Tiện khó nhịn thở nhẹ ra một tiếng, tinh tế cắn nhẹ lên môi Lam Vong Cơ một cái rồi khẽ mút mát, không nồng nhiệt như ngày thường, trong cổ họng khẽ ngâm ra một tiếng dễ chịu. Lam Vong Cơ càng nghe càng không chịu nổi, nhưng mà thấy Ngụy Vô Tiện không còn đau đớn như lúc trước, liền để mặc hắn tùy ý lộn xộn trên môi mình. Bàn tay đang để sau lưng Ngụy Vô Tiện co lại, đốt ngón tay trắng bệch, giống nhưng nhẫn nhịn đến cực hạn, trên chóp mũi cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng. Lại thêm một tiếng rên nhẹ run run tràn ra, chọc cho lòng người không khỏi ngứa ngáy. Rõ ràng người trong ngực không cố ý, chỉ là đơn thuần muốn biểu hiện mình có bao nhiêu hài lòng mãn ý, lại giống như đang cố tình câu dẫn người khác trầm luân. Lam Vong Cơ bị hắn vừa hôn vừa liếm đến mức sắp chịu không nổi nữa, luôn cảm thấy hắn giống như một con mèo con, ở trên môi mình ngửi ngửi một tí, liếm liếm thăm dò một chút rồi mới lưu lại lạc ấn.
Bị hắn trêu chọc nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cúi thấp đầu muốn chà đạp đôi môi kia. Lại bị người trong ngực giống như đã thỏa mãn rồi đúng lúc tách ra, đem đầu vùi vào trong lồng ngực y.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, dường như đã thỏa mãn ghê gớm, cọ cọ mái tóc mềm mại của mình vào cằm Lam Vong Cơ, chơi vui đến mức quên trời quên đất:
"Lam Trạm..."
Khí tức Lam Vong Cơ còn chưa trở lại bình thường, chỉ trầm thấp "Ừm" một tiếng.
Ngụy Vô Tiện hôn lên cằm y một cái, mơ hồ thì thầm:
"Rất thích ngươi..."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện lại hôn một cái nữa lên khóe môi y, thanh âm nhu nhuyễn:
"Cực kỳ thích ngươi!"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Đôi môi hồng nhạt lại hôn lên xương hàm của Lam Vong Cơ, một cái lại một cái như móng vuốt khẽ cào cào khiến cảm giác ngứa ngáy từ tâm y theo mạch máu lan tràn ra mỗi tấc da thịt. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thanh âm mềm mại ngoan ngoãn lại tiếp tục:
"Vô cùng thích ngươi!"
Lam Vong Cơ: "Ừ..."
Ngụy Vô Tiện: "Ta nói nghiêm túc."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện lại hắc hắc cười một tiếng, lần này là nhắm lên môi của Lam Vong Cơ hôn 'bẹp' một phát, rất giống đứa ngốc hôn trộm người mình thích.
"Phi thường thích ngươi."
Lam Vong Cơ: "..."
Một mạt hồng sắc từ cổ lan dần lên tai, dường như Lam Vong Cơ đang bất đắc dĩ đến cực hạn, kiên nhẫn thấp giọng nói:
"Ừ!"
*
Ngụy Vô Tiện một khi ngủ mà gặp ác mộng thì sẽ trở nên phá lệ phiền phức...
Nói đúng hơn, là phi thường phiền phức...
Cũng không biết nên làm gì với hắn bây giờ...
__________///__________
Phiên ngoại này là phần tác giả viết thêm giữa chương 25 và chương 26
Đây là lý do vì sao mà đầu chương 26 khi Ngụy A Tiện tỉnh dậy liền thấy Lam A Thố nói chuyện có chút vi diệu nhưng không hề tức giận là vì vậy. Là được lão bà trong lúc nửa tỉnh nữa mê nũng nịu dỗ dành đến thoải mái =))))))
Đây cũng là lý do vì sao Lam A Thố đối với Ngụy A Tiện "Chỉ cho nhìn, không cho sờ" =))))))) tự gây hoạ còn muốn sống, trong lúc mơ hồ còn đốt lửa rồi bỏ trốn, Di Lăng lão tổ, ngươi mau nhận báo ứng =))))))
Phúc lợi 2k view =)))))
Cái này là phiên ngoại 2 nhưng theo dòng thời gian của truyện thì nó diễn ra trước phiên ngoại 1 nên làm trước.
