[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 61
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
10/01/2022
Lam Vong Cơ bị vây ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã gần nửa tháng.
Lúc vừa về đến nơi lập tức cùng Lam Hi Thần đến Tàng Thư Các chép lại một chút thư quyển bị phá huỷ trước Xạ Nhật chi chinh. Những thứ khác có thể phân phó cho môn sinh theo chuyên môn mà chép, nhưng những thư tịch mà chỉ có tông chủ cùng với đệ tử trực hệ mới được đọc qua thì hai người họ không thể không tự mình làm.
Trong khoảng thời gian này, Lam Vong Cơ có nông cạn thăm dò xem thử ác rủa có xuất hiện biến động gì không, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm ra điều gì khác biệt so với trước khi y rời đi. Y thầm suy đoán, chẳng lẽ tất cả mọi dị biến đều chỉ xuất hiện ở bên người Ngụy Vô Tiện.
Nghĩ lại lúc chia tay với Ngụy Vô Tiện, người kia không nỡ phân ly, lại còn nắm chặt tay mình hôn loạn một phen, trong lòng Lam Vong Cơ bỗng nhiên cảm thấy mềm mại như nước, liền hướng Lam Hi Thần xin phép được nghỉ ngơi, nói rằng bản thân có chút chuyện phải ra ngoài một lúc.
Ai ngờ lúc đi đến sơn môn thì đã bị bình chướng đẩy trở về. Một đệ tử khác đang quét dọn bậc thang vừa bước ra khỏi sơn môn, thấy Lam Vong Cơ dừng lại tại chỗ liền quay đầu kinh ngạc hỏi:
"Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, trong lòng hiểu ra lớp bình chướng này chỉ có tác dụng với bản thân. Ác rủa cuối cùng cũng đã bắt đầu cưỡng ép uốn nắn dòng thời gian. Tính từ lúc y từ biệt với Ngụy Vô Tiện ở Bách Phượng sơn, cũng phải hai tháng sau mới đụng phải Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng. Cho nên ác rủa này hẳn là muốn đem y vây khốn hai tháng mới có thể thả y ra khỏi sơn môn. Mục đích chính là không muốn để y liên hệ với Ngụy Vô Tiện mà thôi.
Nhưng ác rủa cũng không phải con người, mà con người lại có rất nhiều cách để giải quyết một sự việc.
Lam Vong Cơ quay về Tàng Thư Câc, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nâng bút lên, đem thư quyển bên dưới lòng bàn tay mình đổi thành một trang giấy trắng.
Lúc vừa về đến nơi lập tức cùng Lam Hi Thần đến Tàng Thư Các chép lại một chút thư quyển bị phá huỷ trước Xạ Nhật chi chinh. Những thứ khác có thể phân phó cho môn sinh theo chuyên môn mà chép, nhưng những thư tịch mà chỉ có tông chủ cùng với đệ tử trực hệ mới được đọc qua thì hai người họ không thể không tự mình làm.
Trong khoảng thời gian này, Lam Vong Cơ có nông cạn thăm dò xem thử ác rủa có xuất hiện biến động gì không, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm ra điều gì khác biệt so với trước khi y rời đi. Y thầm suy đoán, chẳng lẽ tất cả mọi dị biến đều chỉ xuất hiện ở bên người Ngụy Vô Tiện.
Nghĩ lại lúc chia tay với Ngụy Vô Tiện, người kia không nỡ phân ly, lại còn nắm chặt tay mình hôn loạn một phen, trong lòng Lam Vong Cơ bỗng nhiên cảm thấy mềm mại như nước, liền hướng Lam Hi Thần xin phép được nghỉ ngơi, nói rằng bản thân có chút chuyện phải ra ngoài một lúc.
Ai ngờ lúc đi đến sơn môn thì đã bị bình chướng đẩy trở về. Một đệ tử khác đang quét dọn bậc thang vừa bước ra khỏi sơn môn, thấy Lam Vong Cơ dừng lại tại chỗ liền quay đầu kinh ngạc hỏi:
"Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc, trong lòng hiểu ra lớp bình chướng này chỉ có tác dụng với bản thân. Ác rủa cuối cùng cũng đã bắt đầu cưỡng ép uốn nắn dòng thời gian. Tính từ lúc y từ biệt với Ngụy Vô Tiện ở Bách Phượng sơn, cũng phải hai tháng sau mới đụng phải Ngụy Vô Tiện ở Vân Mộng. Cho nên ác rủa này hẳn là muốn đem y vây khốn hai tháng mới có thể thả y ra khỏi sơn môn. Mục đích chính là không muốn để y liên hệ với Ngụy Vô Tiện mà thôi.
Nhưng ác rủa cũng không phải con người, mà con người lại có rất nhiều cách để giải quyết một sự việc.
Lam Vong Cơ quay về Tàng Thư Câc, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nâng bút lên, đem thư quyển bên dưới lòng bàn tay mình đổi thành một trang giấy trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.