[Vong Tiện] Ngàn Thương Trăm Sủng
Chương 88
Chính Khâm Nguy Tọa Đích Kháng
12/01/2022
"Huynh trưởng, vì sao không tìm cách bắt ác rủa hiện thân? Sau đó phá hủy nó, tiêu diệt tà lực, lúc ấy mộng cảnh sẽ tự kết thúc."
Lam Vong Cơ đã từng nghiêm túc hỏi qua chuyện này. Nhưng mà Lam Hi Thần suy nghĩ một chút, sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Theo như Tông chủ bí quyển mà ta từng đọc có nhắc đến một sự việc thế này. Bản chất của ác rủa là do tà ma mà thành, tà ma sẽ dựa vào oán khí của chính bản thân mình mà dần trở nên lớn mạnh. Nếu như đã cường đại đến mức có thể ẩn trên thân một người nào đó trong mộng cảnh, đệ sẽ rất khó phát hiện ra chủ thể mà nó ký sinh là ai. Mà cho dù đệ có phát hiện ra, ác rủa cũng có thể thao túng mộng cảnh tạo ra đủ loại lá chắn ngay trước cả khi đệ công kích nó, hoặc là tháo chạy, ký thác lên một người khác."
Không cần Lam Hi Thần giải thích thêm, Lam Vong Cơ cũng tự mình hiểu rõ. Sau khi tà ma và ác rủa hợp thể với nhau, chúng sẽ một mực nấp trong chỗ tối quan sát hai người họ, nhân lúc bọn họ không đề phòng mà phá hủy thần trí của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn mất đi ý chí cầu sinh, sau đó sẽ rơi vào mộng cảnh luân hồi vô tận, cho đến khi linh thức bị cơn ác mộng kia không ngừng mài mòn thì lập tức chiếm lấy thân xác hắn, quay về thế gian. Ý đồ của ác rủa vô cùng rõ ràng, nhưng người ta lại chỉ có thể bó tay bất lực.
Giống như việc Lam Vong Cơ không thể từng giờ từng phút ổn định cảm xúc của Ngụy Vô Tiện. Lần đầu tiên nhập mộng, ác rủa còn chưa khống chế được nhất cử nhất động của y mà chỉ có thể thông qua một người hoặc một vật nào đó để thực hiện ý đồ đưa y về đúng vị trí ban đầu. Tà ma cũng không phải là người, khi ấy rõ ràng nó còn chưa ý thức được rằng phải chú ý tới mọi động tĩnh của Lam Vong Cơ. Nhưng đến khi Lam Vong Cơ nhập mộng lần thứ hai, ác rủa đã có thể tạo thành kết giới vô hình giam y trong Vân Thâm Bất Tri Xứ ròng rã hai tháng. Từ đó có thể thấy, trong khoảng thời gian y rời đi, Ngụy Vô Tiện lại không cách nào khống chế được cảm giác bàng hoàng và luống cuống, kèm theo đó là cảm xúc giận dữ do bị sát khí ảnh hưởng sau mỗi trận chiến. Chính điều này đã cung cấp cho ác rủa không ít năng lượng, khiến cho nó trở nên mạnh mẽ như bây giờ.
Nhưng lần gần đây nhất Lam Vong Cơ không đúng hạn về Cô Tô mà lại theo Ngụy Vô Tiện lên Kim Lân đài, mục đích là muốn thăm dò thử xem, nếu y thử trấn an cảm xúc của Ngụy Vô Tiện thì ác rủa có thể sinh ra biến hóa hay không. Quả đúng như y dự đoán, khi ấy ác rủa cũng không hạn chế hay cưỡng ép y về đúng chỗ.
Bởi vì mộng cảnh này có thể kết thúc được hay không, hay nói đúng hơn là việc Ngụy Vô Tiện có thể tỉnh mộng hay không, một phần rất lớn là nhờ Ngụy Vô Tiện có thể mạnh mẽ duy trì ý chí cầu sinh hoặc không bị đả kích khiến cho cảm xúc rối loạn quyết định. Nhưng mà lúc ở Kim Lân đài, Lam Vong Cơ có ý định thông qua linh thức bám trên đàn mộc châu làm giảm bớt nộ khí của Ngụy Vô Tiện khi hắn đi cứu người. Rốt cuộc kết quả là: Y không thể khống chế được... hoặc ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.