Mong được mọi người tiếp tục ủng hộ.
26
26.
Một đêm này, Ngụy Vô Tiện ngủ không được yên giấc, khi thì mơ thấy chuyện cũ ở Vân Mộng, khi lại mơ tới ngày đó đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học. Lúc trèo qua bờ tường, bị đổ mất một vò Thiên Tử Tiếu màu sắc trong vắt, thiếu niên tuấn tú dưới ánh trăng lộ ra thần sắc tức giận, khiến Ngụy Vô Tiện đang đứng trên đầu tường sững sờ trong nháy mắt, luôn cảm thấy mình phải nói gì đó để y đừng tức giận như vậy nữa. Cho dù có phải khoa trương lấy lòng hay ngọt ngào dụ dỗ y cũng được. Cổ họng hắn rất ngứa, giống như bên trong đang giấu vô số cục bông xơ xác, khiến hắn phí hết khí lực mới có thể nói ra nửa câu:
"Được rồi, là lỗi của ta, ngươi đừng giận..."
Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, tự đem mình làm cho tỉnh mộng. Nghe thấy chăn đệm bên cạnh có tiếng người khẽ nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện vừa mờ mịt mở mắt đã bị mồ hôi làm ướt đẫm làn mi làm cho mắt cay xè, cổ họng lại một trận đắng ngắt, không khỏi nặng nề mà ho lên, ho đến vô cùng mãnh liệt, đến mức suýt đem cả lục phủ ngũ tạng mà ho ra ngoài. Hơi lạnh bỗng chốc tràn vào trong chăn, người kia tạm ngừng động tác, không xốc chăn chui ra ngoài nữa mà vòng tay ra sau lưng hắn, bàn tay vỗ về giúp hắn thuận khí. Ngụy Vô Tiện thấy rõ người bên cạnh là ai, đến cơn ho như rút phổi kia cũng không thèm để ý đến, vươn tay nắm lấy tay áo ngăn lại động tác muốn xuống khỏi giường của Lam Vong Cơ, khó khăn nói:
"Khụ... khụ... Lam... khụ... Lam Trạm, ngươi... ngươi đi đâu đấy?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng tách tay Ngụy Vô Tiện đang nắm lấy tay áo mình ra, nhét vào trong chăn:
"Lấy nước."
Ngụy Vô Tiện vẫn muốn vươn tay níu y lại, nghe được hai chữ này liền ngừng động tác, thu tay trở về:
"A, được..."
Hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, cảm thấy mình như chưa tỉnh mộng. Người trước mặt và thiếu niên trong mộng không khác nhau là bao, đều cùng là một khuôn mặt băng lãnh tuấn dật, có khác chỉ là người trước mặt hắn bây giờ thành thục hơn một chút, nhưng đều mang lại cho hắn cảm giác xa cách không nói nên lời. Như thể nếu hắn buông tay ra, chỉ trong chớp mắt người kia sẽ không tiếng động bỏ hắn mà đi.
Nói đến chuyện hơn một năm nay, cũng hệt như là một giấc mơ vậy. Lam Vong Cơ đối với hắn tốt đến mức cứ như là đã thích hắn từ rất lâu rồi, khiến hắn tự mình đa tình bắt đầu suy nghĩ xem người này rốt cuộc là thích mình từ khi nào. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ, mỗi hành động của y đều làm hắn dễ chịu vô cùng, giống như hắn đã sống cùng y rất nhiều năm, mọi thói quen hay sở thích của hắn y đều biết rõ. Nhưng hai người bọn họ rõ ràng chỉ ở gần nhau mấy tháng lúc hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, về sau có gặp nhau cũng chỉ vài lần ngắn ngủi, lần thân cận nhất chính là trong động Đồ Lục Huyền Vũ mà thôi.
