[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 65
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
10/01/2022
Ngụy Vô Tiện ngồi trước cổng tiểu trúc ngáp một cái, ngón tay như có như không nghịch nghịch cánh hoa long đảm non mềm, không dám dùng lực mà chỉ êm ái vuốt ve, cứ như là sợ mình không may phá hủy một nhánh cây ngọn cỏ nơi này. Tiếng chân người đạp lên bãi cỏ xào xạc cách đó không xa truyền đến, tinh thần Ngụy Vô Tiện lập tức dâng cao, vội vàng đứng dậy nhìn về phía tiếng động phát ra. Lam Vong Cơ bước dưới ánh trăng, như sương như tuyết, từ con đường nhỏ bên kia đi tới, trong tay còn cầm theo hộp cơm. Đột nhiên, y ngước mắt nhìn về phía bên này, khiến Ngụy Vô Tiện bỗng dưng có chút giật mình.
Lúc nãy, ngữ khí của Lam Vong Cơ khi thuật lại mọi chuyện nghe cứ như đang đơn thuần kể lại chuyện của một người khác, nhưng cũng đủ để Ngụy Vô Tiện minh bạch giữa cha mẹ Lam Vong Cơ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại hiểu được vì sao căn tiểu trúc này lại đơn độc ở một chỗ cách các phòng ốc khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ xa như vậy. Lam Vong Cơ nói đến việc kia, bình tĩnh vô cùng, giống như đang nói tới chuyện của một người xa lạ, lại khiến trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên một cảm giác cay đắng xót xa, cảm thấy muốn nói hàng ngàn hàng vạn câu thay y. Nhưng hắn mân mê y phục phủ trên đầu gối nửa ngày, lại phát hiện ra cái gì cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể tựa sát vào người này, đem mình khảm vào xương thịt đối phương, nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ như có như không vuốt ve mấy ngón tay y. Lam Vong Cơ kể xong cũng chỉ trầm mặc trong một chốc lát, sau đó bình tĩnh chuyển ánh mắt, hỏi Ngụy Vô Tiện đã ăn cơm tối chưa. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cái gáy, cười nói đến tận bây giờ còn chưa ăn cái gì vào bụng. Lam Vong Cơ không hài lòng, lắc đầu, đứng dậy nói hắn trước hết ở đây chờ một lát, y đi lấy chút thức ăn mang đến.
Ngụy Vô Tiện ngồi trong phòng luôn cảm thấy bứt rứt không yên, trong lòng nặng nề như đeo đá. Thế nên hắn mới chạy ra ngoài cửa, ngồi trên bậc thang đong đưa cái chân nhỏ. Bên ngoài phòng trồng đầy hoa long đảm, màu sắc diễm lệ, cánh hoa màu tím nhỏ nhắn xinh xắn khiến người ta yêu thích không thôi. Trong màn đêm dường như hơi phát sáng, hít vào một hơi lại có thể ngửi thấy mùi hoa thanh đạm, thấm vào ruột gan. Đẹp đến mức giống như là mộng vậy.
"Trên mặt đất lạnh, vào nhà đi."
Lam Vong Cơ cúi người, ý định muốn đem hắn đỡ dậy. Ngụy Vô Tiện cười cười nhận lấy hộp cơm, để sang một bên, nắm lấy tay kéo y ngồi xuống:
"Đừng, ở đây nói chuyện với ta đi."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Vào nhà nói cũng được."
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn y, hạ thấp thanh âm nói:
"Đây dù sao cũng là phòng của nương ngươi... phòng của Lam phu nhân, không giống như bao phòng khác. Ta luôn cảm thấy trước mặt các trưởng bối này mà nói với ngươi mấy chuyện thất loạn bát tao sẽ rất ngượng."
Lam Vong Cơ ngồi xuống, từ chối cho ý kiến, nhưng trên mặt lại viết rõ mấy chữ "ngươi cũng biết ngượng sao". Ngụy Vô Tiện cười ha hả, nói:
"Ngươi ngồi yên cạnh ta một chút là được, ta bỗng nhiên rất muốn hóng gió."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, nắm lấy tay y, sau đó đưa mu bàn tay Lam Vong Cơ lên miệng mà mổ loạn hôn loạn vài chục cái.
