[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 45
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
10/01/2022
Lam Tư Truy hiểu ý, lui ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa, một tiếng 'két' vô cùng nhỏ vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lại trở nên càng chói tai.
Lam Hi Thần thấy một người đã trở về, mà đổi lại một người vẫn đang còn ngủ say, trong lòng cũng hiểu rõ chín phần. Máu từ vết thương của Lam Vong Cơ đã ngừng chảy. Nếu chậm trễ thêm một chút, tránh không được bản thân ở hiện tại sẽ mất mạng. Linh lực của Lam Hi Thần rót vào cùng với linh dược của Cô Tô mặc dù có thể thôi động vết thương khép lại, nhưng nếu như thần trí của chủ nhân thân thể không còn sót lại ở hiện thực, mà chìm đắm bên trong mộng cảnh do oán rủa tận lực chế tạo ra, vậy thì linh lực vẫn chuyển xong tâm phế cũng sẽ chậm lại, năng lực tự chữa lành cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Vậy nên tại thời điểm cho rằng Lam Vong Cơ không chịu nổi nữa, Lam Hi Thần liền không do dự chặt đứt thuật pháp liên kết, đem người cưỡng ép từ trong mộng gọi ra. Lam Hi Thần đỡ y tựa vào gối, thở dài thấp giọng hỏi:
"Vong Cơ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Vong Cơ siết chặt mấy đầu ngón tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện trong tay mình, hạ mi mắt:
"Ở trung kỳ của Xạ Nhật chi chinh, đệ cùng Ngụy Anh đi chi viện cho Lang Tà, tại biển La Sát gặp phục kích."
Lam Hi Thần ngạc nhiên:
"Bị tập kích ở biển La Sát? Ta vẫn còn nhớ chút chuyện xảy ra ở Lang Tà, nhưng cũng chỉ có chiến sự ở nơi đó, cũng không nhớ là có xảy ra lần tập kích nào. Nếu đã là hồi ức của Ngụy công tử thì ắt hẳn đây là chuyện nghiêm trọng, sao lại có thể không truyền tin báo cho ta biết..."
Lam Hi Thần ngừng lại một chút, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc thốt lên:
"Đệ làm sao lại đi Lang Tà?"
Y còn nhớ kỹ khoảng thời gian kia Lam Vong Cơ lưu lại trấn thủ Cô Tô, cùng thương nghị chiến sự với mình. Ngay sau đó, đôi mắt sâu thẳm trợn to, bàn tay đang nắm chặt Liệt Băng dùng sức đến mức nghe được tiếng khớp xương răng rắc, khó tin nói:
"Vong Cơ, đệ..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu:
"Đệ thay đổi hồi ức trước kia của hắn."
"Vong Cơ!" Lam Hi Thần có chút nhức đầu, đau lòng nói: "Sao đệ lại hồ đồ như thế! Đệ cũng biết không thể thay đổi hồi ức quá nhiều. Nếu không sẽ bị oán rủa quỷ khí chế tạo ra mộng cảnh luân hồi phát hiện, sau đó sẽ cưỡng ép sửa lại hồi ức."
Y đem nguyên nhân gây ra hậu quả của mọi sự việc chắp nối rõ ràng lại, giật mình nói:
"Không trách được... Không trách được các đệ lại gặp phải phục kích ở biển La Sát."
"Đó không phải là tàn quân của Ôn gia mà là do oán rủa quỷ khí ngưng kết mà thành. Bởi vì nó nhận ra mộng cảnh có biến động khác lạ, muốn ra tay đem đệ xoá bỏ."
"Đệ biết." Lam Vong Cơ gật đầu tiếp lời: "Đệ đã từng nhận được thư triệu hồi của huynh trưởng."
Lam Y Thần gật đầu nói:
"Không thể xóa bỏ đệ, ta ở trong mộng nhất định cũng nhận ra điều khác lạ, muốn đem đệ kéo trở về con đường mà hồi ức sớm đã định ra."
Lam Vong Cơ nói:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần hỏi:
"Đệ có trở về không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không có."
Lam Hi Thần ngạc nhiên:
"Vì sao đệ không quay về?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên im lặng. Khi còn ở thị trấn Lang Tà, y vốn đã do dự có nên rời đi hay không, cuối cùng lại gặp Ngụy Vô Tiện. Y lẳng lặng đi theo hắn, thấy được tất cả, rốt cuộc quyết định không đi nữa. Y đem mọi chuyện giấu trong lòng không nhắc tới, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Còn chưa đến lúc."
