[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 68
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
10/01/2022
"Công tử."
Ngụy Vô Tiện bị ngắt lời, cũng không giận, nghiêng đầu nhìn về phía thanh y nữ tử đang im lặng đứng ngoài đình đài từ nãy đến giờ:
"Sao thế?"
Thanh y nữ tử nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Sau đó lại nhìn con phố dài dưới lầu một lát, đưa tay chỉ về một chỗ cách đó không xa.
"Người kia... Có phải là người mà công tử đang đợi không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy liền mừng rỡ, chạy ra ngoài ban công, híp mắt nhìn về phía xa xa. Vốn là một đám người đông đúc rộn ràng, nhưng lại giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra, người đến người đi đều dừng lại, ngay cả âm thanh cũng hạ thấp xuống mấy phần, cùng nhau tò mò nhìn về một người đang từ cách đó không xa đi tới. Ở cuối con phố dài có một người thân vận bạch y mạt ngạch, tay cầm bội kiếm, lưng đeo cổ cầm, như khoác sương tuyết mà bước đi, tuấn nhã đoan chính mà lại thanh lãnh đến cực điểm. Tuy bước chân chậm rãi bình ổn, nhưng rất nhanh sẽ đi đến dưới lầu.
"A, ta cũng phải nhìn một cái!"
"Là y sao?"
"Thật sự anh tuấn đến mức đó sao?!"
Mấy thiếu nữ kia chen chúc đến cạnh hắn, ghé vào trên bàn nhìn xuống, trực tiếp đẩy Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau.
"Các ngươi..."
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, bị chen chen lấn lấn đành phải rút lui trở về. Nâng mắt lên, hắn liền va phải một đôi mắt khác như đang mỉm cười với mình. Trong tiếng cười đùa của các nàng, Ngụy Vô Tiện chần chừ một lúc, sờ sờ mặt, thấp giọng hỏi:
"Ta hôm nay trông có anh tuấn không?"
Hắn có chút không tự nhiên nắm lấy vạt áo đen:
"Còn thân y phục này thế nào? Đẹp chứ?"
"Người sắp đi mất rồi, công tử ngài cứ từ từ ở đây tự giày vò mình đi, chúng ta xuống trước xem sao."
Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế cười đùa lôi kéo tỷ muội của mình đi xuống. Ngụy Vô Tiện vội nói:
"Các ngươi đừng trêu y, y không chịu nổi người ta trêu chọc đâu."
Hắn đang nói bỗng khựng lại, chợt cười lên một tiếng:
"Không đúng, các ngươi thật ra nên hảo hảo trêu chọc y."
Mấy thiếu nữ nô nức đáp lời, cầm lấy hoa trên bàn, hướng cầu thang đinh đinh đang đang chạy xuống dưới. Chỉ có mình thanh y nữ tử là không chạy theo, ở lại bình tĩnh sửa sang góc áo hơi tán loạn của hắn:
"Yên tâm, rất anh tuấn, bộ y phục này cũng rất đẹp."
Nàng thấp giọng nói thêm:
"Y sẽ rất thích."
Ngụy Vô Tiện nhẹ gật đầu, ghé vào ô cửa trên lầu các, nhìn chằm chằm người đang chậm rãi tiến đến dưới lầu bị hết đóa hoa này đến đóa hoa khác nhẹ nhàng ném vào người. Một tháng không gặp, đáy lòng đúng là khẩn trương, đến chóp mũi cũng toát mồ hôi. Người dưới lầu trước ngực tràn đầy hương thơm ngào ngạt, như là tâm linh tương thông, bất chợt ngẩng đầu lên. Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đối diện với con ngươi nhạt màu kia, tâm trí bị thiêu đốt đến mức chẳng suy nghĩ được gì nữa. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật cười một tiếng.
Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, đóa thược dược màu hồng vốn đang được cầm trên tay lại phiêu nhiên rơi xuống đầu vai Lam Vong Cơ, cánh hoa nhẹ nhàng hạ xuống bên trên góc áo tuyết trắng càng thêm thập phần kiều diễm mềm mại. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngộ ra lời Giang Yếm Ly từng nói.
"Thích một người thì làm gì có lý do. Chính là chỉ một cánh hoa thôi, nhưng rơi trên vai người ta lại trở nên đặc biệt xinh đẹp. Nếu đệ nhìn đôi mắt người ấy nhiều hơn một chút, sẽ liền trầm mê trong đó."
Hoa thược dược màu hồng nở rộ thuận theo đầu vai Lam Vong Cơ rơi xuống, được y vươn tay ra đỡ lại, trùng hợp vừa đúng lúc rơi ngay tại vị trí trái tim đang có chút loạn nhịp của y. Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hiện lên một ý cười cực nhạt. Môi mỏng khẽ động, thanh âm không lớn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lập tức nhận ra lời y muốn nói.
Y vừa gọi tên hắn...
Chính là hai chữ mà tất cả mọi người dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho tâm can Ngụy Vô Tiện trở nên mềm mại dịu dàng như vậy, cam tâm tình nguyện bị y nắm trong lòng bàn tay...
Ngụy Anh.
Ngón tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy thanh gỗ, tim vừa mềm mại lại vừa căng thẳng. Tâm tình xao động trong một khoảnh khắc được người ta trấn an, trở nên bình lặng như nước hồ. Chỉ một ánh mắt, một lời nói, lại khiến hắn như được ôm vào trong lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve, khiến mỗi khớp xương trong cơ thể hắn đều mềm nhũn đi.
