Chương 51: Quần ma tử chiến quần ma
Lã Phi Khanh
21/05/2013
Trên mặt sân tràng, phía trong lão Địa Ma Vương Triệu Võ, Tây Môn giáo chủ, Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô, lão Đại chưởng pháp và lão Đại hòa thượng lạ mặt vẫn còn nguyên vẹn.
Bên ngoài Thiên Linh giáo chủ, Đông Nhạc thiền sư, Bạch Diện Quái Nhân, Vạn Lý Thần Xu và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo cũng chưa mất một mạng nào.
Nhưng trên mặt cỏ đã có sáu bảy tử thi vận phục theo lối cao thủ hữu hạng của đôi bên.
Chợt nghe một tiếng cười khà. Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo tiến ra sân tràng.
Cho thấy vừa rồi những cao thủ song phương đấu nhau mỗi bên mất hết ba mạng người đều thuộc hạng từ Điện chủ trở xuống, giờ đến lượt các đại tuyệt thủ võ công thượng thặng giao tranh, dĩ nhiên đã tới hồi khốc liệt.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo cất tiếng vang rền tợ chuông đồng :
- Vị nào ra sân trường cho bản Chưởng giáo lãnh giáo vài chiêu đây?
Từ trong lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung bước ra đứng cách lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo khoảng bốn trượng.
Đây là tầm chưởng lực của các đại tuyệt thủ đấu nhau trên chốn võ lâm.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo, chiếu xạ cặp tinh nhãn sáng rực vào mặt lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung :
- Khác trước, chủ sau theo như điều trong quyết chiến thư có đúng không?
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung ngạo nghễ :
- Chớ có dài dòng, các hạ cứ ra chiêu.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo hừ lạnh vỗ ra một đại kình nặng như trái đồi.
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung ngọn chưởng lên đón đỡ. Bóng chưởng song phương bao trùm lên chu vi ba trượng.
Ầm!
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo và lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung tháo lùi một bước vì kình lực hùng mạnh của hai bên.
Xem qua nội lực lẫn chiêu pháp của hai lão Đại ma đầu này ngang bằng nhau.
Quả đây là cái thế lưỡng hổ thọ tử.
Ngưng đi giây phút, lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung hơi thấp người xuống quát :
- Trả chiêu!
Ngọn chưởng to bằng chiếc quạt của lão Đại ma đầu xô tới trước mặt như cái thoi.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo gầm to :
- Lão hạ độc thủ!
Đơn chưởng của lão Đại ma đầu này cất lên toàn lực đưa một đạo kình như thác đổ đầu non.
Ầm!
Song phương cùng lượt tháo lui nhiều bước, khí huyết trong cơ thể trào sôi, thần sắc trên bộ mặt hung hiểm của hai lão trông càng dữ tợn thêm hơn.
Kể ra chiêu thứ hai này lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo vẫn chưa trông thấy ai thắng ai bại.
Dù vậy hai lão Đại ma đầu bị mang nội thương tuy không nặng như có vài huyệt đạo trong người đã ngưng trệ.
Sân tràng im đi!
Bầu không khí căng thẳng đến muốn ngạt cả thở, không có một tiếng động, ngoài tiếng gió chốc chốc ào qua tất cả đều chìm trong im lặng.
Hai bên quần hùng trố hàng trăm cặp mắt nhìn vào sân tràng chờ đợi để xem cuối cùng thắng, bại thuộc về ai.
Bởi đây là trận tử đấu của mười đại tuyệt thủ của Thiên Linh giáo và Địa Ma cung quyết tâm hạ thủ lẫn nhau để giành lấy ngôi bá chủ giang hồ.
Sự thành bại hai bên đều do nơi mười đại tuyệt thủ song phương định đoạt chứ không phải hàng trăm cao thủ lẫn môn đồ đứng dàn thành thế trận kia.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo và lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung trở về vị trí cũ, chiếu bốn luồng tinh nhãn sáng rực nhìn nhau một lúc như ngầm sợ nội lực lẫn chiêu thức của đối phương.
Bỗng lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo quát :
- Nhận chưởng!
Theo đó, tả hữu chưởng của lão Đại ma đầu vỗ tới hai đạo kình với toàn bộ nội lực.
Lão ma đầu Thiên Linh giáo quyết ra chiêu trí mạng định đoạt sự hơn, thua ở chiêu này.
Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ từ trên cao đổ xuống, lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung gầm to :
- Bản Chưởng pháp cho ngươi cùng chết!
Song chưởng lão đại ác ma này xô tới bóng chưởng to lớn chẳng kém gì đối phương.
Mấy tiếng sấm chưởng vừa chạm nhau phát nổ vang rền. Có hai tiếng rống kèm theo hai chiếc bóng to tướng bay ra ngoài đánh huỳnh huỵch dưới đất.
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo nằm im lìm, toàn thân nhuộm máu.
Đây là cái thế song phương thọ bại vì nội lực lẫn võ công ngang bằng nhau.
Quần ma luôn cả hai bên khắp sân tràng đều náo động lên vì cái chết của hai lão Đại ma đầu.
Thiên Linh giáo chủ lẫn Địa Ma Vương Triệu Võ đều trộ bốn mắt sáng rực tợ đèn thần nhìn về phía hai cái tử thi.
Năm lão Đại ma đầu kia và ả hồ ly mặt ngọc Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô sửng sốt cả người lên.
Sân tràng rơi vào trầm nặng khác thường.
* * * * *
Đứng trên cao, Hàn Tùng Bá, Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn, Mộc Trầm Hương, Kiều Mai Lý trông thấy rõ ràng diễn biến dưới sân trường.
Mộc Trầm Hương khẽ vào tai Hàn Tùng Bá :
- Hàn thiếu hiệp! Đây là cái thế “Nai vạt móng, chó lè lưỡi” thiếu hiệp nên chờ phút ra tay.
Hàn Tùng Bá bằng giọng ruồi muỗi :
- Vâng! Tại hạ sẽ dùng thế “Dục bạn tương trì, ngư ông đắc lợi” chờ bọn Đại ma đầu kia sát hại lẫn nhau đến gần kiệt quệ sẽ xuống đó, có phải thế chăng nữ tiền bối?
- Đúng chẳng sai, Hàn thiếu hiệp phải chờ bọn Đại ma đầu Thiên Linh giáo và Địa Ma cung giết hại lẫn nhau gần hết rồi sẽ động thủ cũng chẳng muộn.
- Vâng!
- Công lực của hai lão Thiên Linh giáo chủ và Địa Ma Vương Triệu Võ có thể ngang bằng nhau lát đây Hàn thiếu hiệp nên đấu từng tên một đừng vì hùng chí cùng một lúc đấu luôn hai lão sẽ không khỏi thảm bại.
- Vâng!
Tới đây Hàn Tùng Bá và Mộc Trầm Hương im đi, lại chú mắt theo dõi dưới sân trường, vì vừa có hai đại tuyệt thủ nhân ra sân tràng đối diện.
Đó là Vạn Lý Thần Xu và ả hồ ly mặt ngọc Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
* * * * *
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô nhìn Vạn Lý Thần Xu bằng đôi mắt đẹp dâm đãng, chợt cười ngặt nghẽo :
- Cách nhau quá lâu không gặp lão hiền huynh ngu muội cũng hằng tưởng nhớ, nay gặp lại trên trường quyết chiến quả là một điều vô cùng ân hận, nếu còn nhớ chuyện trong đêm đông nọ nơi ngôi chùa hoang phế ắt lão hiền huynh hạ thủ sẽ niệm tình?
Vạn Lý Thần Xu nhìn gương mặt tuyệt sắc của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô mắt không hề nháy, nhưng đã buông trầm :
- Chuyện ân tình trong ngôi chùa cổ năm xưa thuộc về quá khứ, Hồ nương tử nên gác qua, hiện tại trên sân trường này chỉ lấy màu sắc võ công mà đàm đạo. Nếu nương tử đã tự liệu sức mình không kham nổi thì hãy mau lui ra ngoài để bản Thần Xu lãnh giáo cùng vị cao nhân khác là hơn.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lảnh lót :
- Bọn người đàn ông các người đều là như thế cả, vì ham danh lợi chẳng nghĩ tới chút ân tình. Nay lão hiền huynh muốn nói chuyện bằng màu sắc võ công lẽ nào ngu muội không sẵn sàng hầu đáp.
- Thế lão cứ xuất chiêu!
