[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 30
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
03/01/2022
"Sư tỷ..."
Ngụy Vô Tiện đứng ngây tại chỗ, chân tay luống cuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi, sau khi trở về bố doanh lại không biết làm cách nào để Giang Yếm Ly thôi nức nở:
"Đệ giúp tỷ đánh tiểu tử thối... à Kim Tử Hiên kia rồi, tỷ đừng giận nữa."
Bản thân hắn sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng nhe răng cười, tiến đến bên cạnh Giang Yếm Ly ngoan ngoãn nói:
"Nếu như tỷ giận đệ, vậy thì cứ đánh đệ đi. Tỷ tuyệt đối đừng nén giận trong lòng."
Thấy hốc mắt Giang Yếm Ly không rút đi nửa điểm phiếm hồng, Ngụy Vô Tiện gấp đến độ đi vòng quanh nàng vò đầu bứt tai:
"Sư tỷ, tỷ đừng để tâm đến tên Kim chim công kia nữa. Hắn là cái đồ rắm chó không kêu, rõ ràng là hắn sai, lại còn giận chó đánh mèo đổ lên đầu người khác!"
"Việc này đừng nhắc lại nữa. Ai cũng không sai."
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cúi người dùng ống tay áo lau nước mắt, đem chén sứ đựng trong giỏ trúc được mang theo từ trước đưa qua, ngẩng đầu lên còn nở một nụ cười tái nhợt, nói:
"A Tiện, đây là canh tỷ nấu cho đệ, nhân lúc còn nóng đệ mau uống đi."
Ngụy Vô Tiện nhớ đến khi nãy nàng bị Kim Tử Hiên trách cứ như vậy, khóc đến kinh thiên động địa như vậy, thế mà vẫn siết chặt giỏ trúc kia trong tay, trong lòng thoáng chốc dâng lên một cỗ chua xót.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố gắng đè nén nộ khí đang tầng tầng lớp lớp dâng lên cuồn cuộn, tỏ vẻ nóng lòng nhận lấy chén sứ nhỏ màu trắng từ tay Giang Yếm Ly, bờ mi dài hơi híp lại, cúi đầu uống một ngụm:
"Ngon quá!"
Thật sự là rất ngon! Canh do sư tỷ hắn hầm vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất!
Chén sứ trắng trước mặt đựng đầy canh ngon nóng hổi, bên trên còn rắc vụn hành xanh, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng khiến người ta thèm đến nhỏ dãi, làm cho Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay bực bội khó chịu đến mức nuốt cái gì cũng không trôi cảm thấy khẩu vị tốt hơn nhiều.
Canh này hầm ước chừng cũng phải mất vài canh giờ mới ra được mùi vị này. Mấy ngày trước Giang Yếm Ly không biết từ chỗ nào tìm được một cái nồi đất có tay cầm, lúc nấu canh, dầu mỡ đều theo lỗ nhỏ bên trong lọc ra ngoài, hầm thật lâu đến khi canh có vị nồng đậm, củ sen vừa thơm vừa mềm, thịt của xương sườn vừa vào đến miệng đã tan ra. Thực sự là vô cùng dụng tâm, đủ để thấy được sự kiên nhẫn và chân thành của người nấu.
Ngụy Vô Tiện ăn không ngừng được mồm, trong lúc ăn còn không thèm chú ý dáng vẻ. Vừa ăn vừa nghĩ canh ngon như vậy mà bị Kim Tử Hiên ăn ké tận hơn nửa tháng, đúng là đồ tốt vào bụng chó.
Giang Yếm Ly an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn hắn, đưa tay dùng khăn vải giúp hắn lau đi vệt dầu dính ở khóe miệng.
"Ôi, tay nghề của sư tỷ ta tốt như vậy, ai cưới được nàng đúng là phúc tám đời nhà hắn!"
Ngụy Vô Tiện vỗ đầu gối đét một cái, luôn miệng tán thưởng, rõ ràng là một bộ dáng ăn uống no đủ. Giang Yếm Ly bị cái vẻ khoa trương của hắn chọc cười, hạ mi mắt khẽ mỉm cười nói:
"Bây giờ đang thời loạn lạc, nhắc đến những chuyện này cũng là quá sớm."
Ngụy Vô Tiện thấy nàng cười trở lại, trái tim đang treo lơ lửng trên cao cũng buông xuống, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu:
"Sư tỷ, nếu sau này tên Kim Tử Hiên kia còn tới làm phiền tỷ, tỷ cứ nói với đệ, đệ lại đánh hắn trận nữa!"
Giang Yếm Ly thở dài một tiếng, nói:
"Kim công tử sao có thể đến làm phiền ta, đệ đừng mang tiếng xấu đổ lên thanh danh của người ta. Huống hồ..." Nàng dừng một chút, khẽ nói: "Huynh ấy đâu có thích ta."