Sau đó Ngụy Vô Tiện cũng giải thích với y một câu 'Ta không khống chế được bản thân mình, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.', nhưng thật ra là vì khi ấy đám đốc công kia toàn thân như bị sát ý xâm nhập, liều chết cắn lấy Ôn Ninh không thả. Ôn Ninh lại vừa mới trở thành hung thi, chưa hoàn toàn ổn định, nhờ Ngụy Vô Tiện liều mạng thổi sáo khống chế nên kết quả cuối cùng chỉ là một chết một bị thương. Lam Vong Cơ thầm tính toán, đem những điều kỳ lạ này ghi nhớ trong đầu. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện nản lòng thoái chí, y đều tận lực an ủi, kéo hắn vào trong lòng ôm hôn xoa vuốt cho thuận lông. Nhớ đến lúc ở Kim Lân đài, Kim Tử Huân lấy ra bức thư kia thực sự là một điểm bất thường. Bị tà ma bám thân, những việc gã làm không giống như những gì đã xảy ra trong quá khứ, mục đích chính là muốn ép Ngụy Vô Tiện phải nổi giận.
Lúc đó y đã nhận ra, Ngụy Vô Tiện có thể thản nhiên chấp nhận kẻ khác mắng hắn, hoặc bị trăm người ngàn người chỉ trỏ, nhưng lại không cách nào bình tĩnh đứng nhìn Lam Vong Cơ bị nhục mạ. Thậm chí mỗi lần bọn họ xuống núi mua đồ, chỉ cần nghe thấy người ta nói một hai câu "Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân" với ý châm chọc, sắc mặt hắn sẽ xấu vô cùng. Lúc ấy Lam Vong Cơ luôn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, tỏ ý muốn hắn đừng nên tức giận, cũng không có vấn đề gì. Đến khi trở về, Ngụy Vô Tiện thần sắc phức tạp lẫn áy náy sẽ vừa ôm y vuốt ve vừa nói 'Đau lòng chết ca ca.' rồi ra sức yêu thương y. Cho dù bị y giày vò thế nào cũng đều vui vẻ như đang nếm mật ngọt, dù bị làm đến mức hai mắt mông lung đẫm lệ toàn thân phát run vẫn liều chết ngậm chặt lấy hạ thân y, sau đó ghé sát vào bên tai Lam Vong Cơ nức nở nỉ non nói:
"Ngươi đặc biệt tốt... Ta thích ngươi..."
Lam Vong Cơ thường xuyên bị tiểu yêu tinh dính người này câu dẫn đến mức mất đi khống chế, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm của hắn rồi hung hăng đỉnh một trận, đem Ngụy Vô Tiện làm đến mức eo lưng mềm nhũn, thất thần nằm dưới thân y rên rỉ thở dốc.
Vậy nên thời điểm đó ở Kim Lân đài, Lam Vong Cơ đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới dõng dạc thừa nhận như vậy, chính là để trấn an sự nôn nóng và luống cuống trong lòng Ngụy Vô Tiện, sau đó nhân cơ hội ác rủa không đề phòng mà theo Ngụy Vô Tiện về Loạn Táng Cương. Thời gian ở Loạn Táng Cương đúng thật là không dễ dàng gì, dù sao đây cũng là nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ có hai người bọn họ mới có thể xuống núi, lại còn phải lo lắng đề phòng đám người kia thừa dịp bọn họ không có mặt mà xông lên bắt những người nhà họ Ôn. Nhưng mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều dính bên cạnh y, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì đều có thể sống thật vui vẻ khoái hoạt.