"Hơi nóng."
Lam Vong Cơ ngồi bên giường, một tay vòng sau lưng Ngụy Vô Tiện đỡ hắn ngồi dậy, để hắn không cần phí sức dựa vào khuỷu tay mình, đem chén trà đưa tới bên miệng Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đúng là rất khát nước, từ lúc cơn đau bắt đầu hành hạ tới giờ đến một giọt nước cũng chưa uống, cánh môi khô nứt cả ra. Hắn nhận lấy chén trà, vội vàng uống, ngay cả khi Lam Vong Cơ nói nước còn khá nóng cũng không để ý, thậm chí còn run tay làm đổ trà ra người mình cùng áo ngoài của Lam Vong Cơ. Ngoại bào trắng sáng bị nhiễm màu nước chè, nhìn vô cùng chướng mắt. Ngụy Vô Tiện lúng túng liếm liếm khóe môi còn đọng nước, đưa tay muốn dùng vạt áo của mình giúp y lau qua. Đến khi nhận ra trên người mình chỉ mặc một kiện trung y ẩm ướt, hắn đành ngượng ngùng để tay xuống:
"Ngại quá, tại ta..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm khăn vải sạch sẽ, giúp Ngụy Vô Tiện lau đi mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt. Ngón tay ấm áp lướt qua làm mặt Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngưa ngứa, vô thức muốn nhắm mắt lại. Nhưng vì trong lòng đang tràn đầy bất an lo lắng, lại vì muốn thăm dò y nên vẫn cường ngạnh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ. Ánh trăng len lỏi qua khe hở trong bố doanh, bao phủ khuôn mặt tuấn dật của người trước mặt, khiến y đẹp giống như tiên nhân hạ phàm, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác bất kỳ lúc nào y cũng có thể vung tay áo cưỡi gió bay đi mất.
"Nhắm mắt lại."
Lam Vong Cơ dùng khăn vải lau đến đôi mắt hắn, nhàn nhạt nói. Ngụy Vô Tiện vẫn mở to mắt như cũ, nhìn chằm chằm y, một tay vươn ra ngoài chăn im lặng nắm chặt lấy vạt áo của y. Lam Vong Cơ dừng lại động tác trên tay, lẳng lặng nhìn hắn. Ánh mắt hai người giằng co một lúc, trong trướng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió thổi bên ngoài khung cửa sổ. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện đấu mắt không nổi nữa, vô thức hơi nghiêng tầm nhìn đi, khẽ cười một tiếng buồn buồn:
"Ngươi..."
Hắn rất muốn hỏi sao ngươi lại tới đây, nhưng lời còn chưa thốt ra thì đã yên lặng thu về, tự thấy mình hỏi như vậy thật không thỏa đáng. Dù sao thì Lam Vong Cơ có sinh khí hay không, nếu có thì là tức giận đến mức nào, hắn hiện tại nửa điểm cũng không biết... vậy nên loại câu hỏi mang ngữ khí chất vấn này tốt nhất vẫn là không nên nói ra. Thế nên Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Ngươi lát nữa sẽ quay về doanh trướng bên kia sao?"
Lam Vong Cơ khẽ nâng mày, nhẹ nhàng hỏi hắn:
"Ngươi muốn ta quay về sao?"
Vốn là mình hỏi người ta, lại đột nhiên bị người ta hỏi vặn lại, làm cho Ngụy Vô Tiện nhất thời á khẩu, trong chớp mắt cảm giác ủy khuất lại dâng lên. Hắn khịt khịt mũi, nói:
"Chắc là do sáng nay ta vận dụng linh lực quá nhiều, quả thật có chút mệt. Ta ngủ một giấc là ổn."