"Cần gì phải được hắn thích! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa! Từ đầu đến chân chả có điểm gì tốt!" Ngụy Vô Tiện gắt lên: "Sư tỷ tùy tiện chọn cũng kiếm ra được một người tốt hơn hắn!"
Giang Yếm Ly bất đắc dĩ cười nói:
"Ánh mắt của A Tiện cao như vậy, sợ là sau này khó tìm được một cô nương vừa ý rồi."
Ngụy Vô Tiện lập tức ngậm miệng lại. Lát sau, hắn giả vờ lơ đãng hỏi:
"Khục, sư tỷ, tỷ cảm thấy Lam Trạm... thế nào?"
"Nói đến Lam nhị công tử, hôm nay lúc ra khỏi trù phòng ta có gặp y, cũng may được y đưa tay đỡ, nếu không thì canh nấu cho đệ đã sớm bị đổ rồi." Giang Yếm Ly dịu dàng suy nghĩ một lát, nói: "Lam nhị công tử, phẩm hạnh và tính cách đều cực kỳ đoan chính, là một người tốt."
"Đúng vậy! Lam Trạm y đặc biệt tốt!"
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ ra mặt, luôn cảm thấy nghe Lam Vong Cơ được khen còn khoái chí hơn so với nghe mình được khen. Hơi thở có chút gấp gáp, hắn xích lại gần Giang Yếm Ly, do dự lên tiếng:
"Sư tỷ..."
Giang Yếm Ly: "Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi:
"Đệ muốn hỏi tỷ một chuyện."
Giang Yếm Ly: "Đệ nói đi."
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi:
"Một người sao lại thích một người khác? Ý đệ là... cái kiểu thích kia..."
Giang Yếm Ly hơi sững sờ, còn tưởng rằng hắn nhìn ra tâm tình của mình đối với Kim Tử Hiên, không khỏi cúi đầu quẫn bách vò vò khăn tay, rơi vào im lặng. Lát sau, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Thích một người thì làm gì có lý do. Chính là chỉ một cánh hoa thôi, nhưng rơi trên vai người ta lại trở nên đặc biệt xinh đẹp. Nếu đệ nhìn đôi mắt người ấy nhiều hơn một chút, sẽ liền trầm mê trong đó."
Ngụy Vô Tiện: "Như vậy là thích?!? Vậy cũng quá kỳ cục. Đơn giản như vậy thôi sao?!?"
Giang Yếm Ly cũng không muốn bàn luận nhiều về chuyện này, chỉ khẽ lắc đầu:
"Nếu như chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc không phải chuyện gì cũng có thể nói thành lời được."
Những lời này vô tình đâm trúng tâm sự trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn cân nhắc nói:
"Nếu... tỷ có một chuyện vẫn luôn giấu giếm người ta, tỷ muốn nói cho người ta biết nhưng lại không dám, vậy phải làm sao bây giờ?"
Giang Yếm Ly nghe ra ý tứ trong lời hắn, ngạc nhiên hỏi:
"A Tiện có người trong lòng rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay nói:
"Đệ không có!"
Giang Yếm Ly chỉ yên lặng nhìn hắn, cũng không trêu chọc, cười nhẹ:
"Đệ muốn cho nàng biết sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, quả quyết nói:
"Nếu đúng là có người này, đệ muốn đem tất cả mọi chuyện nói rõ cho người ấy biết. Nhưng... nếu như việc này có thể sẽ khiến người ấy lạnh nhạt hoặc hiểu nhầm đệ, vậy đệ nên làm như thế nào?"
Trong chốc lát, Giang Yếm Ly liền im lặng. Một lúc sau, nàng mới thở dài một tiếng, không biết là trả lời Ngụy Vô Tiện hay là đang tự nói với chính bản thân mình:
"Nếu đệ muốn người ấy biết, vậy thì mau nói đi. Đừng chờ đến khi đã không còn kịp nữa mới nói cho người ấy, rằng đệ thích người ấy đến nhường nào."
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Vô Tiện, trong mắt đều là ý cười mềm mại.
"Nếu nàng thật sự thích đệ thì sẽ không để ý nhiều như vậy đâu."
Ngụy Vô Tiện hạ mi, che đi vẻ phức tạp trong ánh mắt, do dự nói:
"Sẽ không... để ý sao?"
Nếu như hắn nói hết mọi chuyện với Lam Vong Cơ, đối phương có thể tiếp nhận sao?
Nhưng mà bọn hắn đang chiến tranh lạnh... à không, nói đúng hơn là một mình Ngụy Vô Tiện đơn phương gây chiến, tránh mặt y hơn nửa tháng nay. Lam Vong Cơ còn nguyện ý nghe hắn giải thích sao?