Có điều, Ngụy Vô Tiện vẫn là như cũ, ngủ đến nửa đêm tay chân sẽ lạnh buốt. Không có linh lực hộ thể, hắn lên núi hay xuống núi đều phải đi bộ, thỉnh thoảng còn bởi vì thời tiết mùa đông khắc nghiệt mà toàn thân đau đớn co quắp rúc trong lòng Lam Vong Cơ. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm đòi Lam Vong Cơ phải an ủi hắn, tốt nhất là ôm chặt lấy hắn, sau đó hôn một trận, rồi sẽ giống như con mèo con cuộn tròn trong lòng y, mặc cho y xoa lấy cái bụng mềm mềm. Dáng vẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại kia khiến Lam Vong Cơ vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn có chút đau lòng.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện bảo Ôn Ninh đem mấy túi khoai tây để lên xe, sau đó quay lại đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ. Mi tâm Lam Vong Cơ đang nhíu lại cũng giãn ra, lắc đầu nói:
"Không có gì."
Ngụy Vô Tiện khoác vai y, ngạc nhiên nói:
"Chậc, giữa ta và Lam nhị công tử còn có bí mật nhỏ gì sao?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, đáp:
"Cũng sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cằm y, nhân lúc Ôn Ninh chột dạ lảng ánh mắt đi nơi khác mà hôn trộm lên môi Lam Vong Cơ một cái, đè thấp giọng nói:
"Mau, thành thật sẽ được khoan hồng."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt hỏi:
"Ngụy Anh, ngươi có từng nghĩ đến việc tu luyện lại Kim đan không?"
Bàn tay của Ngụy Vô Tiện vốn đang khoác trên vai y lặng lẽ trượt xuống, dừng ở cái eo thon gọn hữu lực khẽ vuốt ve trêu chọc, nói:
"A, ngươi là đang nghĩ chuyện này à?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, dường như đang không biết phải nói thế nào, hơi nhướng mày lên:
"Ta cũng đã từng nghĩ qua chuyện này, nhưng mà thật sự rất khó, còn phải nhờ cơ duyên xảo hợp mới được."
Lam Vong Cơ đương nhiên hiểu được, nếu không vì thế thì sao kiếp trước đến tận lúc chết Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ đến việc tu luyện lại Kim đan. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Trước kia ngươi tu ra Kim đan như thế nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngày tháng tích lũy, đột phá bình cảnh*."
(*Bình cảnh: bức tường mà mỗi khi người tu tiên muốn đột phá lên cảnh giới mới đều phải vượt qua)
Bình cảnh của mỗi người không giống nhau, nhưng đều như một kiếp nạn, khiến người ta hoang mang tiến nhập luân hồi.
"Vậy sao?" Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Còn ta, chỉ mới ăn hết một miếng dưa, tự nhiên tu ra Kim đan."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Khi ấy ta cảm thấy miếng dưa kia thật là ngon, còn cẩn thận suy tính làm sao có thể giấu Ngu phu nhân lén ăn thêm một miếng nữa, sau đó lại thấy đan điền rộng mở sáng tỏ. Kìa, Hàm Quang Quân, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Được rồi, ta biết là ngươi không tin, thật ra hầu hết mọi người đều không tin, khi đó Giang Trừng suýt chút nữa còn bị ta làm cho tức chết."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta tin."
Lần này đổi lại là Ngụy Vô Tiện liếc y một cái:
"Ngươi tin thật sao? Chính ta cũng cảm thấy thật lạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng."
Hắn dừng một chút, cười híp cả mắt lại, dương dương tự đắc nói:
"Ai kêu ta đây từ nhỏ vốn đã là kỳ tài tu luyện, thiên phú dị bẩm, không ai sánh bằng."
Lam Vong Cơ vốn đã quen với việc thỉnh thoảng hắn sẽ tự thổi phồng mình lên, liền phối hợp đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, nhéo nhéo eo y, mập mờ nói:
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ta bây giờ không có Kim đan thì vẫn còn có ngươi mà. Lát nữa ta xuống núi mua ít đồ, mấy ngày nay ngươi liên tục truyền linh lực cho ta cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút, không cần đi cùng ta. Có chuyện gì còn có Ôn Ninh giúp ta đánh nhau, không phải sao."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp ứng:
"Ừ."
