Chương 18: Đối diện kẻ tử thù
Lã Phi Khanh
21/05/2013
Hàn Tùng Bá vạch nửa vòng đáp trên mặt đất vì đã chậm đi, không cứu nổi thiểu nữ tuyệt sắc.
Sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Tùng Bá khiến cho tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo phải lẹ lạng thu hồi thân thủ trở lại.
Hắn nhìn kỹ Hàn Tùng Bá chợt kêu lên :
- Ồ! Tên tiểu tử! Bọn ta đang trên đường tìm ngươi không gặp nào ngờ ngươi lại tới đây nộp mạng.
Hàn Tùng Bá nhìn tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo bằng cặp mắt hận thù.
- Câm lại. Chính bản thiếu gia cũng đang muốn tìm các ngươi đây.
- Ngươi tìm bọn ta làm gì
- Trả một mối huyết thù.
- Mối huyết thù nào
- Tống gia trang
- Tống Phùng chân là gì của ngươi
- Sư thúc của bản thiếu gia, ngươi đã vay nợ máy thì phải trả bằng máu. Ta sẽ làm sạch cỏ các ngươi trên sân trạng này.
Hai mối huyết thù phụ thân Hàn Cầm và sư thúc Tống Phùng Chân làm cho giờ đây máu thù luôn luôn sôi sục trong huyết quản của Hàn Tùng Bá.
Quyết định của chàng cứ gặp hai ác đạo này là phải giết sạch không tha một mạng nào.
Tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo coi thường Hàn Tùng Bá cất tiếng cười ha hả :
- Tiểu tử! Công lực của ngươi có được bao nhiêu mà dùng đại ngôn như thế. Nay ngươi đã gặp bản Đường chủ nơi đây rồi đừng hoạt chạy thoát được đi đâu cả.
Hắn phất ngọn chưởng sang phía ba tên đại đầu mục Thiên Linh giáo đang đứng gần đó :
- Đại đầu mục, mau thu nạp tên tiểu tử này cho bản tọa.
- Tuân lệnh
Tên đại đầu mục đứng giữa thinh lắm mình tới đứng cách Hàn Tùng Bá hai trượng.
Gã có vẻ khinh thường vì thấy tuổi tác của chàng hãy còn quá trẻ.
Tên đại đầu mục Thiên Linh giáo quát :
- Tiểu tử nạp mạng.
Gã vỗ ra một chưởng nặng nền và ý định đánh ngã Hàn Tùng Bá ngay tức khắc.
Sẵn máu hận thù đang sôi sục, Hàn Tùng Bá hét :
- Cho ngươi chết!
Hàn Tùng Bá chấn một chưởng mười thành công lực nặng tợ quả đồi sụp đổ.
Bộp!
Tên đại đầu mục Thiên Linh giáo ré lên một tiếng thảm thiết. Thân hìnhgã bay bổng lên cao ba trượng rớt xuống đát va nhằm tảng đã chi lìa thi thể.
Cái chết của tên đại đầu mục này quá thảm khốc khiến cho tên trung niên Đường chủ lẫn hai đại đầu mục Thiên Linh giáo đã phải kinh hãi trố mắt nhìn
Qua một phút, tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo tiến tới đối diện Hàn Tùng Bá.
Hắn cất giọng căm hờn :
- Tiểu tử! Thủ pháp giết người của ngươi quả vô cùng tàn ác, bản tọa thề sẽ moi lấy tim ngươi.
Vừa dứt câu, tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo vỗ một chưởng nặng ngàn cân.
Hàn Tùng Bá hét :
- Cho ngươi chết theo tên kia!
Ngọn chưởng của Hàn Tùng Bá chấn ra một đạo kình “Triều Dương Lập Địa” với toàn bộ nội lực
Ầm!
Đã thấy tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo loạng choạng tháo lui ngoài trượng, từ cửa mồm ứa máu tươi.
Chưa chịu ngưng tay, Hàn Tùng Bá lại hét :
- Sao còn đứng đó!
Bình!
Lại một tiếng rú nổi lên lồng lộng tên trung niên Đường chủ trung nhằm chưởng lực hùng mạnh của Hàn Tùng Bá bay đi hai trượng, chết liền tại trân.
Trông thấy tên Đường chủ đã chết, hai tên đại đầu mục quá đỗi hãi hùng chẳng ai bảo ai cùng phóng mình đi trốn chạy.