"Đúng vậy." Giang Yếm Ly đứng dậy thu dọn chén sứ cùng giỏ trúc, nhẹ nhàng dí cái trán Ngụy Vô Tiện một cái, ôn nhu nói: "Lần sau cũng đừng đem chuyện kia ra nói lại nữa. Hôn ước giữa ta và Kim công tử sớm đã không còn."
"Ôi chao!"
Ngụy Vô Tiện ôm lấy trán, giả bộ như vừa phải chịu một đòn lớn, lập tức ngã về phía sau, trực tiếp lăn ra giường. Giang Yếm Ly có chút khẩn trương tiến lại gần:
"A Tiện, đệ không sao chứ? Đệ có chỗ nào không khỏe sao?"
Ngụy Vô Tiện nằm trên đống chăn đệm, cất đi tiểu tâm tư nghĩ mãi không thông của mình, cười hì hì nói:
"Đệ không đau. Đệ đói bụng. Đệ muốn ăn canh cá chua sư tỷ nấu."
Giang Yếm Ly ngạc nhiên:
"Sao tự nhiên đệ lại muốn ăn canh cá chua?"
Ngụy Vô Tiện hai mắt tròn xoe, nhịn không được một trận ca ngợi, nói:
"Còn không phải tại sư tỷ mấy ngày này hết cá rồi thịt, đem đệ nuôi cho béo, mỗi ngày đều cho đệ ăn thêm một bữa, lại còn toàn là món đệ thích ăn sao."
Đến Lang Tà đã nửa tháng nay, chiến sự nơi đây đúng là căng thẳng, gần như ngày nào cũng giao chiến. Vốn dĩ Lang Tà là một nơi dựa núi nhìn sông, địa thế vừa kỳ lạ vừa hiểm trở, Ôn thị lại còn đóng quân ở nơi đây đã lâu, vô cùng quen thuộc địa hình. Trận chiến này một khi nổ ra, phe Xạ Nhật dù có một Ngụy Vô Tiện thao túng được vạn quỷ cùng rất nhiều tu sĩ cấp cao khác thì vẫn gọi là có hơi quá sức. Soái trướng vì trù tính đường đi của chiến dịch mà mấy hôm nay đều chong đèn trắng đêm, Ngụy Vô Tiện ngồi nghe một bên, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, thi thoảng còn dựa cột ngủ gật mấy lần. Trong mắt tất cả mọi người đều phảng phất có một tầng tơ máu, Giang Trừng cáu gắt hơn bình thường gấp mấy lần, Kim Tử Hiên trước nay luôn ưa sạch sẽ cũng bận đến mức toàn thân đầy bụi đất cũng không thèm quan tâm.
Giang Yếm Ly đến đây mấy ngày đều luôn ở hậu phương lo cơm nước cho binh sĩ. Nàng vốn tính tình ôn nhu, cùng với mọi người ở đây chung sống hòa hợp, thích ứng với bầu không khí ở Lang Tà còn nhanh hơn so với dự đoán của Ngụy Vô Tiện. Mỗi ngày nàng đều tận dụng nguyên liệu nấu ăn còn thừa hầm cho hai vị đệ đệ nhà mình chút canh, tránh cho bọn họ khẩu vị không tốt mà bỏ bữa.
Mấy ngày trước đây Ngụy Vô Tiện lại càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra, sư tỷ vì đau lòng hắn bị thương trên thuyền không thể hảo hảo tĩnh dưỡng, vậy nên lén chuẩn bị thêm cho hắn một hai phần đồ ăn yêu thích. Những món như canh cá chua rồi đậu phụ ma bà nhồi thịt mà lúc thuyền cập bến là hắn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ đến Giang Yếm Ly thật sự làm cho hắn ăn. Giang Yếm Ly sau khi nấu xong đều rất bận, Ngụy Vô Tiện mỗi khi trở về bố doanh đều chỉ thấy một bàn đồ ăn mà không thấy người đâu. Phải biết là chỗ này vật tư tài nguyên đều thiếu thốn, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ đủ chia đều cho mọi người, doanh trại lại cách xa thị trấn, muốn đi chợ mua thêm thức ăn quả thật là có hơi gian truân trắc trở. Nghĩ đến Giang Yếm Ly thân kiều thể nhược, Ngụy Vô Tiện tự nhủ lần này sẽ nói với Giang Yếm Ly từ nay cứ để cho mình đi mua thức ăn là được rồi. Ai ngờ Giang Yếm Ly nghe hắn nói vậy, tay đang đem chén nhỏ bỏ giỏ trúc liền sững lại, dường như có chút kinh ngạc.
"Ta đâu có làm thêm đồ ăn khác mang tới."