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nói láo cũng không chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm thăm dò ánh mắt y, cười cười nói:
"Lam Trạm, nếu ngươi muốn về thì về đi, không cần phải để ý đến ta."
Khẩu thị tâm phi, nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn đầy mong chờ nhìn y. Lam Vong Cơ lại làm như không thấy, gật gật đầu. Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy vừa ủy khuất vừa thất vọng, thầm mắng cái miệng không biết nói chuyện của mình. Hắn tuy trái một câu "không cần phải để ý đến ta", phải một câu "về đi" nhưng thực ra chủ yếu là lo bị Lam Vong Cơ phát hiện mình không còn linh lực, chỉ còn cách cắn răn chịu đựng đau đớn do sát khí hậu chiến gây ra, lo rằng y vì thế sẽ càng tức giận hơn. Nhưng mà... hắn thực sự vẫn muốn Lam Vong Cơ ở lại bên cạnh mình. Tựa như là lâu ngày được y ôn nhu đối đãi thành quen, luôn muốn cùng y tứ chi quấn quýt, nghiện cảm giác được y nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi yêu thương hôn xuống.
Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười một tiếng, gãi đầu nói:
"Vậy ngươi về trước đi, đêm cũng khuya rồi, ta..."
Hắn đang nói dở câu thì bỗng nhiên im bặt, Lam Vong Cơ vừa cúi đầu hôn lên môi hắn. Cơ thể người kia ấm áp nhưng cánh môi lại lành lạnh, mềm mại trong veo, làm Ngụy Vô Tiện vô thức muốn hôn nhiều hơn, dùng đôi môi mình sưởi ấm hai phiến môi kia. Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp manh động thì chợt thấy eo mình bị người nắm chặt, đè xuống trên giường, eo lưng bị giam cầm trong khuỷu tay người kia. Ngụy Vô Tiện không khống chế được hừ ra một tiếng, bàn tay vươn lên nắm chặt lấy đầu vai Lam Vong Cơ.
Cơ thể lạnh buốt của hắn càng khiến thân nhiệt người đang ép bên trên phá lệ nóng hổi. Lam Vong Cơ đè hắn xuống giường, ngậm lấy cánh môi hắn mạnh mẽ nhay mút, không có nửa điểm lưu tình, hung hăng như là muốn cắn rách hai phiến môi kia, làm nó không chịu được mà rỉ máu. Ngụy Vô Tiện cảm thấy môi hơi nhói nhói, khẽ rên một tiếng, lông mày nhíu lại, theo bản năng muốn tránh né, bàn tay đang nắm đầu vai Lam Vong Cơ vô thức đẩy đẩy. Còn chưa kịp dùng lực thì đã bị người kia đưa lưỡi vào khoang miệng, đem hắn cuốn vào một nụ hôn sâu, khiến cho toàn thân hắn mềm nhũn ra, mấy ngón tay co lại bấu chặt vào vai áo. Nụ hôn này vừa sâu vừa dài lại còn hung ác, đem đầu óc Ngụy Vô Tiện vốn đang u ám liền trở nên hoàn toàn mơ hồ, cảm thấy được hôn thật thoải mái, vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ nồng nhiệt đáp lại.