"Lam Trạm, ngươi thật tốt."
Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng:
"Sao lại nói thế?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ngươi cứ như là do ông trời sinh ra để trị ta. Ta vừa nhìn thấy ngươi toàn thân liền thoải mái, muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ."
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện ngừng lại, dường như là có chút ngập ngừng, rồi nói:
"Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chuyện."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ngươi cứ hỏi."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, suy tư nói:
"Tận đến một năm gần đây bị cái tên giả mạo kia sống chết muốn bắt về Cô Tô, ta mới lờ mờ nhớ ra. Hình như trước kia ngươi cũng từng nói với ta những lời như vậy."
"Cái gì mà Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính. Rồi còn muốn ta về Cô Tô với ngươi."
Lam Vong Cơ thoáng giật mình:
"Ừ..."
Lúc y bắt đầu nhập mộng thì đã qua thời điểm Ôn Triều bị ngược sát Ôn, lần đầu nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chính là trên chiến trường. Bởi vậy dựa theo hồi ức trước kia, những lời kia đúng là "y" nói, nhưng lại không phải là y nói. Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, tiếp tục:
"Nhưng mà ta thấy lạ ở chỗ, lúc trước ngươi vì sao lại cố chấp như vậy, nhất định muốn đem ta về Cô Tô, suýt chút nữa còn đánh với ta một trận."
Lam Vong Cơ mấp máy môi:
"Lúc ấy ta muốn đưa ngươi đến một nơi an toàn, giúp ngươi giải quyết những thống khổ mà Quỷ đạo hại thân hại tâm gây ra."
Ngụy Vô Tiện cười ha hả:
"Cô Tô rất an toàn sao?"
Hắn vỗ vỗ đùi, như là đang cảm thán, nhíu mày nói:
"Trong cái thời loạn thế này, có chỗ nào là nơi an toàn thực sự chứ. Coi như ta bị ngươi mang về Cô Tô, có bao nhiêu kẻ muốn mạng ta, cần năng lực của ta, hoặc là ngoài mặt e ngại ghen tị nhưng nội tâm đang phỉ nhổ ta... nhiều vô số kể, làm gì có chỗ nào thực sự an toàn. Ngươi có thể giấu ta được một lúc, nhưng ngươi giấu ta cả đời được sao?"
"Có ta."
Lam Vong Cơ trầm thấp nói. Ngụy Vô Tiện sững sờ. Trong con ngươi vốn vô thức nhóm lên một chút lệ khí cùng khinh thường thoáng chốc mềm nhũn ra. Khóe miệng hắn câu lên thành một nụ cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay Lam Vong Cơ:
"Đúng nha... Cô Tô còn có Hàm Quang Quân không có gì không làm được, nhất định có thể bảo hộ ta chu toàn."
Hắn quay lại chuyện chính, hỏi tiếp:
"Nhưng vì sao sau đó ngươi lại không nhắc lại chuyện này với ta nữa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi không muốn."
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Ta không muốn thì ngươi có thể đem ta trói mang về mà ha ha ha ha."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc:
"Nhưng ngươi sẽ không vui vẻ."
Ý cười trêu chọc trên mặt Ngụy Vô Tiện bỗng cứng đờ. Đúng, hắn sẽ không vui...
Khi đó hắn nghĩ, tất cả mọi ngươi đều ôm địch ý đối với hắn. Nếu như hắn bị Lam Vong Cơ đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, buộc hắn phải tiến hành tĩnh tâm thì sẽ ra sao đây. Đơn giản là thù oán giữa hai người họ sẽ ngày một tăng, ngược lại nửa câu cũng không thể hảo hảo nói với nhau, cuối cùng là huyên náo rồi tan rã không vui. Ngụy Vô Tiện hiểu quá rõ tính tình của chính mình. Chỉ cần hắn có thể tìm ra được sơ hở, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế chạy trốn, đến khi đó chẳng phải hai bên đều sẽ rất khó xử sao.