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên nói:
"Không phải là sư tỷ sao? Lúc thuyền vừa cập bến đệ có nói với tỷ..."
Dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, Ngụy Vô Tiện mở to mắt. Trong phút chốc, toàn thân hắn cứng lại như thể giữa mùa đông bị ném xuống sông vậy. Giang Yếm Ly suy tư nói:
"Lượng đồ ăn ở nhà bếp đều đã được chia phần mất rồi, nếu lần sau đệ muốn ăn ta liền có thể... Ôi! A Tiện! Đệ đi đâu đấy?"
Nàng xách váy chạy theo Ngụy Vô Tiện vừa bật dậy lao đi như thể đã xảy ra việc lớn, cao giọng nói:
" A Tiện, sao thế?"
"Đợi đệ về rồi nói tiếp!" Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nói: "Sư tỷ, đệ có việc gấp!"
Ai ngờ còn chưa bước được hai bước thì đã thấy khuôn mặt tràn đầy vết thâm tím của Kim Tử Hiên. Đối phương cũng không ngờ hắn lại đột nhiên từ trong trướng vọt ra như vậy, bất chợt ngây ngẩn cả người, lập tức cứng người tại chỗ. Nhìn thấy ánh mắt của Giang Yếm Ly cách đó không xa, hắn càng rối đến mức tay cũng không biết để chỗ nào cho đúng. Ngụy Vô Tiện vừa thấy hắn, hỏa khí lại nổi lên, gằn giọng:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Kim Tử Hiên khinh khỉnh đáp:
"Làm gì là làm gì? Cũng không phải đến tìm ngươi!"
Ngụy Vô Tiện vươn tay ra muốn nắm lấy cổ áo hắn:
"Ngươi lại muốn làm gì sư tỷ của ta?"
Kim Tử Hiên nghiêng người tránh khỏi tay Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói:
"Bớt tự cho mình là đúng đi! Ta chỉ thuận đường đi ngang qua thôi!"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày cười lạnh:
"Không biết Kim công tử thuận đường kiểu gì mà có thể thuận đến tận đây."
Trướng của Kim gia cách bên này rất xa, ý là thuận đường cũng không thuận được đến nơi này. Kim Tử Hiên bị Ngụy Vô Tiện đâm trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, bàn tay đang giấu trong ống tay tìm kiếm hai lần, nắm được một phong thư bèn thuận tay rút ra, kiếm cớ nói:
"Ta đi sang chỗ Hàm Quang Quân, đem thư triệu hồi của Trạch Vu Quân gửi từ Cô Tô đến đưa cho y thôi! Ai ngờ đi đến đây lại đụng phải ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy mấy chữ trong lời hắn nói, đến tức giận cũng mặc kệ, vội la lên:
"Gọi về? Gọi về làm gì?"
Kim Tử Hiên thấy hắn xúc động như vậy, bất chợt nhíu mày lui lại hai bước, nói:
"Cũng không phải chuyện gì gấp, nhưng bên phía Cô Tô thiếu nhân lực, chiến sự ở Lang Tà trong khoảng thời gian này cũng đã tương đối ổn định, nên là Trạch Vu Quân muốn gọi Hàm Quang Quân trở về." Hắn dừng lại một chút, chột dạ liếc mắt nhìn Giang Yếm Ly một cái, nói thêm: "Ta thấy Hàm Quang Quân đã ra khỏi trướng, chắc là đang chuẩn bị lập tức lên đường."
Lòng Ngụy Vô Tiện nháy mắt lạnh đi một nửa. Hắn quay lại nhìn Giang Yếm Ly, dù vẫn như còn lo lắng cái gì đó, nhưng thật sự một phút cũng không thể chậm trễ nữa, đành phải hung dữ cảnh cáo Kim Tử Hiên:
"Nếu người còn dám đụng đến sư tỷ ta lần nữa thì liền chờ chết đi!"
Kim Tử Hiên nhíu mày, nhưng cũng không thèm phản bác hắn. Ngụy Vô Tiện vô cùng khẩn trương tung mình lên ngựa phóng như điên ra khỏi cửa căn cứ đóng quân, làm thủ vệ gác cổng sợ hãi dạt sang hai bên né tránh. Ngụy Vô Tiện liên mồm quát lớn "Tránh ra", tiếng ồn ào hòa cùng tiếng vó ngựa. Đến khi bóng dáng Ngụy Vô Tiện đã tan biến trong khói bụi mờ mịt, Kim Tử Hiên mới nhìn về cửa bố doanh của tên kia, thân ảnh tím nhạt sớm đã không còn ở đấy nữa rồi. Hắn yên lặng đứng chết trân tại chỗ, đốt ngón tay đang nắm phong thư kia siết chặt đến mức trắng bệch.