Lam Hi Thần bị một câu "Còn chưa đến lúc này" của y làm cho giận quá hóa cười, thầm nghĩ tính cách bướng bỉnh này của đệ đệ mình, từ nhỏ đến lớn cũng không hề thay đổi. Lam Hi Thần lắc đầu, nói:
"Đầu tiên là tập kích, tiếp đến là thư triệu hồi cảnh cáo. Đệ vốn biết tất cả mọi thứ vì sao mà đến, lại vì mục đích gì mà đi, tại sao còn muốn cường ngạnh thay đổi hồi ức?"
"Lần này nhập mộng vốn đã vô cùng nguy hiểm." Lam Hi Thần nhíu mày: "Vong Cơ, đệ suýt chút nữa chết trong mộng rồi, mất đi thần trí, bị mộng cảnh luân hồi từng bước xâm chiếm."
Lam Vong Cơ thấp giọng đáp:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần nghiêm mặt nói:
"Cách duy nhất có thể đem Ngụy công tử cứu ra chỉ có cùng nhập mộng rồi cùng ra mộng. Đệ đã bỏ lỡ mất lúc nhập mộng, lúc ra mộng là lúc bắt đầu tiến vào mộng cảnh luân hồi tầng tiếp theo. Thời điểm đó là lúc oán rủa suy yếu nhất. Đệ chỉ cần tiếp tục canh giữ bên cạnh hoặc quan sát từ xa, vào lúc Ngụy công tử chuẩn bị tiếp cận thời điểm thần hồn bị tiêu diệt mà cố gắng bảo trì dù chỉ một tia ý chí cầu sinh, dùng linh lực bảo vệ hồn phách của đệ ấy, đem người mang ra khỏi mộng cảnh là được."
Lam Vong Cơ đáp:
"Đệ biết."
"Vong Cơ, đệ..." Lần này, Lam Hi Thần không chỉ dùng một từ kinh sợ mà có thể diễn tả hết được tâm trạng: "Đệ đã biết hết, vì sao lại vẫn muốn đối nghịch lại, năm lần bảy lượt thay đổi hồi ức trước kia."
Thanh âm từ trước đến nay vốn ôn nhu lần này lại vì kinh ngạc cùng phẫn nộ mà giống như châu ngọc rơi xuống mâm sứ, nện thành một tiếng động váng tai. Lam Vong Cơ chậm rãi đợi âm thanh trách móc kia qua đi, mới cẩn thận đem người đang nằm trên giường kia ôm vào trong lòng, ngón thay thon dài êm ái xoa bóp từng đốt ngón tay của Ngụy Vô Tiện vì ngủ nhiều ngày mà có chút cứng ngắc. Cây nến trắng bên trên giá nến vẫn lẳng lặng cháy, ánh sáng trắng trong như ngọc bao lấy căn phòng phảng phất mùi đàn hương cực nhạt. Một giọt sáp nến như nước im lặng từ trên bấc nến đang chập chờn cháy lăn xuống, theo thân nến nhỏ giọt trên đế nến màu xanh ngọc, tạo thành một chấm ố vàng.
"Đệ biết..."
Bàn tay Lam Vong Cơ siết chặt lấy Ngụy Vô Tiện, gân xanh cùng khớp xương nổi rõ, giống như đã dùng toàn bộ khí lực của bản thân, nhưng lại vẫn như cũ không làm đau người trong ngực dù chỉ một chút. Trước mắt y như hiện lên hình ảnh toàn thân Ngụy Vô Tiện cuộn tròn trên chiếc giường lạnh lẽo, vì chịu đựng quỷ khí phản phệ mà đau đớn thống khổ đến mức cơ thể co rút lại, bộ dáng bất lực như thể dù có kêu la cũng không ai cứu được. Khuôn mặt lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện chôn vào trong hõm cổ, cố gắng cảm thụ lấy một tia nhiệt độ cuối cùng còn tồn tại trên cơ thể chính mình. Hắn thống khổ mà nhíu mày, đôi môi trắng bệch mím chặt thành một đường thẳng:
"Đau quá..."
"Lam Trạm... Ta đau quá..."
Lam Vong Cơ gian nan nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mười đầu ngón tay dùng sức ôm lấy người trong lòng như muốn đem ngươi kia dung nhập vào sâu trong xương thịt mình, giọng nói xưa nay luôn bình ổn cũng có chút run rẩy:
"...Nhưng đệ không làm được."