Ngụy Vô Tiện bị ngắt lời, cũng không giận, nghiêng đầu nhìn về phía thanh y nữ tử đang im lặng đứng ngoài đình đài từ nãy đến giờ:
"Sao thế?"
Thanh y nữ tử nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Sau đó lại nhìn con phố dài dưới lầu một lát, đưa tay chỉ về một chỗ cách đó không xa.
"Người kia... Có phải là người mà công tử đang đợi không?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy liền mừng rỡ, chạy ra ngoài ban công, híp mắt nhìn về phía xa xa. Vốn là một đám người đông đúc rộn ràng, nhưng lại giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra, người đến người đi đều dừng lại, ngay cả âm thanh cũng hạ thấp xuống mấy phần, cùng nhau tò mò nhìn về một người đang từ cách đó không xa đi tới. Ở cuối con phố dài có một người thân vận bạch y mạt ngạch, tay cầm bội kiếm, lưng đeo cổ cầm, như khoác sương tuyết mà bước đi, tuấn nhã đoan chính mà lại thanh lãnh đến cực điểm. Tuy bước chân chậm rãi bình ổn, nhưng rất nhanh sẽ đi đến dưới lầu.
"A, ta cũng phải nhìn một cái!"
"Là y sao?"
"Thật sự anh tuấn đến mức đó sao?!"
Mấy thiếu nữ kia chen chúc đến cạnh hắn, ghé vào trên bàn nhìn xuống, trực tiếp đẩy Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau.
"Các ngươi..."
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, bị chen chen lấn lấn đành phải rút lui trở về. Nâng mắt lên, hắn liền va phải một đôi mắt khác như đang mỉm cười với mình. Trong tiếng cười đùa của các nàng, Ngụy Vô Tiện chần chừ một lúc, sờ sờ mặt, thấp giọng hỏi:
"Ta hôm nay trông có anh tuấn không?"
Hắn có chút không tự nhiên nắm lấy vạt áo đen:
"Còn thân y phục này thế nào? Đẹp chứ?"
"Người sắp đi mất rồi, công tử ngài cứ từ từ ở đây tự giày vò mình đi, chúng ta xuống trước xem sao."
Thiếu nữ búi tóc Song Bình kế cười đùa lôi kéo tỷ muội của mình đi xuống. Ngụy Vô Tiện vội nói:
"Các ngươi đừng trêu y, y không chịu nổi người ta trêu chọc đâu."
Hắn đang nói bỗng khựng lại, chợt cười lên một tiếng:
"Không đúng, các ngươi thật ra nên hảo hảo trêu chọc y."
Mấy thiếu nữ nô nức đáp lời, cầm lấy hoa trên bàn, hướng cầu thang đinh đinh đang đang chạy xuống dưới. Chỉ có mình thanh y nữ tử là không chạy theo, ở lại bình tĩnh sửa sang góc áo hơi tán loạn của hắn:
"Yên tâm, rất anh tuấn, bộ y phục này cũng rất đẹp."
Nàng thấp giọng nói thêm:
"Y sẽ rất thích."
Ngụy Vô Tiện nhẹ gật đầu, ghé vào ô cửa trên lầu các, nhìn chằm chằm người đang chậm rãi tiến đến dưới lầu bị hết đóa hoa này đến đóa hoa khác nhẹ nhàng ném vào người. Một tháng không gặp, đáy lòng đúng là khẩn trương, đến chóp mũi cũng toát mồ hôi. Người dưới lầu trước ngực tràn đầy hương thơm ngào ngạt, như là tâm linh tương thông, bất chợt ngẩng đầu lên. Trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đối diện với con ngươi nhạt màu kia, tâm trí bị thiêu đốt đến mức chẳng suy nghĩ được gì nữa. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bật cười một tiếng.
Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, đóa thược dược màu hồng vốn đang được cầm trên tay lại phiêu nhiên rơi xuống đầu vai Lam Vong Cơ, cánh hoa nhẹ nhàng hạ xuống bên trên góc áo tuyết trắng càng thêm thập phần kiều diễm mềm mại. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngộ ra lời Giang Yếm Ly từng nói.
"Thích một người thì làm gì có lý do. Chính là chỉ một cánh hoa thôi, nhưng rơi trên vai người ta lại trở nên đặc biệt xinh đẹp. Nếu đệ nhìn đôi mắt người ấy nhiều hơn một chút, sẽ liền trầm mê trong đó."
Hoa thược dược màu hồng nở rộ thuận theo đầu vai Lam Vong Cơ rơi xuống, được y vươn tay ra đỡ lại, trùng hợp vừa đúng lúc rơi ngay tại vị trí trái tim đang có chút loạn nhịp của y. Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hiện lên một ý cười cực nhạt. Môi mỏng khẽ động, thanh âm không lớn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại lập tức nhận ra lời y muốn nói.
Y vừa gọi tên hắn...
Chính là hai chữ mà tất cả mọi người dù là ai đi chăng nữa, cũng không thể khiến cho tâm can Ngụy Vô Tiện trở nên mềm mại dịu dàng như vậy, cam tâm tình nguyện bị y nắm trong lòng bàn tay...
Ngụy Anh.
Ngón tay Ngụy Vô Tiện nắm chặt lấy thanh gỗ, tim vừa mềm mại lại vừa căng thẳng. Tâm tình xao động trong một khoảnh khắc được người ta trấn an, trở nên bình lặng như nước hồ. Chỉ một ánh mắt, một lời nói, lại khiến hắn như được ôm vào trong lòng mà nhẹ nhàng vuốt ve, khiến mỗi khớp xương trong cơ thể hắn đều mềm nhũn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.