Hàn Tùng Bá hét :
- Các ngươi chạy đi đâu?
Thân pháp Hàn Tùng Bá tợ phóng vong linh lắc mình một cái đã cản ngay bước tiến của hai tên đại đầu mục Thiên Linh giáo.
Hai tên này hốt hoảng đứng lại. Một phút trôi qua, tên đại đầu mục lùn thấp đánh bạo :
- Tiểu tử! Người định sát hại tất cả à?
Hàn Tùng Bá nghiến răng :
- Đúng vậy. Như ta đã bảo. Ta làm sạch cỏ các ngươi không chừa một mạng trở về. Giờ các người tự quyết hay chờ ta động thủ.
Ngập ngừng một lúc, tên đại đầu mục lùn thấp căm hờn :
- Tiểu quỷ! Giáo chủ bản Giáo sẽ biết tìm người rửa mối nhục này.
Một tiếp bộp khô rợn nổi lên thân hình tên đại đầu mục lùn thấp ngã quay xuống đất.
Gã đã tự vỗ chưởng trên đỉnh thiên linh cái tự sát.
Tên đầu mục còn lại kêu lên :
- Đại ca, hãy chờ ngu đệ!
Lại một tiếng “bộp” vang lên. Tên đại đầu mục quỳ xuống, rồi lăn ra nắm xõng soài trên đám cỏ xanh. Gã đã theo chân đồng bọn.
Quét mắt nhìn qua sân tràng một lượt Hàn Tùng Bá trổ loạt cười oán độc chấn động khắp vùng núi non.
Chấm dứt trận cười Hàn Tùng Bá chuyện mình toan phóng lên đỉnh núi, chợt nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc liền ngưng thân thủ.
Chàng quay lại đứng trên bờ vực đưa mắt nhìn xuống.
Lúc này trời mới về chiều nên ánh nắng rọi xuống đáy vực mập mờ, tuy vậy không nhận ra thiếu nữ tuyệt sắc nơi đâu cả.
Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
- Hay là ta thử xuống đáy vực xem tình trạng nàng thế nào!
Bằng một thân pháp như vị tà thần Hàn Tùng Bá cất bổng thân mình lên cao năm trượng rồi từ từ hạ xuống miệng vực...
Sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Tùng Bá khiến cho tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo phải lẹ lạng thu hồi thân thủ trở lại.
Hắn nhìn kỹ Hàn Tùng Bá chợt kêu lên :
- Ồ! Tên tiểu tử! Bọn ta đang trên đường tìm ngươi không gặp nào ngờ ngươi lại tới đây nộp mạng.
Hàn Tùng Bá nhìn tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo bằng cặp mắt hận thù.
- Câm lại. Chính bản thiếu gia cũng đang muốn tìm các ngươi đây.
- Ngươi tìm bọn ta làm gì
- Trả một mối huyết thù.
- Mối huyết thù nào
- Tống gia trang
- Tống Phùng chân là gì của ngươi
- Sư thúc của bản thiếu gia, ngươi đã vay nợ máy thì phải trả bằng máu. Ta sẽ làm sạch cỏ các ngươi trên sân trạng này.
Hai mối huyết thù phụ thân Hàn Cầm và sư thúc Tống Phùng Chân làm cho giờ đây máu thù luôn luôn sôi sục trong huyết quản của Hàn Tùng Bá.
Quyết định của chàng cứ gặp hai ác đạo này là phải giết sạch không tha một mạng nào.
Tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo coi thường Hàn Tùng Bá cất tiếng cười ha hả :
- Tiểu tử! Công lực của ngươi có được bao nhiêu mà dùng đại ngôn như thế. Nay ngươi đã gặp bản Đường chủ nơi đây rồi đừng hoạt chạy thoát được đi đâu cả.
Hắn phất ngọn chưởng sang phía ba tên đại đầu mục Thiên Linh giáo đang đứng gần đó :
- Đại đầu mục, mau thu nạp tên tiểu tử này cho bản tọa.
- Tuân lệnh
Tên đại đầu mục đứng giữa thinh lắm mình tới đứng cách Hàn Tùng Bá hai trượng.
Gã có vẻ khinh thường vì thấy tuổi tác của chàng hãy còn quá trẻ.
Tên đại đầu mục Thiên Linh giáo quát :
- Tiểu tử nạp mạng.