Hai người trên giường hôn tới hôn lui, đem chăn đệm quấy đến thất loạn bát tao. Vốn chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ thoáng qua, giờ lại thành một nụ hôn ướt át kích tình. Cánh môi bị mút mát đến sưng đỏ lên, khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, khoái cảm cấm kỵ ở trên thuyền mấy ngày trước bỗng nhiên ùa về. Bàn tay Ngụy Vô Tiện không thành thật hướng vào phía trong quần áo của Lam Vong Cơ sờ soạng. Đáng tiếc là còn chưa sờ được hai cái thì đã bị Lam Vong Cơ đưa tay đè lại, đem hai đầu gối kẹp chặt cái mông đang ngúng nguẩy, tay còn lại chế trụ cái cằm hắn, nụ hôn càng thêm thô bạo cùng hung ác. Đầu Ngụy Vô Tiện bị giữ chặt, tứ chi đang loạn động bị khóa lại, mỗi tấc cơ thể như vì muốn sờ mà không được sờ gần như nổ tung. Chỉ cho nhìn, không cho sờ, thật là nhẫn tâm. Ngụy Vô Tiện nghẹn đến mắt cũng bắt đầu đỏ lên, hai chân vòng lên kẹp chặt lấy Lam Vong Cơ, dục niệm nổi lên không cách nào khống chế được khiến một tiếng rên rỉ động tình thoát ra khỏi kẽ răng, tràn ra bốn phía. Hắn nức nở cầu xin Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, làm ta. Ngươi làm ta có được không..."
Hắn thật sự là bị Lam Vong Cơ làm cho phát điên rồi, chỉ muốn đối phương mau chóng mãnh liệt đụng chạm mình. Người kia đối với hắn dù chỉ có nửa điểm lãnh đạm hắn cũng không chịu được, muốn đối phương nhất định phải tiến vào bên trong hắn, lấp đầy thể xác cùng tinh thần hắn. Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ nặng nề thở ra một tiếng, cắn nhẹ vào môi người dưới thân một cái, từ trên cao chăm chú nhìn hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện khẽ nâng mắt nhìn y, dung nhan tuấn lãng thanh lãnh nhuộm một tầng phiếm hồng, đầu mày đuôi mắt mỹ lệ đến muốn mạng, hầu kết theo tiếng thở dốc mà nhấp nhô lên xuống như châu ngọc lướt trên sứ trắng, vô cùng câu dẫn, làm Ngụy Vô Tiện thất hồn lạc phách, vô thức muốn chủ động tiến lên, thanh âm mơ hồ vang lên:
"Ừ?"
"Ngươi có việc gì giấu ta phải không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra một câu. Ngụy Vô Tiện giật mình, như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, toàn thân bỗng chốc thanh tỉnh.
Trong lòng lộp bộp như có cái gì rơi xuống, hắn nuốt nước bọt, nói:
"Hả?"
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, không biết có nên nói thật với Lam Vong Cơ hay không?
Nhưng mà sáng nay, thái độ của y đối với ác trớ oán rủa là biểu tình thống hận đến cực điểm, nếu như biết mình không còn Kim Đan, không chừng lại cảm thấy mình còn tà ma ngoại đạo hơn y nghĩ.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn, Ngụy Vô Tiện lại càng lo sợ bất an, nhất thời không biết đối đáp như thế nào. Hắn rất muốn lấy hết can đảm nói hết mọi chuyện... nhưng hắn không biết sau khi nói xong kết quả sẽ như thế nào đây.
Đây là bí mật sống còn giữa hắn và tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh. Hắn chỉ suy nghĩ làm sao đem bí mật này giấu kín, lại chưa từng nghĩ qua nếu như chuyện này bị người khác biết thì phải làm sao bây giờ. Nếu như Lam Trạm biết, có khi nào y sẽ rất không vui hay không?
Ngụy Vô Tiện suy xét nửa ngày, vẫn là quyết định nói dối, cứng ngắc cười, lên tiếng:
"Không có đâu..."
Lam Vong Cơ trầm mặc nhìn Ngụy Vô Tiện, như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thấu những phòng bị trong lòng hắn, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể trốn tránh được, có chút không thoải mái nhíu mày. Cũng may Lam Vong Cơ cũng không truy cứu thêm, chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái, buông lỏng bàn tay đang đè lấy tay hắn ra. Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn y, nhưng thủy chung không có cách nào xuyên qua ánh trăng chiếu ngược nhìn ra tâm tình của Lam Vong Cơ. Cứ... cứ như vậy mà dễ dàng qua ải?