Vạn Lý Thần Xu cất ngọn chưởng to lớn lên :
- Hồ nương tử! Nàng hãy tha thứ cho bản Thần Xu trong cái thế chẳng đặng đừng.
Dứt câu, lão Đại ma đầu Thiên Linh giáo vỗ ra một chưởng nhằm tâm huyệt Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô quay vòng ngọc chưởng tạo luồng gió lạnh tiếp chiêu.
Ầm!
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô lui hai bước trên gương mặt ngọc hồ ly có vẻ biến đổi.
Kể về nội lực Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô chưa phải là đối thủ của Vạn Lý Thần Xu.
Thắng chiêu này Vạn Lý Thần Xu cười khà :
- Hồ nương tử! Niệm tình nàng nên chiêu rồi bản Thần Xu chưa triển hết công phu, mà nàng đã ở trong cái thế hạ phong rồi, nếu muốn ngọc thể khỏi bị tổn thương thì nàng lập tức rời khỏi sân tràng cho sớm, bằng chờ đến khi hối hận là điều quá muộn màng.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười khẽ :
- Lão đừng tự phụ, hãy nhận chiêu!
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô theo thế “Phi Phụng Triều Nghi” ngọc chưởng xô về phía trước.
Hàn phong buốt giá liền nổi dậy ào tới Vạn Lý Thần Xu.
Vạn Lý Thần Xu theo thế “Giao Long Nã Châu” đơn chưởng từ từ đưa tới chống đỡ.
Hai bóng chưởng to lớn sắp chạm nhau thình lình năm đạo chỉ trắng rờn hồn bắn tới các yếu huyệt của Vạn Lý Thần Xu nhanh như làn chớp không thể tránh né.
Bộp...
Ầm!
Suýt cùng lượt tiếng ré lại có tiếng rống kinh hoàng cửa mồm Vạn Lý Thần Xu.
Chỉ thấy Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô bay ra ngoài hai trượng, lóp ngóp đứng lên, miệng ứa máu đào.
Đồng thời, Vạn Lý Thần Xu loạng choạng tháo lui cả trượng té xuống nằm sóng soài trên bãi cỏ xanh.
Liền đó toàn thân của lão Đại ma đầu biến thành một khối tuyết trắng xoá.
Vạn Lý Thần Xu đã trúng nhằm “Bạch Chỉ Đoạt Hồn” của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Đây là một loại ma chiêu lạnh như băng hàn của ả hồ ly mặt ngọc vừa tựu thành.
Nạn nhân nào trúng nhằm quỷ chỉ này chỉ trong nháy mắt sẽ đông lại thành tuyết.
Vạn Lý Thần Xu không ngờ Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô hạ độc thủ nên không kịp trở tay.
Bởi trong khi chưởng lực đối diện của song phương sắp chạm nhau, Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đã lẹ như chớp bắn ra một loạt chỉ âm hồn vào các yếu huyệt của lão Đại ma đầu.
Khắp sân trường ầm ỹ cả lên.
Quần ma Địa Ma cung hoan hô Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô vang dội.
Chúng cao thủ Thiên Linh giáo rất đỗi kinh hoàng trố hàng trăm cặp mắt nhìn Vạn Lý Thần Xu đã trở thành khối tuyết.
Đương nhiên Địa Ma cung đã thắng Thiên Linh giáo một trận đầu.
Đầu công này do nơi ả hồ ly mặt ngọc đã dùng quỷ kết “mỹ nhân” hạ kẻ địch.
Địa Ma Vương Triệu Võ hiện trên bộ mặt hung ác đầy vẻ hân hoan, phát chưởng :
- Hồ ái muội hãy vào trong uống linh đan chữa trị nội thương nhanh lên.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đưa tay chùi sạch máu trên mặt trở lui vào trong lo trị vết nội thương bởi vừa rồi ả đã trúng nhằm một chưởng nặng nề của Vạn Lý Thần Xu, nếu không nhờ ngọn hữu chưởng đón đỡ đã mất mạng rồi.
Náo động trong quần ma một lúc thật lâu sân trường mới trở lại sự yên lặng.
Thiên Linh giáo chủ mặt lạnh như Phán quan dưới cõi A Tỳ buông trầm giọng :
- Bạch Diện hiền hữu hãy xuất trận.
- Vâng!
Bạch Diện Quái Nhân lặng lẽ tiếng ra sân tràng.