"Nếu như muốn bảo hộ ngươi chu toàn, cũng không nhất định phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngụy Anh, ngươi cũng không thích bị giam lỏng ở một chỗ, ngươi sẽ có việc mà bản thân ngươi muốn làm."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, trịnh trọng nói:
"Chỉ cần ta cảm thấy đúng, ta nhất định sẽ làm."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy vận khí đến thì đầu óc cũng linh hoạt hơn, vô thức chậm rãi nói tiếp:
"Mà ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta... chính là muốn để ta vui vẻ?"
Lam Vong Cơ đem mấy ngón tay của hắn nắm lấy trong lòng bàn tay, cảm xúc ấm áp từ mấy đầu ngón tay còn hơi lạnh chui thẳng vào ngực Ngụy Vô Tiện. Y nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nghiêng mặt yên lặng nhìn người trong ngực, ngón tay êm ái đem một sợi tóc của hắn vừa rơi xuống vén ra sau tai:
"Ta không cách nào khẳng định hành vi của ngươi là đúng hay sai."
Vầng trán tựa vầng trán.
Thanh âm của Lam Vong Cơ trầm thấp từ tính, cất giấu trong đó sự kiên định cùng với ôn nhu lưu luyến vô tận.
"Nhưng dù đúng hay sai, ta đều nguyện ý cùng ngươi gánh vác."
"Ngươi..."
Đầu óc Ngụy Vô Tiện thoáng chốc mơ hồ, giống như có hàng ngàn hàng vạn câu nói khó mà diễn tả thành lời, hắn không có tài nào mở miệng nói được, đầu ngón tay đang nắm chặt lấy vạt áo của Lam Vong Cơ siết chặt lại. Khóe mắt hắn chốc lát liền phiếm hồng, hơi thở cũng bắt đầu run rẩy, ánh mắt dừng trên mặt người mới vừa bình tĩnh lại nghiêm túc nhìn hắn nói mấy chữ, khí thế như đục nát đá trên núi, từng tảng từng tảng ầm ầm rơi xuống.
Ngụy Vô Tiện chưa hề nghĩ tới... Lam Vong Cơ nghĩ cho hắn nhiều như vậy, lại vì hắn mà hạ quyết tâm lớn đến thế.
Dù đúng dù sai, nguyện cùng nhau gánh vác!
Mấy chữ đơn giản, nói ra cũng nhẹ nhàng, vốn dĩ là khiến người ta khó mà tin được. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, Lam Vong Cơ nói được, thì sẽ làm được.
Ngụy Vô Tiện nặng nề thở gấp một hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, như có thứ gì đó đang ép lên ngực hắn, đè nén hết thảy những tê dại, chua xót, hay là cuồng hỉ đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng hắn. Ngay sau đó, hắn vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, khó mà kiềm chế được hôn y. Môi lưỡi kề sát vội vàng triền miên, mãnh liệt cắn mút giống như muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng. Lam Vong Cơ bị hắn vội vàng xúc động lại mạnh mẽ đẩy ngã, cũng không dùng sức, chỉ ôn nhu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia, để Ngụy Vô Tiện tùy ý ôm chặt lấy mình.
Hai thân ảnh một đen một trắng dây dưa với nhau, ngã vào một bụi hoa long đảm, làm cho ngọn lá cánh hoa không có gió cũng rì rào run rẩy. Hơi thở gấp gáp lẫn với tiếng nước khi môi lưỡi giao triền khiến ai nghe được cũng phải đỏ mặt đến tận mang tai. Thật lâu sau, nụ hôn dài đằng đẵng mới kết thúc bằng một cái cắn nhẹ ở môi.
Ngụy Vô Tiện toàn thân mềm mại vô lực, úp mặt vào cổ Lam Vong Cơ, trên mặt nóng bừng, tim như muốn nhảy lên cổ họng, luôn cảm thấy nếu không nói gì đó thì sẽ mất mạng trong ngực người này. Bỗng nhiên hắn như nhớ ra điều gì, ngay lập tức từ trong ngực Lam Vong Cơ bò dậy, khẩn trương đưa mắt nhìn mấy khóm hoa long đảm xung quanh đang đổ ngả đổ nghiêng, cẩn thận từng li từng tí đem chúng đỡ dậy, luôn miệng nói:
"Thất sách thất sách."