Lam Vong Cơ đã từng nghiêm túc hỏi qua chuyện này. Nhưng mà Lam Hi Thần suy nghĩ một chút, sau đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Theo như Tông chủ bí quyển mà ta từng đọc có nhắc đến một sự việc thế này. Bản chất của ác rủa là do tà ma mà thành, tà ma sẽ dựa vào oán khí của chính bản thân mình mà dần trở nên lớn mạnh. Nếu như đã cường đại đến mức có thể ẩn trên thân một người nào đó trong mộng cảnh, đệ sẽ rất khó phát hiện ra chủ thể mà nó ký sinh là ai. Mà cho dù đệ có phát hiện ra, ác rủa cũng có thể thao túng mộng cảnh tạo ra đủ loại lá chắn ngay trước cả khi đệ công kích nó, hoặc là tháo chạy, ký thác lên một người khác."
Không cần Lam Hi Thần giải thích thêm, Lam Vong Cơ cũng tự mình hiểu rõ. Sau khi tà ma và ác rủa hợp thể với nhau, chúng sẽ một mực nấp trong chỗ tối quan sát hai người họ, nhân lúc bọn họ không đề phòng mà phá hủy thần trí của Ngụy Vô Tiện, khiến hắn mất đi ý chí cầu sinh, sau đó sẽ rơi vào mộng cảnh luân hồi vô tận, cho đến khi linh thức bị cơn ác mộng kia không ngừng mài mòn thì lập tức chiếm lấy thân xác hắn, quay về thế gian. Ý đồ của ác rủa vô cùng rõ ràng, nhưng người ta lại chỉ có thể bó tay bất lực.
Giống như việc Lam Vong Cơ không thể từng giờ từng phút ổn định cảm xúc của Ngụy Vô Tiện. Lần đầu tiên nhập mộng, ác rủa còn chưa khống chế được nhất cử nhất động của y mà chỉ có thể thông qua một người hoặc một vật nào đó để thực hiện ý đồ đưa y về đúng vị trí ban đầu. Tà ma cũng không phải là người, khi ấy rõ ràng nó còn chưa ý thức được rằng phải chú ý tới mọi động tĩnh của Lam Vong Cơ. Nhưng đến khi Lam Vong Cơ nhập mộng lần thứ hai, ác rủa đã có thể tạo thành kết giới vô hình giam y trong Vân Thâm Bất Tri Xứ ròng rã hai tháng. Từ đó có thể thấy, trong khoảng thời gian y rời đi, Ngụy Vô Tiện lại không cách nào khống chế được cảm giác bàng hoàng và luống cuống, kèm theo đó là cảm xúc giận dữ do bị sát khí ảnh hưởng sau mỗi trận chiến. Chính điều này đã cung cấp cho ác rủa không ít năng lượng, khiến cho nó trở nên mạnh mẽ như bây giờ.
Nhưng lần gần đây nhất Lam Vong Cơ không đúng hạn về Cô Tô mà lại theo Ngụy Vô Tiện lên Kim Lân đài, mục đích là muốn thăm dò thử xem, nếu y thử trấn an cảm xúc của Ngụy Vô Tiện thì ác rủa có thể sinh ra biến hóa hay không. Quả đúng như y dự đoán, khi ấy ác rủa cũng không hạn chế hay cưỡng ép y về đúng chỗ.
Bởi vì mộng cảnh này có thể kết thúc được hay không, hay nói đúng hơn là việc Ngụy Vô Tiện có thể tỉnh mộng hay không, một phần rất lớn là nhờ Ngụy Vô Tiện có thể mạnh mẽ duy trì ý chí cầu sinh hoặc không bị đả kích khiến cho cảm xúc rối loạn quyết định. Nhưng mà lúc ở Kim Lân đài, Lam Vong Cơ có ý định thông qua linh thức bám trên đàn mộc châu làm giảm bớt nộ khí của Ngụy Vô Tiện khi hắn đi cứu người. Rốt cuộc kết quả là: Y không thể khống chế được... hoặc ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.