Bên ngoài Thiên Linh giáo chủ, Đông Nhạc thiền sư, Bạch Diện Quái Nhân, Vạn Lý Thần Xu và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo cũng chưa mất một mạng nào.
Nhưng trên mặt cỏ đã có sáu bảy tử thi vận phục theo lối cao thủ hữu hạng của đôi bên.
Chợt nghe một tiếng cười khà. Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo tiến ra sân tràng.
Cho thấy vừa rồi những cao thủ song phương đấu nhau mỗi bên mất hết ba mạng người đều thuộc hạng từ Điện chủ trở xuống, giờ đến lượt các đại tuyệt thủ võ công thượng thặng giao tranh, dĩ nhiên đã tới hồi khốc liệt.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo cất tiếng vang rền tợ chuông đồng :
- Vị nào ra sân trường cho bản Chưởng giáo lãnh giáo vài chiêu đây?
Từ trong lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung bước ra đứng cách lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo khoảng bốn trượng.
Đây là tầm chưởng lực của các đại tuyệt thủ đấu nhau trên chốn võ lâm.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo, chiếu xạ cặp tinh nhãn sáng rực vào mặt lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung :
- Khác trước, chủ sau theo như điều trong quyết chiến thư có đúng không?
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung ngạo nghễ :
- Chớ có dài dòng, các hạ cứ ra chiêu.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo hừ lạnh vỗ ra một đại kình nặng như trái đồi.
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung ngọn chưởng lên đón đỡ. Bóng chưởng song phương bao trùm lên chu vi ba trượng.
Ầm!
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo và lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung tháo lùi một bước vì kình lực hùng mạnh của hai bên.
Xem qua nội lực lẫn chiêu pháp của hai lão Đại ma đầu này ngang bằng nhau.
Quả đây là cái thế lưỡng hổ thọ tử.
Ngưng đi giây phút, lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung hơi thấp người xuống quát :
- Trả chiêu!
Ngọn chưởng to bằng chiếc quạt của lão Đại ma đầu xô tới trước mặt như cái thoi.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo gầm to :
- Lão hạ độc thủ!
Đơn chưởng của lão Đại ma đầu này cất lên toàn lực đưa một đạo kình như thác đổ đầu non.
Ầm!
Song phương cùng lượt tháo lui nhiều bước, khí huyết trong cơ thể trào sôi, thần sắc trên bộ mặt hung hiểm của hai lão trông càng dữ tợn thêm hơn.
Kể ra chiêu thứ hai này lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo vẫn chưa trông thấy ai thắng ai bại.
Dù vậy hai lão Đại ma đầu bị mang nội thương tuy không nặng như có vài huyệt đạo trong người đã ngưng trệ.
Sân tràng im đi!
Bầu không khí căng thẳng đến muốn ngạt cả thở, không có một tiếng động, ngoài tiếng gió chốc chốc ào qua tất cả đều chìm trong im lặng.
Hai bên quần hùng trố hàng trăm cặp mắt nhìn vào sân tràng chờ đợi để xem cuối cùng thắng, bại thuộc về ai.
Bởi đây là trận tử đấu của mười đại tuyệt thủ của Thiên Linh giáo và Địa Ma cung quyết tâm hạ thủ lẫn nhau để giành lấy ngôi bá chủ giang hồ.
Sự thành bại hai bên đều do nơi mười đại tuyệt thủ song phương định đoạt chứ không phải hàng trăm cao thủ lẫn môn đồ đứng dàn thành thế trận kia.
Lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo và lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung trở về vị trí cũ, chiếu bốn luồng tinh nhãn sáng rực nhìn nhau một lúc như ngầm sợ nội lực lẫn chiêu thức của đối phương.
Bỗng lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo quát :
- Nhận chưởng!
Theo đó, tả hữu chưởng của lão Đại ma đầu vỗ tới hai đạo kình với toàn bộ nội lực.
Lão ma đầu Thiên Linh giáo quyết ra chiêu trí mạng định đoạt sự hơn, thua ở chiêu này.
Ngó thấy bóng chưởng khổng lồ từ trên cao đổ xuống, lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung gầm to :
- Bản Chưởng pháp cho ngươi cùng chết!
Song chưởng lão đại ác ma này xô tới bóng chưởng to lớn chẳng kém gì đối phương.