Lam Vong Cơ đưa tay lau đi vết máu ở khóe môi vừa bị con báo nhỏ kia day cắn đến mức rách cả da, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương cuống cuồng của hắn thì nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện chắp tay trước ngực, thành kính đối với mấy bụi hoa long đảm kia vái một vái, lẩm ba lẩm bẩm:
"Lam phu nhân, người tuyệt đối từng trách tội con. Ai bảo là con yêu thích con trai người nhiều như vậy."
Lam Vong Cơ vốn muốn nói gì đó, nghe thấy hắn lẩm bẩm, khóe môi liền giật giật, lời cũng không nói ra nữa. Ngụy Vô Tiện im lặng một chút, bỗng nhiên lại gần y, nhỏ giọng:
"Xong, nói như vậy, chúng ta vừa rồi... chẳng phải bị nương ngươi nhìn thấy hết rồi sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện bứt rứt bất an sờ lên cánh hoa long đảm, ho nhẹ một tiếng:
"Lam Trạm, mẫu thân ngươi sẽ thích ta chứ?"
Lam Vong Cơ: "Người..."
Y cẩn thận suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
"Nhất định sẽ."
Ngụy Vô Tiện bật cười, trong phúc chốc hai mắt giống như là hai vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm:
"Ta đùa thôi."
Hắn dương dương tự đắc, nói:
"Ai lại không thích ta cơ chứ?
Nương ngươi chắc chắn thích ta."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
"Thật ra..." Ngụy Vô Tiện đứng thẳng dậy, ánh trăng trải dài trên người hắn, thuận theo mái tóc đen nhánh rơi xuống bên góc áo mềm mại. Hắn ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, nói: "Ta vừa rồi còn hướng bụi hoa long đảm nói một chuyện."
Mấy bụi hoa long đảm bị gió thổi qua, khe lay động phát ra từng tiếng xào xạc thật nhỏ, một mùi hương thanh nhã theo đó mà lan tỏa, vấn vương quấn quanh ngón tay hai người rồi tập trung lại trên cánh hoa màu tím nhạt. Lam Vong Cơ bị ánh mắt như cất giấu ngàn tình vạn ý của hắn làm cho động tâm, mở to mắt hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện hơi cúi đầu, cười nhẹ một tiếng rồi khẽ thì thầm, hơi thở rơi xuống vành tai trắng như bạch ngọc:
"Ta muốn nói với cha nương ngươi... ta rất thích ngươi. Ta muốn bọn họ đem ngươi hứa gả cho ta."
Gió rừng ban đêm từ gần đó không ngừng thổi tới, tạo ra tiếng động như châu ngọc rơi vào cành trúc, trầm bổng lên xuống, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy bụi hoa long đảm đang lay động, đẹp đến mức câu tâm loạn phách. Bàn tay Lam Vong Cơ đang đặt dọc theo thân mình khẽ cuộn lại, hơi thở nóng hổi cận kề khiến vành tai có chút phiếm hồng, cánh hoa long đảm theo gió quấn quýt bên ngón tay y, cứ như đang lắng nghe lời cầu nguyện ôn nhu mềm mại của ai kia. Ngụy Vô Tiện mỉm cười hôn lên dái tai y một chút, ung dung kéo dài giọng ra một chút:
"Ta còn nói... Ta muốn cùng ngươi một đời một kiếp làm đạo lữ."
"Hứa rằng sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi, cả đời đều đối tốt với ngươi."
Dường như Lam Vong Cơ cũng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn giữ lại ở đầu môi, đưa tay nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện. Y nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm vô cùng trầm thấp nhưng lại mang theo vài tia ý cười:
"Được."
"Hoang đường!"