Gã vỗ ra một chưởng nặng nền và ý định đánh ngã Hàn Tùng Bá ngay tức khắc.
Sẵn máu hận thù đang sôi sục, Hàn Tùng Bá hét :
- Cho ngươi chết!
Hàn Tùng Bá chấn một chưởng mười thành công lực nặng tợ quả đồi sụp đổ.
Bộp!
Tên đại đầu mục Thiên Linh giáo ré lên một tiếng thảm thiết. Thân hìnhgã bay bổng lên cao ba trượng rớt xuống đát va nhằm tảng đã chi lìa thi thể.
Cái chết của tên đại đầu mục này quá thảm khốc khiến cho tên trung niên Đường chủ lẫn hai đại đầu mục Thiên Linh giáo đã phải kinh hãi trố mắt nhìn
Qua một phút, tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo tiến tới đối diện Hàn Tùng Bá.
Hắn cất giọng căm hờn :
- Tiểu tử! Thủ pháp giết người của ngươi quả vô cùng tàn ác, bản tọa thề sẽ moi lấy tim ngươi.
Vừa dứt câu, tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo vỗ một chưởng nặng ngàn cân.
Hàn Tùng Bá hét :
- Cho ngươi chết theo tên kia!
Ngọn chưởng của Hàn Tùng Bá chấn ra một đạo kình “Triều Dương Lập Địa” với toàn bộ nội lực
Ầm!
Đã thấy tên trung niên Đường chủ Thiên Linh giáo loạng choạng tháo lui ngoài trượng, từ cửa mồm ứa máu tươi.
Chưa chịu ngưng tay, Hàn Tùng Bá lại hét :
- Sao còn đứng đó!
Bình!
Lại một tiếng rú nổi lên lồng lộng tên trung niên Đường chủ trung nhằm chưởng lực hùng mạnh của Hàn Tùng Bá bay đi hai trượng, chết liền tại trân.
Trông thấy tên Đường chủ đã chết, hai tên đại đầu mục quá đỗi hãi hùng chẳng ai bảo ai cùng phóng mình đi trốn chạy.
Hàn Tùng Bá hét :
- Các ngươi chạy đi đâu?
Thân pháp Hàn Tùng Bá tợ phóng vong linh lắc mình một cái đã cản ngay bước tiến của hai tên đại đầu mục Thiên Linh giáo.
Hai tên này hốt hoảng đứng lại. Một phút trôi qua, tên đại đầu mục lùn thấp đánh bạo :
- Tiểu tử! Người định sát hại tất cả à?
Hàn Tùng Bá nghiến răng :
- Đúng vậy. Như ta đã bảo. Ta làm sạch cỏ các ngươi không chừa một mạng trở về. Giờ các người tự quyết hay chờ ta động thủ.
Ngập ngừng một lúc, tên đại đầu mục lùn thấp căm hờn :
- Tiểu quỷ! Giáo chủ bản Giáo sẽ biết tìm người rửa mối nhục này.
Một tiếp bộp khô rợn nổi lên thân hình tên đại đầu mục lùn thấp ngã quay xuống đất.
Gã đã tự vỗ chưởng trên đỉnh thiên linh cái tự sát.
Tên đầu mục còn lại kêu lên :
- Đại ca, hãy chờ ngu đệ!
Lại một tiếng “bộp” vang lên. Tên đại đầu mục quỳ xuống, rồi lăn ra nắm xõng soài trên đám cỏ xanh. Gã đã theo chân đồng bọn.
Quét mắt nhìn qua sân tràng một lượt Hàn Tùng Bá trổ loạt cười oán độc chấn động khắp vùng núi non.
Chấm dứt trận cười Hàn Tùng Bá chuyện mình toan phóng lên đỉnh núi, chợt nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc liền ngưng thân thủ.
Chàng quay lại đứng trên bờ vực đưa mắt nhìn xuống.
Lúc này trời mới về chiều nên ánh nắng rọi xuống đáy vực mập mờ, tuy vậy không nhận ra thiếu nữ tuyệt sắc nơi đâu cả.
Hàn Tùng Bá lẩm bẩm :
- Hay là ta thử xuống đáy vực xem tình trạng nàng thế nào!
Bằng một thân pháp như vị tà thần Hàn Tùng Bá cất bổng thân mình lên cao năm trượng rồi từ từ hạ xuống miệng vực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.