Mấy tiếng sấm chưởng vừa chạm nhau phát nổ vang rền. Có hai tiếng rống kèm theo hai chiếc bóng to tướng bay ra ngoài đánh huỳnh huỵch dưới đất.
Lão Đại chưởng pháp Địa Ma cung và lão Đại chưởng giáo Thiên Linh giáo nằm im lìm, toàn thân nhuộm máu.
Đây là cái thế song phương thọ bại vì nội lực lẫn võ công ngang bằng nhau.
Quần ma luôn cả hai bên khắp sân tràng đều náo động lên vì cái chết của hai lão Đại ma đầu.
Thiên Linh giáo chủ lẫn Địa Ma Vương Triệu Võ đều trộ bốn mắt sáng rực tợ đèn thần nhìn về phía hai cái tử thi.
Năm lão Đại ma đầu kia và ả hồ ly mặt ngọc Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô sửng sốt cả người lên.
Sân tràng rơi vào trầm nặng khác thường.
* * * * *
Đứng trên cao, Hàn Tùng Bá, Vương Hậu Chi Hoa Trầm Lạc Nhạn, Mộc Trầm Hương, Kiều Mai Lý trông thấy rõ ràng diễn biến dưới sân trường.
Mộc Trầm Hương khẽ vào tai Hàn Tùng Bá :
- Hàn thiếu hiệp! Đây là cái thế “Nai vạt móng, chó lè lưỡi” thiếu hiệp nên chờ phút ra tay.
Hàn Tùng Bá bằng giọng ruồi muỗi :
- Vâng! Tại hạ sẽ dùng thế “Dục bạn tương trì, ngư ông đắc lợi” chờ bọn Đại ma đầu kia sát hại lẫn nhau đến gần kiệt quệ sẽ xuống đó, có phải thế chăng nữ tiền bối?
- Đúng chẳng sai, Hàn thiếu hiệp phải chờ bọn Đại ma đầu Thiên Linh giáo và Địa Ma cung giết hại lẫn nhau gần hết rồi sẽ động thủ cũng chẳng muộn.
- Vâng!
- Công lực của hai lão Thiên Linh giáo chủ và Địa Ma Vương Triệu Võ có thể ngang bằng nhau lát đây Hàn thiếu hiệp nên đấu từng tên một đừng vì hùng chí cùng một lúc đấu luôn hai lão sẽ không khỏi thảm bại.
- Vâng!
Tới đây Hàn Tùng Bá và Mộc Trầm Hương im đi, lại chú mắt theo dõi dưới sân trường, vì vừa có hai đại tuyệt thủ nhân ra sân tràng đối diện.
Đó là Vạn Lý Thần Xu và ả hồ ly mặt ngọc Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
* * * * *
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô nhìn Vạn Lý Thần Xu bằng đôi mắt đẹp dâm đãng, chợt cười ngặt nghẽo :
- Cách nhau quá lâu không gặp lão hiền huynh ngu muội cũng hằng tưởng nhớ, nay gặp lại trên trường quyết chiến quả là một điều vô cùng ân hận, nếu còn nhớ chuyện trong đêm đông nọ nơi ngôi chùa hoang phế ắt lão hiền huynh hạ thủ sẽ niệm tình?
Vạn Lý Thần Xu nhìn gương mặt tuyệt sắc của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô mắt không hề nháy, nhưng đã buông trầm :
- Chuyện ân tình trong ngôi chùa cổ năm xưa thuộc về quá khứ, Hồ nương tử nên gác qua, hiện tại trên sân trường này chỉ lấy màu sắc võ công mà đàm đạo. Nếu nương tử đã tự liệu sức mình không kham nổi thì hãy mau lui ra ngoài để bản Thần Xu lãnh giáo cùng vị cao nhân khác là hơn.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười lảnh lót :
- Bọn người đàn ông các người đều là như thế cả, vì ham danh lợi chẳng nghĩ tới chút ân tình. Nay lão hiền huynh muốn nói chuyện bằng màu sắc võ công lẽ nào ngu muội không sẵn sàng hầu đáp.
- Thế lão cứ xuất chiêu!
Vạn Lý Thần Xu cất ngọn chưởng to lớn lên :
- Hồ nương tử! Nàng hãy tha thứ cho bản Thần Xu trong cái thế chẳng đặng đừng.