Nương theo tiếng quát lớn tức giận từ phía sau truyền đến, mấy bụi hoa cũng có chút run rẩy kinh sợ. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lam Khải Nhân đang nổi giận đùng đùng tiến đến. Lam Hi Thần theo sau đứng im tại chỗ, mi tâm nhíu lại, chăm chú nhìn hai người bọn họ, có vẻ như là đang rất phân vân.
____//____
2 chương dài phúc lợi 33k view
Cảm ơn đã ủng hộ!
Lúc nãy, ngữ khí của Lam Vong Cơ khi thuật lại mọi chuyện nghe cứ như đang đơn thuần kể lại chuyện của một người khác, nhưng cũng đủ để Ngụy Vô Tiện minh bạch giữa cha mẹ Lam Vong Cơ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại hiểu được vì sao căn tiểu trúc này lại đơn độc ở một chỗ cách các phòng ốc khác trong Vân Thâm Bất Tri Xứ xa như vậy. Lam Vong Cơ nói đến việc kia, bình tĩnh vô cùng, giống như đang nói tới chuyện của một người xa lạ, lại khiến trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên một cảm giác cay đắng xót xa, cảm thấy muốn nói hàng ngàn hàng vạn câu thay y. Nhưng hắn mân mê y phục phủ trên đầu gối nửa ngày, lại phát hiện ra cái gì cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể tựa sát vào người này, đem mình khảm vào xương thịt đối phương, nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ như có như không vuốt ve mấy ngón tay y. Lam Vong Cơ kể xong cũng chỉ trầm mặc trong một chốc lát, sau đó bình tĩnh chuyển ánh mắt, hỏi Ngụy Vô Tiện đã ăn cơm tối chưa. Ngụy Vô Tiện gãi gãi cái gáy, cười nói đến tận bây giờ còn chưa ăn cái gì vào bụng. Lam Vong Cơ không hài lòng, lắc đầu, đứng dậy nói hắn trước hết ở đây chờ một lát, y đi lấy chút thức ăn mang đến.
Ngụy Vô Tiện ngồi trong phòng luôn cảm thấy bứt rứt không yên, trong lòng nặng nề như đeo đá. Thế nên hắn mới chạy ra ngoài cửa, ngồi trên bậc thang đong đưa cái chân nhỏ. Bên ngoài phòng trồng đầy hoa long đảm, màu sắc diễm lệ, cánh hoa màu tím nhỏ nhắn xinh xắn khiến người ta yêu thích không thôi. Trong màn đêm dường như hơi phát sáng, hít vào một hơi lại có thể ngửi thấy mùi hoa thanh đạm, thấm vào ruột gan. Đẹp đến mức giống như là mộng vậy.
"Trên mặt đất lạnh, vào nhà đi."
Lam Vong Cơ cúi người, ý định muốn đem hắn đỡ dậy. Ngụy Vô Tiện cười cười nhận lấy hộp cơm, để sang một bên, nắm lấy tay kéo y ngồi xuống:
"Đừng, ở đây nói chuyện với ta đi."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Vào nhà nói cũng được."
Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn y, hạ thấp thanh âm nói:
"Đây dù sao cũng là phòng của nương ngươi... phòng của Lam phu nhân, không giống như bao phòng khác. Ta luôn cảm thấy trước mặt các trưởng bối này mà nói với ngươi mấy chuyện thất loạn bát tao sẽ rất ngượng."
Lam Vong Cơ ngồi xuống, từ chối cho ý kiến, nhưng trên mặt lại viết rõ mấy chữ "ngươi cũng biết ngượng sao". Ngụy Vô Tiện cười ha hả, nói:
"Ngươi ngồi yên cạnh ta một chút là được, ta bỗng nhiên rất muốn hóng gió."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, nắm lấy tay y, sau đó đưa mu bàn tay Lam Vong Cơ lên miệng mà mổ loạn hôn loạn vài chục cái.
"Lam Trạm, ngươi thật tốt."
Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng:
"Sao lại nói thế?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ngươi cứ như là do ông trời sinh ra để trị ta. Ta vừa nhìn thấy ngươi toàn thân liền thoải mái, muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ."
Lam Vong Cơ ôn nhu đáp:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện ngừng lại, dường như là có chút ngập ngừng, rồi nói:
"Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chuyện."