Ngụy Vô Tiện đứng ngây tại chỗ, chân tay luống cuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi, sau khi trở về bố doanh lại không biết làm cách nào để Giang Yếm Ly thôi nức nở:
"Đệ giúp tỷ đánh tiểu tử thối... à Kim Tử Hiên kia rồi, tỷ đừng giận nữa."
Bản thân hắn sắc mặt cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng nhe răng cười, tiến đến bên cạnh Giang Yếm Ly ngoan ngoãn nói:
"Nếu như tỷ giận đệ, vậy thì cứ đánh đệ đi. Tỷ tuyệt đối đừng nén giận trong lòng."
Thấy hốc mắt Giang Yếm Ly không rút đi nửa điểm phiếm hồng, Ngụy Vô Tiện gấp đến độ đi vòng quanh nàng vò đầu bứt tai:
"Sư tỷ, tỷ đừng để tâm đến tên Kim chim công kia nữa. Hắn là cái đồ rắm chó không kêu, rõ ràng là hắn sai, lại còn giận chó đánh mèo đổ lên đầu người khác!"
"Việc này đừng nhắc lại nữa. Ai cũng không sai."
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cúi người dùng ống tay áo lau nước mắt, đem chén sứ đựng trong giỏ trúc được mang theo từ trước đưa qua, ngẩng đầu lên còn nở một nụ cười tái nhợt, nói:
"A Tiện, đây là canh tỷ nấu cho đệ, nhân lúc còn nóng đệ mau uống đi."
Ngụy Vô Tiện nhớ đến khi nãy nàng bị Kim Tử Hiên trách cứ như vậy, khóc đến kinh thiên động địa như vậy, thế mà vẫn siết chặt giỏ trúc kia trong tay, trong lòng thoáng chốc dâng lên một cỗ chua xót.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố gắng đè nén nộ khí đang tầng tầng lớp lớp dâng lên cuồn cuộn, tỏ vẻ nóng lòng nhận lấy chén sứ nhỏ màu trắng từ tay Giang Yếm Ly, bờ mi dài hơi híp lại, cúi đầu uống một ngụm:
"Ngon quá!"
Thật sự là rất ngon! Canh do sư tỷ hắn hầm vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất!
Chén sứ trắng trước mặt đựng đầy canh ngon nóng hổi, bên trên còn rắc vụn hành xanh, chỉ nhìn màu sắc thôi cũng khiến người ta thèm đến nhỏ dãi, làm cho Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay bực bội khó chịu đến mức nuốt cái gì cũng không trôi cảm thấy khẩu vị tốt hơn nhiều.
Canh này hầm ước chừng cũng phải mất vài canh giờ mới ra được mùi vị này. Mấy ngày trước Giang Yếm Ly không biết từ chỗ nào tìm được một cái nồi đất có tay cầm, lúc nấu canh, dầu mỡ đều theo lỗ nhỏ bên trong lọc ra ngoài, hầm thật lâu đến khi canh có vị nồng đậm, củ sen vừa thơm vừa mềm, thịt của xương sườn vừa vào đến miệng đã tan ra. Thực sự là vô cùng dụng tâm, đủ để thấy được sự kiên nhẫn và chân thành của người nấu.
Ngụy Vô Tiện ăn không ngừng được mồm, trong lúc ăn còn không thèm chú ý dáng vẻ. Vừa ăn vừa nghĩ canh ngon như vậy mà bị Kim Tử Hiên ăn ké tận hơn nửa tháng, đúng là đồ tốt vào bụng chó.
Giang Yếm Ly an tĩnh ngồi bên cạnh nhìn hắn, đưa tay dùng khăn vải giúp hắn lau đi vệt dầu dính ở khóe miệng.
"Ôi, tay nghề của sư tỷ ta tốt như vậy, ai cưới được nàng đúng là phúc tám đời nhà hắn!"
Ngụy Vô Tiện vỗ đầu gối đét một cái, luôn miệng tán thưởng, rõ ràng là một bộ dáng ăn uống no đủ. Giang Yếm Ly bị cái vẻ khoa trương của hắn chọc cười, hạ mi mắt khẽ mỉm cười nói:
"Bây giờ đang thời loạn lạc, nhắc đến những chuyện này cũng là quá sớm."
Ngụy Vô Tiện thấy nàng cười trở lại, trái tim đang treo lơ lửng trên cao cũng buông xuống, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu:
"Sư tỷ, nếu sau này tên Kim Tử Hiên kia còn tới làm phiền tỷ, tỷ cứ nói với đệ, đệ lại đánh hắn trận nữa!"
Giang Yếm Ly thở dài một tiếng, nói:
"Kim công tử sao có thể đến làm phiền ta, đệ đừng mang tiếng xấu đổ lên thanh danh của người ta. Huống hồ..." Nàng dừng một chút, khẽ nói: "Huynh ấy đâu có thích ta."