Lam Vong Cơ đem hắn ôm vào trong ngực, Ngụy Vô Tiện lập tức vui đến quên trời quên đất, đang muốn hướng vào ngực y dụi dụi làm nũng thì cảm giác được mông mình bị người ta vỗ một cái, trên đỉnh đầu vang lên thanh âm nhàn nhạt:
"Ngủ đi."
Ngụy Vô Tiện kém chút nữa là nhảy dựng lên, hai mắt trừng lớn:
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..." Hắn lập tức muốn lăn ra ngoài, trong nháy mắt cảm thấy đến cái ôm này cũng không còn an toàn nữa, "Có chuyện gì không phải nói là được sao, lại đánh mông ta!"
Lam Vong Cơ như đã biết trước, giữ chặt người trong lòng đang điên cuồng muốn giãy ra, nghe Ngụy Vô Tiện nói bằng giọng mũi tràn đầy ủy khuất:
"Ngươi như vậy mà đánh mông ta?!?"
Lam Vong Cơ lại một lần nữa hướng trên cặp mông căng tròn kia, không chút lưu tình đánh thêm một cái:
"Lần sau không được cậy mạnh."
Lam Vong Cơ thấp giọng tiếp tục nói. Ngụy Vô Tiện sắc mặt đều biến đen, giống như mới vừa bị ai nhục nhã vô cùng, giãy giụa nói:
"Lam Trạm ta không muốn ngươi ở trong phòng ta nữa, về phòng ngươi đi!"
"Không được xúc động, chớ lỗ mãng, có việc gì cũng phải cùng ta thương lượng."
'Bộp' một tiếng, Lam Vong Cơ lại nâng tay tét một cái.
"Được được được ta nghe lời ngươi!" Ngụy Vô Tiện cao giọng nói: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Không làm cũng coi như thôi đi, ngươi còn đánh ta?!? Lam nhị công tử ngươi còn có lương tâm hay không?!?"
Đáng tiếc, mặc kệ hắn vừa thẹn vừa giận muốn giãy ra, Lam Vong Cơ vẫn gắt gao ôm hắn trong ngực. Hắn giống như một con cá sống bị ném lên bờ, toàn thân mồ hôi ẩm ướt, trung y dính sát vào người, đôi chân thon dài trắng trẻo hết giãy lại quẫy, co chân muốn đạp y ra. Chân còn chưa nhấc lên được thì trong chớp mắt lại bị người ta đặt dưới thân, Ngụy Vô Tiện vừa bực vừa thẹn, tức đến mức mặt cũng đỏ lên, trong mắt là một tầng sương mù bao phủ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lam Trạm, ngươi quá đáng!"
Tay Lam Vong Cơ đang đỡ mông hắn liền trượt đến sau lưng, tại một điểm trên eo Ngụy Vô Tiện nhéo một cái, làm cho toàn thân cái người đang giãy giụa kia mềm nhũn ra, buồn bực hừ một tiếng, liền không lộn xộn nữa, rốt cuộc cũng chịu mềm mại co người rúc vào trong ngực y. Ngụy Vô Tiện chôn mặt ở bả vai y thở dốc, thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi trách móc:
"Lam nhị công tử, ngươi khi dễ ta!"
Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, vuốt ve xoa nắn cái mông căng tròn no đủ vừa bị y đánh đến mức nóng lên.
Dường như Ngụy Vô Tiện chợt nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. Sau đó khẽ nhắm mắt lại, như đang trầm tư nói:
"Lúc chúng ta làm lần đầu tiên, ta cảm thấy có hơi kỳ quái."
Lam Vong Cơ:
"Cái gì?"
Ngụy Vô Tiện suy tư một lát, đột nhiên cảm thấy mình thật là buồn cười, gảy gảy mũi cười nói:
"Không có việc gì, là tại ta suy nghĩ nhiều, ngươi lần đó chắc cũng là lần đầu tiên rồi."
Người bên cạnh nghe đến đây đột nhiên cứng người lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.