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ngươi cứ hỏi."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày, suy tư nói:
"Tận đến một năm gần đây bị cái tên giả mạo kia sống chết muốn bắt về Cô Tô, ta mới lờ mờ nhớ ra. Hình như trước kia ngươi cũng từng nói với ta những lời như vậy."
"Cái gì mà Quỷ đạo hại thân, càng hại tâm tính. Rồi còn muốn ta về Cô Tô với ngươi."
Lam Vong Cơ thoáng giật mình:
"Ừ..."
Lúc y bắt đầu nhập mộng thì đã qua thời điểm Ôn Triều bị ngược sát Ôn, lần đầu nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chính là trên chiến trường. Bởi vậy dựa theo hồi ức trước kia, những lời kia đúng là "y" nói, nhưng lại không phải là y nói. Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi, tiếp tục:
"Nhưng mà ta thấy lạ ở chỗ, lúc trước ngươi vì sao lại cố chấp như vậy, nhất định muốn đem ta về Cô Tô, suýt chút nữa còn đánh với ta một trận."
Lam Vong Cơ mấp máy môi:
"Lúc ấy ta muốn đưa ngươi đến một nơi an toàn, giúp ngươi giải quyết những thống khổ mà Quỷ đạo hại thân hại tâm gây ra."
Ngụy Vô Tiện cười ha hả:
"Cô Tô rất an toàn sao?"
Hắn vỗ vỗ đùi, như là đang cảm thán, nhíu mày nói:
"Trong cái thời loạn thế này, có chỗ nào là nơi an toàn thực sự chứ. Coi như ta bị ngươi mang về Cô Tô, có bao nhiêu kẻ muốn mạng ta, cần năng lực của ta, hoặc là ngoài mặt e ngại ghen tị nhưng nội tâm đang phỉ nhổ ta... nhiều vô số kể, làm gì có chỗ nào thực sự an toàn. Ngươi có thể giấu ta được một lúc, nhưng ngươi giấu ta cả đời được sao?"
"Có ta."
Lam Vong Cơ trầm thấp nói. Ngụy Vô Tiện sững sờ. Trong con ngươi vốn vô thức nhóm lên một chút lệ khí cùng khinh thường thoáng chốc mềm nhũn ra. Khóe miệng hắn câu lên thành một nụ cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay Lam Vong Cơ:
"Đúng nha... Cô Tô còn có Hàm Quang Quân không có gì không làm được, nhất định có thể bảo hộ ta chu toàn."
Hắn quay lại chuyện chính, hỏi tiếp:
"Nhưng vì sao sau đó ngươi lại không nhắc lại chuyện này với ta nữa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi không muốn."
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Ta không muốn thì ngươi có thể đem ta trói mang về mà ha ha ha ha."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc:
"Nhưng ngươi sẽ không vui vẻ."
Ý cười trêu chọc trên mặt Ngụy Vô Tiện bỗng cứng đờ. Đúng, hắn sẽ không vui...
Khi đó hắn nghĩ, tất cả mọi ngươi đều ôm địch ý đối với hắn. Nếu như hắn bị Lam Vong Cơ đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ, buộc hắn phải tiến hành tĩnh tâm thì sẽ ra sao đây. Đơn giản là thù oán giữa hai người họ sẽ ngày một tăng, ngược lại nửa câu cũng không thể hảo hảo nói với nhau, cuối cùng là huyên náo rồi tan rã không vui. Ngụy Vô Tiện hiểu quá rõ tính tình của chính mình. Chỉ cần hắn có thể tìm ra được sơ hở, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế chạy trốn, đến khi đó chẳng phải hai bên đều sẽ rất khó xử sao.
"Nếu như muốn bảo hộ ngươi chu toàn, cũng không nhất định phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngụy Anh, ngươi cũng không thích bị giam lỏng ở một chỗ, ngươi sẽ có việc mà bản thân ngươi muốn làm."
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, trịnh trọng nói:
"Chỉ cần ta cảm thấy đúng, ta nhất định sẽ làm."