Sau đó Ngụy Vô Tiện cũng giải thích với y một câu 'Ta không khống chế được bản thân mình, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.', nhưng thật ra là vì khi ấy đám đốc công kia toàn thân như bị sát ý xâm nhập, liều chết cắn lấy Ôn Ninh không thả. Ôn Ninh lại vừa mới trở thành hung thi, chưa hoàn toàn ổn định, nhờ Ngụy Vô Tiện liều mạng thổi sáo khống chế nên kết quả cuối cùng chỉ là một chết một bị thương. Lam Vong Cơ thầm tính toán, đem những điều kỳ lạ này ghi nhớ trong đầu. Mỗi lần Ngụy Vô Tiện nản lòng thoái chí, y đều tận lực an ủi, kéo hắn vào trong lòng ôm hôn xoa vuốt cho thuận lông. Nhớ đến lúc ở Kim Lân đài, Kim Tử Huân lấy ra bức thư kia thực sự là một điểm bất thường. Bị tà ma bám thân, những việc gã làm không giống như những gì đã xảy ra trong quá khứ, mục đích chính là muốn ép Ngụy Vô Tiện phải nổi giận.
Lúc đó y đã nhận ra, Ngụy Vô Tiện có thể thản nhiên chấp nhận kẻ khác mắng hắn, hoặc bị trăm người ngàn người chỉ trỏ, nhưng lại không cách nào bình tĩnh đứng nhìn Lam Vong Cơ bị nhục mạ. Thậm chí mỗi lần bọn họ xuống núi mua đồ, chỉ cần nghe thấy người ta nói một hai câu "Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân" với ý châm chọc, sắc mặt hắn sẽ xấu vô cùng. Lúc ấy Lam Vong Cơ luôn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, tỏ ý muốn hắn đừng nên tức giận, cũng không có vấn đề gì. Đến khi trở về, Ngụy Vô Tiện thần sắc phức tạp lẫn áy náy sẽ vừa ôm y vuốt ve vừa nói 'Đau lòng chết ca ca.' rồi ra sức yêu thương y. Cho dù bị y giày vò thế nào cũng đều vui vẻ như đang nếm mật ngọt, dù bị làm đến mức hai mắt mông lung đẫm lệ toàn thân phát run vẫn liều chết ngậm chặt lấy hạ thân y, sau đó ghé sát vào bên tai Lam Vong Cơ nức nở nỉ non nói:
"Ngươi đặc biệt tốt... Ta thích ngươi..."
Lam Vong Cơ thường xuyên bị tiểu yêu tinh dính người này câu dẫn đến mức mất đi khống chế, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm của hắn rồi hung hăng đỉnh một trận, đem Ngụy Vô Tiện làm đến mức eo lưng mềm nhũn, thất thần nằm dưới thân y rên rỉ thở dốc.
Vậy nên thời điểm đó ở Kim Lân đài, Lam Vong Cơ đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới dõng dạc thừa nhận như vậy, chính là để trấn an sự nôn nóng và luống cuống trong lòng Ngụy Vô Tiện, sau đó nhân cơ hội ác rủa không đề phòng mà theo Ngụy Vô Tiện về Loạn Táng Cương. Thời gian ở Loạn Táng Cương đúng thật là không dễ dàng gì, dù sao đây cũng là nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ có hai người bọn họ mới có thể xuống núi, lại còn phải lo lắng đề phòng đám người kia thừa dịp bọn họ không có mặt mà xông lên bắt những người nhà họ Ôn. Nhưng mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều dính bên cạnh y, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ thì đều có thể sống thật vui vẻ khoái hoạt.