Dứt câu, lão Đại ma đầu Thiên Linh giáo vỗ ra một chưởng nhằm tâm huyệt Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô quay vòng ngọc chưởng tạo luồng gió lạnh tiếp chiêu.
Ầm!
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô lui hai bước trên gương mặt ngọc hồ ly có vẻ biến đổi.
Kể về nội lực Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô chưa phải là đối thủ của Vạn Lý Thần Xu.
Thắng chiêu này Vạn Lý Thần Xu cười khà :
- Hồ nương tử! Niệm tình nàng nên chiêu rồi bản Thần Xu chưa triển hết công phu, mà nàng đã ở trong cái thế hạ phong rồi, nếu muốn ngọc thể khỏi bị tổn thương thì nàng lập tức rời khỏi sân tràng cho sớm, bằng chờ đến khi hối hận là điều quá muộn màng.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô cười khẽ :
- Lão đừng tự phụ, hãy nhận chiêu!
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô theo thế “Phi Phụng Triều Nghi” ngọc chưởng xô về phía trước.
Hàn phong buốt giá liền nổi dậy ào tới Vạn Lý Thần Xu.
Vạn Lý Thần Xu theo thế “Giao Long Nã Châu” đơn chưởng từ từ đưa tới chống đỡ.
Hai bóng chưởng to lớn sắp chạm nhau thình lình năm đạo chỉ trắng rờn hồn bắn tới các yếu huyệt của Vạn Lý Thần Xu nhanh như làn chớp không thể tránh né.
Bộp...
Ầm!
Suýt cùng lượt tiếng ré lại có tiếng rống kinh hoàng cửa mồm Vạn Lý Thần Xu.
Chỉ thấy Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô bay ra ngoài hai trượng, lóp ngóp đứng lên, miệng ứa máu đào.
Đồng thời, Vạn Lý Thần Xu loạng choạng tháo lui cả trượng té xuống nằm sóng soài trên bãi cỏ xanh.
Liền đó toàn thân của lão Đại ma đầu biến thành một khối tuyết trắng xoá.
Vạn Lý Thần Xu đã trúng nhằm “Bạch Chỉ Đoạt Hồn” của Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô.
Đây là một loại ma chiêu lạnh như băng hàn của ả hồ ly mặt ngọc vừa tựu thành.
Nạn nhân nào trúng nhằm quỷ chỉ này chỉ trong nháy mắt sẽ đông lại thành tuyết.
Vạn Lý Thần Xu không ngờ Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô hạ độc thủ nên không kịp trở tay.
Bởi trong khi chưởng lực đối diện của song phương sắp chạm nhau, Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đã lẹ như chớp bắn ra một loạt chỉ âm hồn vào các yếu huyệt của lão Đại ma đầu.
Khắp sân trường ầm ỹ cả lên.
Quần ma Địa Ma cung hoan hô Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô vang dội.
Chúng cao thủ Thiên Linh giáo rất đỗi kinh hoàng trố hàng trăm cặp mắt nhìn Vạn Lý Thần Xu đã trở thành khối tuyết.
Đương nhiên Địa Ma cung đã thắng Thiên Linh giáo một trận đầu.
Đầu công này do nơi ả hồ ly mặt ngọc đã dùng quỷ kết “mỹ nhân” hạ kẻ địch.
Địa Ma Vương Triệu Võ hiện trên bộ mặt hung ác đầy vẻ hân hoan, phát chưởng :
- Hồ ái muội hãy vào trong uống linh đan chữa trị nội thương nhanh lên.
Mỹ Diện Hồ Nguyệt Cô đưa tay chùi sạch máu trên mặt trở lui vào trong lo trị vết nội thương bởi vừa rồi ả đã trúng nhằm một chưởng nặng nề của Vạn Lý Thần Xu, nếu không nhờ ngọn hữu chưởng đón đỡ đã mất mạng rồi.
Náo động trong quần ma một lúc thật lâu sân trường mới trở lại sự yên lặng.
Thiên Linh giáo chủ mặt lạnh như Phán quan dưới cõi A Tỳ buông trầm giọng :
- Bạch Diện hiền hữu hãy xuất trận.
- Vâng!
Bạch Diện Quái Nhân lặng lẽ tiếng ra sân tràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.