______///_____
Khóc như một dòng sông =((((
Thương Nguỵ tiểu Anh, thương Lam tiểu Trạm =(((((
Lam Hi Thần thấy một người đã trở về, mà đổi lại một người vẫn đang còn ngủ say, trong lòng cũng hiểu rõ chín phần. Máu từ vết thương của Lam Vong Cơ đã ngừng chảy. Nếu chậm trễ thêm một chút, tránh không được bản thân ở hiện tại sẽ mất mạng. Linh lực của Lam Hi Thần rót vào cùng với linh dược của Cô Tô mặc dù có thể thôi động vết thương khép lại, nhưng nếu như thần trí của chủ nhân thân thể không còn sót lại ở hiện thực, mà chìm đắm bên trong mộng cảnh do oán rủa tận lực chế tạo ra, vậy thì linh lực vẫn chuyển xong tâm phế cũng sẽ chậm lại, năng lực tự chữa lành cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Vậy nên tại thời điểm cho rằng Lam Vong Cơ không chịu nổi nữa, Lam Hi Thần liền không do dự chặt đứt thuật pháp liên kết, đem người cưỡng ép từ trong mộng gọi ra. Lam Hi Thần đỡ y tựa vào gối, thở dài thấp giọng hỏi:
"Vong Cơ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Vong Cơ siết chặt mấy đầu ngón tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện trong tay mình, hạ mi mắt:
"Ở trung kỳ của Xạ Nhật chi chinh, đệ cùng Ngụy Anh đi chi viện cho Lang Tà, tại biển La Sát gặp phục kích."
Lam Hi Thần ngạc nhiên:
"Bị tập kích ở biển La Sát? Ta vẫn còn nhớ chút chuyện xảy ra ở Lang Tà, nhưng cũng chỉ có chiến sự ở nơi đó, cũng không nhớ là có xảy ra lần tập kích nào. Nếu đã là hồi ức của Ngụy công tử thì ắt hẳn đây là chuyện nghiêm trọng, sao lại có thể không truyền tin báo cho ta biết..."
Lam Hi Thần ngừng lại một chút, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc thốt lên:
"Đệ làm sao lại đi Lang Tà?"
Y còn nhớ kỹ khoảng thời gian kia Lam Vong Cơ lưu lại trấn thủ Cô Tô, cùng thương nghị chiến sự với mình. Ngay sau đó, đôi mắt sâu thẳm trợn to, bàn tay đang nắm chặt Liệt Băng dùng sức đến mức nghe được tiếng khớp xương răng rắc, khó tin nói:
"Vong Cơ, đệ..."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu:
"Đệ thay đổi hồi ức trước kia của hắn."
"Vong Cơ!" Lam Hi Thần có chút nhức đầu, đau lòng nói: "Sao đệ lại hồ đồ như thế! Đệ cũng biết không thể thay đổi hồi ức quá nhiều. Nếu không sẽ bị oán rủa quỷ khí chế tạo ra mộng cảnh luân hồi phát hiện, sau đó sẽ cưỡng ép sửa lại hồi ức."
Y đem nguyên nhân gây ra hậu quả của mọi sự việc chắp nối rõ ràng lại, giật mình nói:
"Không trách được... Không trách được các đệ lại gặp phải phục kích ở biển La Sát."
"Đó không phải là tàn quân của Ôn gia mà là do oán rủa quỷ khí ngưng kết mà thành. Bởi vì nó nhận ra mộng cảnh có biến động khác lạ, muốn ra tay đem đệ xoá bỏ."
"Đệ biết." Lam Vong Cơ gật đầu tiếp lời: "Đệ đã từng nhận được thư triệu hồi của huynh trưởng."
Lam Y Thần gật đầu nói:
"Không thể xóa bỏ đệ, ta ở trong mộng nhất định cũng nhận ra điều khác lạ, muốn đem đệ kéo trở về con đường mà hồi ức sớm đã định ra."
Lam Vong Cơ nói:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần hỏi:
"Đệ có trở về không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không có."
Lam Hi Thần ngạc nhiên:
"Vì sao đệ không quay về?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên im lặng. Khi còn ở thị trấn Lang Tà, y vốn đã do dự có nên rời đi hay không, cuối cùng lại gặp Ngụy Vô Tiện. Y lẳng lặng đi theo hắn, thấy được tất cả, rốt cuộc quyết định không đi nữa. Y đem mọi chuyện giấu trong lòng không nhắc tới, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Còn chưa đến lúc."