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy vận khí đến thì đầu óc cũng linh hoạt hơn, vô thức chậm rãi nói tiếp:
"Mà ngươi luôn luôn ở bên cạnh ta... chính là muốn để ta vui vẻ?"
Lam Vong Cơ đem mấy ngón tay của hắn nắm lấy trong lòng bàn tay, cảm xúc ấm áp từ mấy đầu ngón tay còn hơi lạnh chui thẳng vào ngực Ngụy Vô Tiện. Y nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nghiêng mặt yên lặng nhìn người trong ngực, ngón tay êm ái đem một sợi tóc của hắn vừa rơi xuống vén ra sau tai:
"Ta không cách nào khẳng định hành vi của ngươi là đúng hay sai."
Vầng trán tựa vầng trán.
Thanh âm của Lam Vong Cơ trầm thấp từ tính, cất giấu trong đó sự kiên định cùng với ôn nhu lưu luyến vô tận.
"Nhưng dù đúng hay sai, ta đều nguyện ý cùng ngươi gánh vác."
"Ngươi..."
Đầu óc Ngụy Vô Tiện thoáng chốc mơ hồ, giống như có hàng ngàn hàng vạn câu nói khó mà diễn tả thành lời, hắn không có tài nào mở miệng nói được, đầu ngón tay đang nắm chặt lấy vạt áo của Lam Vong Cơ siết chặt lại. Khóe mắt hắn chốc lát liền phiếm hồng, hơi thở cũng bắt đầu run rẩy, ánh mắt dừng trên mặt người mới vừa bình tĩnh lại nghiêm túc nhìn hắn nói mấy chữ, khí thế như đục nát đá trên núi, từng tảng từng tảng ầm ầm rơi xuống.
Ngụy Vô Tiện chưa hề nghĩ tới... Lam Vong Cơ nghĩ cho hắn nhiều như vậy, lại vì hắn mà hạ quyết tâm lớn đến thế.
Dù đúng dù sai, nguyện cùng nhau gánh vác!
Mấy chữ đơn giản, nói ra cũng nhẹ nhàng, vốn dĩ là khiến người ta khó mà tin được. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, Lam Vong Cơ nói được, thì sẽ làm được.
Ngụy Vô Tiện nặng nề thở gấp một hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, như có thứ gì đó đang ép lên ngực hắn, đè nén hết thảy những tê dại, chua xót, hay là cuồng hỉ đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng hắn. Ngay sau đó, hắn vòng tay ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, khó mà kiềm chế được hôn y. Môi lưỡi kề sát vội vàng triền miên, mãnh liệt cắn mút giống như muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng. Lam Vong Cơ bị hắn vội vàng xúc động lại mạnh mẽ đẩy ngã, cũng không dùng sức, chỉ ôn nhu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia, để Ngụy Vô Tiện tùy ý ôm chặt lấy mình.
Hai thân ảnh một đen một trắng dây dưa với nhau, ngã vào một bụi hoa long đảm, làm cho ngọn lá cánh hoa không có gió cũng rì rào run rẩy. Hơi thở gấp gáp lẫn với tiếng nước khi môi lưỡi giao triền khiến ai nghe được cũng phải đỏ mặt đến tận mang tai. Thật lâu sau, nụ hôn dài đằng đẵng mới kết thúc bằng một cái cắn nhẹ ở môi.
Ngụy Vô Tiện toàn thân mềm mại vô lực, úp mặt vào cổ Lam Vong Cơ, trên mặt nóng bừng, tim như muốn nhảy lên cổ họng, luôn cảm thấy nếu không nói gì đó thì sẽ mất mạng trong ngực người này. Bỗng nhiên hắn như nhớ ra điều gì, ngay lập tức từ trong ngực Lam Vong Cơ bò dậy, khẩn trương đưa mắt nhìn mấy khóm hoa long đảm xung quanh đang đổ ngả đổ nghiêng, cẩn thận từng li từng tí đem chúng đỡ dậy, luôn miệng nói:
"Thất sách thất sách."