Có điều, Ngụy Vô Tiện vẫn là như cũ, ngủ đến nửa đêm tay chân sẽ lạnh buốt. Không có linh lực hộ thể, hắn lên núi hay xuống núi đều phải đi bộ, thỉnh thoảng còn bởi vì thời tiết mùa đông khắc nghiệt mà toàn thân đau đớn co quắp rúc trong lòng Lam Vong Cơ. Trong miệng không ngừng lẩm bẩm đòi Lam Vong Cơ phải an ủi hắn, tốt nhất là ôm chặt lấy hắn, sau đó hôn một trận, rồi sẽ giống như con mèo con cuộn tròn trong lòng y, mặc cho y xoa lấy cái bụng mềm mềm. Dáng vẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại kia khiến Lam Vong Cơ vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn có chút đau lòng.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện bảo Ôn Ninh đem mấy túi khoai tây để lên xe, sau đó quay lại đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ. Mi tâm Lam Vong Cơ đang nhíu lại cũng giãn ra, lắc đầu nói:
"Không có gì."
Ngụy Vô Tiện khoác vai y, ngạc nhiên nói:
"Chậc, giữa ta và Lam nhị công tử còn có bí mật nhỏ gì sao?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, đáp:
"Cũng sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cằm y, nhân lúc Ôn Ninh chột dạ lảng ánh mắt đi nơi khác mà hôn trộm lên môi Lam Vong Cơ một cái, đè thấp giọng nói:
"Mau, thành thật sẽ được khoan hồng."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt hỏi:
"Ngụy Anh, ngươi có từng nghĩ đến việc tu luyện lại Kim đan không?"
Bàn tay của Ngụy Vô Tiện vốn đang khoác trên vai y lặng lẽ trượt xuống, dừng ở cái eo thon gọn hữu lực khẽ vuốt ve trêu chọc, nói:
"A, ngươi là đang nghĩ chuyện này à?"
Lam Vong Cơ gật đầu:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, dường như đang không biết phải nói thế nào, hơi nhướng mày lên:
"Ta cũng đã từng nghĩ qua chuyện này, nhưng mà thật sự rất khó, còn phải nhờ cơ duyên xảo hợp mới được."
Lam Vong Cơ đương nhiên hiểu được, nếu không vì thế thì sao kiếp trước đến tận lúc chết Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ đến việc tu luyện lại Kim đan. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Trước kia ngươi tu ra Kim đan như thế nào?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngày tháng tích lũy, đột phá bình cảnh*."
(*Bình cảnh: bức tường mà mỗi khi người tu tiên muốn đột phá lên cảnh giới mới đều phải vượt qua)
Bình cảnh của mỗi người không giống nhau, nhưng đều như một kiếp nạn, khiến người ta hoang mang tiến nhập luân hồi.
"Vậy sao?" Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, nói: "Còn ta, chỉ mới ăn hết một miếng dưa, tự nhiên tu ra Kim đan."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Khi ấy ta cảm thấy miếng dưa kia thật là ngon, còn cẩn thận suy tính làm sao có thể giấu Ngu phu nhân lén ăn thêm một miếng nữa, sau đó lại thấy đan điền rộng mở sáng tỏ. Kìa, Hàm Quang Quân, sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Được rồi, ta biết là ngươi không tin, thật ra hầu hết mọi người đều không tin, khi đó Giang Trừng suýt chút nữa còn bị ta làm cho tức chết."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta tin."
Lần này đổi lại là Ngụy Vô Tiện liếc y một cái:
"Ngươi tin thật sao? Chính ta cũng cảm thấy thật lạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng."
Hắn dừng một chút, cười híp cả mắt lại, dương dương tự đắc nói:
"Ai kêu ta đây từ nhỏ vốn đã là kỳ tài tu luyện, thiên phú dị bẩm, không ai sánh bằng."
Lam Vong Cơ vốn đã quen với việc thỉnh thoảng hắn sẽ tự thổi phồng mình lên, liền phối hợp đáp:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha hai tiếng, nhéo nhéo eo y, mập mờ nói:
"Đừng nghĩ nhiều nữa, ta bây giờ không có Kim đan thì vẫn còn có ngươi mà. Lát nữa ta xuống núi mua ít đồ, mấy ngày nay ngươi liên tục truyền linh lực cho ta cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi một chút, không cần đi cùng ta. Có chuyện gì còn có Ôn Ninh giúp ta đánh nhau, không phải sao."
Lam Vong Cơ gật đầu đáp ứng:
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.