Lam Hi Thần bị một câu "Còn chưa đến lúc này" của y làm cho giận quá hóa cười, thầm nghĩ tính cách bướng bỉnh này của đệ đệ mình, từ nhỏ đến lớn cũng không hề thay đổi. Lam Hi Thần lắc đầu, nói:
"Đầu tiên là tập kích, tiếp đến là thư triệu hồi cảnh cáo. Đệ vốn biết tất cả mọi thứ vì sao mà đến, lại vì mục đích gì mà đi, tại sao còn muốn cường ngạnh thay đổi hồi ức?"
"Lần này nhập mộng vốn đã vô cùng nguy hiểm." Lam Hi Thần nhíu mày: "Vong Cơ, đệ suýt chút nữa chết trong mộng rồi, mất đi thần trí, bị mộng cảnh luân hồi từng bước xâm chiếm."
Lam Vong Cơ thấp giọng đáp:
"Đệ biết."
Lam Hi Thần nghiêm mặt nói:
"Cách duy nhất có thể đem Ngụy công tử cứu ra chỉ có cùng nhập mộng rồi cùng ra mộng. Đệ đã bỏ lỡ mất lúc nhập mộng, lúc ra mộng là lúc bắt đầu tiến vào mộng cảnh luân hồi tầng tiếp theo. Thời điểm đó là lúc oán rủa suy yếu nhất. Đệ chỉ cần tiếp tục canh giữ bên cạnh hoặc quan sát từ xa, vào lúc Ngụy công tử chuẩn bị tiếp cận thời điểm thần hồn bị tiêu diệt mà cố gắng bảo trì dù chỉ một tia ý chí cầu sinh, dùng linh lực bảo vệ hồn phách của đệ ấy, đem người mang ra khỏi mộng cảnh là được."
Lam Vong Cơ đáp:
"Đệ biết."
"Vong Cơ, đệ..." Lần này, Lam Hi Thần không chỉ dùng một từ kinh sợ mà có thể diễn tả hết được tâm trạng: "Đệ đã biết hết, vì sao lại vẫn muốn đối nghịch lại, năm lần bảy lượt thay đổi hồi ức trước kia."
Thanh âm từ trước đến nay vốn ôn nhu lần này lại vì kinh ngạc cùng phẫn nộ mà giống như châu ngọc rơi xuống mâm sứ, nện thành một tiếng động váng tai. Lam Vong Cơ chậm rãi đợi âm thanh trách móc kia qua đi, mới cẩn thận đem người đang nằm trên giường kia ôm vào trong lòng, ngón thay thon dài êm ái xoa bóp từng đốt ngón tay của Ngụy Vô Tiện vì ngủ nhiều ngày mà có chút cứng ngắc. Cây nến trắng bên trên giá nến vẫn lẳng lặng cháy, ánh sáng trắng trong như ngọc bao lấy căn phòng phảng phất mùi đàn hương cực nhạt. Một giọt sáp nến như nước im lặng từ trên bấc nến đang chập chờn cháy lăn xuống, theo thân nến nhỏ giọt trên đế nến màu xanh ngọc, tạo thành một chấm ố vàng.
"Đệ biết..."
Bàn tay Lam Vong Cơ siết chặt lấy Ngụy Vô Tiện, gân xanh cùng khớp xương nổi rõ, giống như đã dùng toàn bộ khí lực của bản thân, nhưng lại vẫn như cũ không làm đau người trong ngực dù chỉ một chút. Trước mắt y như hiện lên hình ảnh toàn thân Ngụy Vô Tiện cuộn tròn trên chiếc giường lạnh lẽo, vì chịu đựng quỷ khí phản phệ mà đau đớn thống khổ đến mức cơ thể co rút lại, bộ dáng bất lực như thể dù có kêu la cũng không ai cứu được. Khuôn mặt lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện chôn vào trong hõm cổ, cố gắng cảm thụ lấy một tia nhiệt độ cuối cùng còn tồn tại trên cơ thể chính mình. Hắn thống khổ mà nhíu mày, đôi môi trắng bệch mím chặt thành một đường thẳng:
"Đau quá..."
"Lam Trạm... Ta đau quá..."
Lam Vong Cơ gian nan nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mười đầu ngón tay dùng sức ôm lấy người trong lòng như muốn đem ngươi kia dung nhập vào sâu trong xương thịt mình, giọng nói xưa nay luôn bình ổn cũng có chút run rẩy:
"...Nhưng đệ không làm được."
______///_____
Khóc như một dòng sông =((((
Thương Nguỵ tiểu Anh, thương Lam tiểu Trạm =(((((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.