"Cần gì phải được hắn thích! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa! Từ đầu đến chân chả có điểm gì tốt!" Ngụy Vô Tiện gắt lên: "Sư tỷ tùy tiện chọn cũng kiếm ra được một người tốt hơn hắn!"
Giang Yếm Ly bất đắc dĩ cười nói:
"Ánh mắt của A Tiện cao như vậy, sợ là sau này khó tìm được một cô nương vừa ý rồi."
Ngụy Vô Tiện lập tức ngậm miệng lại. Lát sau, hắn giả vờ lơ đãng hỏi:
"Khục, sư tỷ, tỷ cảm thấy Lam Trạm... thế nào?"
"Nói đến Lam nhị công tử, hôm nay lúc ra khỏi trù phòng ta có gặp y, cũng may được y đưa tay đỡ, nếu không thì canh nấu cho đệ đã sớm bị đổ rồi." Giang Yếm Ly dịu dàng suy nghĩ một lát, nói: "Lam nhị công tử, phẩm hạnh và tính cách đều cực kỳ đoan chính, là một người tốt."
"Đúng vậy! Lam Trạm y đặc biệt tốt!"
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ ra mặt, luôn cảm thấy nghe Lam Vong Cơ được khen còn khoái chí hơn so với nghe mình được khen. Hơi thở có chút gấp gáp, hắn xích lại gần Giang Yếm Ly, do dự lên tiếng:
"Sư tỷ..."
Giang Yếm Ly: "Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ chóp mũi:
"Đệ muốn hỏi tỷ một chuyện."
Giang Yếm Ly: "Đệ nói đi."
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi:
"Một người sao lại thích một người khác? Ý đệ là... cái kiểu thích kia..."
Giang Yếm Ly hơi sững sờ, còn tưởng rằng hắn nhìn ra tâm tình của mình đối với Kim Tử Hiên, không khỏi cúi đầu quẫn bách vò vò khăn tay, rơi vào im lặng. Lát sau, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Thích một người thì làm gì có lý do. Chính là chỉ một cánh hoa thôi, nhưng rơi trên vai người ta lại trở nên đặc biệt xinh đẹp. Nếu đệ nhìn đôi mắt người ấy nhiều hơn một chút, sẽ liền trầm mê trong đó."
Ngụy Vô Tiện: "Như vậy là thích?!? Vậy cũng quá kỳ cục. Đơn giản như vậy thôi sao?!?"
Giang Yếm Ly cũng không muốn bàn luận nhiều về chuyện này, chỉ khẽ lắc đầu:
"Nếu như chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đáng tiếc không phải chuyện gì cũng có thể nói thành lời được."
Những lời này vô tình đâm trúng tâm sự trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn cân nhắc nói:
"Nếu... tỷ có một chuyện vẫn luôn giấu giếm người ta, tỷ muốn nói cho người ta biết nhưng lại không dám, vậy phải làm sao bây giờ?"
Giang Yếm Ly nghe ra ý tứ trong lời hắn, ngạc nhiên hỏi:
"A Tiện có người trong lòng rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay nói:
"Đệ không có!"
Giang Yếm Ly chỉ yên lặng nhìn hắn, cũng không trêu chọc, cười nhẹ:
"Đệ muốn cho nàng biết sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, quả quyết nói:
"Nếu đúng là có người này, đệ muốn đem tất cả mọi chuyện nói rõ cho người ấy biết. Nhưng... nếu như việc này có thể sẽ khiến người ấy lạnh nhạt hoặc hiểu nhầm đệ, vậy đệ nên làm như thế nào?"
Trong chốc lát, Giang Yếm Ly liền im lặng. Một lúc sau, nàng mới thở dài một tiếng, không biết là trả lời Ngụy Vô Tiện hay là đang tự nói với chính bản thân mình:
"Nếu đệ muốn người ấy biết, vậy thì mau nói đi. Đừng chờ đến khi đã không còn kịp nữa mới nói cho người ấy, rằng đệ thích người ấy đến nhường nào."
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Vô Tiện, trong mắt đều là ý cười mềm mại.
"Nếu nàng thật sự thích đệ thì sẽ không để ý nhiều như vậy đâu."
Ngụy Vô Tiện hạ mi, che đi vẻ phức tạp trong ánh mắt, do dự nói:
"Sẽ không... để ý sao?"
Nếu như hắn nói hết mọi chuyện với Lam Vong Cơ, đối phương có thể tiếp nhận sao?
Nhưng mà bọn hắn đang chiến tranh lạnh... à không, nói đúng hơn là một mình Ngụy Vô Tiện đơn phương gây chiến, tránh mặt y hơn nửa tháng nay. Lam Vong Cơ còn nguyện ý nghe hắn giải thích sao?