Lam Vong Cơ đưa tay lau đi vết máu ở khóe môi vừa bị con báo nhỏ kia day cắn đến mức rách cả da, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương cuống cuồng của hắn thì nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện chắp tay trước ngực, thành kính đối với mấy bụi hoa long đảm kia vái một vái, lẩm ba lẩm bẩm:
"Lam phu nhân, người tuyệt đối từng trách tội con. Ai bảo là con yêu thích con trai người nhiều như vậy."
Lam Vong Cơ vốn muốn nói gì đó, nghe thấy hắn lẩm bẩm, khóe môi liền giật giật, lời cũng không nói ra nữa. Ngụy Vô Tiện im lặng một chút, bỗng nhiên lại gần y, nhỏ giọng:
"Xong, nói như vậy, chúng ta vừa rồi... chẳng phải bị nương ngươi nhìn thấy hết rồi sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện bứt rứt bất an sờ lên cánh hoa long đảm, ho nhẹ một tiếng:
"Lam Trạm, mẫu thân ngươi sẽ thích ta chứ?"
Lam Vong Cơ: "Người..."
Y cẩn thận suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:
"Nhất định sẽ."
Ngụy Vô Tiện bật cười, trong phúc chốc hai mắt giống như là hai vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm:
"Ta đùa thôi."
Hắn dương dương tự đắc, nói:
"Ai lại không thích ta cơ chứ?
Nương ngươi chắc chắn thích ta."
Lam Vong Cơ: "Ừ."
"Thật ra..." Ngụy Vô Tiện đứng thẳng dậy, ánh trăng trải dài trên người hắn, thuận theo mái tóc đen nhánh rơi xuống bên góc áo mềm mại. Hắn ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, nói: "Ta vừa rồi còn hướng bụi hoa long đảm nói một chuyện."
Mấy bụi hoa long đảm bị gió thổi qua, khe lay động phát ra từng tiếng xào xạc thật nhỏ, một mùi hương thanh nhã theo đó mà lan tỏa, vấn vương quấn quanh ngón tay hai người rồi tập trung lại trên cánh hoa màu tím nhạt. Lam Vong Cơ bị ánh mắt như cất giấu ngàn tình vạn ý của hắn làm cho động tâm, mở to mắt hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện hơi cúi đầu, cười nhẹ một tiếng rồi khẽ thì thầm, hơi thở rơi xuống vành tai trắng như bạch ngọc:
"Ta muốn nói với cha nương ngươi... ta rất thích ngươi. Ta muốn bọn họ đem ngươi hứa gả cho ta."
Gió rừng ban đêm từ gần đó không ngừng thổi tới, tạo ra tiếng động như châu ngọc rơi vào cành trúc, trầm bổng lên xuống, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy bụi hoa long đảm đang lay động, đẹp đến mức câu tâm loạn phách. Bàn tay Lam Vong Cơ đang đặt dọc theo thân mình khẽ cuộn lại, hơi thở nóng hổi cận kề khiến vành tai có chút phiếm hồng, cánh hoa long đảm theo gió quấn quýt bên ngón tay y, cứ như đang lắng nghe lời cầu nguyện ôn nhu mềm mại của ai kia. Ngụy Vô Tiện mỉm cười hôn lên dái tai y một chút, ung dung kéo dài giọng ra một chút:
"Ta còn nói... Ta muốn cùng ngươi một đời một kiếp làm đạo lữ."
"Hứa rằng sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi, cả đời đều đối tốt với ngươi."
Dường như Lam Vong Cơ cũng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn giữ lại ở đầu môi, đưa tay nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện. Y nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm vô cùng trầm thấp nhưng lại mang theo vài tia ý cười:
"Được."
"Hoang đường!"
Nương theo tiếng quát lớn tức giận từ phía sau truyền đến, mấy bụi hoa cũng có chút run rẩy kinh sợ. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lam Khải Nhân đang nổi giận đùng đùng tiến đến. Lam Hi Thần theo sau đứng im tại chỗ, mi tâm nhíu lại, chăm chú nhìn hai người bọn họ, có vẻ như là đang rất phân vân.
____//____
2 chương dài phúc lợi 33k view
Cảm ơn đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.