"Đúng vậy." Giang Yếm Ly đứng dậy thu dọn chén sứ cùng giỏ trúc, nhẹ nhàng dí cái trán Ngụy Vô Tiện một cái, ôn nhu nói: "Lần sau cũng đừng đem chuyện kia ra nói lại nữa. Hôn ước giữa ta và Kim công tử sớm đã không còn."
"Ôi chao!"
Ngụy Vô Tiện ôm lấy trán, giả bộ như vừa phải chịu một đòn lớn, lập tức ngã về phía sau, trực tiếp lăn ra giường. Giang Yếm Ly có chút khẩn trương tiến lại gần:
"A Tiện, đệ không sao chứ? Đệ có chỗ nào không khỏe sao?"
Ngụy Vô Tiện nằm trên đống chăn đệm, cất đi tiểu tâm tư nghĩ mãi không thông của mình, cười hì hì nói:
"Đệ không đau. Đệ đói bụng. Đệ muốn ăn canh cá chua sư tỷ nấu."
Giang Yếm Ly ngạc nhiên:
"Sao tự nhiên đệ lại muốn ăn canh cá chua?"
Ngụy Vô Tiện hai mắt tròn xoe, nhịn không được một trận ca ngợi, nói:
"Còn không phải tại sư tỷ mấy ngày này hết cá rồi thịt, đem đệ nuôi cho béo, mỗi ngày đều cho đệ ăn thêm một bữa, lại còn toàn là món đệ thích ăn sao."
Đến Lang Tà đã nửa tháng nay, chiến sự nơi đây đúng là căng thẳng, gần như ngày nào cũng giao chiến. Vốn dĩ Lang Tà là một nơi dựa núi nhìn sông, địa thế vừa kỳ lạ vừa hiểm trở, Ôn thị lại còn đóng quân ở nơi đây đã lâu, vô cùng quen thuộc địa hình. Trận chiến này một khi nổ ra, phe Xạ Nhật dù có một Ngụy Vô Tiện thao túng được vạn quỷ cùng rất nhiều tu sĩ cấp cao khác thì vẫn gọi là có hơi quá sức. Soái trướng vì trù tính đường đi của chiến dịch mà mấy hôm nay đều chong đèn trắng đêm, Ngụy Vô Tiện ngồi nghe một bên, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, thi thoảng còn dựa cột ngủ gật mấy lần. Trong mắt tất cả mọi người đều phảng phất có một tầng tơ máu, Giang Trừng cáu gắt hơn bình thường gấp mấy lần, Kim Tử Hiên trước nay luôn ưa sạch sẽ cũng bận đến mức toàn thân đầy bụi đất cũng không thèm quan tâm.
Giang Yếm Ly đến đây mấy ngày đều luôn ở hậu phương lo cơm nước cho binh sĩ. Nàng vốn tính tình ôn nhu, cùng với mọi người ở đây chung sống hòa hợp, thích ứng với bầu không khí ở Lang Tà còn nhanh hơn so với dự đoán của Ngụy Vô Tiện. Mỗi ngày nàng đều tận dụng nguyên liệu nấu ăn còn thừa hầm cho hai vị đệ đệ nhà mình chút canh, tránh cho bọn họ khẩu vị không tốt mà bỏ bữa.
Mấy ngày trước đây Ngụy Vô Tiện lại càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra, sư tỷ vì đau lòng hắn bị thương trên thuyền không thể hảo hảo tĩnh dưỡng, vậy nên lén chuẩn bị thêm cho hắn một hai phần đồ ăn yêu thích. Những món như canh cá chua rồi đậu phụ ma bà nhồi thịt mà lúc thuyền cập bến là hắn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ đến Giang Yếm Ly thật sự làm cho hắn ăn. Giang Yếm Ly sau khi nấu xong đều rất bận, Ngụy Vô Tiện mỗi khi trở về bố doanh đều chỉ thấy một bàn đồ ăn mà không thấy người đâu. Phải biết là chỗ này vật tư tài nguyên đều thiếu thốn, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ đủ chia đều cho mọi người, doanh trại lại cách xa thị trấn, muốn đi chợ mua thêm thức ăn quả thật là có hơi gian truân trắc trở. Nghĩ đến Giang Yếm Ly thân kiều thể nhược, Ngụy Vô Tiện tự nhủ lần này sẽ nói với Giang Yếm Ly từ nay cứ để cho mình đi mua thức ăn là được rồi. Ai ngờ Giang Yếm Ly nghe hắn nói vậy, tay đang đem chén nhỏ bỏ giỏ trúc liền sững lại, dường như có chút kinh ngạc.
"Ta đâu có làm thêm đồ ăn khác mang tới."
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngạc nhiên nói:
"Không phải là sư tỷ sao? Lúc thuyền vừa cập bến đệ có nói với tỷ..."
Dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, Ngụy Vô Tiện mở to mắt. Trong phút chốc, toàn thân hắn cứng lại như thể giữa mùa đông bị ném xuống sông vậy. Giang Yếm Ly suy tư nói:
"Lượng đồ ăn ở nhà bếp đều đã được chia phần mất rồi, nếu lần sau đệ muốn ăn ta liền có thể... Ôi! A Tiện! Đệ đi đâu đấy?"
Nàng xách váy chạy theo Ngụy Vô Tiện vừa bật dậy lao đi như thể đã xảy ra việc lớn, cao giọng nói:
" A Tiện, sao thế?"
"Đợi đệ về rồi nói tiếp!" Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nói: "Sư tỷ, đệ có việc gấp!"
Ai ngờ còn chưa bước được hai bước thì đã thấy khuôn mặt tràn đầy vết thâm tím của Kim Tử Hiên. Đối phương cũng không ngờ hắn lại đột nhiên từ trong trướng vọt ra như vậy, bất chợt ngây ngẩn cả người, lập tức cứng người tại chỗ. Nhìn thấy ánh mắt của Giang Yếm Ly cách đó không xa, hắn càng rối đến mức tay cũng không biết để chỗ nào cho đúng. Ngụy Vô Tiện vừa thấy hắn, hỏa khí lại nổi lên, gằn giọng:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Kim Tử Hiên khinh khỉnh đáp:
"Làm gì là làm gì? Cũng không phải đến tìm ngươi!"
Ngụy Vô Tiện vươn tay ra muốn nắm lấy cổ áo hắn:
"Ngươi lại muốn làm gì sư tỷ của ta?"
Kim Tử Hiên nghiêng người tránh khỏi tay Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói:
"Bớt tự cho mình là đúng đi! Ta chỉ thuận đường đi ngang qua thôi!"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày cười lạnh:
"Không biết Kim công tử thuận đường kiểu gì mà có thể thuận đến tận đây."
Trướng của Kim gia cách bên này rất xa, ý là thuận đường cũng không thuận được đến nơi này. Kim Tử Hiên bị Ngụy Vô Tiện đâm trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, bàn tay đang giấu trong ống tay tìm kiếm hai lần, nắm được một phong thư bèn thuận tay rút ra, kiếm cớ nói:
"Ta đi sang chỗ Hàm Quang Quân, đem thư triệu hồi của Trạch Vu Quân gửi từ Cô Tô đến đưa cho y thôi! Ai ngờ đi đến đây lại đụng phải ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy mấy chữ trong lời hắn nói, đến tức giận cũng mặc kệ, vội la lên:
"Gọi về? Gọi về làm gì?"
Kim Tử Hiên thấy hắn xúc động như vậy, bất chợt nhíu mày lui lại hai bước, nói:
"Cũng không phải chuyện gì gấp, nhưng bên phía Cô Tô thiếu nhân lực, chiến sự ở Lang Tà trong khoảng thời gian này cũng đã tương đối ổn định, nên là Trạch Vu Quân muốn gọi Hàm Quang Quân trở về." Hắn dừng lại một chút, chột dạ liếc mắt nhìn Giang Yếm Ly một cái, nói thêm: "Ta thấy Hàm Quang Quân đã ra khỏi trướng, chắc là đang chuẩn bị lập tức lên đường."
Lòng Ngụy Vô Tiện nháy mắt lạnh đi một nửa. Hắn quay lại nhìn Giang Yếm Ly, dù vẫn như còn lo lắng cái gì đó, nhưng thật sự một phút cũng không thể chậm trễ nữa, đành phải hung dữ cảnh cáo Kim Tử Hiên:
"Nếu người còn dám đụng đến sư tỷ ta lần nữa thì liền chờ chết đi!"
Kim Tử Hiên nhíu mày, nhưng cũng không thèm phản bác hắn. Ngụy Vô Tiện vô cùng khẩn trương tung mình lên ngựa phóng như điên ra khỏi cửa căn cứ đóng quân, làm thủ vệ gác cổng sợ hãi dạt sang hai bên né tránh. Ngụy Vô Tiện liên mồm quát lớn "Tránh ra", tiếng ồn ào hòa cùng tiếng vó ngựa. Đến khi bóng dáng Ngụy Vô Tiện đã tan biến trong khói bụi mờ mịt, Kim Tử Hiên mới nhìn về cửa bố doanh của tên kia, thân ảnh tím nhạt sớm đã không còn ở đấy nữa rồi. Hắn yên lặng đứng chết trân tại chỗ, đốt ngón tay đang nắm phong thư kia siết chặt đến mức trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.